Đáp Xuống Từ Độ Cao Mười Nghìn Mét

Chương 38: Chúc chuyến bay tốt đẹp



Phương Hạo là người yêu thích sự sạch sẽ. Sau màn quấn quít vừa rồi, điều anh muốn làm nhất là đi tắm, vậy nên anh vào tắm trước rồi sau đó tới lượt Trần Gia Dư.

Khi Trần Gia Dư từ phòng tắm đi ra, Phương Hạo đã nằm trên giường. Chăn và ga giường trước đó được bỏ vào máy giặt. Phương Hạo đốt nến, căn phòng thơm tho mùi hương rừng rậm mùa đông. Bản thân cậu ấy cuộn tròn trong ổ chăn, vừa lướt điện thoại vừa ngáp vì buồn ngủ, trông thật bé nhỏ.

Nhìn khung cảnh này, Trần Gia Dư cảm thấy mình có chút dư thừa. Anh mượn khăn của Phương Hạo để lau tóc, vừa lau vừa ngồi xuống cuối giường rồi hỏi Phương Hạo: “Em vén áo lên anh xem thử.”

Phương Hạo lắc đầu, chỉ trả lời bằng một chữ: “Lạnh.”

Trần Gia Dư nhất quyết muốn xem. Anh tiến lại gần tỏ vẻ như muốn vén chăn của Phương Hạo lên. Lúc bấy giờ Phương Hạo mới nghe theo, chủ động kéo áo lên cho Trần Gia Dư coi.

Trần Gia Dư muốn xem thử xem lúc nãy mình có quá mạnh tay làm cậu ấy bị thương không. Phương Hạo chỉ bảo: “Không sao đâu, em rắn chắc lắm.”

Vệt đỏ trên eo Phương Hạo đã mờ bớt một chút, tuy vẫn chưa biến mất hoàn toàn. Trần Gia Dư lướt mắt thì lại nhìn thấy đầu ngực hơi sưng của cậu ấy. Cảm giác này thật khó tả. Ngay lúc này đây, Trần Gia Dư chỉ mong lòng bàn chân có thể mọc rễ để anh được ở lại trong căn phòng này, ở bên Phương Hạo không rời.

Phương Hạo bị Trần Gia Dư nhìn tới mức nổi da gà khắp người. Anh bèn kéo áo xuống rồi nói: “Anh nhìn xong chưa, mai không cho nhìn nữa đâu.”

Giống như được nhắc nhớ ra điều gì đó, Trần Gia Dư vắt chiếc khăn ướt lên bờ vai rộng của mình rồi bỗng nằm úp sấp lên giường, nói với Phương Hạo bằng giọng điệu nghiêm túc: “Anh không muốn đi nữa, phải làm sao đây. Trò chuyện chút không?”

Trần Gia Dư nghĩ sao thì nói vậy. Đây có lẽ là lần đầu tiên anh nói ra những suy nghĩ của mình mà không chút che đậy. Có lẽ vì người trước mặt mang tới cho anh cảm giác có thể hoàn toàn thả lỏng, hoặc có lẽ thứ cảm giác này chính là duyên phận. Anh cảm nhận được và anh biết Phương Hạo cũng cảm nhận được.

Phương Hạo thở dài, đặt điện thoại xuống. Anh không hề nghĩ tới việc đuổi Trần Gia Dư. Tuy rằng bình thường anh không giữ người khác lại qua đêm, sau khi giải quyết xong ham muốn thì ai về nhà người nấy, đây là biện pháp kiểm soát một cách lịch sự. Thế nhưng Trần Gia Dư không phải người khác. Anh ấy có lẽ cũng biết suy nghĩ của anh. Trần Gia Dư hiện tại đang nằm bò trên giường anh với bộ dạng kiêu ngạo vì được nuông chiều. Phương Hạo nghĩ tới đây thì chỉ muốn cười trộm. Chẳng qua, nếu Trần Gia Dư ở lại, hai người họ sẽ phải trò chuyện thật lâu, về quan hệ của hai người cũng như suy nghĩ của họ về nhau. Thế nhưng Phương Hạo thật sự mệt rũ rồi. Đầu óc anh không còn không gian bộ nhớ để xử lý cuộc trò chuyện với nội dung phức tạp như vậy.

Cuối cùng, Phương Hạo chỉ nêu ra vấn đề thực tế: “Nếu anh muốn thì cũng được, nhưng mà mai anh không có chuyến bay sao?”

Trần Gia Dư biết ngày mai Phương Hạo không có ca trực, nếu không cậu ấy đã chẳng cho anh động vào cổ mình. Bây giờ Phương Hạo hỏi vậy, Trần Gia Dư chỉ đành thừa nhận: “Sáng anh không có chuyến bay nhưng có cuộc họp, chín giờ phải có mặt ở hãng. Tối bay Bảo An, Thâm Quyến.”

Đây cũng là lý do vì sao lúc tối, trong hai tiếng cuối cùng, Trần Gia Dư đã ngừng uống rượu và tích cực bù nước.

Phương Hạo tính toán thay anh ấy: “Giờ anh về thì còn có thể ngủ đủ bốn tiếng rưỡi.”

Trần Gia Dư nói: “Miễn là không thức đêm liên tục thì anh ngủ bốn tiếng là đi bay được rồi.”

Phương Hạo khẽ đẩy anh ấy một cách thân mật: “Em bình thường đi làm đã áp lực lắm rồi, anh đừng bắt em phải chịu trách nhiệm cho sự an toàn của ngành hàng không dân dụng nữa.”

Trần Gia Dư bật cười, cũng không tiếp tục kiên trì mà chỉ nói: “Tối mai anh phải qua đêm tại Thâm Quyến, ngày kia anh về chúng ta nói chuyện nhé.”

Điều này vừa đúng ý Phương Hạo, anh đáp: “Được. Ngày kia em trực ca tối, sau khi tan ca chúng ta nói chuyện nhé.”

Trần Gia Dư lại hỏi cậu ấy: “Em đói không? Làm chút gì ăn chứ?”

Phương Hạo có hơi dao động, nhưng thật sự anh không thấy đói nên bèn trả lời theo thực tế, nói xong còn không quên nói đùa: “Anh cũng chưa lợi hại đến thế đâu.”

Trần Gia Dư kì kèo thêm mấy phút, mãi tới khi tóc anh sắp khô một cách tự nhiên thì anh mới thu dọn quần áo và chuẩn bị ra về.

Lúc này đây khi Trần Gia Dư thật sự chuẩn bị rời đi, Phương Hạo lại có chút không nỡ. Anh nghĩ nếu Trần Gia Dư ngủ lại đây một đêm, hai người họ có thể ngầm hiểu ý mà không tâm sự điều gì, chỉ đơn thuần ngủ chung với nhau, như vậy hẳn cũng rất tốt.

Vậy nên, Phương Hạo bèn hỏi: “Anh không thể không đi họp được sao?”

Trần Gia Dư thấy cậu ấy đã có ý hỏi, ít nhất lòng tự tôn của anh cũng được thỏa mãn. Anh lắc đầu, đáp: “Bây giờ lùi họp thì muộn quá rồi, rất phiền phức.”

“Ừm, được rồi.” Phương Hạo gật đầu. Trước giờ anh luôn hiểu chuyện, anh biết bản thân Trần Gia Dư cũng đã cân nhắc. Thời điểm bay tới Hồng Kông, tâm trạng Trần Gia Dư tệ là vậy mà anh ấy vẫn có thể điều chỉnh tâm trạng để không xin nghỉ thì anh ấy đương nhiên cũng sẽ không vì chìm đắm trong chốn êm ái mà từ nay vua không vào triều.

Phương Hạo định đi tiễn anh ấy nhưng lại bị Trần Gia Dư xua tay ngăn cản. Trần Gia Dư bảo anh lúc nãy cũng đã mệt mỏi, cứ nằm nghỉ ngơi đi.

Lúc cuối, Trần Gia Dư đi tới bên chiếc giường trong phòng ngủ của Phương Hạo. Anh thật sự rất muốn hôn cậu ấy một lần nữa, trao cậu ấy một nụ hôn ngấu nghiến, vì trong hai mươi tám tiếng tiếp theo, anh sẽ không được nhìn thấy người trước mặt. Nhưng rồi Trần Gia Dư vẫn kiềm chế được. Anh chỉ vươn tay ôm đầu Phương Hạo vào lòng, xoa xoa mái tóc ngắn cũn của cậu ấy, coi như trao cậu ấy nửa cái ôm.

Trước lúc Trần Gia Dư rời đi, Phương Hạo gọi anh ấy lại: “Anh Gia, chuyến bay tốt đẹp nhé.”

Trần Gia Dư nở nụ cười sâu lắng: “Ừm, sẽ vậy.”

Anh đã nghe lời chúc này hàng ngàn lần nhưng lần này anh biết nó chắc chắn sẽ thành hiện thực.

Sáng hôm sau, Phương Hạo ngủ tới mười hai giờ trưa, bị đánh thức bởi tiếng chuông cửa của Phiền Nhã Lan. Phương Hạo đọc tin nhắn trên điện thoại, thấy Phiền Nhã Lan nhắn: Con trai à, năm phút nữa con không trả lời là mẹ vào đấy

Phương Hạo thầm than “Hỏng rồi” trong lòng, có điều anh cũng cảm ơn sự thấu hiểu của mẹ. Bà hẳn đã trông thấy khung cảnh tiệc tùng tưng bừng lúc mang bánh sinh nhật tới,cũng biết tối hôm qua đám người bọn họ quẩy tới đêm muộn, nên bà đã cho anh đủ sự riêng tư và không gian cá nhân. Chẳng qua Phương Hạo không nghĩ mẹ lại tới sớm vậy. Anh cảm thấy may vì hôm qua anh đã tiễn Trần Gia Dư về, nếu không thì chẳng biết giải thích chuyện đó như nào nữa.

Phương Hạo đứng lên rồi mau chóng đi đánh răng. Vừa đánh răng anh vừa kiểm tra phần da lộ ra bên ngoài của mình. Những chỗ khác thì tạm ổn, mặc áo phông với quần đùi là người khác không thể nhìn thấy gì, nhưng những dấu hôn chỗ gáy phải của anh lại quá lộ. Không chỉ đơn thuần một mảng đỏ kéo dài vào trong áo phông mà còn có hai vết răng sâu hoắm, sưng đỏ tới mức tím lại, có lẽ phải mất mấy ngày mới có thể biến mất. Phương Hạo ân hận vì bản thân tối qua dù cảm thấy quá kịch liệt cũng không ngăn cản, để rồi kết quả là hôm nay anh phải gánh chịu hậu quả của sự buông thả ấy.

Nghĩ tới đây, Phương Hạo bèn lấy điện thoại ra, chụp lại hình cổ mình trong gương rồi gửi cho Trần Gia Dư, hỏi: Anh tuổi mèo hả?

Trong vòng năm phút, Phương Hạo coi như đã dọn dẹp xong xuôi, bèn mở cửa cho Phiền Nhã Lan.

Phiền Nhã Lan cười rạng rỡ, hỏi: “Có phải mẹ qua sớm không?”

Phương Hạo trả lời trái với suy nghĩ trong lòng: “Không sớm, không sớm đâu ạ. Con cũng nên dậy rồi.” Rồi anh chợt nhớ ra, hỏi: “Thịnh Kiệt hôm qua về rồi ạ?”

Phiền Nhã Lan đáp: “Phải, nó về rồi.”

Phương Hạo gãi đầu, cảm thấy có lỗi nên trước tiên xin lỗi bà: “Con không nên dẫn em đi chơi tới muộn như vậy.”

“Thịnh Kiệt cũng lớn rồi.” Phiền Nhã Lan lại rất thoải mái, nói, “Nếu bản thân thằng bé không muốn ở lại thì con cũng chẳng giữ nổi.”

Phương Hạo gật gù rồi dẫn bà vào phòng khách. Khoảnh khắc anh quay người, Phiền Nhã Lan nhìn thấy phần gáy bên phải của anh, Phương Hạo cũng biết, không có ý định che giấu, chỉ chờ bà đề cập tới nó.

Tuy nhiên, Phiền Nhã Lan lại chỉ nở một nụ cười ngầm hiểu và bảo: “Xem ra con không cô đơn trải qua sinh nhật nhỉ.”

Lúc này mặt Phương Hạo hơi ửng hồng. Anh đánh trống lảng: “Có nhiều bạn bè như vậy, đương nhiên là con không cô đơn rồi.” Chẳng qua ý Phiền Nhã Lan là gì, Phương Hạo dùng đầu ngón chân cũng hiểu.

Phiền Nhã Lan cũng biết điều đó nên bà trực tiếp hỏi thẳng: “Tối qua Thịnh Kiệt có nhắc với mẹ rồi. Khi nào con cho bọn mẹ gặp nhau đây?”

Phương Hạo khựng lại một chút, sau đó chậm chạp hỏi: “Á… Thịnh Kiệt nói những gì rồi ạ?”

Phương Hạo thầm mắng Phương Thịnh Kiệt. Sao thằng nhóc này lại không khớp lời khai với anh chứ? Anh hoàn toàn không rõ mẹ anh đã biết được những được gì rồi.

“Nó ấy hả, chưa nói gì cả. Mẹ muốn trực tiếp nghe con nói với mẹ.” Phiền Nhã Lan đáp.

Nghe ngóng chuyện này sau lưng chẳng hay ho chút nào. Nguyên tắc nuôi dạy con cái của Phiền Nhã Lan suốt ba mươi năm qua chưa bao giờ thay đổi, được thiết lập trên nền tảng đôi bên thẳng thắn, thành thật với nhau. Hiện tại bà hiển nhiên vẫn tuân thủ nguyên tắc đó.

Phương Hạo khẽ thời dài, chỉ đành trả lời thành thật: “Cũng có chút chuyện ạ, chẳng qua mọi việc hơi đột ngột…. Chờ con chuẩn bị xong sẽ giới thiệu cho mẹ nhé.”

Phiền Nhã Lan rất hài lòng với câu trả lời này. Bà chủ động nói: “Vậy chờ khi nào con chuẩn bị sẵn sàng rồi, có thể kêu thằng bé đi hẹn hò đôi cùng mẹ với chú James.”

Phương Hạo hơi ngạc nhiên. Anh biết mẹ mình mấy tháng gần đây có quen một người Mỹ gốc Hoa tên James, tên tiếng Trung là Lý Hạ, ở câu lạc bộ sách. Hai người họ đã hẹn hò được một thời gian nhưng anh vẫn chưa được gặp vị James này ngoài đời.

“Có thể dẫn con với Thịnh Kiệt đi hẹn hò đôi trước không? Con cũng muốn gặp mà.” Phương Hạo nói rất chân thành.

Phiền Nhã Lan mỉm cười, đáp: “Để xem con sẽ gặp James trước hay là mẹ gặp bạn trai tin đồn của con trước.”

“… Vẫn chưa là bạn trai ạ.” Phương Hạo sửa lại lời bà.

Vừa nói chuyện, Phiền Nhã Lan vừa mở tủ lạnh ra, không để ý tới đống bừa bãi kia, hỏi Phương Hạo: “Con có đói không? Để mẹ nấu cho con…”

Bà nhắc tới chuyện này thì Phương Hạo mới nhớ ra, bảo: “À đúng rồi, con quên chưa nói với mẹ. Tối qua bọn con uống rượu xong đói quá nên đã làm chân gà mất rồi. Con xin lỗi nhé.”

Phiền Nhã Lan trước tiên hơi tiếc nuối một chút, sau đó nắm bắt được trọng tâm vấn đề: “Có ai trong mấy đứa biết làm món này à?”

“Dạ, một người bạn của con làm.” Phương Hạo trả lời lấp lửng.

Hai người đang nói chuyện thì chuông cửa lại vang lên. Phương Hạo nhìn qua mắt mèo thì thấy là người tới là người lạ, giống nhân viên chuyển phát, nhưng anh biết bản thân dạo gần đây không đặt hàng gì cả. Song, đối phương xác nhận họ tên và số điện thoại của anh rồi báo rằng mình là người của công ty vận chuyển thực phẩm tươi sống, Phương Hạo bèn mở cửa cho cậu ta. Nhận lấy đồ được giao tới, anh nhìn thử, không phải là một túi chân gà tươi đó sao.

Sau khi say rượu, phản ứng của Phương Hạo vô cùng chậm chạp. Anh cầm túi chân gà kia ngơ ngác mãi, phải để Phiền Nhã Lan lên tiếng trước: “Lần này không dùng thì đúng là có lỗi rồi.”

Phương Hạo đến lúc này mới nhận ra. Người biết chuyện hôm qua chỗ chân gà Phiền Nhã Lan đã chế biến xong xuôi bị lấy ra nấu ăn trước còn có thể là ai khác ngoài Trần Gia Dư chứ.

Trần Gia Dư đang tham gia buổi họp sáng ở hãng thì nghe thấy tiếng điện thoại rung. Anh thấy người gửi tin nhắn là Phương Hạo, bèn lặng lẽ cầm điện thoại trong tay rồi mở ra xem.

Kết quả là tấm ảnh chiếc cổ đỏ cả mảng cùng những dấu hôn ám muội rõ rành rành mà Phương Hạo gửi tới hiện lên. Cậu ấy không chụp mặt mình, chỉ có chiếc áo phông quá khổ cùng đường cổ, nhưng như vậy lại càng khiến trí tưởng tượng anh bay xa hơn.

Trần Gia Dư suýt chút nữa cầm không vững, làm rớt điện thoại xuống đất. Sao Phương Hạo lại giỏi trêu ghẹo người khác thế cơ chứ. Hơn nữa cậu ấy còn chẳng cố ý trêu ghẹo mà gửi qua là với ý hỏi tội.

Các vết tích để lại quá sâu, dù da Phương Hạo không phải trắng sứ thì vẫn đủ để thấy rõ. Nhưng Trần Gia Dư có hối hận không? Đương nhiên anh chẳng hề hối hận rồi. Anh nhắn qua một câu: Dám làm dám chịu:)) Chữ “làm này có hai tầng nghĩa, Trần Gia Dư coi như cũng ghẹo lại cậu ấy.

Phương Hạo không đáp lại theo Trần Gia Dư mà chuyển chủ đề khác: Chân gà là anh đặt hả? Cảm ơn nhé.

Trần Gia Dư xem ứng dụng giao đồ, đúng là hiển thị hàng đã giao đến nơi, chẳng qua vì anh họp nên tắt tiếng nên không thấy.

Ừ, hôm qua càn quét tủ lạnh nhà em như vậy thật ngại quá.

Phương Hạo nghĩ thầm, hôm qua anh ấy về tới nhà hẳn đã hơn ba giờ sáng rồi, ngủ chưa được năm tiếng đồng hồ đã lại phải dậy đi làm mà vẫn có thể nhớ gọi giao hàng trong cùng thành phố gửi tới cho anh và mẹ một túi chân gà, đúng thật là….

Trước đây Phương Hạo không hề nhận ra Trần Gia Dư lại là người tinh tế quá đỗi như thế, quan tâm người khác một cách âm thầm mà tự nhiên. Bản thân Phương Hạo cả đời khôn ngoan, rơi vào tay Trần Gia Dư cũng phải chịu thôi.

Chu Kỳ Sâm mơ hồ cảm thấy mối quan hệ giữa anh ta và Lang Phong vẫn chưa kết thúc sau tối hôm đó. Quả nhiên, hai hôm sau, sau khi hoàn thành chuyến bay từ Seoul tới Bắc Kinh, vừa chuyển điện thoại từ chế độ máy bay về bình thường thì anh ta nhận được tin nhắn trên Wechat của Lang Phong. Cậu ta hỏi Chu Kỳ Sâm cực kỳ thẳng thắn: Một tuần gần đây anh bận không?

Kéo lên trên một tin nhắn là “Thôi khỏi, không hẹn” của Chu Kỳ Sâm, trông quả thực có chút hoang đường. Thế nhưng, đối phương đã không ngại thì bản thân anh ta cũng chẳng ngại. Chu Kỳ Sâm tuân theo nguyên tắc này, rất thoải mái trả lời Lang Phong: Vẫn vậy thôi, bay lượn khắp nơi. Cậu thì sao? Dạo này có hay bay tới Bắc Kinh không?

Bọn họ tối hôm đó nói với nhau tổng cộng chưa quá hai mươi câu. Chu Kỳ Sâm thật ra cũng không có thời gian để hỏi xem vì sao Lang Phong lại hay bay tới Bắc Kinh như vậy, hiện tại thấy thời điểm phù hợp nên bèn hỏi.

Lang Phong trả lời vì mẹ cậu ta hai năm gần đây làm ăn ở Bắc Kinh nên cậu ta đăng ký bay tới đây nhiều hơn. Cậu ta cũng kể những tuyến đường bay quốc tế mà cậu ta bay chủ yếu. Lịch trực của Lang Phong rất có quy luật. Cậu ta thường bay từ Amsterdam tới Bắc Kinh, hoặc khởi hành từ Amsterdam tới một thành phố lớn của Châu Âu rồi lại bay đến Bắc Kinh, chặng về cũng theo cùng một lộ trình đó. Về cơ bản thì một tuần Lang Phong sẽ tới đây ít nhất một lần, khi nào nhiều thì có thể ở lại ba ngày.

Chu Kỳ Sâm thật sự rất hâm mộ lịch trực có quy luật của Lang Phong. Nhìn lại phía bên mình, lịch trực lộn xộn như nồi cháo nấu, nay bay Tokyo, mai bay Đông Nam Á, thường xuyên phải qua đêm ở ngoài. Chu Kỳ Sâm cũng hay nhận được điện thoại báo trực thay cho phi công khác của ban điều phối bên hãng. Chẳng qua, đây đều là do anh ta tự yêu cầu. Chu Kỳ Sâm thích bay lượn tới các nơi trên thế giới, tựa như mở rộng lãnh địa vậy. Mà như thế anh ta cũng dễ tích được nhiều giờ bay hơn, kiếm được nhiều tiền hơn. Dù sao Chu Kỳ Sâm không có vướng bận gì, cũng chẳng có ai đợi anh ta ở nhà, anh ta không phải về nhà mỗi tối như Trần Gia Dư.

Sau khi hỏi han rõ ràng, Chu Kỳ Sâm bèn mượn chủ đề này để nói tiếp một câu: Thế lần sau khi nào gặp nhau ở Đại Hưng thì chúng ta có thể cùng đi ăn một bữa.

“Lần sau” trong lời của Chu Kỳ Sâm thật ra không xác định thời gian cụ thể, phần nhiều là lời nói xã giao, để bù đắp cho việc tối hôm đó ở nhà Phương Hạo anh ta đã đường đột và gấp gáp ra về mà không chào tạm biệt. Chu Kỳ Sâm nghĩ rằng bản thân anh ta và hãng Hải Nam đã bay tại sân bay Đại Hưng lâu như vậy nhưng trước đây cũng chẳng gặp Lang Phong được mấy lần tại nhà ga T1 và T3, theo đó anh ta đoán khả năng hai người họ tình cờ gặp nhau hẳn là rất thấp. Cho dù gặp thì có câu này rồi, cả hai sẽ không quá khó xử.

Thế nhưng Lang Phong lại rất nghiêm túc. Sau khi thấy tin nhắn này của Chu Kỳ Sâm thì cậu ta bèn nhắn lại: À, tôi vừa tính hỏi anh.

Chu Kỳ Sâm ở đầu bên kia chờ nội dung tiếp theo. Kết quả hai phút sau, đối phương trực tiếp quẳng sang cho anh ta một bảng lịch trực màu sắc sặc sỡ, toàn là tiếng Hà Lan, chẳng qua có chữ “Peking” là Chu Kỳ Sâm vẫn có thể đọc hiểu.

Lang Phong hỏi: Lịch trực tuần tới, trước mắt thì đều đang trống lịch, anh chọn ngày nào?

Giỏi thật, Chu Kỳ Sâm nghĩ thầm, hai người bọn họ có quan hệ gì chứ, chẳng qua từng hôn nhau một cái mà thôi. Lang Phong như này là muốn cùng anh ta chia sẻ lịch làm việc sao?

Thật ra Lang Phong chẳng nghĩ nhiều tới vậy. Cậu ta chỉ cảm thấy hôm đó mọi chuyện kết thúc quá qua quýt. Tối hôm ấy, lúc còn chưa biết Chu Kỳ Sâm là ai thì cậu ta đã nhìn thấy anh ta ở ghế lái phụ xe Trần Gia Dư rồi. Lúc sau, thấy anh ta đứng cả buổi ở quầy bar trò chuyện với đủ loại người, Lang Phong cũng chỉ nghĩ người này thật thú vị, tuy không giống gu bình thường của cậu ta. Hầu hết những người yêu trước đây của Lang Phong đều đáp ứng một trong những tiêu chí trẻ, đẹp hoặc tóc vàng mắt xanh. Chu Kỳ Sâm thì chững chạc hơn và cũng khó nắm bắt hơn.

Ngày hôm đó, giây phút Chu Kỳ Sâm kéo tay Lang Phong xông vào phòng ngủ dành cho khách trong nhà Phương Hạo, tim Lang Phong đã lỡ mất một nhịp. Cậu ta không biết gì về người trước mặt nhưng lại dễ dàng bị đối phương khơi dậy ham muốn. Không chỉ có ham muốn mà cả lòng hiếu thắng, cùng một vài cảm xúc khác mà Lang Phong không thể nói rõ. Thế nhưng đêm đó, Chu Kỳ Sâm rời đi không lời từ biệt, cậu ta cũng chẳng giữ người lại, về sau cũng không gặp nhau.

Chu Kỳ Sâm so sánh lịch trực của cậu ta và lịch trực của mình, chọn tối thứ Năm mà có vẻ như Lang Phong sau khi kết thúc chuyến bay buổi tối sẽ ở lại Bắc Kinh hơn 24 tiếng.

Sau khi hai người bọn họ thống nhất về thời gian, Chu Kỳ Sâm nhấn vào hình đại diện của Phương Hạo, muốn trao đổi với anh. Song, lúc nhấn vào rồi, anh ta lại phát hiện cuộc trò chuyện trước đó của bọn họ dừng ở Trần Gia Dư, thế là trên đời trăm sự “buôn dưa” đứng đầu, Chu Kỳ Sâm bèn hỏi: Hôm đó cậu với anh Gia thế nào rồi?

Phải mấy tiếng sau Phương Hạo mới trả lời, chỉ với bốn chữ: … Nói ra thì dài.

Chu Kỳ Sâm phỏng đoán: Xem ra có gì rồi.

Phương Hạo rõ ràng không muốn tiếp tục đề tài này nên mau mau chóng chóng chuyển chủ đề, hỏi ngược lại Chu Kỳ Sâm: Anh với Lang Phong sao rồi?

Hôm đó Chu Kỳ Sâm cũng uống rất nhiều, anh ta không dám chắc rốt cuộc Phương Hạo đã nhìn thấy bao nhiêu, đã nhìn thấy những gì, vậy nên anh ta chỉ giải thích đơn giản: Coi như đã chính thức quen biết, cảm ơn cậu nhé.

Phương Hạo đọc đoạn tin nhắn này, khóe môi hơi cong lên, tiếp tục nhắn tin: Hôm đó hai người làm gì trong nhà vệ sinh của tôi thế?

Chu Kỳ Sâm bây giờ đã biết có vẻ như Phương Hạo nhìn thấy rồi, chẳng qua tối đó giữ thể diện cho anh ta và Lang Phong nên không nói với ai.

Không phải nhà vệ sinh, là phòng ngủ cho khách. ] Chu Kỳ Sâm biện bạch, Mà cũng không có gì xảy ra cả.

Anh ta trước giờ luôn có thú vui xấu xa, cười cười nhắn tin: Chưa động vào ga trải giường của cậu đâu, không cần phải vệ sinh.

Phương Hạo nghe thấy vậy thì nghĩ, này là ý gì đây? Thế hai người động vào đâu rồi?

Chu Kỳ Sâm nói giỡn hơi quá trớn, bèn vội vàng nghiêm túc bảo rằng anh ta thật sự chưa làm gì trong phòng ngủ dành cho khách cả, giường đệm đều ngay ngắn chính là bằng chứng.

Phương Hạo cũng muốn trêu anh ta, bảo: Miệng anh chẳng có lời nào là thật cả. Để tôi đi hỏi Lang Phong.

Lúc này Chu Kỳ Sâm mới thành thật với Phương Hạo: Thôi đừng mà. Bọn tôi thật sự chưa làm gì cả, chỉ hôn chút thôi.

Phương Hạo nghe vậy thì thấy đây đúng là tin lớn. Anh trộm hí hửng, nghĩ thầm tối nay phải chia sẻ với Trần Gia Dư. Phương Hạo không nghĩ Trần Gia Dư là người thích buôn chuyện nhưng Chu Kỳ Sâm là bạn thân chung của cả hai người và bây giờ cũng có thể được coi là đối tượng để trêu chọc chung.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...