Đầu Đề Giới Giải Trí

Chương 17: Nhân tình



Edit: Cách Cách

Beta: BTD

Sinh viên vào đây học phần lớn đều nuôi mộng vào giới giải trí, cho nên trai xinh gái đẹp rất nhiều. Giang Sắt đứng một lúc mới chỉnh lại quai đeo cặp tiến vào cổng trường.

Cô cũng không vội vã hỏi thăm đoàn phim [Biến giả thành thật] có thật là tuyển diễn viên ở đại học Điện Ảnh – Truyền Hình hay không, mà đi vài vòng trong trường để quen môi trường.

Sau khi tìm hiểu sơ lược vài nơi khác nhau trong trường, đi mệt rồi thì cô chợt thấy gần đó có đài phun nước phủ cẩm thạch.

Cái hồ bên cạnh được xây rất rộng, Giang Sắt đi đến cạnh hồ ngồi xuống, lấy chai nước mua trong cặp ra uống một ngụm.

Nước sau lưng hồ bắn tung tóe, thỉnh thoảng có vài giọt nước bắn lên gò má khiến cô vơi bớt cái nóng của tiết trời chạng vạng tối.

Cô lấy khăn giấy ra lau mồ hôi trên trán, một làn hương thơm thổi tới, có người ngồi xuống bên cạnh cô, không lâu sau Giang Sắt đã cảm thấy một mùi gay mũi.

Cô quay đầu nhìn xem, một cô gái mặc chiếc đầm đỏ ngồi cách cô tầm một mét, đôi chân dài trắng nõn nhờ chiếc váy đỏ mà càng thêm nổi bật.

Một lọ sơn móng tay mở nắp đặt bên cạnh, cô gái kia gác chân cầm lọ sơn quẹt sơn lên chân mình.

“Ấy, ngạt cậu rồi à?”

Có lẽ ánh mắt chăm chú của Giang Sắt khiến cô gái kia chú ý. Sau khi cô ấy sơn xong ngón chân cái, ngẩng đầu lên để lộ nửa khuôn mặt trang điểm tinh xảo khuất dưới mái tóc kê gợn sóng lớn.

Cô ấy có đuôi lông mày nhọn, động tác không hề dừng lại.

Giang Sắt nhìn cô ấy một lúc, cô gái kia cười lạnh một tiếng, lại đưa tay nhúng một ít sơn vào cọ rồi bôi lên chân một lúc, Giang Sắt mới nói:

“Thấy **** *** màu đen kìa.” (editor: quần sịp:]])

Tay cô gái kia run một cái, sơn móng đỏ chót lem ra chân, cô ấy cuống quýt nhét lại cọ vào lọ, rồi sờ túi mình kiếm khăn giấy.

Giang Sắt rút hai tờ khăn giấy trong tay mình đưa tới, cô gái kia cũng không nói cảm ơn mà vội vàng nhận lau sơn trên chân.

“Dù sao đều là con gái, thấy thì thấy thôi.”

Cô gái kia lau chân xong cũng không hạ chân xuống mà hơi nghiêng người về trước, cái đầm kia đã ngắn nay lại bị kéo lên một đoạn, đùa với Giang Sắt:

“Muốn nhìn lại không?”

“Cảm ơn, tôi không có hứng lắm.”

Giang Sắt cất bịch khăn giấy vào cặp, cũng không bị cô ấy chọc cho xấu hổ.

Biểu hiện của cô khiến cô gái kia không nhịn được cười, sau khi dùng ngón tay đóng nắp lọ sơn mới ngồi dịch lại:

“Cậu ở khoa nào thế?”

Cô gái nói xong lời này, lại vén mái tóc dài bên phải ra sau tai:

“Khoa biểu diễn à? Xinh đẹp đấy, còn đẹp hơn con bé Lưu Vũ Thuần mới vào khoa năm nay.”

Giang Sắt láng máng cảm thấy tên này hơi quen tai:

“Nghe nói đoàn phim tuyển diễn viên ở đây nên tôi tới xem thử.”

Cô vừa nói xong thì động tác vén tóc của cô gái kia khựng lại, ngay sau đó cười nói:

“Quả nhiên vẫn là sức mạnh truyền thông lớn, tin đã lộ ra thì ai cũng biết.” Cô ấy dịch lại, mùi nước hoa trên người rất đậm.

“Có điều chắc cậu phải về tay không rồi.”

Cô ấy cười lạnh:

“Có tin Cố Gia Nhĩ quay [Biến giả thành thật] đúng không?”

Giang Sắt nhẹ gật đầu.

“Trường có quan hệ hợp tác với đoàn phim, mấy nhân vật chính quan trọng nào có đến lượt cậu? Đều là giảng viên tiến cử vào đoàn thử sức.” Cô ấy lại đưa tay vén tóc, quay đầu lại gần như dựa lên người Giang Sắt.

“Cậu có chỗ dựa không? Có cha nuôi không? Có tiền không?”

Cô ấy hỏi tới đâu Giang Sắt lắc đầu tới đó, nói đến đoạn sau cô gái liếc cô một cái:

“Cậu thế này mà còn muốn vào giới giải trí? Muốn nổi đến điên rồi hả!”

Thân thể cô ấy mềm mại, hơi nở nang, hai đồi tuyết trước ngực nhấp nhô, trái ngược với vẻ ngây ngô của Giang Sắt.

Cô gái này hơi quen quen, Giang Sắt lại không quen ở gần người khác nên đỡ cô gái ngồi xong thì lui ra sau cách xa cô ấy một chút.

“Tôi chỉ muốn đến đây đóng diễn viên quần chúng thôi.”

Cô không phải Giang Sắt nguyên bản, nên cũng không có dã tâm nổi tiếng trong giới giải trí.

Trước đây Phùng Trung Lương coi thường ngôi sao cũng tạo ảnh hưởng đến cô, làm cái này chỉ vì để giải quyết cảnh khó khăn trước mắt mà thôi.

Nếu như cuộc sống sau này đều thuộc về mình, thì chí ít cô phải có trách nhiệm với bản thân.

Giang Sắt đeo cặp đứng lên.

Hôm nay cô đã dạo sơ một vòng quanh trường, cũng tìm hiểu vị trí các khoa ngành trong trường, để ý thấy cũng không có dấu vết gì về đoàn phim xuất hiện ở đây.

Cổng trường Điện Ảnh – Truyền Hình đế đô không áp dụng hình thức dạy khép kín, ra vào cổng trường cực kỳ dễ dàng.

Nếu đoàn phim thật sự ở trong trường thì kiểu gì phóng viên cũng sẽ bất chấp tất cả để luồn vào đây canh.

Hôm nay cô cảm thấy mình đã đi tay không một chuyến, những lời cô gái này nói chỉ là chứng minh suy đoán của cô mà thôi.

Đã tay trắng trở về, buổi tối còn có tiết tự học, cô cũng nên chuẩn bị đi về thôi.

Cô gái kia cầm khăn giấy lau sơ móng tay, nhìn cô một lúc mới nhíu mày.

“Có phải cậu…”

Tựa như cô ấy muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại cảm thấy muộn phiền, dùng ngón tay thon dài vén mái tóc xoăn màu hạt dẻ, suy tư rồi lại hạ tay xuống:

“Được rồi, không có tuyển chọn trong trường đâu, các thầy sẽ trực tiếp đề cử học sinh đến chỗ thi.” Cô ấy liếm môi, lại đưa tay sờ chiếc túi nhỏ bên eo moi ra cái gương nhỏ: “Nghe nói 12/6 tầng 13 tòa Hoàn Ý Cảnh ở đế đô, đến lúc đó cậu cứ đi thử xem.”

Cô gái soi gương, lại cầm son môi ra dặm lại:

“Có điều tôi nhắc cậu, những nhân vật chính và vai phụ quan trọng đã được định sẵn, cậu có đậu thì cũng chỉ làm được diễn viên quần chúng.”

Giang Sắt ghi nhớ địa chỉ cô ấy nói, lúc này mới cảm ơn.

“Khỏi cần cảm ơn, tôi chỉ ghét nợ ân tình người khác thôi.”

Nói đoạn cô ấy lại ném khăn giấy đi, không tán gẫu với Giang Sắt nữa, lại cúi đậu mở lọ sơn ra bôi lên móng tay tiếp.

Giang Sắt trước khi đi lại nhắc cô ấy:

“Đi hết rồi.”

Cô gái nghiêm mặt lại không nói gì với cô, đợi Giang Sắt đi xa mới khép chặt hai chân, không nhịn được bật cười mấy tiếng.

Khi Giang Sắt về tới trường, Lư Bảo Bảo còn đang chép mấy từ tiếng Anh.

Cô nàng thấy Giang Sắt thì vung tay, to vẻ đáng thương lo lắng hỏi:

“Sắt Sắt, cậu tới học viện Điện Ảnh – Truyền Hình phỏng? Có gặp Từ Tiểu Oánh không? Gặp được Tuần Tịnh Hiên không?”
Chương trước
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...