[Đạo Mộ Bút Ký] [Hắc Vạn] Công Việc
Chương 4: Tuổi trẻ điên cuồng
"Thứ này gọi là củ cải âm, trước kia tôi đã từng thấy qua." Hắc Hạt Tử vừa dứt lời, Tô Vạn nửa chữ "A" còn chưa kịp ra khỏi miệng, bỗng nhiên đuôi xe truyền đến một tiếng va chạm lớn, thân xe ngay lập tức lắc lư dữ dội. Trọng tâm của Tô Vạn không ổn định, suýt nữa đập đầu vào cửa kính, cũng may Hắc Hạt Tử nhanh tay lẹ mắt kéo cậu lại.
"Tôi thao!" Tô Vạn định thần lại, quay đầu lại nhìn, đuôi xe đã bị đụng bẹp dúm một mảng, lão Vệ mắng một câu tiếng địa phương rồi mở cửa xe nhảy xuống.
"Ra khỏi sư môn gặp nhiều bất trắc quá." Hắc Hạt Tử thở dài, cũng xuống xe. Đụng phải xe lão Vệ là một chiếc Citroen màu trắng, từ Sơn Đông đi tới, trên xe ngồi một nhà ba người, nhìn thế nào cũng giống như đám người nghỉ lễ Tết đi chơi xa.
Chủ xe Citroen là một người nhã nhặn đeo kính, sau khi xuống xe vẫn luôn lo lắng xin lỗi lão Vệ, có vẻ là do hắn lái xe quá lâu nên có chút buồn ngủ, cũng không biết chân đặt trên phanh hay chân ga. Lý do này rất dễ hiểu, nhưng lão Vệ lại rõ ràng không có tâm tình, mắng: "Mẹ nó đã là lần thứ mấy, sửa sửa sửa! Xe sắp hỏng rồi còn phải sửa!"
Hắc Hạt Tử ngẩng đầu nhìn, trên bảng chỉ thị cách thôn Lão Vệ gia còn có 5km, liền nói: "Đại ca, đợi đến khi cảnh sát đến cũng không biết mấy giờ, ông xem tiểu đồ đệ của tôi ở trên xe buồn bực đến nỗi không chịu được, dù sao cũng không còn bao nhiêu cây số, không bằng để tôi mang theo tiểu tử này "mở đường 11*" đến thôn, ông thấy thế nào? "
*là một cách nói đùa của việc cuốc bộ mà đi, hai số 1 giống như 2 cái chân người.
Ai buồn bực đến nỗi không chịu được?
Tô Vạn liếc mắt nhìn Hắc Hạt Tử: "Tiểu đồ đệ cảm thấy 5km khá xa. "
"Tôi có thể cho cậu chạy 5km hằng ngày nếu thể chất cậu không đủ." Hắc Hạt Tử mỉm cười.
"...... Ai nói 5km là xa? Thằng khốn nào nói vậy?" Tô Vạn vội vàng nói, nhìn xung quanh một vòng. Hắc Hạt Tử thấy buồn cười, cho cậu một cái tát vào gáy mới yên tĩnh.
Ngược lại, lão Vệ có vẻ vô cùng phiền não, thứ nhất là bởi vì lão từ trước đến nay luôn giữ mặt mũi tốt, vốn là muốn chiêu đãi người ta ân cần chu đáo, lái xe đi đón Hắc Hạt Tử và đồ đệ, lại không ngờ bị kẹt xe đến ba bốn tiếng đồng hồ, chưa nói đến chuyện nhà dột gặp đêm mưa, lại còn dính phải tai nạn xe cộ; thứ hai, trong nửa năm qua, chiếc xe van này của lão đã bị đụng bốn lần, mỗi lần đều nghiêm trọng hơn, lần này không biết sửa lại hết bao nhiêu tiền.
Đối mặt với tình cảnh trước mắt, trong lòng lão Vệ một mảnh thiêu đốt lửa giận, rầu rĩ không vui. Lão châm một điếu thuốc hung hăng hút một hơi, thở dài: "Đường này còn phải đi một đoạn đường nữa, thật có lỗi với hai vị, vốn đã tắc đường, còn gặp phải loại chuyện này. "
Hắc Hạt Tử cười nói: "Không thành vấn đề, không thấy tiểu đồ đệ của tôi vác một cái túi lớn vậy sao, thể lực cậu ta từ trước đến nay vẫn rất lợi hại, trước kia đi công chuyện đều là đi bộ không cần nghỉ ngơi, leo núi cũng không thở dốc. Đại ca, cứ an tâm xử lý chuyện ở đây, gửi cho tôi vị trí cụ thể nhà ông trên Wechat là được."
Dứt lời, Hắc Hạt Tử liếc nhìn Tô Vạn sắc mặt không vui, làm khẩu hình "Khen cậu, không cần cảm ơn" trên miệng.
"Thành thật mà nói, thật ra anh sợ đụng phải cảnh sát phải không?" Đi gần 1km, hai bên bả vai Tô Vạn đã bị ba lô siết đến đau nhức, Hắc Hạt Tử lại giống như không có việc gì —— đối với hắn mà nói, hành trình đường dài căn bản là công phu nhập môn.
"Cậu cũng nên sợ đụng phải." Hắc Hạt Tử lười biếng nói, "Không lẽ vẫn coi những cái xác cậu và bạn học Lê ráp lại năm đó là ma-nơ-canh sao? "
"Đừng có nhắc lại chuyện đó với tôi nữa!" Tô Vạn chạy hai bước đuổi kịp Hắc Hạt Tử, mắng, "Một người trưởng thành tâm lý bình thường sẽ gửi thứ đó cho học sinh trung học sao? "
"Không biết nữa." Hắc Hạt Tử châm một điếu thuốc, "Tôi chỉ biết một học sinh trung học tâm lý bình thường không nên cố gắng ghép những thứ đó lại với nhau. Tuy rằng ông chủ Ngô có một triết lý là bất kỳ kẻ nào chỉ cần bị bức đến đường cùng đều có thể trở nên giống như hắn, nhưng tôi thích cho người ta có lựa chọn. Cậu cũng từng có lựa chọn, cậu cũng đã đưa ra lựa chọn của mình, từ lúc cậu chấp nhận giúp bạn học Lê của cậu, cậu nhất định phải đi một con đường khác."
Lời nói của Hắc Hạt Tử khiến Tô Vạn nhớ tới chuyện trong sa mạc, trong lòng cậu đối với đoạn hồi ức kia vẫn có chút mâu thuẫn, suy cho cùng, đó là trải nghiệm cận kề cái chết nhất trong bao năm qua của cậu.
Nếu như không phải vì Lê Thốc, cậu có đi theo con đường này không?
Không, không đúng, Tô Vạn tự nhủ, chuyện không phải như vậy.
Chuyện không phải là như vậy.
"Chúng ta đang thảo luận không phải cùng một chuyện." Tô Vạn rất bình tĩnh nói. Hắc Hạt Tử "Ồ" một tiếng, ý là để cậu nói tiếp.
"Tất cả những gì tôi làm bây giờ quả thật đều là do tôi lựa chọn, tôi chọn giúp Vịt Lê, tôi chọn giúp anh, thậm chí hiện tại tôi chọn bái anh làm sư phụ, những thứ này đều không phải bởi vì người khác. Cũng giống như đi làm tình nguyện viên, lý do tại sao bây giờ tôi lại đi trên đường cao tốc như vậy với anh, đó là vì tôi tình nguyện làm như vậy. "
Tô Vạn kiên định nói xong, Hắc Hạt Tử thở dài trong lòng, có chút hối hận đã tán gẫu chuyện này với cậu.
Nhưng.
Hắc Hạt Tử lặng lẽ nhả khói thuốc, hắn biết Tô Vạn muốn nói "nhưng".
Không ai sẽ tình nguyện để bị biến thành như vậy, cậu vốn chỉ là một học sinh bình thường mà thôi.
"Nhưng mà, nhưng mà." Tô Vạn thở ra một hơi lạnh, xoa xoa đôi bàn tay lạnh lẽo, "Anh cho rằng tôi không thích lựa chọn của mình, nhưng thật ra tôi cảm thấy rất vui vì bản thân có thể đi đến tận đây."
Hắc Hạt Tử ngạc nhiên nhìn Tô Vạn. Đây là những gì cậu ta muốn nói sao?
Tô Vạn xách ba lô nặng trĩu lên, quay đầu nhìn những chiếc xe bị kẹt trên đường. Những người ngồi trong xe, bọn họ đều có cuộc sống bình thường, giống như cậu trước kia, họ đi chơi vào dịp Tết Nguyên Đán và Quốc khánh, ngày thường đi học, từ thứ hai đến chủ nhật từ tuần này sang tuần khác, không có quỷ thần, cũng không có sinh ly tử biệt.
Cuộc sống của cậu khác với bọn họ, không cần phải ghen tị với bất cứ ai hay muốn trở lại ngày trước.
Tô Vạn nói: "Không phải ai cũng có tư cách để điên cuồng lúc còn trẻ, tôi không hối hận."
"Tôi thao!" Tô Vạn định thần lại, quay đầu lại nhìn, đuôi xe đã bị đụng bẹp dúm một mảng, lão Vệ mắng một câu tiếng địa phương rồi mở cửa xe nhảy xuống.
"Ra khỏi sư môn gặp nhiều bất trắc quá." Hắc Hạt Tử thở dài, cũng xuống xe. Đụng phải xe lão Vệ là một chiếc Citroen màu trắng, từ Sơn Đông đi tới, trên xe ngồi một nhà ba người, nhìn thế nào cũng giống như đám người nghỉ lễ Tết đi chơi xa.
Chủ xe Citroen là một người nhã nhặn đeo kính, sau khi xuống xe vẫn luôn lo lắng xin lỗi lão Vệ, có vẻ là do hắn lái xe quá lâu nên có chút buồn ngủ, cũng không biết chân đặt trên phanh hay chân ga. Lý do này rất dễ hiểu, nhưng lão Vệ lại rõ ràng không có tâm tình, mắng: "Mẹ nó đã là lần thứ mấy, sửa sửa sửa! Xe sắp hỏng rồi còn phải sửa!"
Hắc Hạt Tử ngẩng đầu nhìn, trên bảng chỉ thị cách thôn Lão Vệ gia còn có 5km, liền nói: "Đại ca, đợi đến khi cảnh sát đến cũng không biết mấy giờ, ông xem tiểu đồ đệ của tôi ở trên xe buồn bực đến nỗi không chịu được, dù sao cũng không còn bao nhiêu cây số, không bằng để tôi mang theo tiểu tử này "mở đường 11*" đến thôn, ông thấy thế nào? "
*là một cách nói đùa của việc cuốc bộ mà đi, hai số 1 giống như 2 cái chân người.
Ai buồn bực đến nỗi không chịu được?
Tô Vạn liếc mắt nhìn Hắc Hạt Tử: "Tiểu đồ đệ cảm thấy 5km khá xa. "
"Tôi có thể cho cậu chạy 5km hằng ngày nếu thể chất cậu không đủ." Hắc Hạt Tử mỉm cười.
"...... Ai nói 5km là xa? Thằng khốn nào nói vậy?" Tô Vạn vội vàng nói, nhìn xung quanh một vòng. Hắc Hạt Tử thấy buồn cười, cho cậu một cái tát vào gáy mới yên tĩnh.
Ngược lại, lão Vệ có vẻ vô cùng phiền não, thứ nhất là bởi vì lão từ trước đến nay luôn giữ mặt mũi tốt, vốn là muốn chiêu đãi người ta ân cần chu đáo, lái xe đi đón Hắc Hạt Tử và đồ đệ, lại không ngờ bị kẹt xe đến ba bốn tiếng đồng hồ, chưa nói đến chuyện nhà dột gặp đêm mưa, lại còn dính phải tai nạn xe cộ; thứ hai, trong nửa năm qua, chiếc xe van này của lão đã bị đụng bốn lần, mỗi lần đều nghiêm trọng hơn, lần này không biết sửa lại hết bao nhiêu tiền.
Đối mặt với tình cảnh trước mắt, trong lòng lão Vệ một mảnh thiêu đốt lửa giận, rầu rĩ không vui. Lão châm một điếu thuốc hung hăng hút một hơi, thở dài: "Đường này còn phải đi một đoạn đường nữa, thật có lỗi với hai vị, vốn đã tắc đường, còn gặp phải loại chuyện này. "
Hắc Hạt Tử cười nói: "Không thành vấn đề, không thấy tiểu đồ đệ của tôi vác một cái túi lớn vậy sao, thể lực cậu ta từ trước đến nay vẫn rất lợi hại, trước kia đi công chuyện đều là đi bộ không cần nghỉ ngơi, leo núi cũng không thở dốc. Đại ca, cứ an tâm xử lý chuyện ở đây, gửi cho tôi vị trí cụ thể nhà ông trên Wechat là được."
Dứt lời, Hắc Hạt Tử liếc nhìn Tô Vạn sắc mặt không vui, làm khẩu hình "Khen cậu, không cần cảm ơn" trên miệng.
"Thành thật mà nói, thật ra anh sợ đụng phải cảnh sát phải không?" Đi gần 1km, hai bên bả vai Tô Vạn đã bị ba lô siết đến đau nhức, Hắc Hạt Tử lại giống như không có việc gì —— đối với hắn mà nói, hành trình đường dài căn bản là công phu nhập môn.
"Cậu cũng nên sợ đụng phải." Hắc Hạt Tử lười biếng nói, "Không lẽ vẫn coi những cái xác cậu và bạn học Lê ráp lại năm đó là ma-nơ-canh sao? "
"Đừng có nhắc lại chuyện đó với tôi nữa!" Tô Vạn chạy hai bước đuổi kịp Hắc Hạt Tử, mắng, "Một người trưởng thành tâm lý bình thường sẽ gửi thứ đó cho học sinh trung học sao? "
"Không biết nữa." Hắc Hạt Tử châm một điếu thuốc, "Tôi chỉ biết một học sinh trung học tâm lý bình thường không nên cố gắng ghép những thứ đó lại với nhau. Tuy rằng ông chủ Ngô có một triết lý là bất kỳ kẻ nào chỉ cần bị bức đến đường cùng đều có thể trở nên giống như hắn, nhưng tôi thích cho người ta có lựa chọn. Cậu cũng từng có lựa chọn, cậu cũng đã đưa ra lựa chọn của mình, từ lúc cậu chấp nhận giúp bạn học Lê của cậu, cậu nhất định phải đi một con đường khác."
Lời nói của Hắc Hạt Tử khiến Tô Vạn nhớ tới chuyện trong sa mạc, trong lòng cậu đối với đoạn hồi ức kia vẫn có chút mâu thuẫn, suy cho cùng, đó là trải nghiệm cận kề cái chết nhất trong bao năm qua của cậu.
Nếu như không phải vì Lê Thốc, cậu có đi theo con đường này không?
Không, không đúng, Tô Vạn tự nhủ, chuyện không phải như vậy.
Chuyện không phải là như vậy.
"Chúng ta đang thảo luận không phải cùng một chuyện." Tô Vạn rất bình tĩnh nói. Hắc Hạt Tử "Ồ" một tiếng, ý là để cậu nói tiếp.
"Tất cả những gì tôi làm bây giờ quả thật đều là do tôi lựa chọn, tôi chọn giúp Vịt Lê, tôi chọn giúp anh, thậm chí hiện tại tôi chọn bái anh làm sư phụ, những thứ này đều không phải bởi vì người khác. Cũng giống như đi làm tình nguyện viên, lý do tại sao bây giờ tôi lại đi trên đường cao tốc như vậy với anh, đó là vì tôi tình nguyện làm như vậy. "
Tô Vạn kiên định nói xong, Hắc Hạt Tử thở dài trong lòng, có chút hối hận đã tán gẫu chuyện này với cậu.
Nhưng.
Hắc Hạt Tử lặng lẽ nhả khói thuốc, hắn biết Tô Vạn muốn nói "nhưng".
Không ai sẽ tình nguyện để bị biến thành như vậy, cậu vốn chỉ là một học sinh bình thường mà thôi.
"Nhưng mà, nhưng mà." Tô Vạn thở ra một hơi lạnh, xoa xoa đôi bàn tay lạnh lẽo, "Anh cho rằng tôi không thích lựa chọn của mình, nhưng thật ra tôi cảm thấy rất vui vì bản thân có thể đi đến tận đây."
Hắc Hạt Tử ngạc nhiên nhìn Tô Vạn. Đây là những gì cậu ta muốn nói sao?
Tô Vạn xách ba lô nặng trĩu lên, quay đầu nhìn những chiếc xe bị kẹt trên đường. Những người ngồi trong xe, bọn họ đều có cuộc sống bình thường, giống như cậu trước kia, họ đi chơi vào dịp Tết Nguyên Đán và Quốc khánh, ngày thường đi học, từ thứ hai đến chủ nhật từ tuần này sang tuần khác, không có quỷ thần, cũng không có sinh ly tử biệt.
Cuộc sống của cậu khác với bọn họ, không cần phải ghen tị với bất cứ ai hay muốn trở lại ngày trước.
Tô Vạn nói: "Không phải ai cũng có tư cách để điên cuồng lúc còn trẻ, tôi không hối hận."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương