Rõ ràng nói cuối tuần đi hẹn hò nhưng cuối cùng hai người chẳng đi đến đâu. Chung Tình bị Hạ Lân vây trên giường, phòng khách, phòng tắm, phòng sách hay ban công đều khiến anh vui thích trầm mê không thôi.
Buổi tối chủ nhật, Chung Tình nằm trên giường thở dốc, thân thể trắng nõn trải đầy dấu hôn, cô quay sang nhìn Hạ Lân, thở phì phì nói: "Em phải về nhà."
Tay Hạ Lân vuốt ve tóc cô, giọng điệu uỷ khuất: "Bây giờ muộn quá rồi, mai anh đưa em đến công ty luôn được không?"
"..." Vậy mà Chung Tình lại thật sự nghiêm túc suy nghĩ về đề nghị của anh, trên mặt còn tỏ vẻ rối rắm.
Hạ Lân thấy vậy thì ôm người vào trong lòng ngực, tay xoa bóp vú mềm mại của cô, môi dán sát bên tai, thở ra luồng hơi nóng bỏng: "Làm thêm lần nữa đi."
Lần này làm đến nửa đêm, Chung Tình hoàn toàn mất hết sức lực, được Hạ Lân ôm đến phòng tắm rửa sạch thân thể, sau đó mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm cô bị tiếng chuông báo thức làm tỉnh giấc, vừa nhìn đã thấy 9h, cô vội vàng ngồi dậy, may mắn chung cư của Hạ Lân cách công ty cô không xa, mỗi tháng được 2 lần đến trễ, Chung Tình xoa xoa tóc, lại lần nữa vùi mình vào trong chiếc giường mềm mại.
Chiếc giường này của Hạ Lân thật sự quá thoải mái, nằm xuống là không muốn dậy, nhưng cô nghĩ tới tiền lương, cuối cùng vẫn không tình nguyện mà bò dậy.
Trong lúc Chung Tình đánh răng còn nhận được mấy tin nhắn của Hạ Lân, đều hỏi cô ngủ ngon không, dặn dò cô không cần vội đi làm, thân thể quan trọng, mặt khác còn nhắc cô ăn bữa sáng, ở trong tủ có mua quần áo cho cô.
Khoé miệng Chung Tình cong lên, cuối cùng cô cũng cảm nhận được cảm giác yêu đương giữa cô và Hạ Lân.
Trong phòng tắm còn được chuẩn bị nguyên đồ trang điểm và đồ dưỡng da, Chung Tình bôi kem nền, vẽ lông mày, đánh chút son môi.
Cô trở lại phòng ngủ mở tủ quần áo ra, phát hiện Hạ Lân chuẩn bị cho cô rất nhiều đồ, ngay cả nội y quần lót cũng có, vừa vặn đúng số đo của cô.
Sắc mặt Chung Tình ửng đỏ, lấy ra một cái váy, đây là một chiếc váy xanh biển chiết eo, chiều dài ngang đầu gối, mặc vào cực kì tôn lên vòng eo thon của cô.
Cô chụp một bức toàn thân trước gương rồi gửi cho Hạ Lân. Hạ Lân lập tức trả lời: "Bà xã mặc váy này đẹp quá, hôn hôn." Chung Tình cười khẽ, gửi lại cho anh một sticker hôn gió.
Yêu đương tâm trạng tốt, cô ngâm nga ngồi hai trạm tàu điện ngầm đến công ty.
Đồng nghiệp ngồi gần thấy sắc mặt cô tốt thì trêu chọc nói: "Ái chà, yêu đương hả?"
Chung Tình kinh ngạc: "Sao cô biết?"
Đồng nghiệp không nghĩ là đoán trúng dễ như vậy, tính tò mò nổi lên: "Không phải cô nói muốn kiếm tiền phất nhanh sao? Sao tự dưng dễ dàng động lòng phàm thế?"
Chung Tình ngượng ngùng cười cười, trịnh trọng nói: "Tôi quay lại với mối tình đầu."
Buổi chiều gần tan ca, Hạ Lân nói muốn đến đón cô.
Chung Tình nhiều lần từ chối không cho anh tới: "Em phải về nhà." Hạ Lân: "Cũng được, anh đưa em về nhà, anh thề đấy!"
Chung Tình nửa tin nửa ngờ, cuối cùng cũng mềm lòng đồng ý.
Tới lúc tan ca, Chung Tình tâm trạng nhảy nhót mà đóng máy tính lại, đi thang máy xuống tầng một, Hạ Lân đứng ở cửa lớn toà nhà, người cao chân dài, anh tuấn soái khí.
Trái tim Chung Tình mãnh liệt nhảy lên, bước nhanh đến bên anh. "Em tới rồi."
Hạ Lân đối diện với cô, phản ứng đầu tiên chính là cười, sau đó tự nhiên dắt tay cô.
Ngoài dự đoán, hôm nay Hạ Lân không lái xe mà là gọi xe taxi đưa cô về.
Xe taxi dừng ở cửa tiểu khu, Hạ Lân tự nhiên đi theo cô vào trong, lại ung dung đi vào nhà.
Chung Tình cảm thấy có gì không đúng lắm.
Ở huyền quan, Hạ Lân hỏi cô: "Anh có cần đổi giày không?"
"Không cần, trong nhà chỉ có dép lê của em thôi." Chung Tình cười cười xin lỗi với anh.
Ngược lại anh lại cảm thấy an tâm, tuy rằng biết mấy năm nay cô không có người khác, nhưng giờ phút này đứng ở trong gian nhà nhỏ, Hạ Lân
mới rõ ràng cảm nhận được từ trước đến nay Chung Tình chỉ có mình anh.
Chung Tình để anh ngồi trên sofa đơn, cô mở tủ lạnh lấy cho anh một chai nước, Hạ Lân duỗi tay nhận lấy nhưng lại không buông tay, ngược lại còn kéo cô vào trong lòng.
Mông nhỏ mềm mại ngồi lên đùi cứng rắn, Chung Tình thở nhẹ một tiếng, đẩy ngực anh: "Em đói, muốn ăn cơm tối."
Hạ Lân: "Em muốn ăn cái gì?"
Chung Tình nghĩ nghĩ: "Ở cửa tiểu khu có quán mì Lan Thịnh, mì trộn tương cũng không tệ." Chạng vạng chiều hè, ăn một chén mì trộn tương, uống một lọ Bắc Băng Dương, chỉ nghĩ thôi đã thấy thoải mái. Hạ Lân ôm eo cô, hôn hôn môi cô rồi bá đạo nói: "Thao xong rồi ăn."
Đảo Tình Nhân - Xuân Tinh Dạ
Chương 86: Động lòng phàm
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương