Đầu Năm Nay Làm Phản Diện Thật Khó
Chương 51: Chương 51
"Chết đi sống lại? Đại sư, người không phải là đã nhìn nhầm đi!"Chiêu Nghi nghe y nói cũng không tức giận, hắn chỉ bình tĩnh chắp tay lại niệm "a di đà phật" một tiếng, sau đó nói tiếp: "bần tăng tuy tài mọn ít ỏi, nhưng xưa nay chưa bao giờ từng xem nhầm cho ai, thí chủ..""Công tử!" Một thị vệ từ phía xa chạy vội vàng chạy tới, quỳ xuống hành lễ trước mặt Sở Vĩnh Ninh.Tay khẽ buông xuống bên vạt áo, Sở Vĩnh Ninh cúi đầu nhìn nam nhân mặc hắc y bên dưới, nói: "Có chuyện gì?""Khi nãy hoàng thượng phái rất nhiều người đi tìm ngài, nô tài theo mệnh lệnh của hoàng thượng tới đưa người trở về""Hoàng thượng tìm ta?" Sở Vĩnh Ninh nhíu mày, y cũng chỉ mới có đi vài canh giờ, hắn muốn tìm y làm gì?Sở Vĩnh Ninh vẫn chưa trả lời, chỉ đứng im đấy không đáp không rằng, bỗng bên tai lại vang lên tiếng nói khàn khàn già nua của người bên cạnh."A di đà phật" Chiêu Nghi chắp hai tay lại ra phía trước, hơi khom lưng hành lễ với Sở Vĩnh Ninh, sau đó đứng thẳng người dậy nói tiếp: "thí chủ nếu có việc bận thì cứ đi trước, hẹn hôm khác cùng thí chủ nói tiếp việc chính sự, hoàng thượng có lệnh không nên chậm trễ.."Sở Vĩnh Ninh trầm mặc một lúc, sau đó nhìn Chiêu Nghi nói: "vậy thất lễ rồi, tại hạ đi trước"Chiều tà, mặt trời dần ngả về phía tây, những quang ảnh vàng cam hiện lên in đậm lên một phương trời, tối sáng giao thoa, khiến hình ảnh xung quanh ảm đạm đi không ít.Sở Vĩnh Ninh thong thả đi bên nam nhân mặc hắc y phía trước, chân dài vốn đang bước bỗng nhiên dừng lại, Sở Vĩnh Ninh sâu kín nhìn người nọ, nói: "được rồi, ngươi còn muốn dụ ta đi tới đâu nữa?"Ngay từ khi vừa thấy hắn chạy tới Sở Vĩnh Ninh đã hoài nghi.Thứ nhất, cũng chính là điều ngu xuẩn nhất hắn mắc phải, trong cung thị vệ đều đồng loạt mặc y phục lam nhạt, riêng có mình hắn mặc màu đen xông vào??? Cũng sẽ có trường hợp khác, nhưng nó chỉ đúng khi thân phận của hắn chính là ám vệ của Sở Mạc Nhiên, mà trường hợp này lại rất ít xảy ra, làm sao Sở Mạc Nhiên sẽ tuỳ ý sai ám vệ đi làm mấy chuyện vớ vẩn này được?Thứ hai, theo như lời hắn nói thì Sở Mạc Nhiên đã phái rất nhiều người đi tìm y, vậy sao ngay cả chút động tĩnh cũng không có? Trêи đường Sở Vĩnh Ninh đi cùng hắn đi một bóng người cũng không gặp phải, chỉ có một khả năng, đó chính là hắn đang cố tình tránh né thị vệ binh lính xung quanh.Thứ ba, đó chính là nơi ở của Sở Mạc Nhiên và Sở Vĩnh Ninh đều nằm ở phía Tây nha, đường hắn dẫn y đi là hướng đi về phía Đông.Cũng bất lực, ai bảo tên này xuẩn như vậy?╮( ̄▽ ̄"")╭Sở Vĩnh Ninh liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra ý đồ của hắn."Nói đi, ai sai ngươi tới đây?" Sở Vĩnh Ninh bình tĩnh nhìn nam nhân trước mặt, dừng lại một chút y nói tiếp: "ngươi có tin không, lúc này ta chỉ cần hét lên một tiếng thì cũng sẽ có người từ bên ngoài xông vào"Phịch!"Vương gia.." Nam nhân mặc hắc y bỗng nhiên quỳ xuống trước mặt Sở Vĩnh Ninh, đôi mắt đỏ ửng mà nhìn y.Sở Vĩnh Ninh: ????"Vương gia..nô tài đã tìm người thật lâu!!"Sở Vĩnh Ninh khó hiểu nhìn hắn, nâng tay tránh đi tay của hắn muốn vươn tới, nói: "ngươi nhầm người rồi""Vương gia, vương gia..nô tài không thể nào nhầm được, nô tài ở bên cạnh người từ nhỏ tới lớn, làm sao có thể nhận nhầm được? Vương gia..""Ta không quen ngươi"Nghe y nói nam nhân mặc hắc y bỗng sửng sốt một chút, như nhận ra gì đó, hắn liền vươn tay ra trước mặt dùng lực xé rách tấm da giả phía trêи.Mặt nạ rơi xuống đất, lộ ra một khuôn mặt nam nhân hết sức bình thường, bình thường tới mức không thể nào bình thường hơn, giống như đứng ở bên đường tuỳ tiện nặn một khối tượng đất cũng có thể nặn ra khuôn mặt của hắn, đúng hơn phải nói là nhìn một cái thì sẽ quên ngay.Sở Vĩnh Ninh: "!.""Vương gia, vương gia..nô tài là Lục Ngũ, là Lục Ngũ, người không nhớ gì sao??" Lục Ngũ hoảng loạn nhìn nam nhân trước mắt, y vẫn như vậy, mặc một bộ bạch y trắng, thần sắc đạm bạc."Vương gia.." Lục Ngũ nhỏ giọng gọi y."Ta không phải hắn" Sở Vĩnh Ninh nhíu mày nói."Không, người chính là vương gia, ba năm qua mọi người đều nói người đã chết, ta vẫn không tin, vẫn luôn đi khắp nơi tìm tung tích của người, ta biết người sẽ không dễ dàng ra đi như vậy, có phải người đã bị tên cẩu hoàng đế đó giam giữ lại đúng không? ta biết hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho người..vương gia, người..""Không phải vương gia của ngươi đã bị chôn vào lăng mộ rồi sao? Ngươi không có nhìn thấy?""Ta.." Lục Ngũ nghe thấy tiếng động từ xa vọng lại liền cảm thấy không ổn, hắn vội nhét một bao thư vào tay Sở Vĩnh Ninh, nói: "Vương gia, hiện giờ ta không có nhiều thời gian giải thích cho người, người nhất định phải đọc hết nó, vương gia, năm ngày sau tại miếu Thiên Nguyệt, ta chờ người".
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương