Hạ Lân tiếp tục vùi đầu chăm chú làm, người phía trước thốt ra tiếng rên rỉ ê ê a a, vừa câu dẫn lại vừa ngọt ngào.
Lúc trước làm tình cũng như vậy sao? Cậu có chút xuất thần, bả vai thình lình bì cắn một ngụm.
"Đừng cắn." Hạ Lân nhẹ nhàng nắm lấy cằm của thiếu nữ khiến cho cô hé miệng, đồng thời cúi người về phía trước hôn lấy cô.
Côn th*t của cậu vẫn như cũ kiên quyết không ngừng ra vào trong cơ thể của Chung Tình, mật dịch của cô rất nhiều, giống như là chảy mãi không hết. Trong giây phút bắn tinh, Hạ Lân ôm chặt lấy cô, như muốn khảm cô vào tận xương tuỷ, cùng mình hoà hợp vào làm một.
Tinh d*ch một giọt cũng không sót bắn vào trong thân thể Chung Tình, rõ ràng nó không hề có độ ấm gì, nhưng cô lại giống như bị phỏng đến nỗi phát run.
Bọn họ làm quá điên rồi, sức lực cả người đều bị cậu cướp đi, xong việc thì nặng nề chìm vào giấc ngủ. Hạ Lân lại giúp cô rửa sạch người, sau đó mỹ mãn mà ôm cô vào ổ chăn ấm áp.
Một giấc ngủ đến hừng đông.
Hạ Lân tỉnh lại trước tiên, nhịn không được nhoài đến hôn khắp mặt Chung Tình. Thiếu nữ trong lúc ngủ mơ điềm tĩnh đáng yêu, lòng Hạ Lân mềm nhũn, cả người ngọt ngào như được ngâm trong vại mật.
Chung Tình cảm thấy ngưa ngứa, mông lung chớp chớp mắt, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy chính là Hạ Lân.
"Bà xã, ngủ ngon không?" Hạ Lân thấy cô tỉnh lại, không khách khí hôn chụt vào môi cô một cái.
"Anh tránh ra, đừng chạm vào tôi." Chung Tình phẫn hận đẩy mặt cậu ra, vừa nhấc tay mới phát hiện cả người bủn rủn, thân dưới lại càng có cảm giác như không thuộc về chính mình.
Đều tại hôm qua Hạ Lân quá điên cuồng.
"Tình Tình, anh yêu em, anh rất yêu em." Hạ Lân mắt điếc tai ngơ với những gì cô nói, chỉ liên tục hôn lấy cô, đôi tay chui vào trong chăn xoa bóp hai vú trắng nõn của cô.
Trải qua ngày hôm qua, Hạ Lân cực kỳ chắc chắn Chung Tình thích mình.
Có tự tin nên cậu càng quá mức.
Chung Tình bị cậu dỗ dành đến mức không tức nổi nưad, ngay cả ngăn cản cũng từ bỏ, tuỳ ý cho cậu vừa hôn vừa sờ. Chờ Hạ Lân sờ đủ rồi cô mới nói muốn xuống giường.
"Em muốn mua thuốc tránh thai." Cô cầm lấy điện thoại lướt qua lướt lại, đêm qua lần đầu tiên Hạ Lân bắn là lúc vẫn còn lí trí, mấy lần sau đều bắn vào trong.
Hạ Lân tự biết bản thân đuối lý, đau lòng ôm lấy Chung Tình, hôn lấy bả vai cô rồi nhận sai: "Anh sai rồi, là anh không tốt, hại em phải uống thuốc." Cậu biết thuốc tránh thai khẩn cấp đối với thân thể cô không tốt, trong lòng khó chịu, không muốn làm Chung Tình phải chịu khổ.
"Để anh mua, ông xã em có tiền." Hạ Lân rút lấy điện thoại của cô rồi lấy điện thoại của mình đặt đơn. Lại đặt cho Chung Tình một phần cháo cùng chút thức ăn thanh đạm.
Chung Tình liếc mắt nhìn, cô biết Hạ Lân không thích ăn mấy thứ này, tất cả đều là gọi cho cô.
Trong thời gian chờ thức ăn, bọn họ lại lăn vào nhau. Ngày hôm qua sau khi thổ lộ tình cảm với nhau, Chung Tình luôn cảm thấy có gì đó không đúng lắm, nhưng nếu một hai phải nói ra thì chính là...ông giời con này càng nhìn càng đáng giận, nhưng cô vẫn muốn hôn cậu, nằm trong lòng cậu làm nũng, muốn nhìn xem cậu để ý mình tới nhường nào, còn muốn nghe cậu nói thích mình thêm mấy lần nữa.
"Còn giận anh không?" Hạ Lân nhẹ nhàng xoa xoa chóp mũi cô, dịu dàng dỗ dành.
"Tức sắp chết rồi." Chung Tình xoay người đưa lưng về phía cậu.
"Là anh không tốt, không nên gạt em. Anh biết cơ hội lần này đối với em quan trọng thế nào, tin anh đi, anh nhất định sẽ nghĩ cách." Hạ Lân vuốt ba cánh tay đang lộ ra bên ngoài của cô, yêu thích không thôi.
"...Anh có biết em đã cố gắng thế nào để có được cơ hội lần này không? Đối với người như em mà nói, đã bỏ lỡ thì sẽ không còn cơ hội nữa. Hạ Lân, anh có quá nhiều thứ, anh sẽ không hiểu..."
Chung Tình vùi mặt trong cánh tay, thanh âm khó chịu. Lòng Hạ Lân chua xót, cậu đúng thật không hiểu, hoàn cảnh xuất thân của hai người cách nhau quá xa.
Cậu chỉ có thể ôm lấy Chung Tình, dùng hết toàn lực an ủi cô. Cũng may cô không có đẩy ra.
Ôm trong chốc lát, Chung Tình mềm lòng, một người đàn ông cao lớn đĩnh đạc mà lại đáng thương cầu xin cô tha thứ, cô rất khó mà làm mặt lạnh cứng rắn mãi được, huống chi đây còn là người cô yêu.
Chung Tình thở dài trong lòng, sở sờ mái tóc vừa ngắn vừa cứng của Hạ Lân, rầu rĩ nói: "Được rồi, em tin là sẽ còn cơ hội. khụ khụ, tóm lại anh
phải ngoan một chút, không được chọc em giận nữa." Cô thử dùng thân
phận bạn gái tới dạy dỗ anh, nhưng còn chưa quá quen, giọng điệu vẫn còn cứng ngắc. Nhưng rốt cuộc bọn họ đều thử bườ một bước về phía đối phương.
Đảo Tình Nhân - Xuân Tinh Dạ
Chương 49: Đến gần
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương