Danh Môn
Chương 557: Toái Diệp phong vân (15)
“ Bệ hạ, thần cho rằng thời cơ lúc này đã chín muồi rồi” Lý Bí cầm lấy cây gậy gỗ dài chỉ vào Thổ Hỏa La nói: “ Nơi này hiện tại có sáu vạn quân Đại Thực đồn trú, đây chính là số viện binh duy nhất của Đại Thực cho chiến trường Toái Diệp. Nhưng dù thế nào đi nữa thì Thổ Hỏa La vẫn là một mảnh đất có vai trò trọng yếu đối với Đại Thực. Cho nên chúng ta chỉ cần làm theo kế hoạch đã định: đem một vạn quân hư trương thanh thế tấn công, đoạt Thông Lĩnh, đồng thời huy động quân của Thổ Phiên từ Đại Bột Luật mà gây áp lực lên Đại Thực quân. Đến khi đó, cho dù có thế nào thì quân Đại Thực ở đây cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ đâu. Như vậy ta có thể đem bốn vạn quân ở Sơ Lặc cùng phối hợp với sáu vạn quân ở Bắc Đình. Đến lúc ấy, chỉ cần không xảy ra sai lầm gì quá lớn, thì cuộc chiến ở Toái Diệp nhất định chúng ta sẽ nắm được ưu thế. Huống chi ta còn có kỳ binh trong tay nữa” “ Kỳ binh” Trương Hoán dùng cây gỗ dài chỉ vào A Sử Bất Lai thành: “ Ý tiên sinh là nơi này sao” “ Không sai” Lý Bí vuốt râu cười nói: “ Nếu như Đại Thực vì dẫn dụ được Hồi Hột xuất chiến mà bỏ qua A Sử Bất Lai thành, vậy thì chúng ta không nên bỏ qua việc lợi dụng cơ hội này. Cho dù là nó không đóng góp gì lớn cho toàn cục, nhưng ít ra cũng khiến cho sĩ khí của Đại Thực quân bị ảnh hưởng” Trương Hoán nghe Lý Bí nói vậy, hắn hiểu và không nói thêm gì nữa. Trong đầu vị hoàng đế này đang chạy thử một lần ‘kịch bản” của cuộc chiến này. Tất cả điều kín kẽ, không có gì sơ hở lắm. Bây giờ cần phải đưa ra các chỉ thị cụ thể cho các tướng lĩnh của mình để họ thực hiện thôi.“ Truyền mệnh lệnh của ta tất cả thực hiện ngay kế hoạch “ Bạo phong tuyết” “ Tháng mười một năm Đại Trị thứ năm, sáu vạn quân ở Bắc Đình vốn chuẩn bị đã lâu, đến nay nhận được quân lệnh của hoàng đế bệ hạ, lập tức xuất binh. Dưới sự xuất lĩnh của Mã lão tướng, bọn họ từ Cung Nguyệt thành chia làm hai đường tấn công vào quân Đại Thực ở lưu vưc sông Y Lệ hà. Cánh quân thứ nhất gồm ba vạn quân, hành quân theo hướng tây vòng qua đường Yêu Long thành rồi tiêu diệt toàn bộ năm ngàn quân Đại Thực ở mặt phía tây này. Ngay sau khi hoàn thành nhiệm vụ, cánh quân này lập tức chuyển hướng về phía đông, cùng hội hợp với cánh quân phía đông ở Y Lệ thành, bao vây đường rút lui của một vạn năm ngàn Đại Thực quân còn lại. Trải qua ba ngày kịch chiến, quân Đại Thực vì số lượng không nhiều lại dàn trải không thể tương cứu lẫn nhau cho nên bị thất bại thảm hại: Gần chín ngàn người bị chết, năm ngàn quân bị bắt làm tù binh. Ngược lại Đường quân chiến thắng vang dội, quét sạch Đại Thực quân ở sông Y Lệ hà. Ngay sau đó số quân Bắc Đình này lại quay đầu xuôi nam, thẳng tiến tới Toái Diệp.Khi Đường quân ở Bắc Đình xuất binh, thì Đường quân ở Sơ Lặc cũng đồng thời nhận được chỉ thị của Trương Hoán lập tức lên đường. Tào Hán Thần sau khi nhận lệnh, tự mình dẫn theo bốn vạn đại quân, theo đường Kim Long đại đạo tiến ra Vân Sơn khẩu, rồi thẳng tiến về hướng bắc. Đồng thời với đó, ông ta phái hơn một vạn đại quân nhưng hư trương thanh thế cho ra vẻ năm vạn đại quân vượt qua Thông Lĩnh, tiến tới Thổ Hỏa La. Đồng thời với đó, hai vạn quân của dân tộc Thổ Phiên cũng phối hợp với Đường quân, một lần nữa xuất binh đi Đại Bột Luật, gây áp lực cho Đại Thực ở Kiện Đà La.Toái Diệp, chiến tranh tàn khốc lại một nữa bùng phát, lần này xem chừng còn ác liệt hơn nhiều. Hai mươi vạn quân Đại Thực bắt đầu rầm rộ tiến công vào Toái Diệp thành. Bọn họ cũng nhận được quân lệnh từ Ba Cách Đạt giống như những lần trước, đó là phải đánh hạ được Toái Diệp thành trước tháng mười hai.Trên chiến trường lúc này, ba chiếc máy ném đá của Đại Thực đã bắt đầu hoạt động. Những quả cầu lửa cứ thế tràn ngập cả bầu trời lao về phía đầu của tường thành. Trên tường thành lúc này đã xuất hiện một biển lửa. Trong lần tái chiến này Đại Thực không chỉ tấn công mặt phía đông mà mặt bắc và mặt nam thành cũng là những mục tiêu công kích của chúng. Trong số ba mặt thành thì mặt bắc là nơi chịu sự tấn công dữ dội và khốc liệt nhất. Trong đêm tối, vô số những quả cầu lửa lao đi tạo thành một thứ ánh sáng loang loáng rừng rực. Những hỏa cầu này rơi rầm rầm lên đầu tường thành, bùng cháy khiến cho nơi này như bị bao phủ bởi một màn lửa, càng lúc càng bốc lên bùng cháy. Nó như một con quái thú điên cuồng mà cắn nuốt từng viên gạch , góc tường của mặt thành. Những quả cầu lửa cháy đỏ rực chiếu sáng cả bầu trời đêm, và làm tan cái giá lạnh của đêm đông nơi đây.Nhận nhiệm vụ phòng thủ ở mặt bắc của Toái Diệp thành là đệ tam quân đoàn, cộng thêm một vạn hai ngàn người nữa. Số quân này chia làm hai kíp, có thể cùng chiến đấu với quân địch suốt đêm không cần nghỉ ngơi. Trên đầu tường thành lúc này, hầu như tất cả mọi chỗ đều đã bị Hy Lạp hỏa bao trùm hết cả rồi, đâu đâu cũng là lửa. Sáu ngàn Đường quân thủ thành được trang bị quân phục phòng lửa, nhưng bọn họ vẫn phải ẩn nấp sau những bức vách phòng lửa, cắn răng chịu đứng sức nóng của nhiệt độ cao đang thiêu đốt. Để đối phó với Hy Lạp hỏa, Đường quân đã cho thiết kế đường cản lửa. Bọn họ lấy gạch đá xây lên ở chỗ đầu tường thành những bức vách thật dày, bề rộng chừng năm thước để phòng ngừa và hạn chế sức công phá của những quả cầu lửa. Rất nhiều Đường quân đang chen chúc ẩn nấp sau những bức vách đó.Lửa ở trước đường băng cản lửa mà Đường quân tạo ra càng ngày càng bùng cháy, nhiệt độ ở mặt trước và mặt sau, ngày càng tăng cao như thiêu như đốt lấy binh sĩ. Bên trong thông đạo không khí đã nóng ran, khiến cho nhiều người cơ hồ như không thể nào thở được nữa. Bỗng nhiên một đoạn thông đạo ở mặt phải trúng phải hỏa đạn công kích nên bị sụp xuống. Con quái vật lửa kia được thể nhe nanh giơ vuốt, cười khằng khặc phả ra hơi nóng kinh người cứ thế mà xông vào thông đạo. Hai trăm Đường quân bị lửa thiêu đốt ai nấy cũng đều kêu gào thảm thiết. Mười mấy tên binh lính cơ hồ như mất hết lý trí, cứ thể lao thẳng đầu vào biển lửa.“ Không thể lo cho bọn họ được nữa. Mau rút lui ngay” Trung lang tướng Hàn Việt nhận thấy tình thế nguy cấp. Hắn gào thét ra lệnh cho quân sĩ của mình. Trong khi Đường quân còn đang chuẩn bị, chưa ai kịp rút lui thì bỗng nhiên tất cả như chao đảo, ngã quỵ xuống. “ Đùng” Một tiếng động thật lớn, kèm theo đó là sự rung chuyển dữ dội. Một đoạn thông đạo dài chừng ba mươi trượng bị đánh sập xuống. Hơn bốn trăm Đường quân không kịp tránh bị nhấn chìm trong biển lửa. Không khí vốn đã ngột ngạt giờ đây mùi thịt người cháy khét lẹt lại càng khiến cho con người ta không sao thở nổi.Nhưng Đường quân cũng đã không còn cơ hội để mà thương cảm cho đồng đội, bởi vì những hỏa cầu của quân địch được bắn đi với số lượng mỗi lúc một dày đặc hơn. Và cuối cùng tiếng trống tùng tùng cũng vang lên báo hiệu một cuộc tiến công bằng binh lính. Dưới sự yểm hộ của Hy Lạp hỏa, có vô số quân Đại Thực bắt đầu hướng Toái Diệp thành mà tấn công. Trong thời gian hai tháng, bọn họ đã chế tạo được mấy trăm chiếc xe thang. Những chiếc thang cao vút đặt trên những chiếc xe, chúng cứ thế lù lù di chuyển về phía chân thành. Đi sau mỗi chiếc xe thang này là gần ngàn quân Đại Thực.Về phía Đại Thực, đơn vị phụ trách tấn công mặt bắc của Toái Diệp thành là ba vạn quân Ai Cập. Số này được biên chế thành các nhóm và đi theo sau những chiếc xe thang công thành. Bọn chúng rầm rộ, lì lợm tiến sát chân tường thành. Còn bảy trăm bước nữa. Với khoảng cách này thì bọn chúng đã nằm trong phạm vi công kích của Đường quân. Nhưng Đường quân trên thành vẫn chưa phản công gì cả. Bọn họ vẫn cứ đứng ở các lỗ châu mai chăm chú nhìn vào kẻ địch bên dưới đông như kiến cỏ đang tiến lại gần. Khoảng cách giờ đây còn năm trăm bước nữa. Trung Lang tướng Hàn Việt hăng máu nện một đấm xuống mặt tường thành. Hắn quát ầm lên: “ Mẹ khỉ, mọi người muốn chết hết hay sao mà còn chưa bắn tên đi hả” Tiếng quát mắng của Hàn Việt vừa dứt thì ngay lập tức những tấm ván phòng lửa mà Đường quân vẫn ẩn nấp sau đó nãy giờ, bỗng nhiên được hất lên. Và sau đó là một trận mưa dày đặc những trái Đại Đường thiên lôi( đạn pháo) được bắn ra, nhắm thẳng số địch nhân đang tiến sát chân thành kia. Những tiếng nổ lớn, sức công phá mãnh liệt của “ vũ khí tối tân” này, như nuốt chửng cả cái quân đoàn Ai Cập kia. Số binh lính Ai Cập này mới được bổ sung tham chiến cho Toái Diệp, cũng mới tới chiến trường này được một tháng và chưa có dịp thưởng thức “ vũ khí uy lực nhất” của Đại Đường – Đại Đường lôi. Chỉ một thoáng thôi huyết nhục của những binh lính Ai Cập này đã tung tóe, có khi cả tứ chi cũng bị đứt lìa, hất tung lên cao mấy trượng. Từng mảng lớn những binh lính Ai Cập ngã xuống. Đó là chưa kể tiếng nổ long trời lở đất của Đại Đường thiên lôi đã khiến cho vô số người thủng cả màng nhĩ. Có vài chiếc xe thang đã bị trúng đạn, tan tành cả, và hơn năm mươi binh lính trên mấy cái xe thang ấy đều bị rơi xuống, kéo theo một số lượng lớn binh sĩ bị đè chết. Đến thời khắc này, cả lớp sóng người tiến công dưới chân thành kia đã có đôi chỗ xuất hiện tư tưởng chùn bước, sợ hãi. Và khi mà cái màu đen của thuốc súng tan dần, chiến trường hiện ra rõ hơn thì quân đội Ai Cập như bừng tỉnh, bọn chúng điên cuồng lùi về phía sau. Cái loại vũ khí chưa từng nghe qua này khiến cho bọn chúng chết quá nhiều nên đâm ra run sợ. Đại quân lùi cả lại phía sau, không kẻ nào liều lĩnh cả. Và trên chiến trường lúc này chỉ còn lại mười mấy chiếc xe thang trơ trọi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương