Chu Quyền đi đến bên người cô, ngồi xổm xuống.
Anh vuốt ve bờ mông mềm mịn của cô, khảy khảy cái đuôi kia, sau đó bàn tay trượt vào trong dọc theo khe hẹp.
Quần căng chặt, tư thế này căng đến khó chịu.
Nhưng dường như anh cố tình giữ trạng thái như vậy, hơi thở nặng nề, ngón tay chậm rãi đâm vào rút ra mấy cái.
Phong Nhã Tụng không khỏi chống tay lên tủ đầu giường.
Chu Quyền nhấc mắt nhìn vào mặt cô.
Đôi mắt cô đảo qua, khuôn mặt đỏ bừng, nhẹ nhàng thở bằng miệng.
Đầu Chu Quyền nóng lên, anh ghé sát vào cô, buông tiếng thở dài: “Em thật là…”
Nuốt lời vào trong, anh hôn cô.
Đầu mũi anh chạm phải đầu mũi cô, sau đó nghiêng đầu, mút vào thật sâu.
Anh đỡ lấy bả vai cô, tìm kiếm bộ phận mềm mại linh hoạt nhất trong khoang miệng cô, bàn tay còn lại cầm lấy cái đuôi, kéo ra một chút.
Cô bật ra tiếng rên rỉ.
Anh lại kéo ra một chút, bàn tay dưới cơ thể cô thoáng run lên. Chu Quyền cảm thấy hơi thở của mình nóng bỏng, duỗi tay kéo quần xuống.
Anh nâng vai cô, để cô dựa vào mép giường mềm mại phía sau. Tiếp đó, cơ thể anh phủ xuống, chỉnh lại hai chân của cô, vươn tay nâng hạ bộ rồi tiến thẳng vào trong.
Tiếng nức nở của cô bị quấn lấy giữa môi lưỡi.
Chu Quyền ra vào vài cái, nơi đó trơn ướt khít chặt, cảm giác tê dại sảng khoái xông thẳng lên đỉnh đầu. Anh chồng tay tay xuống mép giường, mượn lực nhanh chóng đưa đẩy.
Va chạm không ngừng, tiếng nước vang lên.
Anh vươn tay nhấc một chân cô quấn lấy hông mình để nơi giao hòa càng thêm gần kề. Bàn tay kia vuốt ve từ đùi cô hướng về phía trước, cuối cùng mò vào trong áo cô.
Áo ngực hơi mỏng, chỉ cần đẩy nhẹ một cái là lệch khỏi vị trí. Bàn tay anh ôm lấy nơi đẫy đà mềm mại, xoa bóp mấy cái, tiếp đó khiêu khích nụ hoa đang nhú lên.
Hai ngón tay mân mê, rồi nắm lấy xoa nắn, càng lúc càng tăng nhanh hơn, cơ thể cô bắt đầu run rẩy và mềm nhũn ra.
Anh thở dốc dời đi, nghe thấy tiếng rên khẽ giữa hơi thở của cô.
Anh lại nhanh chóng ngậm lấy môi cô.
Cơ thể cô mềm như một cái túi chứa đồ, nó bị chiếm giữ từ trên xuống dưới.
Dục vọng là một thứ hấp dẫn lẫn nhau.
Dưới sự va chạm chặt chẽ, dục vọng của anh trở thành cô, dục vọng của cô cũng trở thành anh.
Cô bất giác gác tay lên mép giường,bàn tay anh tìm kiếm rồi trùm lên. Quấn quýt không dời, triền miên thỏa thích, cùng nhau leo lên đỉnh của dục vọng.
Không gian bên mép giường chật hẹp, ánh đèn vàng ấm áp tựa như mạ lên khung cảnh này một sự vĩnh hằng.
Ánh trăng ngoài cửa sổ yên tĩnh.
Âm thanh trong phòng nhỏ dần, sau lại có tiếng vòi hoa sen phun nước, cuối cùng tất cả chìm vào sự tĩnh lặng.
Phong Nhã Tụng mệt mỏi nằm ngủ trên giường.
Chu Quyền nhìn trần nhà, đầu óc thả lỏng, lâu sau, anh quay sang ngắm nhìn khuôn mặt người con gái đang gối trên cánh tay mình ngủ.
Anh khẽ trở mình ôm lấy cô.
Anh gác cằm lên đỉnh đầu cô, cảm nhận hơi thở nhịp nhàng của cô, nằm im không nhúc nhích, yên lặng chờ đến bình minh.
——
Trưa thứ tư, Phong Nhã Tụng chạy về trường.
Lớp chung bắt đầu từ tiết một, cô vội vàng vào lớp trong tiếng chuông reo, ngồi xuống hàng cuối cùng.
Nửa đầu tiết, cô gần như rơi vào trạng thái ngẩn người, sau khi lấy lại tinh thần thì không nghe vào được chữ gì.
Bạn học xung quanh đều lén dùng điện thoại, Phong Nhã Tụng cũng lần mò rút điện thoại ra.
Cô bâng quơ lướt đọc tin tức, sau đó mở lịch trên điện thoại ra.
Còn chưa đầy một tháng nữa là đến kỳ nghỉ đông.
Năm nay có vẻ là một mùa đông ấm, tuyết chưa từng rơi, ngoảnh đi ngoảnh lại cũng đã qua một nửa mùa đông.
Phong Nhã Tụng suy nghĩ miên man, cảm thấy phòng học chợt yên tĩnh.
Cô ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn thấy giảng viên trên bục giảng lấy danh sách ra, bắt đầu điểm danh.
Giảng viên đọc mấy cái tên, không có người đáp thì đánh dấu lại bên cạnh, rất nhanh sau đó đã đọc đến “Phong Nhã Tụng.”
Phong Nhã Tụng nhanh chóng giơ tay đáp “Có ạ”.
Giảng viên liếc một cái về phía cô, gật đầu, đọc tên người tiếp theo.
Phong Nhã Tụng thở phào một hơi, trong lòng thoáng vui vẻ. Một lớp gần như không điểm danh trong cả học kỳ mà cô lại bắt gặp.
Dường như cuộc sống có anh vô cùng may mắn.
Sau khi điểm danh không lâu thì tan học, Phong Nhã Tụng ở lại ôn tập một lúc rồi trở về ký túc xá.
Một mình đi trên khuôn viên trường, Phong Nhã Tụng ngắm nhìn hàng cây bên đường, thoáng thấy buồn bã. Cô cảm giác cuộc sống của mình như bị chia làm hai phần, khi ở bên anh quấn quýt hạnh phúc, lúc trở lại trường sẽ tràn đầy nhung nhớ.
Tuy nhiên, nỗi nhớ không bị kéo dài, chỉ cần chịu đựng lên lớp, cuối tuần cô lại có thể gặp anh.
Cuộc sống như thế kéo dài sau hai tuần, tuần thi đến.
Phong Nhã Tụng tạm thời gác việc ôn thi thạc sĩ sang một bên, dậy sớm về muộn, tập trung cho mấy môn thi kia.
Dưới áp lực của kỳ thi, tuần này cô cũng không đi gặp anh.
Cuối cùng, cô cũng chống chọi đến môn thi cuối. Vào tối hôm trước, Phong Nhã Tụng lướt vài trang cuối cùng của giáo trình trong thư viện, liên tục cầm bút để chép lại và ghi nhớ nội dung trọng tâm.
Sau đầu cô treo một cái đồng hồ, kim đồng hồ quay vòng, tích tắc tích tắc.
Phong Nhã Tụng ngẩng đầu nhìn quanh, thư viện trống trải yên tĩnh, trong lòng cô chợt dâng lên một nỗi nhớ khôn nguôi.
Giây phút này, cô nghĩ, giá như có anh ở đây thì tốt biết bao.
Cô bỗng hiểu ra câu nói kia của anh.
—— Chúng mình mới bắt đầu yêu nhau, anh không muốn để em cảm thấy bản thân bị bỏ rơi.
Phong Nhã Tụng thở dài, tiếp tục đọc tài liệu.
Trưa hôm sau, môn thi cuối cùng kết thúc, rốt cuộc cũng chấm dứt tuần thi cử.
Cả người Phong Nhã Tụng nhẹ nhàng khoan khoái, cô đứng ngoài phòng học gọi điện thoại cho anh.
Trong điện thoại, cô nói: “Chủ nhân, rốt cuộc em đã thi xong rồi.”
Anh đáp “Ừ”.
Tiếp đó, lại nói: “Bốn giờ chiều anh lái xe đến trường đón em nhé.”
Phong Nhã Tụng ngạc nhiên: “Công việc quan trọng hơn, anh đừng xin về sớm nữa.”
Anh nói: “Hôm nay anh rảnh. Em có thể mang thêm nhiều đồ tới đây.”
Phong Nhã Tụng nhẹ nhàng cười, “Dạ” một tiếng.
Sau khi cúp máy, Phong Nhã Tụng vừa suy nghĩ xem trưa nay nên ăn gì vừa cất bước về phía căng tin.
Dọc đường, cô bắt gặp rất nhiều bạn học kéo hành lý ra ngoài cổng trường.
Bấy giờ cô mới nhận ra kỳ nghỉ đông đã bắt đầu rồi. Lần nay họ gặp nhau, bên nhau không được mấy ngày lại phải tách ra về nhà ăn Tết…
Đi tới căng tin, Phong Nhã Tụng thầm hạ quyết tâm.
Cô dời đi, đứng dưới một cây thông cao lớn, gọi điện thoại cho mẹ.
“Alo, mẹ ạ.”
“Con chưa ăn ạ.”
“Vâng, con thi xong rồi.”
“Vâng, coi như được thả về nghỉ đông.”
“Khi nào về nhà ạ… Con nghĩ, con có chuyện muốn nói với mẹ…”
“Trước đây bố mẹ luôn hỏi con đã có người yêu chưa, gần đây con có rồi. Tháng trước, con gặp được anh ấy ở Bắc Kinh, sau đó chúng con quay lại với nhau.”
“Vâng, chính là anh ấy.”
“Con không thích được người khác… Không phải con cố chấp, chẳng qua anh ấy thực sự rất tốt, trên đời này sẽ không có bất cứ ai có thể sánh được với anh ấy.”
“Mẹ, lúc trẻ mẹ cùng từng có quan hệ với bố. Mẹ bằng lòng yêu bố, bằng lòng kết hôn với bố, tâm trạng này chắc hẳn mẹ cũng từng trải qua rồi đúng không ạ.”
“…Lần đầu tiên con gặp anh ấy, con chưa đủ tuổi nên bố mẹ không tin vào năng lực phán đoán của con. Nhưng bây giờ con đã trưởng thành, con vẫn muốn nói với bố mẹ rằng anh ấy là người duy nhất con thích, anh ấy là người con muốn bầu bạn cả đời, bố mẹ có bằng lòng tin tưởng con không ạ?”
Cô cẩn thận nghe giọng nói trong điện thoại, vài phút sau, cô cười một tiếng.
“Điều con muốn nói không chỉ dừng lại ở đây. Thực ra con còn muốn báo rằng năm nay con định đón Tết với anh ấy.”
“Anh ấy một thân một mình ở Bắc Kinh, con rất muốn ở bên anh ấy.”
“Năm mới không khác ngày thường là bao, lời chúc phúc không nhất định phải giáp mặt trao tặng, bớt đi mấy ngày tụ tập vui chơi cũng chẳng ảnh hưởng gì. Chẳng qua, anh ấy là một người đặc biệt, con muốn dùng trái tim mình để nói với anh ấy rằng những cái Tết sau này sẽ luôn có con bầu bạn bên cạnh.”
“…Dạ, con đã quyết định rồi.”
Cúp điện thoại, Phong Nhã Tụng ngắm nhìn ánh nắng mặt trời xuyên qua tán lá thông, tâm trạng mãi vẫn không bình tĩnh lại được.
Sau đó không lâu, điện thoại lại rung lên.
Phong Nhã Tụng mở ra xem, hóa ra là một đàn chị mời cô sáng mai đến phòng thí nghiệp gặp thầy hướng dẫn.
Phong Nhã Tụng có nguyện vọng thi cao học tại trường nên đã liên lạc trước với một thầy hướng dẫn, cô muốn theo phòng lab của thầy, cũng hy vọng thầy sẽ chọn cô.
Thầy hướng dẫn này rất có trách nhiệm, ông đã đặc biệt dành thời gian để sắp xếp một cuộc gặp với cô.
Phong Nhã Tụng lập tức đồng ý.
Phong Nhã Tụng vẫn đứng bên cây thông, cầm điện thoại, cảm thấy hôm nay thật là bận rộn. Cô lại gọi điện thoại qua cho anh.
Gió trưa lướt qua mặt, Phong Nhã Tụng khẽ hít thở, mỉm cười mở miệng.
“Chủ nhân, chắc là em phải hoãn lại một ngày mới qua với anh được…”
…
Chu Quyền ngồi trong xe, cúp máy.
Anh vốn định xuất phát đi đón cô. Anh nắm vô lăng, suy nghĩ một lúc rồi lái xe đến quán bar Ngô Đồng.
Buổi chiều, quán khá vắng khách, Chu Quyền nhìn lướt qua, trông thấy người quen ở bên cửa sổ bèn đi qua ngồi xuống.
Ngô Đồng nhấc mắt lên, ngạc nhiên nhìn anh: “Ớ, chẳng phải sáng nay tôi hẹn ông mà ông bảo không có thời gian ư?”
Chu Quyền nói: “Bây giờ thì có rồi.”
Ngô Đồng cười hỏi: “Bị cho leo cây hả?”
Chu Quyền bình thản đáp: “Cô ấy có việc, không tính là cho leo cây.”
Ngô Đồng rướn người lên trước: “Sáng nay tôi hẹn ông ra để hỏi lại cho chắc, ông thực sự không làm hạng mục kia nữa hả?”
Chu Quyền nói: “Không. May mà mới bắt đầu, chuyển giao cho người khác cũng chưa quá muộn.”
Ngô Đồng lắc đầu: “Hai năm trước ông đâu thế này, mọi người xung quanh yêu đương, kết hôn hết cả rồi, chỉ có mỗi ông là cắm đầu vào công việc.”
Chu Quyền nói: “Tôi không giống ông, không có ai thúc giục.”
Ngô Đồng nói: “Haiz, ông đừng nói vậy…” Anh ấy lại hỏi: “Bây giờ ông đã chắc chắn và có kế hoạch cho thời gian tới rồi à?”
Chu Quyền nói: “Ừ. Tôi đã suy nghĩ cẩn thận rồi, tôi muốn bày tỏ tấm lòng, tôi đi lựa rất nhiều quà, thậm chí còn đi xem nhẫn. Song cuối cùng, tôi cho rằng cách tốt nhất là ở bên cô ấy nhiều hơn.”
Ngô Đồng gật đầu: “Đương nhiên, người có sự nghiệp thành công như ông thì thứ đáng giá nhất là thời gian.”
Anh ấy lại nói: “Nếu ông đã thông suốt rồi thì mau triển luôn đi, phải tranh thủ, con nhà tôi cũng gần ba tuổi rồi đấy.”
Chu Quyền im lặng chốc lát: “Tôi cảm thấy cô ấy vẫn là một đứa trẻ.”
Ngô Đồng nhìn anh, xì cười: “Tôi không ngờ lúc ông yêu đương lại thế này đâu.” Anh ấy lắc đầu, sau đó hỏi: “Đúng rồi, ông muốn uống gì…”
Đồ uống được bưng lên, hai người vẫn đang trò chuyện.
“Tính ra nhờ có tôi lập mấy cái nhóm đó nên hai người mới gặp nhau đấy, mau gọi tôi là ông mối đi.”
“Ông để toàn bộ phương thức liên hệ thành của tôi, hành vi này là quấy rầy, tôi không truy cứu ông thì thôi.”
“Này, này, nói chuyện thôi mà ông quyết đoán thế… Cơ mà, hình như hai người các ông là đôi duy nhất trong nhóm nhỉ…”
“Không biết.”
“Cho nên, tóm lại, hãy gọi tôi là ông mối đi.”
…
Sáng hôm sau, Phong Nhã Tụng gặp thầy hướng dẫn đúng hẹn.
Người hướng dẫn này là một nam giảng viên trung tuổi, có vẻ ngoài tốt bụng, họ đã trò chuyện rất vui vẻ. Giảng viên giới thiệu với Phong Nhã Tụng về phòng lab của mình, ông còn cổ vũ cô chăm chỉ học tập, nhất định phải thi vào đây.
Phong Nhã Tụng tràn ngập động lực, tỏ vẻ biết ơn với ông.
Ra khỏi văn phòng, một tin nhắn được gửi đến điện thoại.
【Anh đang đứng ở cổng trường.】
Phong Nhã Tụng cười toe toét, chạy như bay về ký túc xá lấy hành lý, sau đó bước thẳng ra cổng.
Buổi trưa nắng chói chang, xe cộ qua lại đông đúc, Phong Nhã Tụng ngẩng đầu nhìn sang bên kia đường, tìm kiếm từ trái qua phải, nhưng không tìm thấy xe của anh.
Cô dời mắt, nhìn thoáng qua, chợt thấy chiếc SUV quen thuộc đỗ rất gần.
Còn anh đang đứng bên đầu xe, yên tĩnh nhìn cô.
Dường như đang chơi một trò chơi nhỏ, đợi xem khi nào thì em có thể nhìn thấy anh.
Phong Nhã Tụng vuốt tóc cười, chạy về phía anh.
Khoảng cách càng gần, Chu Quyền chậm rãi mỉm cười, cất bước tiến lên đón cô.
Đó là một ngày mùa đông đầy nắng, sau đó sẽ là một mùa xuân tươi sáng, mùa hè cây cối tốt tươi, và mùa thu lộng gió…
Thành phố này rất lớn, chứa đựng những người từ mọi miền đất nước, diễn giải những câu chuyện buồn hoặc vui.
Và chúng ta chỉ là hai ngọn lửa nhỏ, gặp nhau trong khung cửa sổ hiu quạnh ấy, tụ lại thành một thứ ánh sáng chỉ thắp cho người, rồi những luồng sáng đó chợt thắp sáng cả thành phố.
Thế giới rộng lớn, một cuộc đời mới, non xanh nước biếc vơi đầy, vui buồn cùng em.
Toàn văn hoàn