Danh Môn
Chương 65: Đi sứ Hồi Hột
Quyển 2: Kinh thành phong vânChương 64: Đi sứ Hồi HộtNhóm Dịch: Hồng MaiBiên dịch: DHNNguồn: metruyen.comĐại Đường từ khi khai quốc sau khi đánh bại người Đột Quyết, đã xây dựng một tuyến phòng thủ dọc dãy Âm Sơn. Tại đông, trung, tây Âm Sơn xây ba toà thành đều mang tên Thụ Hàng, tập trung bảy vạn quân đóng ở đó. Năm Thiên Bảo thứ mười bốn xảy ra loạn An Sử, binh lực của ba tòa thành này rút hết về phía nam. Đến thời hậu Đường, quân Đường cũng không đủ sức chiếm lại. Ba tòa thành này về sau dần dần bị người Hồi Hột khống chế tạo thành chốt chặn đầu tiên của người Hồi Hột cũng là nơi chuyển tiếp quân lương, khí tài của quân Hồi Hột.Ngày bốn tháng ba năm Khánh Trị thứ mười sáu, một đội mấy trăm người rời khỏi Vũ quận, vượt Hoàng Hà, dọc theo Nam Sơn thẳng tiến lên hướng bắc. Đây là sứ đoàn của Đại Đường đi tìm biện pháp cùng giải quyết mối họa 'người Hồi Hột'. Do lần này đánh tan sự xâm nhập xuống phía nam của ngươi Hồi Hột nên đã tạo thành cục diện khá căng thẳng.Đi được mấy ngày, màu xanh dần biến mất, đã bắt đầu tiến vào khu vực sa mạc. Phía trước trừ một vùng mêng mông toàn cát, còn lại chẳng có bất cứ thứ gì. Cho dù phóng hết tầm mắt cũng không thấy gì ở xa đừng nói là một khúc cây dù là một chấm đen cũng làm cho người ta hưng phấn.Đi thêm vài ngày nữa, cuối cùng ở xa cũng xuất hiện một dãi núi cao, đó chính là dãy Âm Sơn. Điều này cũng có nghĩa là họ sắp tiến vào địa phận mà người Hồi Hột khống chế.“ Đi tiếp về phía trước khoảng trăm dặm nữa là thành Tây Thụ Hàng không biết Trương sứ giả nắm chắc được mấy phần?”Người vừa nói chính là phó sứ Chu Hi Thái, ông này khoảng năm mươi tuổi, tướng mạo xấu xí, thân thể cực kỳ to lớn. Ông ta nguyên là thủ hạ đắc lực dưới trướng Đại đô đốc U châu Lý Hoài Tiên. Sau khi Lý Hoài Tiên hàng nhà Đường một thời gian thì kỵ binh Hồi Hột đánh tan ba trấn Hà Bắc. Chu Hi Thái dẫn hai vạn tàn quân chạy đến Liễu Dương, Sơn Đông nương tựa vào Thôi Viên. Thôi Viên mến tài bèn gả em gái cho ông ta làm vợ. Chu Hi Thái dần dần trở thành tâm phúc của Thôi Viên ông ta luôn giữ trọng trách thống lĩnh quân Sơn Đông. Gần đây lại đổi nhiệm vụ cho Thôi Khánh Công chuyển sang làm Kim Ngô Vệ đại tướng quân, khống chế gần mười vạn quân quanh kinh thành. Lần này đi sứ Hồi Hột, Thôi Viên lệnh cho ông ta làm phó sứ.Mà chánh sứ chính là Hồng Lư Tự khanh Trương Duyên Thưởng, người này lại thuộc phe Bùi Tuấn, đỗ tiến sĩ năm Khánh Trị thứ hai là người cực kỳ có năng lực và khôn khéo. Quan văn Đại Đường không giống như quan văn triều Tống luôn tỏ thái độ khinh thị với quan võ điểm này thể hiện rất rõ đối với Trương Duyên Thưởng. Trên đường đi ông ta tỏ ra rất tôn trọng, giao tiếp cới mở vui vẻ với Chu Hi Thái, hai người tuy ở hai phe khác nhau nhưng khi đi cùng với nhau tỏ ra rất hòa hợp.Trương Duyên Thưởng thấy Chu Hi Thái hỏi mình liền khẽ vuốt bộ râu dài cười nói: “ Chúng ta chủ động yêu cầu bãi binh, cho thủ lĩnh bọn người Hồ chút thể diện, hiện nay sắp sửa có lũ xuân quân Hồ càng không thể vượt sông tiến xuống phía nam. Hắn ta là chủ một nước lớn sao lại không biết được sự lợi hại. Cho nên vấn đề là đàm phán về quyền lợi, cần phải tìm cách cho hai bên cảm thấy công bằng như vậy việc lui binh sẽ là điều tất nhiên.Chu Hi Thái cười hắc hắc không thôi: “ Trương sứ ngài có thấy trên đường đi, quân Hồ đã rút lui ra khỏi quan khẩu, như ngài vừa nói lúc gặp thủ lĩnh người Hồ chỉ cần ngài nói một câu dùng lợi ích để chiêu dụ là sứ mạng của chúng ta đã hoàn thành rồi.”Trương Duyên Thưởng cười ha hả, ông ta kéo cương cho ngựa phi thoáng cái đã ra xa cả chục bước, cao giọng ngâm: “ Đến đây từ Long thành, khiến ngựa Hồ chẳng vượt khỏi Âm Sơn.”Chu Hi Thái nhìn bóng ngựa phía xa trong mắt lại lộ nét cười bí ẩn....Thành Tây Thụ Hàng núi Âm Sơn, đây là tòa thành mà Đại Đường xây nên để thiết lập một vị trí phòng ngự người Hồ, vì có sự hiện diện của những thành lũy kiểu này nên nhà Đường mới không tiếp tục duy tu Trường thành.Chỉ tiếc là quốc lực ngày càng suy yếu nên thành lũy chắc chắn này lại nằm trong tay người Hồ.Từ khi người Hồi Hột xâm lấn tháng mười hai năm trước đến nay, quân Hồi Hột chưa thực sự lui binh. Sau khi quân lương bị thiêu hủy bọn họ chỉ rút quân về bờ bắc sông Hoàng Hà lui đến thành Tây Thụ Hàng nghỉ ngơi tìm cơ hội tấn công xuống phía nam một lần nữa.Khả Hãn Đăng Lợi cũng chưa già, mới năm mươi tuổi, tướng mạo hắn cực kỳ bình thường, râu ria xồm xoàm, dáng người ục ịch thuộc dạng người nếu gặp bên ngoài thì không ai để ý đến.Từ giữa thời nhà Đường người Hồi Hột đã dần trở nên hùng mạnh, Khả Hãn Đăng Lợi đã lợi dụng loạn An Sử khi mà nhà Đường không thể để ý đến khu vực tây bắc để liên tiếp mở các chiến dịch đánh bại người Thổ Phồn ở An Tây chiếm đươch An Tây và Bắc Đình khuyếch trương thế lực xuống hướng nam và hướng tây chinh phục bộ lạc Cát La Lộc và Hiệt Dát Tư, rồi thu phục chín nước Tương Chiêu Vũ trở thành một nước lớn sau thời kỳ đế quốc Đột Quyết. Khả Hãn Đăng Lợi đã là người một tay gây dựng nên một đế quốc khổng lồ đó.Lúc này hắn đang chán nãn nửa nằm nửa ngồi trên chiếc giường êm nhìn hai cô vũ nữ đang uốn éo. Từ khi bắt đầu nam chinh cuối năm trước đến nay hắn chưa giành được một lợi ích nào, ngược lại con bị hao tổn một vạn tinh binh. Vì khí hậu khác thường khiến cho Hoàng Hà không đóng băng hắn liền nghĩ ra kế hoạch đột kích Lũng Hưu nhưng lại thất bại. Hiền giờ là tháng một Hoàng Hà đã đóng băng nhưng quân Đại Đường đã bố trí binh lực xong xuôi, tấn công xa hơn xuống phía nam thì không có tác dụng gì mấy. Qua mấy đợt tuyết, trên thảo nguyên tình trạng hạn hán đã giảm bớt, chờ đến tháng ba, cây cỏ phát triển tốt khi đó hậu quả của thiên tai sẽ giảm đi nhiều.Nhưng vấn đề là hắn không thể cứ thể mà kéo quân trở về, nếu vậy hắn làm sao có thể ăn nói được với các quý tộc Hồi Hột. Thể diện của hắn để đâu? Hắn cảm thấy một nỗi buồn bực nổi lên, phất tay lệnh cho hai vũ nữ lui ra.Đúng lúc này một tướng quân ngươi Hồ vội vàng đi vào, quỳ xuống hành lễ nói: “ Khởi bẩm Khả Hãn, sứ thần Đại Đường đã đến, hiện ở ngoài cửa thành xin Khả Hãn cho biết có cho bọn họ vào thành hay không?”“ Rốt cuộc cũng đã đến!” Đăng Lợi cười lạnh một tiếng người Đại Đường đã dùng đến phương thức đàm phán để chấm dứt xung đột. Cũng được thôi, việc cần làm là khiến họ chịu nộp ra cái giá mình muốn thôi!Nghĩ tới đây hắn ngẩng đầu lên ngạo nghễ nói: “ Hiện trời đã tối rồi, đưa bọn họ đi thăm quan cho bọn họ biết uy thế của quân ta rồi ngày mai đưa đến gặp ta.”...Đêm dần buông, gió núi thổi ù ù, thổi cát bay mịt mù. Trong thành dân chúng đều đóng chặt cửa phòng không thấy bóng một ai trên đường trên tường thành thi thoảng có bóng binh lính tuần tra đi lại.Trong dịch quán nơi nghỉ ngơi của sứ thần Đại Đường, Chu Hi Thái đã thay bộ quần áo đen hắn cẩn thận lấy ra một phong thư, xem kỹ lại rồi cẩn thận cất vào trong người.“ Phụ thân, để con đi cho!” người lên tiếng là Chu Thử, con trưởng của Chu Hi Thái thống lĩnh đội hộ vệ sứ đoàn hiên đã ba mươi mấy tuổi thân hình to lớn giống cha hắn nhưng tướng mạo lại không xấu xí như cha. Điểm khác cha hắn là đôi mắt hắn dài nhỏ, ánh mắt như chim ưng vô cùng sắc bén, mũi nhọn trông có vẻ là kẻ trí dũng song toàn. Bây giờ hắn đang nhậm chức Kim Ngô vệ Trung Lang tướng.“ Cha mang trọng trách to lớn, sợ rằng có việc ngoài dự liệu, Đăng Lợi rất có thể giữ cha lại, con thấy lo cho tính mạng của cha, hay là để con đi thì hay hơn.”Chu Hi Thái vỗ vỗ vai con trai cười nói: 'Tướng quốc làm việc đều có thâm ý cả, nếu không thì đã chẳng phái Kim Ngô vệ đại tướng quân làm việc này có vài việc ta không tiện nói với con, sau này con tự khắc sẽ hiểu rõ.”Nói đến đây, Chu Hi Thái dần lộ vẻ nghiêm túc hắn chằm chằm nhìn vào mắt con trai nói: “ Nếu như ta có gặp việc không may, con cùng Thao nhi đều phải nhớ kỹ, dù thế nào đi chăng nữa cũng không được để mất quân quyền. Thôi Khánh Công là kẻ ngu xuẩn con đi theo hắn thì rất tốt, hiểu ý cha không?”Chu Thử trịnh trọng gật đầu tỏ vẻ nhớ kỹ lời cha nói.Chu Hi Thái bước nhanh ra cửa nhìn hai bên không thấy ai liền lách ra khỏi của chính. Hắn nhanh chóng chạy dọc theo chân tường xuyên vào một ngõ nhỏ rồi nhanh chóng đến trước một tòa nhà lớn.“ Ai? Đứng lại!” Lính canh cửa phát hiện rahawns.Chu Hi Thai lập tức lấy ra một thanh loan đao nhỏ ném tới: “ Chuyển lời đến cho Mai Lục đại tướng quân của các ngươi nói là có cố nhân đến thăm.”Tên lính nhặt thanh tiểu đao đi vào phủ. Ít lâu một tên ngươi Hồi Hột đi vội ra hắn cất tiếng hỏi: “ Kẻ vừa rồi đâu?”“ Đại tướng quân, ta ở đây.” Chu Hi Thái từ trong bóng tối đi ra, chắp tay cười cười với người kia: “ Đại tướng quân từ khi chia tay đến giờ vẫn khỏe chứ, mười lăm năm rồi mà phong thái của ngài vẫn như xưa!”“ Quả nhiên là ngươi!” Mai Lục với cố nhân cũng không nhiệt tình càng không nghĩ đến việc mời Chu Hi Thái vào phủ hắn giơ tiểu đao lên cao lạnh lùng nói: “ Mười lăm năm trước ngươi âm thầm thả ta, ta đã nhận lời sẽ làm cho ngươi một việc, bây giờ ngươi nói đi!”Chu Hi Thái cũng không cười nữa hạ giọng nói: “ Ta muốn ngươi dẫn ta đi gặp Khả Hãn, ta có việc lớn cần gặp hắn!”“ Việc này ..”Mai Lục do dự một chút, hắn thấy Chu Hi Thái lộ vẻ nghiêm túc liền gật đầu nói: “ Được rồi! Nhưng ta muốn ngươi cho ta biết ngươi muốn gặp Khả Hãn có việc gì?”Danh MônTác giả: Cao Nguyệt
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương