Danh Họa
Chương 10: Thánh Diễn Xuất
Chương 10: Thánh diễn xuấtTrans: Penicillin - bé con 3 tủi, ủa, bé có biết H là gì đâu?Trong lớp học tư tưởng, Du Hoạ ngồi trong một góc ở hàng cuối trong lớp lật mở cuốn sách được che lại bằng một tờ bìa trắng, xem một cách lén la lén lút.Vì muốn học thế nào để thể hiện tìиɦ ɖu͙ƈ, mấy ngày nay cô và thầy Mặc Thư cùng xem không ít phim tài liệu, trong đó có vài bộ nặng đô, so với một Giản Mặc Thư thờ ơ không chút cảm xúc thì cô lại ướt dầm dề.Thế mà mỗi khi cô ngồi sau giá vẽ để làm ra tư thế quyến rũ người khác của nữ chính trong phim, mặt cô chỉ có mỗi sự xấu hổ vì phải khoả thân chứ không hề có chút yếu tố tìиɦ ɖu͙ƈ nào.Lần duy nhất cô thể hiện khiến Giản Mặc Thư hài lòng lại là anh đích thân xuất trận, dùng ngón tay chơi đùa khiến cô chảy nước hệt như lần đầu tiên lại không khiến cô thỏa mãn.Ánh mắt cô nhìn anh lúc đó hệt như có thể xông đến ăn anh bất cứ lúc nào. Giản Mặc Thư nói với Du Hoạ như vậy.“Cũng không thể lần nào cũng đều để thầy Mặc Thư làm, Hoạ Hoạ đẹp như vậy, thầy Mặc Thư sẽ phân tâm đó, hửm?”“Hoạ Hoạ thử tự sờ, được không?”“Vâng…”Giản Mặc Thư cho cô thời gian ba ngày, thế nhưng ba ngày nay vừa đúng lúc cô khá bận rộn bài vở, chỉ có thể lén lút xem quyển "Hướng dẫn" kia vào những tiết không quan trọng, vì muốn tránh đi ánh nhìn của mọi người, còn đặc biệt bọc thêm một lớp vỏ bên ngoài. Cho dù có như vậy, ban ngày ban mặt cô cũng chỉ dám xem những trang toàn là chữ, phần có hình ảnh đều để lại vào buổi tối mở đèn ngủ đầu giường, cởϊ qυầи áo trốn trong chăn vừa xem vừa thực hành.Hôm nay đã là ngày thứ ba rồi… Du Hoạ vùi đầu vào sách.Mỗi lần ống kính trong phim tài liệu chiếu thẳng vào gương mặt xinh đẹp của nữ chính, nhìn thấy biểu cảm bọn họ mơ màng trong tình ái, cùng là phụ nữ mà cô còn cảm thấy miệng nóng lưỡi khô, thế nhưng khi cô im lặng nhìn vào đũng quần của thầy Mặc Thư, phát hiện anh hoàn toàn không có chút hứng thú nào với cảnh đẹp trước mắt, trên mặt cũng hiện rõ sự chán ghét.Nói về gương mặt hay vóc dáng, cô tự cảm thấy mình không so sánh được với bọn họ, thế nhưng thầy Mặc Thư vẫn cảm thấy người ta nóng mắt…Dáng vẻ của cô lúc lên đỉnh, có thật là rất đẹp không?*Lúc này Giản Mặc Thư đang ngồi trong một quán cà phê cách Viện mỹ thuật Giang Thành không xa.“Có chuyện thì nói, cô ấy sắp tan học rồi.”“Xem ra ngài rất vừa ý với em Tiểu Du nhỉ, em giới thiệu cũng không tồi chứ nhỉ?”Ôn Lâm cười hihi múc một thìa kem cho vào miệng: “Viện mỹ thuật chúng em nhiều cô xinh đẹp như vậy mà đều không nhìn trúng, ngược lại lại thích kiểu thanh tú như em Tiểu Du đây? Thì ra ngài thích kiểu này.”“Cậu mà nói mấy lời vô nghĩa này nữa thì tôi đi đây.”“Đừng mà! Em vẫn còn đang đợi ngài giúp em đây!”“Ngài?”“Xưng hô tôn trọng, thể hiện sự tôn kính xuất phát tận đáy lòng của em dành cho anh.”Ôn Lâm nhỏ giọng thầm thì: Không phải chỉ nói hai câu bảo anh ta tuổi tác lớn thôi sao, có cần hẹp hòi đến mức thế không? Mình cũng đâu có nói sai, người ta nói ba tuổi là đã cách nhau một thế hệ, em Tiểu Du và anh ấy còn hai thế hệ luôn này, chẳng phải là trâu già gặm cỏ non sao?“Khụ khụ, thẻ ngân hàng của em bị mẹ em đóng băng mất rồi, anh Mặc giúp em nói một tiếng đi~ em lấy tin tức của Tiểu Du đổi với anh!”Giản Mặc Thư nhấp một ngụm cà phê: “Cậu nói trước xem.”“Vậy em nói đây.” Ôn Lâm vươn cổ thể hiện diễn xuất thần sầu nhìn bốn phía, sau đó mới đưa một tay lên miệng nói nhỏ: “Em Tiểu Du, thật ra em ấy là fan cứng của anh Mặc đó nha!”“...Em ấy là fan hâm mộ tranh tôi, tôi đã biết rồi.”Ôn Lâm mở to mắt: “Vậy chắc anh cũng không thể biết được fan này cứng đến mức độ nào đâu nhỉ!”“Em đoán anh Mặc đây chắc chắn chưa thấy qua tranh của Tiểu Du, lúc đầu khi em làm trợ giảng môn chuyên ngành lớp em ấy, khithấy tác phẩm của em ấy em đơ luôn!”"Lớn thì là cấu trúcbức tranh và cách sử dụng màu trên tổng thể, nhỏ thì là ngòi bút và những mẹo khi vận dụng, siêu giống với những bức tranh trước đây của anh! Nếu không phải em xác nhận do chính em ấy vẽ thì chắc chắn sẽ tưởng anh ngồi máy bay về đây để vẽ đó!”Giản Mặc Thư ngẩn người một lúc: “...Rất giống?”“Giống lắm! Phiên bản nữ của anh Mặc! Tranh của cô ấy có treo trên tường triển lãm khoa chúng em, không tin thìanh đi xem đi.”“Dẫn đường.”Giản Mặc Thư liền đứng dậy xoay người rời đi.“Ê ê ê? Kem của em!” Ôn Lâm nhanh chóng xử hết những viên kem hương vani rồi đuổi theo ra ngoài.“Sao anh lại như vậy chứ! Đợi em chút đi!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương