Tuy Hạ Lân không thuyết phục được Chung Tình cho anh đi cùng, nhưng anh cố chấp muốn lo liệu toàn bộ hành trình cho cô.
Vé máy bay khoang phổ thông đổi thành khoang hạng thương gia, khách sạn ba sao đổi thành khách sạn 5 sao xa hoa đắt đỏ.
Người quẹt thẻ đương nhiên là Hạ Lân.
Chung Tình: "Như này không tốt lắm, em phải giải thích với Ngọc Na kiểu gì đây?"
Hạ Lân hôn hôn cô: "Em là vợ anh, vợ xài tiền của chồng là chuyện quá bình thường."
Trong lòng Chung Tình rối rắm, suy nghĩ có nên nói hay không, cuối cùng vẫn không nhịn được mở miệng: "Nhưng như vậy khiến em có cảm giác anh đang bao dưỡng em."
Hạ Lân: "..." Anh thật sự tức giận, ý tốt của mình lại bị người yêu hiểu nhầm, xem ra Chung Tình vẫn không tin tưởng anh.
Anh trở mình, cố ý nằm nghiêng quay lưng về phía Chung Tình, giống như đang nói: Anh giận rồi, mau tới dỗ anh đi.
Chung Tình thở dài, tay ôm eo Hạ Lân, cả người dựa vào anh: "Em chưa ngồi hạng thương gia bao giờ." Cô hôn hôn tấm lưng anh: "Cảm ơn ông xã nha. Vừa nãy em giỡn thôi, anh đừng nghĩ nhiều."
Người đàn ông hừ một tiếng, xoay người ôm cô vào lòng, cúi xuống hôn chùn chụt vào trán, cái mũi, đôi mắt và môi cô.
"Anh muốn khiến em hạnh phúc, muốn lấy lòng bạn thân em, muốn em càng yêu anh hơn nữa."
"Em biết rồi." Chung Tình ngửa đầu đáp lại nụ hôn của anh, nhẹ giọng nói: "Em đều hiểu cả, anh biết không, em rất yêu anh, có đôi khi em còn không biết làm cách nào để có thể yêu anh nhiều hơn nữa."
Cả người Hạ Lân cứng đờ, sau đó trở nên khô nóng khó nhịn. Chung Tình luôn dễ dàng khơi mào tình dục của anh. Côn th*t trướng đến phát đau, anh thật sự muốn lập tức tiến vào thân thể của cô, cùng cô thân mật khó phân. Nhưng nghĩ đến những lời chất vấn đó của cô, Hạ Lân vẫn do dự.
Ở trước mặt Chung Tình, anh thấy mình càng lúc càng vô dụng.
Chung Tình nói việc vé máy bay và khách sạn đều được đổi cho Ngọc Na khiến cô nàng cả kinh tới nỗi rớt cả mặt nạ.
"Được lắm, nhiều tiền lại quan tâm em, chị đi theo mà cũng được thơm lây."
Chung Tình cười khổ.
Ngọc Na khó hiểu, cứ cảm thấy Chung Tình như đang muốn nói lại thôi.
Tới ngày khởi hành, Chung Tình và Ngọc Na đi tới sân bay, lần đầu tiên được hưởng đãi ngộ ở phòng chờ VIP, hai cô gái nhịn không được nhìn nhau.
Chỗ ngồi khoang hạng nhất trống trải, mọi phương tiện đều đầy đủ. Ngọc Na ngồi xuống, buông ra lời cảm thán từ tận đáy lòng: "Có tiền thích thật đấy." Cô nàng như người mẹ già dặn dò Chung Tình: "Nhất định phải nắm chặt lấy người đàn ông này, mẹ đây là vì hạnh phúc của con."
Chung Tình bị cô nàng chọc cười.
Trên máy bay nhân viên phục vụ thân thiết, thức ăn cũng ngon miệng vô cùng.
Ngọc Na cảm thán, đúng là tiền nào của nấy.
Mấy giờ sau các cô hạ cánh xuống Zurich, Chung Tình nhớ tới sắp xếp của Hạ Lân, ở cửa xuất khẩu tìm bảng tên của cô và Ngọc Na.
Người cầm bảng tên là một chàng trai Châu Á, Chung Tình không biết đối phương có biết tiếng Trung không, đúng lúc đang do dự thì người kia mở miệng trước: "Là cô Chung và cô Ôn sao?"
Chung Tình và Ngọc Na cùng gật đầu.
"Tôi là quản gia hướng dẫn du lịch mà Hạ tổng đã sắp xếp cho cô, xe đã chờ ở bên ngoài, để tôi giúp hai vị lấy hành lí." Anh ta vừa nói vừa nhận lấy vali của các cô.
Ngọc Na kinh hô: "Trời ơi, này cũng sướng quá mức rồi đó." Cô nàng nhéo tay Chung Tình, hai mắt toả sáng.
Chung Tình chỉ cười chứ không nói gì.
Ngồi trên xe, phong cảnh tấp nập của Zurich lui về sau. Xe chạy đến khách sạn, quản gia giúp các cô mang vali vào, chờ vào vòng mới biết Hạ Lân đặt cho các cô ở phòng tổng thống.
Ngọc Na nuốt nước bọt rồi hỏi: "Chung Tình, em có ơn sinh thành với Hạ Lân à?" Một đường đều là kinh hỉ, thậm chí cô nàng còn cảm thấy sợ hãi.
Đương nhiên cô nàng hy vọng Chung Tình sẽ sống tốt, sống thật hạnh phúc, hy vọng người chồng mà cô gửi gắm tương lai sau này sẽ có thực lực kinh tế hùng mạnh.
Nhưng điều kiện của Hạ Lân có tốt hơn quá nhiều so với cô nàng mong muốn, chẳng may sau này phát sinh chuyện gì, người bị thiệt chắc chắn là Chung Tình.
Nghĩ đến đây, Ngọc Na có chút đau đầu.
Các cô ở Zurich đi dạo ba ngày, sau đó lại đi nơi khác ngắm cảnh ba ngày. Không trung xanh thẳm, không khí tươi mát khiến tâm trạng người ta thoải mái hơn rất nhiều.
Chung Tình gửi cho Hạ Lân rất nhiều ảnh, anh vừa chua chát vừa đắng ngắt trả lời lại: "Muốn đi cùng em quá." Chung Tình hít thở không khí mới mẻ, nhìn chằm chằm điện thoại rồi cười.
Hành trình kết thúc, trước khi lên máy bay, quản gia đưa cho các cô một túi đóng gói màu cam: "Đây là quà mà Hạ tổng tặng cho hai vị."
Chung Tình nhìn logo trên túi, không nhận, đương nhiên Ngọc Na cũng vậy.
Quản gia lộ vẻ xấu hổ, anh ta cũng chỉ làm theo ý của Hạ tổng thôi mà.
Ngọc Na kéo Chung Tình sang một bên nói nhỏ: "Anh bạn trai của em lãng phí quá. Cậu ta tặng cái này làm gì chứ?"
Chung Tình chớp mắt: "Em cũng không biết."
Ngọc Na: "Dù sao chị cũng không dám nhận." Cô nàng tính toán sau khi về nước sẽ gom tiền khách sạn và tiền vé máy bay để trả cho Hạ Lân.
Đảo Tình Nhân - Xuân Tinh Dạ
Chương 90: Du lịch
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương