Quy đ*u chọc vào cánh môi mềm mại, Chung Tình cắn chặt răng không chịu mở miệng, Hạ Lân hừ một tiếng, duỗi tay nắm lấy cằm cô, ngón tay cắm vào khoang miệng ấm áp, quấy loạn lấy đầu lưỡi Chung Tình.
“Ưm…”
Chung Tình khó nhịn dùng đầu lưỡi chống lấy ngón tay anh, Hạ Lân nhân cơ hội này rút tay ta, đem côn th*t thô to cắm vào miệng cô.
“Ngoan một chút.” Ánh mắt anh tối sầm, duỗi tay niết nhẹ mặt cô. Cô bị anh dỗ dành đến thất thần một lát, Hạ Lân thừa dịp cắm côn th*t vào càng sâu.
Anh đứng thẳng người, tay chống vách tường, cổ cùng cánh tay bởi vì dùng sức mà gân xanh trồi lên, vai rộng eo thon, cơ bắp sôi sục, hơi thở nam tính ập vào trước mặt. Chung Tình ngửa đầu oán hận nhìn anh, lại bởi vì trong miệng ngậm côn th*t mà hai má hóp lại, giống như một chú sóc con vô tội đáng thương.
Hạ Lân thất thần nhìn cô, trong lòng có muôn vàn nhu tình nhưng cũng có cả phẫn nộ cùng không cam lòng, anh vuốt ve gương mặt cô, mềm mỏng nói: “Đừng cắn.”
Chung Tình hơi hé miệng, nhìn gương mặt anh tuấn của anh dưới ánh đèn, nửa mặt ẩn giấu trong bóng tối tà khí mười phần. Quy đ*u đỉnh đến cổ họng, côn th*t ở trong khoang miệng ra ra vào vào, ma xui quỷ khiến cô lại vươn đầu lưỡi liếm mã mắt của anh.
“Ha…” Hạ Lân bị khoái cảm thình lình đánh úp, cơ bắp cả người căng chặt, tinh quan mở rộng, từng luồng tinh d*ch nồng đậm bắn đầy mặt cô.
Chung Tình không thể tin nổi mà chớp mắt, duỗi tay lau đi chất lỏng trắng đục bên môi. Hạ Lân vội vàng rút khăn giấy lau sạch cho cô.
Cô mất hết sức lực mở miệng hỏi: “Đủ chưa? Còn làm nữa không?”
Hạ Lân nghe ra trong lời nói của cô có sự giận dữ, từ trên người cô đi xuống, bất đắc dĩ nói: “Làm em nói em yêu anh, muốn quay lại với anh khó như vậy sao?”
Chung Tình im lặng.
Hạ Lân bực bội mà gãi tóc: “Anh muốn kết hôn với người khác mà em cũng không quan tâm?”
“Cũng không biết em lừa ai. Nếu em thật sự không quan tâm thì sao đêm nay lại uống nhiều như vậy. Em mà không say thì anh có cơ hội trói em ở chỗ này ư?”
Anh tiếp tục nói: “Mọi chuyện không khó giải quyết như em nghĩ, thời đại này công ty nào chẳng có đoàn đội pr, hơn nữa trên mạng còn có rất nhiều chuyện hấp dẫn, ai hơi đâu mà nhìn chằm chằm vào cuộc sống của chúng ta mỗi ngày được?”
Anh nói đến đây, Chung Tình mới chịu quay lại nhìn. Hạ Lân cho rằng mình đã thuyết phục được cô, ai ngờ lại nghe thấy cô nói: “Tôi đói, muốn ăn chút gì đó.” Buổi tối cô chỉ uống rượu, dạ dày trống trơn, lại bị anh trói vào mà lăn lộn, bụng đã đói dính vào lưng.
Hạ Lân nghe cô nói một câu không hợp hoàn cảnh thì tức muốn hộc máu, hung hăng trừng mắt nhìn cô: “Em chờ đi.” Anh lấy điện thoại của Chung Tình, cô cũng không có ý định muốn cướp lại, thật sự đã chẳng còn sức lực.
Phòng ngủ có máy che tín hiệu, Hạ Lân đi đến phòng khách gọi cơm hộp, thậm chí không cần hỏi cô thích ăn gì, bởi anh còn nhớ rõ cô thích uống cháo hải sản.
Đồ ăn rất nhanh đã tới, lúc anh nhận đồ từ shipper còn cảnh giác nhìn về phòng ngủ, lo lắng cô sẽ tạo ra tiếng động hoặc cầu cứu, nhưng phòng ngủ rất an tĩnh, Hạ Lân nhẹ nhàng thở ra.
Nếu cô thật sự la to khiến người khác chú ý, anh không biết mình sẽ làm ra loại chuyện điên cuồng gì.
Anh mang cháo đến phòng ngủ, Chung Tình đã dùng chăn che lại người, ngồi dậy dựa vào gối đầu.
Hạ Lân ngồi vào mép giường, trước tiên đưa cho cô một chai nước để súc miệng, suy xét việc tay cô bị còng nên không tiện cử động, anh múc một thìa cháo rồi thổi nguội đưa đến bên miệng cô. Trong lòng Chung Tình rất tức giận, nhưng bụng quá đói nên lười so đo với anh, ngoan ngoãn há miệng.
Cô uống một ngụm cháo ấm áp, hưởng thụ sự hầu hạ vụng về của Hạ Lân, thật ra lúc nghe anh nói anh chỉ yêu mình cô, sẽ không cưới người khác thì cô đã thầm thở nhẹ một hơi, nhưng anh lại lừa cô về đây, còn đối xử với cô như vậy khiến Chung Tình rất phẫn nộ.
Cháo uống được non nửa chén, Chung Tình giương mắt nhìn Hạ Lân, hỏi: “Anh không định thả tôi ra sao?”
“Mơ đi.” Anh đen mặt uống nốt chén cháo, sau đó cầm chén không ra khỏi phòng ngủ.
Ngược lại trong lòng Chung Tình lại trở nên kiên định, cô chắc chắn Hạ Lân sẽ không gây thương tổn cho mình. Nhưng bảo cô lập tức đồng ý quay lại với anh thì cô không làm được. Chung Tình vẫn có khúc mắc, cho dù gia đình bối cảnh của cô không phải chuyện lớn, nhưng bây giờ Hạ Lân đã là giám đốc của tập đoàn Tiểu Hải Đảo, vị trí của anh cách cô quá xa. Hai người không xứng đôi.
Đảo Tình Nhân - Xuân Tinh Dạ
Chương 78: Đừng cắn (H)
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương