Danh Môn
Chương 547: Toái Diệp phong vân (12)e
Mặc dù trong đại trướng sát khí đằng đằng nhưng Bùi Minh Viễn vẫn cứ làm như không, hắn bước thật nhanh vào trong đại trướng, tiến lên, khom người thi lễ, hướng Trung Trinh Khả Hãn nói: “ Đại Đường Ngân Thanh Quang Lộc Đại Phu Bùi Minh Viễn tham kiến Hồi Hột Khả Hãn” Trung Trinh Khả Hãn lạnh lùng liếc nhìn Bùi Minh Viễn một cái, lát sau ông ta mới hừ lạnh một tiếng: “ Hai nước sắp xảy ra giao chiến, chẳng lẽ triều đình nhà Đường lại phái ngươi đến đây làm đồ tế cờ cho ta sao” “ Khả Hãn đã quá lời rồi” Bùi Minh Viễn không chút hoang mang, mà trái lại rất bìn tĩnh trả lời: “ Sau khi Khả Hãn đưa ra các điều kiện với công chúa để Hồi Hột lui binh, chúng thần đã lập tức bẩm báo lên triều đình, nhưng khi mà người đưa chuyển bản tấu còn chưa đi thì hoàng thượng của chúng thần đã có ý chỉ rồi. Trong ý chỉ của hoàng đế bệ hạ đã nói rõ Đại Đường hy vọng được kết làm đồng minh lâu dài với Hồi Hột , vì thế Đại Đường tình nguyện trợ giúp cho Hồi Hột một số tiền bạc và lương thảo” Trung Trinh Khả Hãn nghe xong gật đầu, ông ta biết những lời nói của Bùi Minh Viễn là rất thật lòng. Triều đình nhà Đường chắc chắn ý thức được khả năng liên thủ giữa Hồi Hột và Đại Thực là rất có thể xảy ra, cho nên bọn họ chủ động đưa ra đề nghị trợ giúp để xoa dịu Hồi Hột. Thực ra thì cách làm này của Đại Đường rất phù hợp với ý muốn của Hồi Hột. Dùng từ ngữ “ trợ giúp” chẳng qua là nói cho dễ nghe. Đối với việc triều đình Đại Đường chủ động đưa ra ý chỉ cho Bùi Minh Viễn , Trung Trinh Khả Hãn cũng không cảm thấy có gì thắc mắc cả. Ngược lại nếu như công chúa Lý Tố bẩm báo rồi triều đình ra chỉ dụ thì mới là kỳ quái. Bởi vì khoảng cách mấy ngàn dặm như vậy nếu có sử dụng chim câu đưa thư thì với khoảng thời gian trên cũng không thể nào kịp được. Nghĩ tới đây sắc mặt của Trung Trinh Khả Hãn đã có chút hòa hoãn, quay lại hỏi: “ Vậy triều đình các ngươi đã chuẩn bị cho Hồi Hột chúng ta bao nhiêu tiền và lương thảo đây” “ Hồi bẩm Khả Hãn, Đại Đường vừa mới kết thúc loạn thế chưa lâu, lại phải đối phó với chiến tranh ở Toái Diệp , vì thế thực lực của đất nước ngày càng suy giảm rất nhiều, cho nên triều đình đã đề xuất hai phương án trợ giúp Hồi Hột. Một là, trợ giúp theo hàng năm, theo đó hàng năm Đại Đường sẽ trợ giúp cho Hồi Hột hai mươi vạn thạch lương thực, năm vạn thớt lụa. Phương án này sẽ được thực hiện trong khoảng sáu năm. Còn phương án thứ hai đó là Đại Đường sẽ trợ giúp cho Đại Thực một lần gồm một trăm vạn thạch lương thực, hai mươi vạn thớt lụa, còn số tiền, lương thực mà Đại Đường trợ giúp cho Đại Thực năm ngoái cũng không cần trả lại nữa. Xin Khả Hãn hãy lựa chọn một trong hai phương án trên” “ Quý quốc tựa hồ như có thành ý thật sự với ta rồi” Trung Trinh Khả Hãn cười lạnh một tiếng nói: “ Ta nói là năm trăm vạn thạch lương thực, cùng một trăm vạn thớt lụa. Vậy mà triều đình các ngươi chỉ đáp ứng 20%. Các ngươi coi Hồi Hột ta là ăn mày sao” “ Nhưng năm trăm vạn thạch lương thực kia thật sự Đại Đường chúng thần không thể nào đào đâu ra được” Không đợi Bùi Minh Viễn nói hết câu, Trung Trinh Khả Hãn đã vỗ bàn mạnh một cái chát. Một tiếng động thật lớn vang lên, Trung Trinh Khả Hãn đứng dậy quát lớn: “ Lấy ở đâu, đào ở đâu ra là việc của các ngươi, ta đây nói cho các ngươi biết, điều kiện ta đưa ra dù một văn một đấu ta cũng không bớt. Ta hạn cho các ngươi trong vòng mười ngày phải có câu trả lời chắc chắn cho ta, nếu không đừng có trách ta không khách khí với các ngươi” Dứt lời ông ta đạp một phát cả cái bàn đổ lăn lốc. Rồi Khả Hãn nổi giận đùng đùng rời khỏi lều.Nhưng không cần chờ đợi đến mười ngày, chỉ cần có một khắc đồng hồ sau, một kỵ mã từ Hàn Nhĩ Đóa Bát Lý chạy như điện chớp tới cấp báo. Tên kỵ binh vội vàng nhảy xuống ngựa nên bị té. Hắn vội vàng đứng dậy chạy thẳng vào đại trướng của Trung Trinh Khả Hãn: “ Khả Hãn việc lớn không hay rồi” Ngay sau đó từ trong đại trướng truyền ra âm thanh của Trung Trinh Khả Hãn, ông ta quát lên như sấm giật: “ Bọn Hiệt Kiết Tư chết tiệt, ta phải lột da các ngươi” Trong đại trướng của mình Bùi Minh Viễn đáp ứng lời của Trung Trinh Khả Hãn viết thư trình bày lại với triều đình về thỏa thuận của hai bên. Bùi Minh Viễn cũng đã nhìn thấu lòng dạ của Trung Trinh Khả Hãn, ông ta cũng chẳng có ham muốn tấn công Bắc Đình, chẳng qua chỉ là muốn nhân cơ hội này mà vơ vét chút tài sản của Đại Đường. Trong thư gửi cho Trương Hoán, hắn đề nghị trợ giúp thêm hai trăm vạn thạch lương thực và bốn mươi vạn thớt lụa. Dĩ nhiên phong thư này có tới Trường An rồi tin tức từ Trường An chuyển tới cũng phải mất tới hai tháng. Khi đó hai bên lại đàm phán, lại chuẩn bị. Đến lúc ấy thì chiến tranh Toái Diệp cũng đã kết thúc rồi. Cái sứ mệnh làm Trương Nghi của hắn cũng coi như hoàn thành. Còn về phần Hồi Hột bọn chúng có thể giết cho hả giận hoặc không giết. Hai khả năng này đều phải xem chiến quả Toái Diệp thế nào đã.Thư còn chưa viết xon thì ở bên ngoài doanh trướng bỗng nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân hỗn độn: “ Các ngươi tới có chuyện gì” Đây chính là tiếng tra vấn của thuộc hạ hắn ở bên ngoài.“ Ta phụng chỉ của Khả Hãn đến đây, Khả Hãn muốn gặp Bùi đại phu của các ngươi” Bùi Minh Viễn khẽ mỉm cười, bây giờ bọn chúng lại còn trịnh trọng gọi là quan chức của hắn, xem ra Trung Trinh Khả Hãn đã nghĩ thông suốt cái gì rồi. Bùi Minh Viễn lập tức thu lại bức thư đang viết, chắp tay sau lưng đi ra ngoài trướng hỏi: “ Kẻ nào làm ồn ngoài đó vậy” Một gã thiên phu trưởng của Hồi Hột quân tiến lên thi lễ nói: “ Bùi đại phu, Khả Hãn chúng tôi muốn gặp ngài, xin lập tức đi cho” Bùi Minh Viễn gật đầu: “ Được rồi, ta sẽ cùng đi với ngươi” Đoàn người nhanh chóng đi thẳng tới đại trướng của Trung Trinh Khả Hãn. Trên đường đi Bùi Minh Viễn quan sát thấy bọn lính đnag bàn tán xôn xao, tên nào tên nấy nét mặt đều kinh hoàng. Trong đại doanh tràn ngập một không khí khẩn trương vô cùng. Bùi Minh Viễn trong lòng có chút kinh ngạc, chẳng lẽ Hồi Hột đã xảy ra chuyện gì hay sao” “ Xin hỏi tướng quân, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy” Người Thiên phu trưởng đi bên cạnh Bùi Minh Viễn thở dài một cái, sắc mặt chán nản nói: “ Bùi đại phu, ta không biết chuyện gì cả, người cũng đừng có hỏi ta” Bùi Minh Viễn biết hắn không chịu nói, nên cũng không hỏi nhiều nữa. Vị địa phu này theo hắn đến trước đại trướng của Trung Trinh Khả Hãn. Thiên phu trưởng cao giọng bẩm báo: “ Bẩm báo Khả Hãn, sứ giả Đại Đường đã tới” – “ Mời ông ta vào đi” Bên trong đại trướng truyền ra âm thanh của Trung Trinh Khả Hãn, âm thanh ấy chứa đầy sự phẫn uất, bất đắc dĩ.Bùi Minh Viễn đi vào trong đại lều của Khả Hãn, chỉ thấy Trung Trinh Khả Hãn đang xuất thần nhìn chăm chú vào tấm bản đồ. Hắn lập tức tiến lên khom người thi lễ: “ Bùi Minh Viễn tham kiến Khả Hãn” Một lúc lâu sau, Trung Trinh Khả Hãn mới chậm rãi xoay người lại, sắc mặt ông ta bây giờ xanh xao vô cùng: “ Bùi đại phu, đã chấp nhận sự trợ giúp của quý quốc theo phương án thứ hai. Một lần chuyển cho Hồi Hột chúng ta một trăm vạn thạch lương thực và hai mươi vạn thớt lụa, ta sẽ lập tức lui binh” “ Là la !Nếu như con người có thể giống như cánh chim trên bầu trời, thì sẽ có thể bay đi được. Hay giống như ngồi trên con thuyền mà được trôi về phía trướcCùng với chàng … Ơi! linh hồn của thiếp, sẽ vượt qua tất cả, tiến nhập vào tất cảGiống như con thuyền và dòng nước cùng đồng hành lướt điChàng hãy góp nhặt và suy nghĩ về những gợi ý và những báo hiệu này: Trời xanh, dòng suối này, những giọt sương buổi sớmHương thơm của cây cỏ non mùi sữa, những lùm cây diệp tử khoác trên mình một màu xanh thẫm..Cây hoa xấu hổ kia, cái tên nghe thật ngây thơ nhưng những bông hoa màu trắng của nó thật mỏng manh đáng yêu biết baoTất cả khoe sắc, hân hoan cho lòng thiếp yêu rừng cây, cho tiếng ca của thiếp cùng với những chú chim nonVà hơn tất cả bởi vì trong lời ca vui sướng của thiếp có một mối tình sâu nặng trở về từ trong kí ức. Mối tình với chàng đó hỡi người yêu của em” Vào lúc sáng sớm, những tán cây trong khu rừng nơi Đường quân nghỉ chân đêm qua như được bao bọc bởi một thứ ánh sáng trắng sữa. Trong không gian đó tiếng hát của Cổ Đại cứ vang vọng ngân nga mãi như tiếng hát của thiên nhiên núi rừng vậy. Trong những cái lều của mình, Đường quân người thì nằm, người thì đứng, nhưng tất cả đều chăm chú, xuất thần lắng nghe tiếng hát của thiên nhiên này. Từ sau khi rời khỏi Hiệt Kiết Tư, Cổ Đại dường như thay đổi hoàn toàn, cô đã vứt bỏ hoàn toàn bộ hắc bào rộng thùng thình kia, thay vào đó là một bộ y phục màu xanh biếc, bó sát lấy thân hình của nàng, càng làm tôn thêm cái vóc dáng thon thả, cao dáo lay động lòng người của cô công chúa Hiệt Kiết Tư. Mái tóc của nàng dài mượt mà vàng óng, càn làm tôn thêm nước da trắng như tuyết. Tính cách của nàng cũng hết sức hoạt bát và vui vẻ, có khi nàng dùng những lá cây có màu đỏ kết thành một vòng hoa đội lên đầu, có khi lại tinh nghịch như một đứa trẻ nhỏ đuổi theo một chú nai con, hay có khi lại cùng vui ca với một chú chim nhỏ trong một sớm bình minh. Nàng xinh đẹp duyên dáng, tiếng ca của nàng lại như tiên nữ trên trời, điều đó đã hấp dẫn lôi cuốn những tướng sĩ của Đường quân đang cùng đồng hành với nàng. Ngay cả Thi Dương vốn lạnh lùng chỉ biết có cung tiễn cũng bắt đầu có cảm tình với cô gái khả ái, tràn đầy sức sống này. Thi Dương đứng dựa vào một gốc cây lớn, yên lặng lắng nghe tiếng hát của nàng. Từ trong tiếng hát ấy hắn cảm nhận được có một thế ngoại đào viên ở nơi xa xôi ngoài kia.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương