Dâu Tây Đường Phèn
Chương 12: Đêm diễn văn nghệ
20.11.20
Không ngoài dự đoán, lớp 10 Toán đã trúng một suất biểu diễn 20/11. Lớp mình càng siêng năng tập luyện hơn, giờ ra chơi cũng tập, giờ sinh hoạt cũng tập, ai nấy đều phấn chấn tinh thần để hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình.
Rất nhanh đã đến đêm 20/11, trường mình tổ chức vô cùng hoành tráng, chẳng khác gì một đại hội âm nhạc. Nào là mọi người háo hức mặc đồ đẹp, nào là có quầy bán đồ ăn vật, nước uống, nào là các bó hoa đủ màu sắc được tặng cho các thầy cô, ai nấy đều vui vẻ, cười nói không ngớt. Đây là lần đầu mình được tham gia một đêm văn nghệ nồng nhiệt thế này, tiết mục nào mọi người cũng hăng say hưởng ứng, làm mình quên hết sạch lo lắng.
Tiết mục "Hai mươi hai" của Trúc Quỳnh và Nhật Hưng được xếp mở màn. Giọng hát bay bổng, ấm áp của bạn lớp phó văn - thể - mỹ vẫn luôn gây ấn tượng như thế. Cậu ấy mặc một chiếc đầm trễ vai trắng muốt, tóc xoăn nhẹ xõa trong gió, xinh ngất ngây. Nhật Hưng lại càng thu hút trong chiếc áo sơ mi trắng phối cùng quần âu, mái tóc đen hay xõa thường ngày cũng được vuốt lên.
Đây không phải là lần đầu mình thấy cậu ta bỗng dưng đẹp trai, nhưng trong vài khoảnh khắc, đầu óc mình tựa như kẻ mất hồn, chẳng biết bay nhảy chốn nào. Cậu ta đẹp trai đến mức tim mình đập nhanh bất thường. À chắc là do mọi người xung quanh hò hét tên của Trúc Quỳnh với Nhật Hưng nhiều quá, thành ra mình mới cảm thấy nóng ran toàn người. Đúng rồi, do nhiều người chen chúc quá mà...
Tầm nửa tiếng sau thì đến tiết mục của lớp 10 Toán, khán giả bên dưới cổ vũ hết sức nhiệt tình. Tiếng nhạc hào hùng và tiếng trống vang dội, kết hợp với điệu nhảy mạnh mẽ, dứt khoát, ánh đèn chiếu rọi vào bộ đồ đi lính màu xanh cùng chiếc mũ cối, mình cảm thấy tự hào vô cùng.
Đến cảnh quân ta đánh nhau với bọn Pháp, mình như nín thở, vì đây là khúc cần nhớ động tác nhất. Không ngờ mọi người đều cao hứng muốn hoàn thành tốt phần trình diễn, nên bạn diễn vai địch đã lỡ chân đạp mạnh vào bụng mình.
Trời ơi, đau đến điếng người, kiểu này không bầm tím thì cũng đau nhức không thôi. Mình cắn răng tiếp tục nhảy nửa bài còn lại, nhưng lại quên mất rằng khúc cuối Nhật Hưng còn bế mình lên, chỉ sợ cậu ta chạm vào vùng bụng, mình sẽ đau đến khóc mất.
Mà sợ cái gì thì cái đó xảy ra, hai tay Nhật Hưng ôm lấy bụng mình bế lên, mình đau tới nỗi khẽ kêu a một tiếng. Sau đó thì sợ các bạn trong lớp, đặc biệt là Nhật Hưng phát giác ra điều bất thường, mình bụm miệng, cố gắng kìm nén cơn đau nhức nhối kia. Vậy mà diễn xuất tài ba của mình không múa rìu qua mắt thợ được, Nhật Hưng lập tức cau mày, lực ở tay cũng giảm đi. Thật may mắn là tiết mục của tụi mình kết thúc trong tràng pháo tay nồng nhiệt của mọi người.
Chẳng hiểu sao, ánh đèn sân khấu lại chói chang đến thế, mình quay sang phải, vừa hay chạm mắt với người con trai bên cạnh. Khoảng cách của hai đứa mình rất gần, gần đến mức mình thấy tim mình sắp thoát khỏi tầm kiểm soát, đập dồn dập không theo trật tự.
Quả thật Nhật Hưng có tướng đào hoa lắm đấy! Nước da không quá trắng, tạo cảm giác khỏe khoắn của người chơi thể thao, dáng mày rồng, đôi mắt hai mí, sáng rực, Hình như mình thấy cả hình dáng bầu trời đêm trong đó, lấp lánh những vì tinh tú, còn có khuôn mặt núng na núng nính của cô gái tết hai bím tóc.
Mình ngại quá, liền cúi đầu giấu nhẹm đi khuôn mặt đỏ như vang. Rồi đột nhiên Nhật Hưng bế mình xuống, thì thầm bên vành tai không chịu nghe lời, đỏ như chưa từng được đỏ:
- Mày thật sự không sao chứ? - Mình càng ngại hơn, gật đầu liên hồi, không biết là chào khán giả hay gà mổ thóc nữa.
Sau khi tiết mục của lớp 10 Toán diễn ra xong, mọi người ùa vào hỏi han mình, bạn kia cũng xin lỗi không ngớt. Mình cười nói, đáp lại các bạn:
- Không sao, tao ổn. Cảm ơn cả nhà đã quan tâm tao.
Vừa ngước lên, mình và Nhật Hưng lại vô ý đụng mặt nhau, cả hai đều lập tức quay phắt đi.
Ngại quá! Tự nhiên hôm nay cảm xúc mình dành cho Nhật Hưng không giống bình thường nữa. Không ghét bỏ, không hạnh họe, không tưng tức nữa, mà có gì đó khác lắm...
Không ngoài dự đoán, lớp 10 Toán đã trúng một suất biểu diễn 20/11. Lớp mình càng siêng năng tập luyện hơn, giờ ra chơi cũng tập, giờ sinh hoạt cũng tập, ai nấy đều phấn chấn tinh thần để hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình.
Rất nhanh đã đến đêm 20/11, trường mình tổ chức vô cùng hoành tráng, chẳng khác gì một đại hội âm nhạc. Nào là mọi người háo hức mặc đồ đẹp, nào là có quầy bán đồ ăn vật, nước uống, nào là các bó hoa đủ màu sắc được tặng cho các thầy cô, ai nấy đều vui vẻ, cười nói không ngớt. Đây là lần đầu mình được tham gia một đêm văn nghệ nồng nhiệt thế này, tiết mục nào mọi người cũng hăng say hưởng ứng, làm mình quên hết sạch lo lắng.
Tiết mục "Hai mươi hai" của Trúc Quỳnh và Nhật Hưng được xếp mở màn. Giọng hát bay bổng, ấm áp của bạn lớp phó văn - thể - mỹ vẫn luôn gây ấn tượng như thế. Cậu ấy mặc một chiếc đầm trễ vai trắng muốt, tóc xoăn nhẹ xõa trong gió, xinh ngất ngây. Nhật Hưng lại càng thu hút trong chiếc áo sơ mi trắng phối cùng quần âu, mái tóc đen hay xõa thường ngày cũng được vuốt lên.
Đây không phải là lần đầu mình thấy cậu ta bỗng dưng đẹp trai, nhưng trong vài khoảnh khắc, đầu óc mình tựa như kẻ mất hồn, chẳng biết bay nhảy chốn nào. Cậu ta đẹp trai đến mức tim mình đập nhanh bất thường. À chắc là do mọi người xung quanh hò hét tên của Trúc Quỳnh với Nhật Hưng nhiều quá, thành ra mình mới cảm thấy nóng ran toàn người. Đúng rồi, do nhiều người chen chúc quá mà...
Tầm nửa tiếng sau thì đến tiết mục của lớp 10 Toán, khán giả bên dưới cổ vũ hết sức nhiệt tình. Tiếng nhạc hào hùng và tiếng trống vang dội, kết hợp với điệu nhảy mạnh mẽ, dứt khoát, ánh đèn chiếu rọi vào bộ đồ đi lính màu xanh cùng chiếc mũ cối, mình cảm thấy tự hào vô cùng.
Đến cảnh quân ta đánh nhau với bọn Pháp, mình như nín thở, vì đây là khúc cần nhớ động tác nhất. Không ngờ mọi người đều cao hứng muốn hoàn thành tốt phần trình diễn, nên bạn diễn vai địch đã lỡ chân đạp mạnh vào bụng mình.
Trời ơi, đau đến điếng người, kiểu này không bầm tím thì cũng đau nhức không thôi. Mình cắn răng tiếp tục nhảy nửa bài còn lại, nhưng lại quên mất rằng khúc cuối Nhật Hưng còn bế mình lên, chỉ sợ cậu ta chạm vào vùng bụng, mình sẽ đau đến khóc mất.
Mà sợ cái gì thì cái đó xảy ra, hai tay Nhật Hưng ôm lấy bụng mình bế lên, mình đau tới nỗi khẽ kêu a một tiếng. Sau đó thì sợ các bạn trong lớp, đặc biệt là Nhật Hưng phát giác ra điều bất thường, mình bụm miệng, cố gắng kìm nén cơn đau nhức nhối kia. Vậy mà diễn xuất tài ba của mình không múa rìu qua mắt thợ được, Nhật Hưng lập tức cau mày, lực ở tay cũng giảm đi. Thật may mắn là tiết mục của tụi mình kết thúc trong tràng pháo tay nồng nhiệt của mọi người.
Chẳng hiểu sao, ánh đèn sân khấu lại chói chang đến thế, mình quay sang phải, vừa hay chạm mắt với người con trai bên cạnh. Khoảng cách của hai đứa mình rất gần, gần đến mức mình thấy tim mình sắp thoát khỏi tầm kiểm soát, đập dồn dập không theo trật tự.
Quả thật Nhật Hưng có tướng đào hoa lắm đấy! Nước da không quá trắng, tạo cảm giác khỏe khoắn của người chơi thể thao, dáng mày rồng, đôi mắt hai mí, sáng rực, Hình như mình thấy cả hình dáng bầu trời đêm trong đó, lấp lánh những vì tinh tú, còn có khuôn mặt núng na núng nính của cô gái tết hai bím tóc.
Mình ngại quá, liền cúi đầu giấu nhẹm đi khuôn mặt đỏ như vang. Rồi đột nhiên Nhật Hưng bế mình xuống, thì thầm bên vành tai không chịu nghe lời, đỏ như chưa từng được đỏ:
- Mày thật sự không sao chứ? - Mình càng ngại hơn, gật đầu liên hồi, không biết là chào khán giả hay gà mổ thóc nữa.
Sau khi tiết mục của lớp 10 Toán diễn ra xong, mọi người ùa vào hỏi han mình, bạn kia cũng xin lỗi không ngớt. Mình cười nói, đáp lại các bạn:
- Không sao, tao ổn. Cảm ơn cả nhà đã quan tâm tao.
Vừa ngước lên, mình và Nhật Hưng lại vô ý đụng mặt nhau, cả hai đều lập tức quay phắt đi.
Ngại quá! Tự nhiên hôm nay cảm xúc mình dành cho Nhật Hưng không giống bình thường nữa. Không ghét bỏ, không hạnh họe, không tưng tức nữa, mà có gì đó khác lắm...
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương