Lúc Chung Tình tỉnh lại, ngoài trời đã tối, Hạ Lân mặc áo dài tắm đưa lưng về phía cô, anh đang đứng trước cổ sổ sát đất và nhâm nhi ly rượu vang đỏ, cô nhìn bóng dáng của anh đến thất thần, cảm giác không khoẻ ở hạ thân nhắc nhở cô, hai người vừa làm tình, hơn nữa còn rất kịch liệt.
Mặt Chung Tình đỏ lên, trước khi Hạ Lân xoay người lại thì nhanh chóng chuyển ánh mắt sang nơi khác.
Hạ Lân buông ly rượu rồi đi đến mép giường: "Tỉnh?" Chung Tình gật đầu, kéo chăn lên đến cằm.
Hạ Lân cười nhạo: "Che cái gì, lại đâu phải chưa thấy qua?"
Anh bắt đầu cởi áo dài tắm, dưới lớp áo đó là thân thể tinh tráng khoẻ mạnh nam tính, vai rộng eo thon chân dài, cơ bắp rõ ràng. Chung Tình cho rằng anh muốn làm tiếp, sắc mặt trắng bệch.
Nhưng Hạ Lân bắt đầu mặc quần áo: "Tôi đi trước, cô cứ ngủ tiếp đi." Chung Tình: "..."
Cô còn chưa kịp phản ứng thì Hạ Lân đã đi gần đến cửa, hoàn toàn không hề quay lại nhìn cô một cái, trước khi mở cửa đi ra ngoài còn nói thêm: "Đúng rồi, trứng chiên bữa sáng của khách sạn này không tệ, sáng mai cô ăn thử xem."
Cửa phòng đóng lại, đôi mắt Chung Tình đỏ lên, trong đầu rất loạn, cô ý thức được Hạ Lân không muốn ở lại qua đêm với cô
Mà dáng vẻ hoàn toàn không sao cả của anh ban nãy thật giống như bây giờ hai người chỉ là bạn tình của nhau.
Nghĩ đến đây, trong lòng Chung Tình ấm ức cực kì, nếu là Hạ Lân trước kia sẽ đối xử với cô như vậy sao? Nhưng ngay sau đó cô lại cười tự giễu, Hạ Lân đối với cô như vậy cũng không sai, rốt cuộc bây giờ hai người đúng chỉ là bạn tình thật.
Một giọt nước mắt chảy xuống khoé miệng, vừa mặn vừa đắng.
Sau đó bọn họ có hẹn vài lần đều vào cuối tuần, đơn thuần chỉ là quan hệ phát tiết nên luôn khiến Chung Tình đau khổ, nhưng thân thể run rẩy lại là chân thật.
Thứ hai, Chung Tình theo thường lệ đi làm, một tuần mệt mỏi, đến thứ bảy lại bị Hạ Lân kéo đến khách sạn làm nửa ngày, lúc này đây anh còn tính dịu dàng, chỉ là một hai phải bắt Chung Tình trần truồng đứng trước cửa sổ sát đất, mà anh đứng ở phía sau thao cô.
Cô bị anh bắt nhìn hoàng hôn và đêm tối luân phiên nhau, màn đêm buông xuống anh còn chưa bắn, ánh đèn ngoài cửa sổ sáng ngời, từng chiếc xe trên đường cũng nhỏ như con kiến, mặt Chung Tình bị anh ấn lên kính pha lê, thừa nhận dục vọng hung ác của anh.
Linh hồn của cô như thoát ly khỏi thân thể, tuy thoả mãn nhưng nội tâm lại hư không.
Sau khi kết thúc, Chung Tình nằm ở trên giường hỏi anh: "Còn phải làm bao nhiêu lần mới có thể trả hết 300.000 tệ?"
Hạ Lân đã mặc chỉnh tề, sau khi nghe cô nói vậy thì cả người anh cứng lại trong chớp mắt, nhưng Chung Tình đang trợn mắt nhìn trần nhà để nghẹn nước mắt, cho nên không phát hiện.
Hạ Lân quay đầu lại hỏi cô: "Cô cảm thấy một đêm của cô có giá trị bao nhiêu tiền?" Đôi mắt anh đen nhánh, ánh mắt sắc bén nhìn từ trên cao xuống, giống như đang nhìn một con kiến.
Chung Tình trở mình, ủ rũ nói: "Anh là chủ nợ, anh quyết định."
Bọn họ tan rã trong không vui, sau đó có một đoạn thời gian rất dài Hạ Lân không đến tìm cô.
Rất nhanh đã đến Tết Âm Lịch, Chung Tình không định quay lại Tiểu Hải Đảo, Chung Chính Tín ngồi tù, mẹ qua đời vì bệnh tật, tuy nhà cũ còn đó nhưng cô đã không có nơi nào có thể về.
Vừa lúc ba mẹ Ngọc Na đi Hải Nam du lịch, trong nhà không có người khác, mà cô cũng định ở lại Bắc Kinh.
Hai người ăn nhịp với nhau, chuẩn bị Tết Âm Lịch sẽ ăn hết đồ ăn trên phố lớn phố nhỏ.
Đêm 30, các cô đang ở một quán ăn nổi tiếng trên mạng ăn thịt nướng. Đột nhiên Chung Tình nhận được điện thoại hàng xóm của bà cụ Lý gọi tới, nói buổi sáng bà cụ bị té, cảm thấy không có vấn đề gì nên không đi bệnh viện. Buổi tối tới đưa sủi cảo cho bà nhưng gõ cửa mãi vẫn không thấy ai, hàng xóm liền lấy chìa khoá dự phòng để mở, lại phát hiện bà cụ ngã trên mặt đất, hô hấp cùng nhịp tim đã gần như không còn.
Trong lòng Chung Tình có chút khó chịu, tuy cô và bà cụ Lý chỉ gặp nhau vào những lúc mang tiền chu cấp đến, nhưng bà chưa từng gây khó dễ cho cô nên Chung Tình rất cảm kích.
Hàng xóm còn nói: "Bà Lý trước kia đã bảo tôi giúp bà ấy viết một tờ giấy, nói sau khi bà qua đời thì số tiền bồi thường còn lại cháu không phải trả nữa."
Chung Tình cầm điện thoại không biết nói gì cho phải, cuối cùng tắt máy. Cô kể những gì hàng xóm nói cho Ngọc Na nghe, Ngọc Na nghe xong thì thổn thức một trận, cô nàng giơ cốc bia trong tay về phía Chung Tình, hào khí nói: "Nào, kính bà Lý một ly."
Chung Tình cũng nâng cốc bia lên chạm vào cốc của cô ấy, sau đó uống cạn.
Đảo Tình Nhân - Xuân Tinh Dạ
Chương 70: Ấm ức
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương