Cuộc sống thật sự rất kì diệu, Chung Tình đã từng tha thiết nghĩ rằng, ba mẹ sẽ ở bên cô trong ngày kiểm tra thành tích, nhưng hiện tại bây giờ bên cạnh cô chỉ có Hạ Lân
Hạ Lân chỉ cho phép cô vui một lát, sau đó lại đè cô xuống, chóp mũi cậu gần chạm tới Chung Tình, hơi thở nóng ấm phun vào trên mặt khiến cô cảm thấy ngứa.
"Thi đậu rồi có vui không?"
"Có." Chung Tình gật đầu, nhưng ánh mắt lại mang theo u buồn.
Hạ Lân hôn hôn môi cô: "Làm sao vậy? Tôi cảm thấy cậu thi đậu rồi mà vẫn không vui vẻ mấy thì phải."
Chung Tình do dự một lát, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì. Có những lời thật sự không thể nói ra khỏi miệng, cô thật sự không biết lấy tiền ở đâu ra để đóng học phí.
Bây giờ cô lại có một loại xúc động muốn bán nhà.
"Cậu không cần lo lắng những chuyện khác." Hạ Lân véo má cô rồi lại hôn một cái: "Đừng quên cậu còn có tôi đấy nhé!"
Chung Tình không nói lời nào mà chỉ nhìn cậu, giờ phút này cô rất muốn hỏi cậu sẽ làm thế nào. Hạ Lân không tham gia kì thi đại học, mà cậu chuẩn bị tới công ty của ba mình để thực tập, đến nỗi dự định tương lai thế nào cậu cũng không nói với cô.
Cô cảm thấy mình không có tư cách để hỏi.
Tay Hạ Lân chu du trên người Chung Tình, lòng bàn tay chạm đến da thịt mềm mại cùng đường cong lả lướt làm cậu si mê không thôi. Cậu cởi chiếc váy ngủ mỏng tang của thiếu nữ ra, thân thể trắng nõn ánh vào mi mắt. Hạ Lân cúi đầu mê luyến hôn lên người cô.
Toàn bộ mùa hè hai người đều dính bên nhau, có chút việc dù chưa từng nói ra, lại giống như trong lòng đã hiểu rõ mà không nói.
Hệt như một lớp cửa sổ mỏng như tờ giấy, chỉ đợi xem ai sẽ là người chọc thủng nó trước.
Rất nhanh đã đến khai giảng, Chung Tình đỗ nguyện vọng 1 chính là đại học Lam Hải, thật ra thành tích của cô đủ để vào trường top 2 trong nước, nhưng nghĩ đến sức khỏe của mẹ và gia cảnh nghèo khó, cuối cùng cô vẫn chọn ở lại đại học Lam Hải - ngôi trường mà cô được nhận học bổng.
Có lẽ còn có một nguyên nhân khác, ví dụ như gia nghiệp nhà Hạ Lân chủ yếu phân bố ở thành phố Lam Hải và trên đảo, nhưng Chung Tình sẽ không thừa nhận, có đôi khi cô còn chẳng chịu nổi việc bản thân mình cứ làm ra vẻ như vậy.
Còn có 1 việc khiến cô đau đầu, đó chính là nhu cầu của Hạ Lân ngày càng vô độ, cậu thậm chí còn yêu cầu cô ở chung với mình. Hạ đại thiếu gia ở thành phố Lam Hải có rất nhiều bất động sản, chỗ ở cố định của cậu là căn biệt thự mà Ông Nhiêu để lại, tọa lạc ở phố Ngô Đồng, nơi tấc đất là tấc vàng.
"Tôi muốn ở kí túc xá." Chung Tình ngồi trên người Hạ Lân, dùng tư thế nữ trên nam dưới mà cậu thích để làm tình. Ngực cô phát dục càng ngày càng tốt, giống như hai chú thỏ con nặng trĩu đong đưa trước mặt Hạ Lân.
Hạ Lân vươn tay sờ ngực cô, dùng bàn tay cảm nhận độ nặng, lời nói ra cực kì xấu xa: "Cậu đã d*m như này rồi, không ở cùng tôi sẽ chịu được à?"
"Cậu nói bậy gì thế, ưm..." Chung Tình đấm ngực cậu, rồi lại bởi vì những lời nói ấy mà hạ thể phân bố ra càng nhiều mật thủy.
Hạ Lân cố ý thúc mạnh eo về phía trước, côn th*t thô dài phá vỡ nhục bích.
Trong nháy mắt, Chung Tình run rẩy đạt tới cao trào.
Cô không để ý tới sự càn quấy của Hạ Lân mà dọn ngay vào kí túc xá. Kí túc xá của đại học Lam Hải không tệ, phòng bốn người, trên là giường dưới là bàn, có điều hòa, chỉ có điều diện tích hơi nhỏ một chút.
Khoa máy tính của Chung Tình có tổng cộng 80 người, nhưng nữ sinh chỉ có 10 người, hai bạn cùng phòng của cô ở khoa Tiếng Anh, trang điểm thời thượng, nhìn là biết gia cảnh của cả hai không tồi.
So sánh với hai người ấy, Chung Tình nhìn mộc mạc hơn nhiều. Nhưng cô có làn da trắng nõn, cốt cách tinh tế, vẻ ngoài xinh đẹp. Nhưng thật ra Chung Tình không kịp nghĩ đến những chuyện đó, cô là phấn đấu đi học để lấy học bổng, nếu thành tích không tốt thì trường học có thể thu hồi tư cách của cô bất cứ lúc nào. Chung Tình hiểu rõ, dù đã lên đại học nhưng cô vẫn phải cố gắng hết sức. 858 words
Đảo Tình Nhân - Xuân Tinh Dạ
Chương 27: Đại học (hơi H)
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương