Danh Môn

Chương 92: ngòi nổ



Quyển 3: Tung hoành hoạn hải

Chương 91: ngòi nổ

Nhóm Dịch: Hồng Mai

Biên dịch: DHN

Nguồn: metruyen.com

Sông Hoàng Hà uốn lượn theo phía bắc chảy tới, nó giống như một con rồng lớn màu vàng, mang theo mình lịch sử ngàn vạn năm, hào hùng mà sâu lắng, đến quận Hà Đông nó ngâm dài một tiếng chuyển hướng về phía đông, chậm rãi chảy về phía nền văn minh Trung Hoa cổ đại.

Bờ bắc quận Hà Đông hiện đã trở thành con đường lớn nhất đi thông nam bắc của các nhà buôn lớn ngày xưa, vì thế những người vác thuê, người bán hàng rong tụ tập về đây, những chiếc đò ngang không ngừng qua lại hai bên bờ sông Hoàng Hà.

“ Cập bến!” Một người lái thuyền hô to, một chiếc thuyền ngang thật là lớn chậm rãi vào bờ, một chiếc ván rộng chậm rãi được đẩy lên bờ, nháy mắt chiếc ván đã nối chiếc thuyền với bờ sông một cách chuẩn xác.

Nhóm hành khách đầu tiên rời thuyền, rất đông những người khuân vác ở trên bờ đang chờ đón khách, tranh giành mời khách thuê gánh hành lý, mặc dù boong thuyền khá rộng, nhưng trên đó vẫn rất lộn xộn, bên cạnh hai người quản lý đường xuống thuyền đã sớm thấy nhưng cũng không thể làm gì, bọn họ tiếp tục trò chuyện không để ý đến sự hỗn loạn bên cạnh.

Lúc này có một tên khuân vác tìm cái gì đó trên khoang thuyền, hắn không giống những tên khác, cũng không vội tìm công việc, đột nhiên hắn thấy có một người đứng trên thuyền đang ra hiệu cho hắn, hắn liền nhanh chóng rời khỏi khoang thuyền, chậm rãi hướng đầu thuyền tiến đến, mắt hắn sáng lên nhìn chằm chằm vào đầu thuyền.

Ở đầu thuyền cũng xuất hiện một miếng ván nhỏ, một số khách quý rời thuyền từ nơi này, nhưng lần này cũng không phải là dành cho khách quý, mặc dù lối xuống dành cho khách quý chỉ cần trả thêm tiền là đi được, mà hôm nay dành cho người có thân phận rất cao, không ít nhà buôn lớn có tiền cũng vẫn phải chen chúc ở lối xuống lớn, lúc nào cũng có thể bị rớt xuống sông.

Hai người đi xuống thuyền qua lối nhỏ hình như là vị quan nào đó, đầu thuyền lại xuất hiện thêm một đám người, bọn họ vây quanh vị quan cao béo, trời đang nắng gắt, hắn đội một chiếc mũ lá ở trên đầu, chỉ lộ ra mũi với miệng không thấy rõ khuôn mặt, trên người mặc bộ quan phục tứ phẩm màu vàng nhạt.

Nhìn thấy mục tiêu, tên khuân vác chăm chú nhìn vị quan nọ, trong đầu hắn hiện ra hình vẽ hắn đã được nhìn, tuy không thể nào nhìn rõ được khuôn mặt, nhưng dáng người rất phù hợp, hơn nữa trên thuyền cũng không còn vị quan nào nữa, chắc chắn hắn là Trương Nhược Cẩm thứ sử quận Bình Dương, tên khuân vác đem một bộ quần áo quấn lên cánh tay, dưới lớp quần áo tay hắn bắt đầu chuyển động.

Trên tấm ván cầu nhỏ hẹp chỉ hai người có thể cùng đi được, cũng chỉ có thể từng bước từng bước mà đi xuống, Trương Nhược Cẩm thân thể to béo một mình rời thuyền thật là khó khắn, một tên tùy tùng thật cẩn thận đỡ ông này từ phía sau, dìu hắn rời thuyền.

“ Một bước, hai bước . . . .” Tấm ván bắt đầu rung lên, đúng lúc này, một mũi tên nhỏ nhanh như chớp phóng tới, dưới ánh mặt trời đầu mũi tên như một ngôi sao màu xanh lam, đặc biệt chuẩn xác bay qua vành mũ bắn thẳng vào trong miệng đang hé mở của Trương Nhược Cẩm.

Phút chốc khuôn mặt Trương Nhược Cẩm cứng lại, đầu lưỡi thè ra, hai má của hắn từ từ đen lại. Trên tấm ván, thân hình to béo của hắn lắc lư 'Tùm' ông ta ngã xuống sông Hoàng Hà.

Mũi tên quá nhanh, tên tùy tùng không kịp nhìn thấy nên tưởng rằng ông ta trượt chân ngã xuống nước, vội vàng kêu to làm cho bến thuyền trở nên hỗn loạn, không ít người khuân vác chưa biết chuyện gì xảy ra liền nhảy xuống sông cứu người bị rơi xuống nước, thậm chí có những người biết người rơi xuống là một vị quan cũng không do dự liền nhảy ngay xuống, nếu có thể cứu được hắn chẳng nhẽ lại không được trọng thưởng?

Sau nửa canh giờ, tên quan mặt đã đen như mực được vớt lên, ông ta đã tắt thở từ lâu.

Tin tức Trương Nhược Cẩm không may bị chết truyền về Thái Nguyên đầu tiên, cả Trương phủ chấn động, Trương Nhược Cẩm là nhân vật lớn thứ hai sau gia chủ Trương Nhược Hạo, nhất là năm nay hắn có biểu hiện đặc biệt nổi bật, sau cuộc họp gia tộc vào tháng năm, các gia đình trong Trương gia tín nhiệm hắn còn hơn cả Trương Nhược Hạo, hôm nay hắn đột nhiên chết, tuy nguyên nhân vì sao chết không được công bố, nhưng không ít người đoán được, có điều bí ẩn gì đó trong việc này.

Lúc này mọi người trong Trương phủ rất hoang mang, tất cả đều cảm thấy sắp có chuyện xảy ra, bão tố sắp kéo đến với nhà họ Trương.

Phía nam Thái Nguyên, bắt đầu đến lúc thu hoạch, khắp nơi trên các ruộng lúa người nông dân đang bận rộn thu hoạch, trên đường chất đầy những bó lúa vừa mới cắt.

Lúc này gần trăm con ngựa từ xa chạy tới nhanh như gió, hơn mười người nông dân đang tuốt lúa sợ quá nhảy tránh khỏi con đường, nhưng trên đường lúc này đang chất đầy những đống thóc, lại thêm mấy đứa trẻ con đang chơi đùa bên những đống thóc nên những con ngựa đang giảm dần tốc độ.

“ Phái hai người đi lên trước dẹp đường”

Người ra lệnh chính là Trương Phá Thiên tiết độ sứ Hà Đông, ông ta cũng vừa nhận được tin Trương Nhược Cẩm bị giết, là người bất đồng với mọi người trong Trương gia ông đã biết được chi tiết việc này, ông hiểu rằng trong chuyện này mình sẽ là người bị nghi ngờ nhiều nhất.

Từ đầu năm đến giờ đã là nửa năm, Trương Phá Thiên không có cơ hội đến cúng bái từ đường Trương gia, việc này cũng làm cho cơ hội được tiếp nhận trở lại Trương gia một lần nữa của hắn khó khăn hơn.

Mà người phản đối việc này nhất chính là Trương Nhược Cẩm, trước kia chính là hắn muốn chiếm lấy quyền quản lý quân sự của Trương Phá Thiên. Tuy sự việc thật bất ngờ nhưng Trương Phá Thiên cũng cảm thấy đằng sau còn ẩn giấu một bí mật lớn.

Theo phán đoán của ông, chỉ có hai khả năng có thể xảy ra, một là gia chủ ra tay để diệt trừ kẻ đối lập với mình, tuy là anh em của nhau nhưng vì lợi ích gia tộc gia chủ rất có thể đã xuống tay.

Khả năng thứ hai là Thôi Viên muốn nội bộ Trương gia hỗn loạn nên phái người ám sát Trương Nhược Cẩm.

Nếu là khả năng thứ hai thì trực tiếp nhằm vào hắn rồi, nếu như hắn không sớm đến giải thích minh oan cho mình, có lẽ quan hệ giữa ông ta với Trương gia sẽ càng tồi tệ hơn.

Tiếp tục đi về phía trước, con đường đã được dọn sạch sẽ, không có một đống thóc nào, Trương Phá Thiên quất mạnh roi ngựa hướng phía Trường An mà chạy như bay. Phương xa từng đám mây màu đen như từ mọi hướng chậm rãi tụ lại trên bầu trời thành Trường An

. . . . .

Trong thư phòng của Thôi Viên, vị thừa tướng của Đại Đường này đang chắp tay sau lưng im lặng không nói gì nhìn qua cửa sổ, vụ ám sát xảy ra ở bến thuyền quận Hà Đông đã giúp ông ta ý thức được sự việc lần này đã trở nên phức tạp, đã có người khám phá ra kế hoạch của hắn, Trương Nhược Hạo, Trương Phá Thiên, Trương Hoán, thậm chí là Bùi Tuấn hoặc Sở Hành Thủy đều có thể đứng sau việc này, xem ra chính mình đã xem nhẹ sự quan trọng của việc này.

Trong phòng, một tên thuộc hạ của Thôi Viên đang đứng khoanh tay, dáng người hắn cao béo, trên mặt hiện ra sự phẫn nộ, nếu Trương Hoán nhìn thấy người này sẽ không khỏi giật mình, ông ta chính là người đã rơi xuống nước mà chết, Trương Nhược Cẩm.

Đương nhiên không phải là Trương Nhược Cẩm chết đi sống lại, mà vì người bị bắn chết kia không phải là hắn, chỉ là Thôi Viên đã tìm một người thế thân cho ông ta, ông ta là người quan trọng trong kế hoạch đánh bại Trương gia, với sự thông minh của Thôi Viên sao có thể để hắn trở về mà không có chút phòng bị.

“ Quả nhiên không ngoài suy đoán của tướng quốc, bọn họ thật sự ra tay rồi? Thuộc hạ ngày mai sẽ trở lại Thái Nguyên!” Trương Nhược Cẩm nghiến răng nghiến lợi một lúc, Trương Như Hạo đã không để ý tình thân, vậy cũng đừng trách ta không khách khí.

“ Không cần phải kích động như vậy, kích động sẽ làm hỏng việc lớn.”

Thôi Viên quay đầu liếc mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói:” Chỉ dựa vào sức một mình ngươi mà đòi đánh bại Trương Nhược Hạo sao? Còn Trương Phá Thiên ngươi tính sao? Làm sao ngươi đối phó hắn đây? Còn có Trương Hoán nếu hắn mang quân giết ngươi thì ngươi lấy gì mà chống cự?”

“ Cái này . . . . .” Những câu hỏi liên tục làm Trương Nhược Cẩm cứng họng, hắn bình tĩnh trở lại, nhỏ giọng nói: “ Theo ý tướng quốc, hạ quan nên làm thế nào?”

“ Nên làm thế nào không cần ngươi quan tâm”

Thôi Viên phất phất tay, cực kỳ lãnh đạm nói: “ Ngươi lui xuống đi, mấy ngày này ngươi ở lại trong phủ của ta, lúc nào ngươi nên ra mặt, tự nhiên sẽ có người nói cho ngươi biết?”

“ Thế nhưng. . . . .” môi Trương Nhược Cẩm giật giật, vài ngày trước Thôi Viên còn vỗ vai mình, trách hắn sao lại cung kính thế, mà bây giờ mới mấy ngày qua đi, mình đã biến thành cái thứ gì?

Ông ta ngầm thở dài, lại không dám nhiều lời, chỉ cúi đầu lui ra.

Đợi Trương Nhược Cẩm lui ra, Thôi Viên lập tức căn dặn một tên thị vệ: “ Đi! Gọi Thôi Vô Thương đến cho ta.”

Thôi Vô Thương là con cháu nhà họ Thôi, sau khi Lưu Nguyên Khánh chết, Thôi Viên liền bổ nhiệm hắn làm giám sát ngự sử ở Chính sự đường, thường xuyên ở trong cung Đại Minh, giám sát ngự sử phẩm hàm không cao, chỉ là bát phẩm, nhưng quyền lực lại rất lớn, Thôi Viên bổ nhiệm hắn vào vị trí này mục đích chủ yếu là để hắn giám sát động tĩnh của Trương Hoán.

Một lát sau Thôi Vô Thương vội vàng chạy đến, hắn là em họ của Thôi Viên con của lại bộ thị lang Thôi Ngụ, cũng là con của vợ lẽ, năm kia thi đỗ tiến sĩ xếp tứ tư trên bảng vàng, là con người rất khôn khéo và có năng lực, Thôi Viên khá là thích hắn.

“ Vô Thương tham kiến gia chủ!” Thôi Vô Thương lúc này quỳ xuống hướng Thôi Viên hành đại lễ.

“ Đứng lên đi! Ta có việc hỏi ngươi.”

“ !” Thôi Vô Thương đứng dậy, khoanh tay đứng sang một bên.

Thôi Viên liếc mắt nhìn hắn hỏi: “ Mấy ngày nay Trương Hoán làm gì?”

“ Khởi bẩm gia chủ, những ngày này Trương Hoán đang bận rộn thành lập đội mã cầu.”

“ Đội mã cầu?”

Thôi Viên ngây người, từ bao giờ Trương Hoán trở nên nhàn nhã vậy, ông ta vuốt cái mũi to nghĩ thầm: “ Chẳng nhẽ cũng không phải do hắn làm?”

. . . .

Danh Môn

Tác giả: Cao Nguyệt
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...