Hạ Lân càng lạnh nhạt, Phương Vũ Mông lại càng thích quấn lấy anh.
Không có cách nào khác, ai bảo anh vừa đẹp trai vừa nhiều tiền, chỉ cần nhìn thôi đã thấy vui rồi.
Hạ Lân bị cô ta quấn lấy đến nỗi phiền, sáng sớm đã một mình đi vào rừng mưa ở phía nam, trong rừng có nhiều muỗi, trước khi ra cửa anh đã mặc quần áo dài, còn phun thêm rất nhiều thuốc đuổi muỗi.
Anh không mang theo gì cả, chỉ là muốn đi dạo một chút.
Thảm thực vật trong rừng mưa rậm rạp, khắp nơi đều là màu xanh lục, xanh um tươi tốt, Hạ Lân tham lam cảm thụ hơi ẩm, tại chỗ không người này, rốt cuộc anh có thể phóng thích âm u trong lòng, nhờ thiên nhiên gột rửa một phen, sau đó lại ấn nó xuống nơi sâu nhất trong lòng.
Hạ Lân đi theo lộ tuyến lên cầu treo, cây cầu lảo đảo lắc lư có chút mạnh, anh thở dài, quay đầu nhìn lại.
Quả nhiên, Phương Vũ Mông mặc một bộ đồ yoga bó sát đang đi theo sau anh.
"Ai nha, bị anh phát hiện mất rồi." Phương Vũ Mông chạy chậm đến trước mặt Hạ Lân, không màng cây cầu đang đong đưa dưới chân.
"Cô chậm một chút." Hạ Lân sờ sờ cổ, có chút bực bội. "Anh quan tâm tôi?"
"Tôi sợ sụp cầu." "Đáng ghét~"
Hạ Lân không để ý cô ta, lấy di động ra chụp mấy tấm ảnh. Phương Vũ Mông cũng học theo, điên cuồng chụp cây cối. Hạ Lân chụp xong tiếp tục đi về trước. Phía trước cây cầu có một đoạn toàn là đá vụn hơi khó đi, cũng may anh có thói quen vận động, thân thể cũng linh hoạt.
Nhưng Phương Vũ Mông không như vậy, cô ta vì giữ dáng mà thường nhịn ăn, bình thường cũng ít vận động, mới đi được hai bước đã trẹo chân.
"Ai ui, đm, đau chết mất."
Cô ta ở sau la to, Hạ Lân đành phải quay lại, ngồi xổm trước mặt cô ta: "Bị trẹo chân thật?"
"Thật mà! Đau sắp chết rồi." Cô ta đau đến nỗi cũng quên cả việc ra vẻ đáng yêu.
"Còn đi được không?" Hạ Lân nhíu mày chạm vào mắt cá chân cô ta, Phương Vũ Mông đau tới mức chửi bậy.
"Không thể, giờ tôi là người tàn phế rồi."
Hạ Lân bất đắc dĩ, quay lưng ngồi xuống: "Lên đi, tôi cõng cô."
Phương Vũ Mông cũng không làm ra vẻ, trực tiếp bò lên sau lưng Hạ Lân, cánh tay ôm cổ anh, hai chân câu lấy eo.
Hạ Lân ngồi dậy, cõng Phương Vũ Mông về nơi ở.
"Thể lực của anh tốt thật, cõng tôi mà cũng không thở dốc." "Cũng bình thường, dù sao cô cũng không nặng."
Phương Vũ Mông có chút vui vẻ, ngâm nga vài câu hát. Hạ Lân hỏi cô: "Bài gì vậy?"
Phương Vũ Mông khoe khoang: "Bài hát quần lót Victoria."
"Xuỳ..." Hạ Lân bật cười thành tiếng, cảm thấy cô gái này có chút ngu ngốc, trong ngu ngốc còn có hơi đáng yêu.
Phương Vũ Mông thấy tâm trạng anh tốt, nhân cơ hội hỏi: "Anh trai nhỏ Hạ Lân, tôi hỏi chuyện này nhé."
"Hỏi đi."
"Tôi cũng bám theo anh mấy ngày rồi mà anh cũng không rung động, có phải anh gay không?"
"Đm..." Hạ Lân chửi tục, làm bộ muốn ném cô ta xuống.
Phương Vũ Mông luống cuống tay chân bám lấy anh: "Tôi sai rồi tôi sai rồi, anh không phải gay! Vậy trong lòng anh có người khác, đúng không?"
Hạ Lân không trả lời, cố ý xóc người trên lưng, trầm giọng nói: "Câm miệng đi."
Phương Vũ Mông bị dáng vẻ như S của anh làm cho tâm ngứa khó nhịn, vừa cao vừa đẹp trai lại còn chung tình, thế này ai mà chịu nổi.
Hạ Lân ở trên đảo nhỏ 3 tuần, mấy ngày đầu còn nhàn nhã, nhưng công việc chất cao như núi. Anh đã tốt nghiệp, Hạ tổng muốn anh về tiếp nhận tập đoàn, Hạ Lân muốn sáng lập nghiệp vụ mới, chờ có chút thành tích quay lại nhận tiếp quản tập đoàn cũng tiện.
Tập đoàn cũng muốn đuổi kịp xu thế hiện nay, thông qua các người bạn là phú nhị đại giật dây, Hạ Lân quyết định đầu tư vào mấy công ty internet, nhìn cổ phiếu tăng giá, anh nằm đếm tiền đếm đến mỏi tay.
Anh tự giễu chính mình mất đi tình duyên nhưng sự nghiệp lại lên như diều gặp gió.
Đảo Tình Nhân - Xuân Tinh Dạ
Chương 63: Rừng mưa
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương