Đào Hôn Nữ Xứng Không Chạy Nữa

Chương 42



Lục Tuyệt rũ mắt nhìn bàn tay được nắm lấy của mình, anh không văng ra, cũng không đáp lại.

Lần này, Ninh Tri cảm thấy anh nhận ra cô.

"Lục Tuyệt, họ đang bắt nạt em." Ninh Tri tức giận nói.

Tuy người bệnh tự kỷ làm như không thấy những hành động mà người khác làm với mình, coi như không nghe thấy không nhìn thấy, đôi khi dù có tiếng pháo nổ lớn bên tai, họ cũng chỉ cảm thấy như một âm thanh thú vị.

Nhưng điều này không đồng nghĩa với việc họ có thể tùy ý để người khác bắt nạt.

Những người trước mặt rõ ràng thấy Lục Tuyệt không phản kháng, không đánh trả nên dễ bắt nạt.

"Chúc mừng anh Thương, hoa khôi muốn làm hòa với anh kìa." Nam sinh bên cạnh vui vẻ nói."

Tống Cảnh Thương nhướng mày: "Sau này còn lấy người khác ra kích thích anh nữa không?" Giọng điệu cậu ta đầy cao ngạo và khinh thường: "Đừng có so sánh anh với một tên ngốc."

"Vậy sau này anh cũng đừng nhận thư của học sinh nữ khác, nếu không, lần sau em sẽ ở bên Lục Tuyệt thật đấy." Hoa khôi thẹn thùng, giọng điệu nũng nịu.

Ninh Tri nghe lời cô ta nói, cảm thấy cạn lời vô cùng, cái cô hoa khôi gì đó này lại xem Lục Tuyệt là cái lốp dự phòng.

Cô tức giận đi tới trước mặt hoa khôi, mắng thẳng mặt cô ta: "Cô tưởng cô muốn ở bên Lục Tuyệt thì anh ấy sẽ đồng ý cô ngay chắc? Cô lấy đâu ra tự tin như vậy?"

Khuôn mặt của hoa khôi trước mặt cũng được coi là xinh đẹp, nhưng so với vẻ đẹp của Ninh Tri lại kém hơn không ít.

Ninh Tri tiếp tục mắng: "Hai người yêu đương có thể đừng kéo người vô tội vào không?" Lục Tuyệt cũng đâu có nợ nần gì họ.

Nhưng hoa khôi đương nhiên không nghe thấy lời của Ninh Tri.

Người anh em của Tống Cảnh Thương bên cạnh trêu chọc: "Hoa khôi, cậu như vậy là không đúng rồi, dù có giận dỗi anh Thương thì cũng nên tìm một người ưu tú chứ, tên ngốc này có chỗ nào so được với anh Thương?"

"Đúng vậy, có lẽ bây giờ tên ngốc này bị chúng tôi dọa cho càng ngốc hơn rồi."

Ninh Tri hận không thể lập tức hiện thân dọa chết đám học sinh ngu ngốc này, Lục Tuyệt có chỗ nào không bằng người khác?

Ninh Tri vội vàng trở lại bên cạnh Lục Tuyệt, cô ghé sát vào tai anh: "Đừng nghe họ nói linh tinh, em đẹp trai nhất, tính cách hiền lành, thông minh, còn có tiền, giỏi giang như vậy, bọn họ đang ngưỡng mộ, ghen tỵ với em đấy."

Theo Ninh Tri thấy, nếu Lục Tuyệt không phải có chứng tự kỷ, đám người này ngay cả đầu ngón tay anh cũng không bằng.

Dưới ánh hoàng hôn, hàng mi dài của Lục Tuyệt khẽ run lên, anh ngước mắt, ánh mắt dừng trên mặt Ninh Tri, đánh mắt nhìn một cái rồi nhanh chóng dời đi.

Lúc này, đột nhiên có học sinh nam cao gầy đi tới, ngũ quan quen thuộc của đối phương khiến Ninh Tri liếc mắt một cái là nhận ra ngay, là Lục Thâm Viễn.

Anh ta tới tìm Lục Tuyệt?

Ninh Tri khẽ thở phào một hơi, Lục Thâm Viễn tới, ít nhất những người này cũng không dám tùy tiện bắt nạt Lục Tuyệt nữa.

Những người khác cũng thấy Lục Thâm Viễn bất ngờ xuất hiện, họ đều biết, Lục Tuyệt là em trai Lục Thâm Viễn.

Gia thế của nhà họ Lục như vậy, những người như họ không thể đụng vào. Thế nên họ chỉ có thể lén lút bắt nạt Lục Tuyệt, không dám quang minh chính đại, hơn nữa, trước giờ họ chưa từng đụng tay đụng chân với Lục Tuyệt.

Bời vì không dám.

Chỉ cần trên người Lục Tuyệt có vết thương, có lẽ không tới một ngày sau, họ sẽ bị nhà họ Lục xử đẹp.

Từ trước tới nay, họ cùng lắm chỉ dám mắng chửi Lục Tuyệt ngoài miệng. Đối với họ mà nói, bắt nạt Lục Tuyệt sẽ có một loại khoái cảm như đang được giẫm đạp lên nhà họ Lục, trong lòng cảm thấy cực kỳ sảng khoái.

Mà Lục Thâm Viễn không giống với Lục Tuyệt, anh ta không phải kẻ ngốc, hiện giờ bị anh ta phát hiện họ bắt nạt Lục Tuyệt, e là sẽ không tha cho họ.

Mấy người có mặt ở đó lập tức căng thẳng.

Xung quanh yên tĩnh xuống, ngay sau đó, chỉ thấy Lục Thâm Viễn cứ như không nhìn thấy mấy người kia đang bắt nạt Lục Tuyệt, anh ta thẳng thừng lướt qua bọn họ với vẻ mặt nhàn nhã.

"Anh Thương, anh ta có ý gì thế?" Nam sinh kia không hiểu: "Không phải anh ta đi tìm người tới chứ?"

Tống Cảnh Thương cười nhạo một tiếng: "Mày căng thẳng cái gì? Chúng ta có làm gì đâu."

Ninh Tri nhìn bóng dáng Lục Thâm Viễn rời đi, nghiến chặt răng.

Cô đã sớm đoán được, từ khi còn nhỏ, Lục Thâm Viễn đã bắt đầu giở trò với Lục Tuyệt rồi, hiện giờ thấy Lục Tuyệt bị bắt nạt, anh ta đương nhiên sẽ không giúp đỡ.

Mấy học sinh nam khác hiểu ra ý của Tống Cảnh Thương, tâm trạng lập tức thả lỏng.

Hoa khôi lên tiếng: "Cảnh Thương, chúng ta đi thôi, em hơi đói." Cô ta đứng đến nỗi mỏi chân, không muốn ở đây thêm nữa.

Cô ta cũng không phải thật sự thích Lục Tuyệt, chỉ dùng anh để chọc tức bạn trai mà thôi, hiện giờ cô ta và Tống Cảnh Thương làm hòa rồi, hoàn toàn không muốn lãng phí thời gian với tên ngốc này nữa.

"Anh Thương, hoa khôi nói đói rồi, để bạn trai là anh dỗ ăn đấy." Mấy học sinh lại bắt đầu trêu chọc.

"Được, đi thôi, tối nay tôi đãi." Tống Cảnh Thương nhướng mày.

Trong mắt Ninh Trị, đám người này vừa ngu ngốc lại vừa xấu xa.

Tống Cảnh Thương dẫn chúng rời đi.

Hiện giờ Ninh Tri chỉ còn lại mười mặt trời nhỏ, cô tiêu hao một mặt trời nhỏ, nhặt ba lô màu đỏ của Lục Tuyệt lên.

Ninh Tri phủi dấu chân bị mấy tên kia giẫm lên đi, đặt lại lên tay Lục Tuyệt, sau đó nắm lấy tay còn lại của anh: "Đi thôi, chị đưa em về nhà."

Tài xế nhà họ Lục vẫn luôn đợi ở cổng, Ninh Tri nhìn thấy Lục Thâm Viễn ngồi trên xe.

Ninh Tri trừng mắt phừng phừng lửa giận với anh ta.

Ninh Tri không phải người bốc đồng, dù cô phát hiện sự khác thường của Lục Thâm Viễn thì cũng sẽ không tùy tiện chạy tới tố cáo với mẹ Lục hoặc ba Lục.

Cô biết rõ, Lục Thâm Viễn thể hiện ngoài mặt quá tốt, đặc biệt là trước mặt mẹ Lục và ba Lục, anh ta không khác nào một người con trai hoàn hảo. M

Nếu cô nói ra mấy trò của Lục Thâm Viễn, chắc chắn ba mẹ Lục sẽ không tin.

Dù sao thì, cô mới gả vào nhà họ Lục được nửa năm, hơn nữa tiền án chồng chất, còn Lục Thâm Viễn lại là con trai hiếu thuận, là người anh trai tốt hơn hai mươi năm ở nhà họ Lục.

Quan trọng nhất là, hiện giờ cô không có bất kỳ chứng cứ nào có thể chứng minh Lục Thâm Viễn không phải anh trai tốt như hình tượng bên ngoài của anh ta.

Thấy Lục Tuyệt lên xe, vẻ mặt Lục Thâm Viễn bình tĩnh, anh ta nói với tài xế: "Tiểu Tuyệt tới rồi, chú Trần, có thể lái xe rồi."

"Vâng thưa cậu cả."

Trở về nhà họ Lục.

Ninh Tri thấy mẹ Lục ở phòng khách, vẻ mặt mang theo ý cười, tiến tới muốn nhận lấy cặp sách của Lục Tuyệt nhưng lại bị Lục Tuyệt tránh né.

Lục Tuyệt im lặng đeo cặp sách lên lầu.

Lục Thâm Viễn chu đáo lên tiếng: "Mẹ, con về rồi, hôm nay hơi nhiều bài tập."

Mẹ Lục cười nói: "Vậy con về phòng làm bài tập đi, đợi lát nữa nhà bếp nấu cơm xong mẹ sẽ gọi con."

Khóe miệng Lục Thâm Viễn mang theo ý cười: "Vâng, con cảm ơn mẹ."

Một người lạnh lùng im lặng, không để ý tới người khác, một người ngoan ngoãn hiểu chuyện, biết gãi đúng chỗ ngứa.

Khác biệt của Lục Tuyệt và Lục Thâm Viễn quá rõ ràng.

Ninh Tri không nhịn lòng được mà đứng bên cạnh trừng mắt với Lục Thâm Viễn mấy lần, anh ta đang cố ý sắm vai con trai hoàn hảo, làm tôn lên điểm yếu của Lục Tuyệt.

Lục Tuyệt đã lên tầng.

Ninh Tri không muốn nhìn Lục Thâm Viễn thêm nữa, cô cũng lên lầu.

Cô thuần thục mở cửa phòng Lục Tuyệt ra.

Ninh Tri phát hiện, rèm trong phòng bị kéo hết vào, trong phòng tối đen.

Cô đi vào, đóng cửa, xung quanh càng tối hơn.

Cô quờ quạng muốn đi về phía Lục Tuyệt.

Đối với người mắc chứng tự kỷ, ở trong phòng tối cũng giống như dưới ánh sáng bình thường, có thể không bị trở ngại, thoải mái tìm được đồ vật mà họ muốn.

Ninh Tri loáng thoáng nhìn thấy một bóng dáng cao lớn màu đen ở trước bàn.

Cô đi tới.

"Lục Tuyệt." Ninh Tri ngồi xuống bên cạnh Lục Tuyệt: "Nơi này tối quá, chị không nhìn rõ bóng dáng em nữa."

Cô chỉ có thể nhìn loáng thoáng thấy bóng anh.

Trong bóng tối, đột nhiên Lục Tuyệt vươn tay, dán sát vào mặt Ninh Trị.

Ninh Tri sửng sốt.

Cô cảm nhận được rõ ràng đầu ngón tay Lục Tuyệt chạm vào khuôn mặt cô.

Ninh Tri nhớ trên mạng nói, người mắc chứng tự kỷ thông qua xúc giác để nhận thức người khác, thông qua việc chạm vào để xác nhận, khảo sát mặt người khác.

Ngón tay Lục Tuyệt hơi lạnh, Ninh Tri cảm thấy nơi bị anh chạm vào đều lạnh lẽo.

Ninh Tri nhắm mắt lại, để mặc tay anh chạm vào mặt cô: "Lục Tuyệt, em còn nhớ chị không?"

Hiện giờ anh đã trưởng thành, chắc là sẽ nhớ cô.

Lục Tuyệt không đáp lại, đầu ngón tay anh nhẹ nhàng lướt qua mặt cô, giống như đang xác nhận.

Một lúc lâu sau, Ninh Tri nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh vang lên: "Chị gái kỳ lạ."

Ninh Tri cong môi, anh nhớ cô.

Nhưng cô vẫn muốn sửa lại: "Không phải chị gái kỳ lạ, là chị gái thiên thần, chị là chị gái thiên thần xinh đẹp."

Giọng Lục Tuyệt trầm thấp, lại gọi một câu: "Chị gái kỳ lạ."

Ninh Tri thở dài, từ bỏ giải thích: "Chị đây."

Trong bóng tối, Lục Tuyệt đột nhiên đứng dậy, Ninh Tri thấy anh hình như đi về phía tủ quần áo.

Nghe thấy tiếng động, có vẻ anh đang tìm thứ gì đó.

Một lúc lâu sau, Ninh Tri mơ hồ nhìn thấy Lục Tuyệt đi vòng trở lại.

Lục Tuyệt duỗi tay ra, anh cầm lấy tay cô.

Ninh Tri nhìn không rõ, nhưng cô cảm nhận được có thứ mềm mại lạnh lẽo quấn lấy cổ tay cô.

Cô rất tò mò: "Lục Tuyệt, em đang làm gì thế?"

Lục Tuyệt cúi đầu, làm rất chăm chú, chậm rãi lên tiếng: "Trói chị"

Ninh Trị: ...

Một giây sau, Ninh Tri cảm nhận được cổ tay bị thứ đồ mềm mại như dải lụa quấn quanh, sau đó buộc chặt.

Ninh Tri đột nhiên nhớ tới lần trước, Lục Tuyệt dùng dải lụa màu sắc sặc sỡ trói chân cô và chân anh lại với nhau, không muốn để cô đi.

Cô có chút buồn cười, nhưng trong lòng lại rầu rĩ, dù anh có trói thể nào thì cô vẫn sẽ biến mất.

Rèm cửa bên cạnh được kéo ra, ánh sáng một lần nữa rọi vào phòng.

Xung quanh sáng lên, Ninh Tri nhìn thấy cánh tay mình và Lục Tuyệt được buộc lại với nhau, bên trên là dải lụa sặc sỡ quen thuộc.

Lục Tuyệt chớp đôi mắt xinh đẹp, đáy mắt đen láy lộ ra sự vui vẻ.

Vẻ mặt anh ngây ngô nhưng lại mang theo chút ngượng ngùng: "Chị gái kỳ lạ, của em."

Chị gái kỳ lạ, là của em.
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...