Những lời mà Chung Tình nói như chạm vào vảy ngược của Hạ Lân.
Vẻ mặt của anh dữ tợn, cảm xúc phẫn nộ dâng lên, anh nhìn thẳng vào mặt cô, hung tợn nói: "Chung Tình ơi Chung Tình, em giỏi thật đấy.
Chung Chính Tín phạm pháp, pháp luật sẽ chế tài ông ta, ông ta đã ở
trong tù nhận hình phạt rồi, thế rốt cuộc chuyện này liên quan gì đến em? Là em chĩa súng uy hiếp bắt ông ta giết người sao?" Anh giận tới cực điểm rồi lại bật cười: "Vậy mà vì chuyện đó em chia tay tôi, em có não không vậy? Còn liên hợp với Trần Hoàn để hợp tôi, rốt cuộc em là thế lực gì vậy hả?"
Chung Tình không ngừng lau nước mắt, ngực phập phồng, đầu v* nho nhỏ đứng thẳng khiến cả người Hạ Lân nóng lên, côn th*t giữa hai chân cũng hoàn toàn cương cứng chọc vào bắp đùi trắng nõn của cô.
Anh muốn hỏi cho rõ ràng nhưng côn th*t đã cứng đến nỗi muốn nổ mạnh, Hạ Lân quyết định vâng theo bản năng, thao cô trước đã.
Dù sao cô vẫn luôn thuộc về mình.
Anh trèo lên giường, kéo hai đùi của Chung Tình tách ra, bàn tay nâng cái mông mềm mại của cô, cúi đầu vào giữa hai chân Chung Tình, sau đó vươn đầu lưỡi liếm láp bộ phận sinh dục ướt át của cô.
"Anh thả tôi ra!" Chung Tình nâng chân muốn đá anh nhưng chỉ đạp được vào không khí.
"Khóc cái gì, để anh làm em thoải mái trước đã." Hạ Lân ngẩng đầu nhíu mày.
Chung Tình ấm ức nói: "Anh sắp kết hôn rồi còn trêu chọc tôi, như vậy là không đúng...Anh phải chung thuỷ với vợ tương lai."
Hạ Lân cười khẽ một tiếng, giải thích: "Anh vẫn luôn chung thủy với em, trừ em ra, anh chưa từng có người khác." Anh nhìn chằm chằm dáng vẻ ngây người của cô, sau đó thấy vẻ mặt cô như bừng tỉnh thì mới nói thêm: "Anh và Phương Vũ Mông hay bất kể người nào khác đều không liên quan, anh chỉ có em thôi."
"..." Chung Tình hoàn toàn luống cuống, không biết anh nói thật hay chỉ đang lừa cô, rõ ràng cô còn bị anh trói lại, nhưng trong lòng lại có chút vui vẻ.
Anh không có người khác.
"A, đừng..." Trong lúc cô miên man suy nghĩ, anh đã đưa đầu lưỡi vào bên trong hoa huy*t ướt át, đầu lưỡi linh hoạt cẩn thận vuốt phẳng nếp uốn trong nhục huy*t, tận lực hướng sâu vào bên trong.
Chung Tình bị anh làm cho cả người run lẩy bẩy, một tay che miệng để tiếng rên rỉ không bật ra, bụng nhỏ căng thẳng, chỉ còn kém một chút nữa cô sẽ cao trào.
Nhưng Hạ Lân lại dừng lại, anh ngồi thẳng người dậy, giọng nói cứng rắn lạnh lẽo, nhưng ánh mắt nhìn về phía cô lại tràn ngập khát cầu: "Nói đi, nói năm đó em sai rồi, nói em muốn chúng ta quay lại."
Chung Tình lắc đầu: "...Không được." cô lẩm bẩm nói: "Chúng ta không thể." Bây giờ Hạ Lân đang giữ vị trí quan trọng trong tập đoàn, mỗi hành động của anh đều được chú ý, cô là con gái của tội phạm giết người, sao
có thể sóng vai cùng với anh. Cô không tưởng tượng nổi khi cả hai cùng xuất hiện, người khác sẽ bàn tán gì ở sau lưng.
Hạ Lân thấy cô còn mạnh miệng thì giận sôi máu: "Em còn cứng miệng? Được, nếu bây giờ em nói em không yêu anh, anh sẽ thả em đi ngay lập tức."
Chung Tình nhìn chằm chằm trần nhà, rốt cuộc hạ quyết tâm, rưng rưng nói: "Tôi không yêu anh, thả tôi đi đi."
Ánh mắt Hạ Lân trở nên tàn nhẫn, cứ việc biết cô đang nói dối nhưng anh vẫn tức giận: "Em không yêu anh? Được, không sao, làm đến khi nào em yêu mới thôi."
Đảo Tình Nhân - Xuân Tinh Dạ
Chương 76: Mạnh miệng
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương