Đấu Trí

Chương 15: Phiền Anh Đưa Giấy Chứng Nhận Độc Thân Ra Đi



[Nguyên]

Tôi hiểu rõ chuyện nam nữ sớm nhất là vào năm mười lăm tuổi, nhờ đọc đủ các loại sách báo được phổ biến rộng rãi.

Sở thích sưu tầm sách, bản thân thì không hay xem, đặt vào giá sách để trang trí, trẻ con bình thường tiện tay lấy ra một cuốn để xem, các vị phụ huynh còn tưởng đây là chuyện tốt thì xin hãy chú ý: Đạo lý được học từ trong sách, mà chuyện xấu cũng sẽ được truyền bá qua con đường này. Đến phim ảnh còn có chế độ phân loại theo tuổi tác mà lị, con trẻ đọc sách gì thì các vị cũng nhớ chú ý chọn lọc một chú, bằng không sẽ bồi dưỡng thành một người như tôi đó.

Lại nói vào mùa xuân năm 1995, lớp 5 của khối lớp 7 trường trung học cơ sở Bốn Mươi của thành phố Thẩm Dương phải trực tuần trong tuần được nghỉ. Bạn học Mậu Quyên đã nhận được một công việc béo bở. Cô bé và hai người bạn cùng lớp được phân công tới trực phòng thí nghiệm hóa trên lầu năm ở tòa nhà mới của trường. Ngoại trừ lên sớm để quét dọn thì căn bản không có gì để làm cả. Để tránh lãng phí thời gian, trước khi đến trường thì cô bé lướt qua kệ sách ở nhà mình, ma xui quỷ khiến thế nào lại rút một quyển tiểu thuyết về điển cố ‘Đập bàn ngạc nhiên’ vào cặp rồi mang tới trường. Còn tưởng rằng có thể học được vài chữ cổ trong đó, vừa chơi vừa học, nâng cao thành tích ngữ văn của mình, ai ngờ lại ‘lạc trôi’ sang một hướng khác.

Những bạn đã từng đọc ‘Đập bàn ngạc nhiên’ hẳn đều biết, sách này nói thẳng mọi chuyện từ trên trời dưới đất của thời cổ đại, cái gì cũng có. Tôi ấn tượng nhất là mấy chuyện sau đây.

Truyện kể về một tên lưu manh tên là Bặc Lương, một hôm đi trên đường thì để ý phải một cô vợ nhà người ta, trẻ trung xinh đẹp, tên là Vu Nương tử. Bặc Lương ngày đêm mong nhớ, không thể làm gì được, liền đi nhờ lão ni của một am ni cô mà Vu Nương tử thường tới thắp hương. Lão ni nhận tiền xong thì phải giúp gã, đi lấy men rượu trộn vào trong bột mì làm bánh, nghiền mấy lần thành thuốc mê, bỏ vào trong nước trà lừa Vu Nương tử uống. Có cái gọi là ‘Vì mày gian giống quỷ, uống nước rửa chân của bà’, Vu Nương Tử bị Bặc Lương ấy ấy ngay trong cái am ni cô cô đó. Sau đó chuyện bị bại lộ, chồng của Vu Nương tử giết lão ni, Nương tử lấy cơ hội đang giao lưu nước bọt với Bặc Lương thì cắn lưỡi gã, sau đó định tự sát. Chồng thị là một ông chồng tốt, ngăn thị lại, “Nương tử, nàng cũng là bị kẻ gian làm hai, cứ quen chuyện này đi, để chúng ta bỏ đi sống cuộc đời hạnh phúc.”

Còn một câu chuyện khác về ông phú hộ họ Lưu, bảy tám mươi tuổi mà không có con nối dõi, người này có sở thích là đi tìm tiên học đạo. Ngày nọ có một đạo trưởng bấm ngón tay nói với lão: “Số của ông là số có một đứa con trai, chớ nên nản lòng nhụt chí, cứ tiếp tục thử với chị nhà xem sao đi.” Thế là ông ta lên tinh thần và dũng khí, nghe theo lời chỉ dạy của đạo trưởng, ngày nào cũng hợp tác sản xuất với người bạn già xấp xỉ tuổi mình. Tụi nha hoàn lấy chuyện này ra làm trò cười, trong đó có một người tên là gì đó đùa thế nào lại bị Lưu ông nghe thấy. Lưu ông không giận, chỉ là tối hôm đó giữ cô ta lại trong phòng. Lưu ông nói: “Mày không được phép lấy tao làm trò cười, chuyện này là thế này thế này…” Nha hoàn quỳ trên mặt đất, “Con không dám cười ông…” Lưu ông nói: “Vậy thì mày phối hợp chút nhé…” Nha hoàn nghĩ bụng: “Tao xx…” Thế là sau đó, cô ta nhanh chóng trở thành mẹ của con lão.

Trong ‘Đập bàn ngạc nhiên’ có rất nhiều câu chuyện như vậy, cách hành văn sinh động, vừa trào phúng vừa hài hướng, Lăng Sơ đại ca thật tài giỏi, để nổi bật bầu không khí với nhiều từ ngữ dâm tục ở trong, lại thêm những ví von như cây tiêu không lỗ, đàn một dây, bản thân tôi thì hơi thông minh, khả năng tự hiểu trong chuyện này khác cao, nên sau đó cái gì cũng hiểu…

Khi tôi mười sáu tuổi vào cấp ba, cô bạn thân của tôi, con gái của Tư lệnh phó quân khu nào đó, bạn trẻ Quách Linh Linh bề ngoài thì đạo mạo nghiêm túc chứ thật ra là trong đầu cực kì đen tối, xem ‘Bản năng’, ‘Nhìn trộm’ lại cả ‘Hồ điệp quân’ trên máy vi tính.

Hình như cũng bắt đầu từ năm đó, tiểu thuyết ngôn tình đã mạnh mẽ đổ bộ vào tất cả nhà sách gần cổng trường ở Đài Loan như sóng thần. Nhất là truyện của Quỳnh Dao, Tịch Quyên, tình tiết của bọn họ rất dự dỗi, nội dung lộ liễu, suy nghĩ xấu xa, cực kì độc hại với các thanh thiếu niên, có chặt tre cũng không ghi hết tội, thế nhưng ngại qua, chúng tôi lại vui vẻ chịu đựng.

Trong lúc tập thể các bạn nữ Đài Loan đang chìm đắm như thế thì các cậu con trai lại cầm quyển truyện tranh nổi tiếng một thời – ‘Thiên tử truyền kỳ’. Nó kể về chuyện xưa, lấy thời Võ vương phạt Trụ làm bối cảnh, vẽ ra hơn trăm tập. Từ nhỏ tôi đã đọc những quyển truyện tranh của Nhật Bản hình đẹp, nay thấy phong cách kia cẩu thả thô kệch như thế, không hiểu nổi tại sao thứ này lại khiến các nam sinh như bị trúng tà. Nhất là cậu bạn ngồi cùng bạn với tôi, hiền lành dễ thương Tiểu Kha Kha, trước giờ kiểm tra vật lý chưa bao giờ đánh mất ba thứ hạng đầu thay đổi thành người khác, sử dụng sức tập trung gấp trăm lần khả năng chú ý của tôi trong tiết vật lý để luyện đọc hệ liệt ‘Hắc tình phụ’ song song với học hỏi từ ‘Thiên tử truyền kỳ’. Lấy cậu ta làm tâm, tụi con trai xung quanh cũng đều ở trong tình trạng tương tự.

Cuối cùng cũng có một ngày tôi cầm quyển truyện đó lên, đọc một lượt thì hiểu:

P11, Cơ Phát trúng tà độc, 25 cung nga cùng hiến thân giải quyết cho chàng.

P21, Thân Công Báo trở lại Triều Ca, xông thẳng vào tẩm cung Đắc Kỷ, ân ái vài cô thị nữ, xông vào bọn họ như cầm thú. Cuối cùng Nương Nương cũng xuất hiện, “Ta cũng muốn được một lần với đạo trưởng Thân Công Báo…”

P35, Kết cuộc của Trụ vương cầm thú đã tới, thế mà vẫn tiếp tục hủy hoại phụ nữ đến cuối quyển..

Tôi nhìn Tiểu Kha Kha, sau đó từ từ nói: “Các cậu đúng là đồ lưu manh!”

Tiểu Kha Kha chỉ ngón tay vào quyển tiểu thuyết trong hộc bàn của tôi: “Các cậu cũng đâu phải loại tốt đẹp gì cho cam!”

Sau khi tốt nghiệp trung học, nhờ thành tích hạng nhất lúc nhập học mà Tiểu Kha Kha đậu vào trường đại học Lý Công ở Đại Liên, ngành cơ khí máy móc. Bây giờ đã tự mở công ty, kiếm được rất nhiều tiền, kiếm được cô bạn gái là ‘nữ kỵ cảnh’ (*) ở quảng trường của nhân dân Đại Liên. Chẳng biết cậu ta thành công như thế có phải nhờ đọc ‘Thiên tử truyền kỳ’ rồi kích động không. Tôi vẫn luôn nhớ anh chàng đó, vì ậu ta vừa hiền lành lại tốt bụng, có bài vật lý nọ tôi không hiểu, cậu ta giảng cho tôi hơn năm lần mà vẫn không bực bội, cũng chẳng ngại việc tôi đã ảnh hưởng tới thời gian nghiên cứu vật lý hoặc học hỏi từ ‘Thiên tử truyền kỳ’ của mình.

(*) Được xem là đội cơ động nữ duy nhất trên thế giới, do tỉnh Đại Liên lập ra từ năm 1994. Là một lực lượng quan trọng để trị an, tuần tra, bảo vệ, quản lý thành phố, dẫn đầu phong trào thể dụng thể thao và biểu diễn các nghi lễ. Hình.

Có thể nói đọc tiểu thuyết và truyện tranh người lớn cũng chỉ là sợ thích của một người mà thôi, thì cũng giống như có người thích đọc Victor Hugo, người thích Hầu tước de Sade, người lại thích mật đào (*) người thích hoa cúc (*) thôi. Sở thích này không ảnh hưởng tới Tiểu Kha Kha, một học sinh giỏi vượt trội, một thương nhân thành công, một anh bạn trai tốt khiến một cô gái tự hào. Sở thích này cũng không ảnh hưởng tới tôi, trở thành một giáo viên có trách nhiệm và một người phiên dịch thông thạo.

(*) Ý nói hentai hoặc yaoi. Tùy mọi người tự hiểu.

Vậy nên lúc Đại ca JP phát hiện tôi có lưu ‘Trăm ngày làm vợ chồng’ trong máy tính thì tôi cũng không lúng túng cho lắm.

Lại nói, có thể vì tôi không cẩn thận tải nhầm gì đó, máy tính bị nhiễm virus, vận hành càng ngày càng chậm. JP cài phần mềm trojan horse trong máy tính tôi, thế là anh có thể điều khiển máy tính tôi từ xa, sau đó diệt virus và sửa lại. Quá trình này khá là lâu, tôi chờ được một chút thì mất kiên nhẫn, bảo: “Em đi xem phim, nếu anh sửa xong rồi thì gọi em nhé, em sẽ quay lại.”

“Được.”

Thế nhưng mãi lâu sau, anh đều không có hồi âm gì cả. Lúc tôi quay lại thì thư phòng xem thì hết cả hồn.

Có một đôi vợ chồng trẻ nhật bản, trắng trẻo, đang ngượng ngùng ‘học hỏi’, ‘tập luyện’ trên màn hình vi tính của tôi.

Tôi chỉ sợ ba thấy, vội vàng đóng cửa phòng, sau đó quát lớn vào micro: “Anh đang làm gì thế? Tại sao lại mở lung tung trong máy tính em?”

“Vì sao em lại bỏ file vào ổ đĩa C? Ổ đĩa C là chỗ vận hành chương trình. Em bỏ lung tung vào đấy thì máy sẽ hoạt động ngày càng chậm.”

“Bộ đây là lí do anh nhìn lung tung máy của em sao?”

JP cúi đầu cười thấp, anh tắt trang truyện đó lại, tắt chương trình Trojan horse, sau đó quay qua ống kính nói chuyện với tôi, “Diệt được virus rồi, anh cũng vừa chỉnh qua vài thứ. Bây giờ tốc độ máy đã đủ nhanh rồi đấy.”

“Cảm ơn anh.” Tôi cài một cái kẹp tóc khác lên đầu. Đây là chiến lợi phẩm của việc dạo phố cả một ngày, một con voi mũi dài, trên mặt được nạm nhiều hạt đá nho nhỏ.

JP nói: “Kẹp tóc mới à? Trông đẹp thật, chỉ là hơi…”

“Thế nào chứ?”

“Mũi dài vậy, cảm thấy không được tốt lắm…”

“Khỉ gió, có anh mới cảm thấy không tốt.” Tôi bật cười, sau khi cười được một giây đồng hồ, lập tức ngừng lại. Tôi không muốn để anh nghĩ mình là một cô gái thích đùa giỡn trong chuyện này, dù rằng tôi thật sự là thế.

Anh cũng cười rộ lên.

Anh mặc một chiếc áo thun màu lam nhạt, hình như vừa ăn cái gì nong nóng nên miệng hơi hồng, híp mắt nhìn tôi cười, “Thì ra em thích xem mấy cái này.”

“Đừng hiểu lầm, không biết ai đã gửi nguyên bản của Margurite Duras (*) cho em, thật ra em chẳng hứng thú với cái này lắm.”

(*) Tác giả người Pháp cả tiểu thuyết ‘Người Tình’, được chuyển thể thành phim và quay ở Việt Nam. Nội dung cũng hơi ‘người lớn’.

“Cái này em mới xem sáng nay, còn sau khi em nhận nguyên bản của Marguerite Duras thì lại chưa mở ra.” Anh cười càng tợn, “Đừng giấu nữa, anh xem lịch sử hết rồi.”

“Xí! Nếu như anh còn nói bậy nữa thì chúng ta cắt đứt quan hệ đi.” Thật ra tôi lại không hề tức giận.

Anh vẫn cười, mắt dõi theo thôi.

Tôi suy nghĩ một chút, sau đó đặt cánh tay lên bàn, khẽ ghé tới màn hình, như đang hỏi về một vấn đề bí mật, “Còn anh thì sao? Có phải anh cũng thích xem hay không?”

“Ừ, thi thoảng có xem.” Anh nói.

À, tôi cầm đạo cụ của mình lên, nhấp một ngụm ‘rượu vang đỏ’, khẽ ngửa người ra sau, dựa vào ghế.

Đã hơn bảy giờ, sắc trời hơi tối, còn chút ánh sáng mờ mờ lấp ló. Khoảng thời gian này được gọi là ‘Hoàng hôn’, trong tiếng Pháp là ‘Entre chien et loup’: có nghĩa là ‘Lúc giữa chó và sói’.

Tại sao ‘Hoàng hôn’ lại được gọi là ‘Lúc giữa chó và sói’ cơ chứ?

Loài chó trung thực được coi là con vật tốt, sói là giống gian ác nguy hiểm. Con vật tốt thì phải về nhà, con nào nguy hiểm thì phải cút đi, cũng giống sắc trời khi tỏ khi mờ, hay lòng người đang rục rịch ngóc đầu dậy.

Tôi nói: “Jean Paul.”

Anh đáp, “Anh đây, Claire.”

Tôi nói: “Em có mấy câu muốn hỏi anh.”

Anh đáp: “Anh đang nghe đây.”

“Có chuyện này… Anh thích đàn ông hay phụ nữ? Hay là thích hết, hay chẳng thích gì?”

Cái ‘Hay là’ phía sau chỉ là để giả vờ ngớ ngẩn nói vậy thôi, tôi chỉ muốn biết người này có thể ‘cong’ hay không. Mùa hè năm ấy tôi xem tiểu thuyết BL (*) nhiều quá, rất kiêng kị vấn đề này.

(*) Tiểu thuyết BL = boy love. Truyện nam x nam.

“Anh chỉ thích phụ nữ.”

“À, được, em cũng vậy… À không, em chỉ thích đàn ông.”

Anh bật cười, “Sau đó thì sao?”

“Lần đầu tiên của anh xảy ra lúc nào vậy?”

“Lúc học đại học.”

“Nói thêm đi.”

“Bạn thời đại học, cùng mấy người đi bộ tới Tây Ban Nha du lịch.”

“Đi bộ.”

“Đúng, một đội nhỏ, vác hành lý và túi ngủ, đi bằng chân, đi thẳng tới Tây Ban Nha, ba nam ba nữ. Lúc đi qua thành phố hay nông thôn thì bọn anh ngủ trong nhà trọ tập thể, nếu ở chỗ rừng núi hoang vắng thì chui vào trong túi ngủ qua đêm. Anh đã quen cô ấy được mấy tháng, có học chung lớp, nhưng nếu như không có chuyến du lịch đó thì có thể đã không nói với nhau một câu…”

“Nhưng ắt hẳn hai người không chỉ nói chuyện đâu nhỉ.”

“… Ừ, đúng vậy. Lần đó là trong túi ngủ của anh.”

“Rộng đến thế à?”

“Cũng may, vừa đủ.”

Tôi im lặng một chốc, rõ ràng tôi đã tự đánh giá cao bản thân, mình hoàn toàn không được khách quan. Nghe anh nói về chuyện này, không cảm thấy thú vị như khi đọc ‘Đập bàn ngạc nhiên’.

“Vậy thì còn em, Claire? Anh đã trả lời câu hỏi của em, cũng mời em trả lời một câu giống vậy nhé.”

Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh, thầm nghĩ cuối cùng cũng có cơ hội nói về vấn đề nghiêm trọng ‘Anh và em’ với anh rồi. Tôi nói: “Không, JP. Từ trước tới nay em chưa từng có kinh nghiệm trong chuyện này. Từ trước tới nay em chưa từng thích ai, càng không thể qua đêm với ai cả, nhất là qua đêm trong một túi ngủ. Vì em là một người rất nghiêm túc, dù là về chuyện yêu đương, hay là ‘chuyện ấy’. Anh có hiểu ý của em không?”

“Ừ, hơi hiểu. Ý em muốn nói anh biết rằng, em là một người rất nghiêm túc trong tình yêu và tình dục, lại thích xem truyện tranh người lớn, phải không?” Anh vừa nói vừa cười to.

“Em không nói đùa, JP.” Tôi nói.

“À, anh xin lỗi.”

“Vì thế trước khi anh tới đây, tốt nhất em mong anh có thể chuẩn bị một chút giấy tờ, sau đó cho em xem.” Tôi nói câu này mang đầy hàm ý, thể câu điều kiện giả thiết đều lôi ra hết, cố gắng không để nó quá mất tự nhiên.

Thế nhưng anh lại hơi ngạc nhiên, mắt mở to nhìn vào ống kính, “Em muốn xem giấy tờ gì? Để xin visa, anh đã mang nộp hết cho đại sứ quán Trung Quốc ở Pháp rồi.”

“Nhưng mà, làm sao em biết anh, có phải là người độc thân thật không?” Tôi chầm chậm nói.

Anh hơi ngửa người ra sau.

Lúc này, không khí có hơi căng thẳng. Tôi biết mình hơi quá đáng, nhưng đã quyết định vậy rồi, đã mở miệng nói thì không có lí do gì rút lui nữa. “Lần trước anh ở đây trong thời gian ngắn, chúng ta chỉ nói chuyện trên mạng với nhau, làm sao em có thể biết anh chưa kết hôn, hay là từng kết hôn rồi? Anh nói xem… em nghi ngờ có đúng hay không?”

Anh từ từ gật đầu, “Ừ, em biết đấy, nếu như anh từng kết hôn thì sẽ dễ dàng lấy giấy chứng minh ra, nhưng mà giấy chứng nhận chưa kết hôn thì biết lấy ở đâu?”

Tôi không đáp: Đó là vấn đề của anh mà.

“… Anh biết rồi.”

“Vì công bằng, em cũng sẽ lấy giấy chứng minh của mình cho anh xem.” Tôi nói.

Mấy phút sau, cả tôi và anh đều không nói gì cả, anh ngồi trước màn hình nâng cằm, đưa mắt nhìn qua chỗ khác, tôi nói: “Anh tức giận à?”

“Không phải, anh chỉ đang nghĩ, làm sao để chứng minh mình đang độc thân đây…” Anh thở dài một hơi, “Claire, em xem nhiều phim quá rồi, hơn nữa, tu es vraiment casse-pied (Em đúng là rắc rối)!”

Anh nói xong thì chào tôi rồi offline.

Mấy ngày sau đó JP cũng không lên mạng. Tôi còn tưởng chỉ có mình mới chơi trò mất tích, thế mà không ngờ đại ca này cũng bắt đầu làm trò này rồi. Tôi tự hỏi liệu yêu cầu của mình có quá đáng hay không? Nhưng mà đó thật sự là điều tôi quan tâm, chuyện tôi e ngại, thay vì cứ âm thầm nghe ngóng, chi bằng cứ hỏi thẳng trực tiếp, hai người đều được thoải mái.

Có điều anh tỏ ra không vui như thế, mấy ngày rồi mà vẫn không xuất hiện, cũng không gửi mail, có khi nào bị tôi chọc giận rồi? Tôi nghĩ, nếu mà tôi nói chuyện uyển chuyển khéo léo hơn thì chắc đã không đến nỗi?

Lúc rảnh rỗi chán chê, tôi mở vi tính ra chơi, phát hiện mấy file tôi tải xuống máy đã được anh bỏ vào ổ đĩa D, trong đó, ngoại trừ tác phẩm tiếng Pháp của Marguerite Duras và ‘Trăm ngày làm vợ chồng’ thì còn có rất nhiều truyện tranh 18+ tiếng Pháp mới, vừa dâm tục vừa hài hước. Trừ cái đó, tôi còn thấy rất nhiều phim điện ảnh mình muốn xem lâu rồi mà mà không tìm được nguyên bản như ‘Brideshead Revisited’, ‘Con gái người họa sĩ’, ‘Tình nhân của nhà vua’, ‘Tuần trăng mật’, ‘Cô gái đeo hoa tai ngọc trai’…

Tôi chỉ nói với anh một lần, thế mà không biết những phim này được bỏ vào đây từ lúc nào.
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...