Đau Thương Xin Dừng Bước
Chương 21: Tức đến lo
Cả bữa cơm Tô Lai tức đến lo với ai Thanh An cũng nói chuyện vui vẻ chỉ có mình anh, không thèm nhìn anh lấy một cái.
Anh quả thật có lỡ lời nhưng cô có phải thế không.
Cắn mạnh miếng sườn coi như chút giận.
Tiểu Hạo đang ăn cơm bỗng ngẩng đầu nói với Thanh An, Tô Lai: “Ba mẹ chủ nhật này trường con có hoạt động dã ngoại yêu cầu tham gia cả ba và mẹ.”
Thanh An cười xoa đầu cậu: “Được rồi mẹ sẽ cùng con tham gia.”
Tiểu Hạo mong chờ nhìn sang Tô Lai: “Ba còn ba thì sao ạ.”
Tô Lai ra vẻ suy nghĩ nhìn cậu đáp: “Tất nhiên là được.”
Nghe vậy Thiên Hạo vui vẻ hét lên.
Ăn cơm xong, Tô Lai nhận điện thoại vội vã rời đi.
Tô Hải Lan mới chuyển nhà, gọi Tô Lai đến ăn tân gia, sau biến cố, cô như biến thành người khác, đau đầu nhất là cô luôn muốn tác hợp cho anh và Triệu Hà.
Tuổi trẻ anh rất yêu Triệu Hà khi Triệu Hà mất tích thời gian ấy anh không còn mục tiêu suốt ngày chỉ rượu chè đua xe, anh còn nghĩ sau này chỉ cần cô về anh sẽ tha thứ cho cô.
Nhưng khi gặp lại cảm xúc ấy không còn nữa, Triệu Hà ly hôn mang theo con trai bên mình, anh chỉ cảm thấy thương, một người phụ nữ một mình nuôi con ở đất Hà Thanh này không dễ dàng gì.
Tô Hải Lan gần gũi anh từ bé nhìn bà đau khổ tự trách anh cũng không đành lên mới chấp nhận thử tìm hiểu Triệu Hà thêm lần nữa, nhưng mỗi lần gặp hay nghe điện thoại của Triệu Lan anh đều cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
Đứng ngoài rất lâu Tô Lai mới đi vào, bàn ăn ấm cúng Tô Hải Lan và Triệu Hà đang nấu món cuối, Minh Triệu đang chơi cùng Triệu Bảo con trai Triệu Hà, Triệu Minh Thành đang đọc báo.
Triệu Minh thấy anh vui vẻ nói: “Anh đến rồi.”
Tô Lai đi lại xoa đầu Triệu Bảo: “Chú hôm nay sức khỏe sao rồi.”
Tô Hải Lan ở bếp nói vọng da: “Ông ấy ổn rồi nào cả nhà vào ăn đi thử tay nghề của tiểu Hà.”
Mọi người vui vẻ ngồi vào bàn ăn, Triệu Bảo ngồi giữa Tô Lai và Triệu Hà ngồi hai bên.
Tô Hải Lan đỏ mắt nhìn xem nếu không phải tại bà hai đứa đẹp đôi biết bao.
Minh Triệu biết bà đang tự trách anh ho nhẹ lên tiếng: “Anh, anh không biết chị họ giỏi thế nào đâu túi xách của mẹ em chị ấy bán vài tiếng đã xong.”
Tô Lai thoáng ngạc nhiên: “Em bán kiểu gì vậy.”
Túi xách của cô anh toàn hàng hiệu giá cũng cao ngất ngưởng anh cũng rất tò mò, cô bán thế nào trong thời gian ngắn như vậy.
Triệu Hà mỉm cười nhỏ nhẹ nói: “Em gọi điện cho mấy người bạn, sau đó mang đến nhà từng người nhờ họ mua giúp.”
Tô Hải Lan nghe vậy lại càng đau lòng: “Triệu Hà cảm ơn cháu.”
Thấy không khí không như vậy Triệu Minh Thành lên tiếng: “Thôi đừng cảm ơn qua lại nữa hôm nay chú mừng tân gia ăn thật vui nào.”
Tô Hải Lan rất thích Triệu Bảo thấy thằng bé không ăn chỉ ngồi nhìn sốt ruột hỏi: “Triệu Bảo con sao vậy.”
Triệu Bảo tủi thân lên tiếng: “Bà ơi chủ nhật này trường con trao giải, thi tiếng anh các bạn có ông bà và ba mẹ đi cùng nhưng con chỉ có mẹ thôi, giải nhất thì có ích gì chứ.”
Tô Hải Lan Không nghĩ ngợi gì lên tiếng: “Ông Bà đi với con được không, còn cả mẹ con và chú Tô Lai nữa.”
Triệu Bảo vui vẻ: “Vầng.”
Tô Lai khó sử nhìn Tô Hải Lan, lại nhìn Triệu Bảo.
Triệu Hà thấy vậy dịu dàng nói: “Anh bận thì không cần đâu, như vậy phiền anh quá.”
Tô Hải Lan không vui nhìn Tô Lai: “Tô Lai à, cháu nhìn Triệu Bảo vui như vậy song buổi trao giải cháu lại đi, chỉ có 2 tiếng thôi.”
Tô Lai thở dài đành đồng ý.
Ăn xong Tô Lai đi về, Tô Hải Lan vội đuổi theo đưa Tô Lai ra cửa: “Cháu đưa cái này cho Hà Tuyết giúp cô, cô và con bé không hợp nhau nhưng nó không chách vẫn giúp Minh Triệu, không có nó chắc chuyện của Minh Triệu không qua dễ như vây.”
Tô Lai gật đầu: “Vâng hôm nào gặp cháu sẽ đưa cho em ấy.”
Thời gian trôi nhanh đến cuối tuần Thiên Hạo từ đêm hôm trước đã ồn ào, chuẩn bị quần áo đồ đạc để đi, chờ Tô Lai mãi không thấy anh đến Thanh An gọi thì Tô Lai nói có việc đột xuất chiều sẽ đến sau.
Thiên Hạo nghe xong ỉu xìu cậu biết mà, Tô Dưỡng thấy Thiên Hạo như vậy không đành lòng ôm Thiên Hạo an ủi: “Chú với thím cùng mẹ con đưa con đi nhé, khi nào ba đến thì chú thím sẽ về.”
Thiên Hạo miễn cương gật đầu.
Nơi tổ chức dã ngoại là một khu nghỉ dưỡng cao cấp có vườn có hồ bơi, Trường của Tiểu Hạo cắm trại ở bên khu vườn, bên khu bể bơi đang trao giải cuộc thi gì đó rất nhộn nhịp.
Anh quả thật có lỡ lời nhưng cô có phải thế không.
Cắn mạnh miếng sườn coi như chút giận.
Tiểu Hạo đang ăn cơm bỗng ngẩng đầu nói với Thanh An, Tô Lai: “Ba mẹ chủ nhật này trường con có hoạt động dã ngoại yêu cầu tham gia cả ba và mẹ.”
Thanh An cười xoa đầu cậu: “Được rồi mẹ sẽ cùng con tham gia.”
Tiểu Hạo mong chờ nhìn sang Tô Lai: “Ba còn ba thì sao ạ.”
Tô Lai ra vẻ suy nghĩ nhìn cậu đáp: “Tất nhiên là được.”
Nghe vậy Thiên Hạo vui vẻ hét lên.
Ăn cơm xong, Tô Lai nhận điện thoại vội vã rời đi.
Tô Hải Lan mới chuyển nhà, gọi Tô Lai đến ăn tân gia, sau biến cố, cô như biến thành người khác, đau đầu nhất là cô luôn muốn tác hợp cho anh và Triệu Hà.
Tuổi trẻ anh rất yêu Triệu Hà khi Triệu Hà mất tích thời gian ấy anh không còn mục tiêu suốt ngày chỉ rượu chè đua xe, anh còn nghĩ sau này chỉ cần cô về anh sẽ tha thứ cho cô.
Nhưng khi gặp lại cảm xúc ấy không còn nữa, Triệu Hà ly hôn mang theo con trai bên mình, anh chỉ cảm thấy thương, một người phụ nữ một mình nuôi con ở đất Hà Thanh này không dễ dàng gì.
Tô Hải Lan gần gũi anh từ bé nhìn bà đau khổ tự trách anh cũng không đành lên mới chấp nhận thử tìm hiểu Triệu Hà thêm lần nữa, nhưng mỗi lần gặp hay nghe điện thoại của Triệu Lan anh đều cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
Đứng ngoài rất lâu Tô Lai mới đi vào, bàn ăn ấm cúng Tô Hải Lan và Triệu Hà đang nấu món cuối, Minh Triệu đang chơi cùng Triệu Bảo con trai Triệu Hà, Triệu Minh Thành đang đọc báo.
Triệu Minh thấy anh vui vẻ nói: “Anh đến rồi.”
Tô Lai đi lại xoa đầu Triệu Bảo: “Chú hôm nay sức khỏe sao rồi.”
Tô Hải Lan ở bếp nói vọng da: “Ông ấy ổn rồi nào cả nhà vào ăn đi thử tay nghề của tiểu Hà.”
Mọi người vui vẻ ngồi vào bàn ăn, Triệu Bảo ngồi giữa Tô Lai và Triệu Hà ngồi hai bên.
Tô Hải Lan đỏ mắt nhìn xem nếu không phải tại bà hai đứa đẹp đôi biết bao.
Minh Triệu biết bà đang tự trách anh ho nhẹ lên tiếng: “Anh, anh không biết chị họ giỏi thế nào đâu túi xách của mẹ em chị ấy bán vài tiếng đã xong.”
Tô Lai thoáng ngạc nhiên: “Em bán kiểu gì vậy.”
Túi xách của cô anh toàn hàng hiệu giá cũng cao ngất ngưởng anh cũng rất tò mò, cô bán thế nào trong thời gian ngắn như vậy.
Triệu Hà mỉm cười nhỏ nhẹ nói: “Em gọi điện cho mấy người bạn, sau đó mang đến nhà từng người nhờ họ mua giúp.”
Tô Hải Lan nghe vậy lại càng đau lòng: “Triệu Hà cảm ơn cháu.”
Thấy không khí không như vậy Triệu Minh Thành lên tiếng: “Thôi đừng cảm ơn qua lại nữa hôm nay chú mừng tân gia ăn thật vui nào.”
Tô Hải Lan rất thích Triệu Bảo thấy thằng bé không ăn chỉ ngồi nhìn sốt ruột hỏi: “Triệu Bảo con sao vậy.”
Triệu Bảo tủi thân lên tiếng: “Bà ơi chủ nhật này trường con trao giải, thi tiếng anh các bạn có ông bà và ba mẹ đi cùng nhưng con chỉ có mẹ thôi, giải nhất thì có ích gì chứ.”
Tô Hải Lan Không nghĩ ngợi gì lên tiếng: “Ông Bà đi với con được không, còn cả mẹ con và chú Tô Lai nữa.”
Triệu Bảo vui vẻ: “Vầng.”
Tô Lai khó sử nhìn Tô Hải Lan, lại nhìn Triệu Bảo.
Triệu Hà thấy vậy dịu dàng nói: “Anh bận thì không cần đâu, như vậy phiền anh quá.”
Tô Hải Lan không vui nhìn Tô Lai: “Tô Lai à, cháu nhìn Triệu Bảo vui như vậy song buổi trao giải cháu lại đi, chỉ có 2 tiếng thôi.”
Tô Lai thở dài đành đồng ý.
Ăn xong Tô Lai đi về, Tô Hải Lan vội đuổi theo đưa Tô Lai ra cửa: “Cháu đưa cái này cho Hà Tuyết giúp cô, cô và con bé không hợp nhau nhưng nó không chách vẫn giúp Minh Triệu, không có nó chắc chuyện của Minh Triệu không qua dễ như vây.”
Tô Lai gật đầu: “Vâng hôm nào gặp cháu sẽ đưa cho em ấy.”
Thời gian trôi nhanh đến cuối tuần Thiên Hạo từ đêm hôm trước đã ồn ào, chuẩn bị quần áo đồ đạc để đi, chờ Tô Lai mãi không thấy anh đến Thanh An gọi thì Tô Lai nói có việc đột xuất chiều sẽ đến sau.
Thiên Hạo nghe xong ỉu xìu cậu biết mà, Tô Dưỡng thấy Thiên Hạo như vậy không đành lòng ôm Thiên Hạo an ủi: “Chú với thím cùng mẹ con đưa con đi nhé, khi nào ba đến thì chú thím sẽ về.”
Thiên Hạo miễn cương gật đầu.
Nơi tổ chức dã ngoại là một khu nghỉ dưỡng cao cấp có vườn có hồ bơi, Trường của Tiểu Hạo cắm trại ở bên khu vườn, bên khu bể bơi đang trao giải cuộc thi gì đó rất nhộn nhịp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương