Dấu Vết Của Quá Khứ
Chương 32: Giả Thuyết
Màn đêm buông xuống, di chuyển trong hành lang bệnh viện, A Long vừa láo liên quan sát vừa tiến đến gần phòng bệnh của Trương Hạo Hiên. Hắn nhẩm lại kế hoạch một lần nữa: trước hết là kiểm soát hai tay của tên hoạ sĩ để anh ta không thể nhấn nút gọi y tá, sau đó dùng vũ khí đe doạ buộc đối phương khai ra mối quan hệ với An Thanh Phong.
Vừa đẩy cửa bước vào, A Long liền bị hai người đàn ông cao to khống chế. Hắn vội kêu lên: “Chuyện gì thế? Hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi. Mau thả ra đi.”
Trương Hạo Hiên bật công tắc đèn, bình tĩnh nhìn hắn rồi nói: “Gọi cảnh sát thôi.”
A Long ngơ ngác, hắn không biết Trương Hạo Hiên đã sớm gọi cho công ty an ninh cử hai vệ sĩ đến canh gác, đợi hắn tự chui đầu vào rọ.
A Long cảm thấy quá vô lý, sáng nay khi giả làm y tá do thám tình hình, hắn không hề để lộ một chút sơ hở nào. Phen này thảm thật rồi! Tối khuya lẻn vào phòng bệnh của người khác, còn mang theo dao nhọn và còng tay, hắn hết đường chối tội.
Cảnh sát đến áp giải A Long về đồn và lấy lời khai của Trương Hạo Hiên ngay trong đêm. Mọi thứ tiến hành vô cùng suôn sẻ. Khi Tô Hân Nghiên xuất hiện vào sáng hôm sau thì căn phòng yên bình như chưa từng có gì xảy ra.
Trương Hạo Hiên đã thu dọn xong hành lý, dường như rất nôn nóng trở về tỉnh D. Quầng thâm dưới mắt và sắc mặt mệt mỏi của anh khiến Tô Hân Nghiên hơi quan ngại. Cô e dè hỏi: “Anh lo lắng đến mức không ngủ được luôn à?”
“Phải.” - Trương Hạo Hiên khẽ cười. - “Nhưng chỉ cần về đến nhà là tôi lại kê cao gối ngủ ngon lành ấy mà.”
Một trong hai vệ sĩ được thuê đảm nhiệm việc lái xe, người còn lại ngồi ở ghế phụ, Tô Hân Nghiên ngồi cạnh ông chủ ở băng ghế sau. Trải qua vài giờ lăn bánh, họ cũng đã về đến tỉnh D. Trước cổng biệt thự của Trương Hạo Hiên có hai vệ sĩ khác đứng túc trực sẵn.
Xem ra lần này anh thật sự đề cao cảnh giác, Tô Hân Nghiên thầm nghĩ, ngày nào kẻ xấu kia còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật thì ngày đó anh còn thấp thỏm lo sợ. Tuy nhiên, cô nhận thấy sự canh phòng nghiêm ngặt này cũng có mặt tốt của nó. Dù sao thì Trương Hạo Hiên cũng là một hoạ sĩ giàu có, khó tránh khỏi bị kẻ trộm dòm ngó. Cẩn trọng vẫn tốt hơn.
“Tôi đã thuê tổng cộng bốn vệ sĩ chuyên nghiệp luân phiên nhau trực ca sáng và tối. Chúng ta sẽ được an toàn khi ở đây.” - Trương Hạo Hiên lên tiếng. - “Cô cũng nên dọn đến sống tại phòng cho khách ở tầng trên đi, như vậy sẽ tiện bảo vệ hơn. Ngay từ đầu tôi đã thấy chỗ ở của cô khá phức tạp rồi.”
Chuyển đến sống chung dưới một mái nhà ư? Tô Hân Nghiên tự hỏi có phải anh đang lấy việc đảm bảo an toàn làm cái cớ hay không? Nhưng xét cho cùng, chuyện người giúp việc ở lại nhà chủ cũng là bình thường, lý do anh đưa ra cũng hợp lý và họ cũng đâu ngủ chung phòng. Vì vậy, cô đồng ý với đề nghị của anh.
Vẫn là lý do đảm bảo an toàn, mỗi khi Tô Hân Nghiên ra ngoài, Trương Hạo Hiên đều cho một vệ sĩ đi theo hộ tống cô. Việc có một người đàn ông cao to vạm vỡ cứ kè kè bên cạnh khiến Tô Hân Nghiên cảm thấy khá kỳ cục nên cô chủ yếu chỉ ru rú trong nhà. Trương Hạo Hiên cho rằng bên ngoài nguy hiểm nên cũng hiếm khi nhờ cô đi đâu.
“Càng lúc mình càng thấy thân phận của mình không giống người giúp việc nữa rồi.” - Tô Hân Nghiên tự nói với bản thân khi bắt đầu nấu bữa trưa.
Tôn Kiến Thâm đến phòng pháp chứng để hỏi thăm tình hình phân tích các mẫu tóc.
“Có kết quả gì chưa?”
“Phần lớn là mẫu tóc của Tiền Vinh nhưng may mắn vẫn có một mẫu tóc là của người khác. Hiện tại mẫu đó đang được so sánh với dữ liệu ADN lưu trong hệ thống.” - Phương Hoà đáp. - “Nếu thuận lợi, chúng ta sẽ sớm có được chân dung của đối tượng. Còn không thì phải thay đổi hướng tìm kiếm thôi.”
“Đến khi ấy có lẽ phải ghé thăm hoạ sĩ Trương một chuyến rồi.” - Tôn Kiến Thâm vẫn cho rằng Trương Hạo Hiên là kẻ khả nghi nhất.
Một lúc sau, thiết bị đối chiếu phát ra âm thanh thông báo. Phương Hoà đọc xong kết quả trên màn hình liền trợn tròn mắt kinh ngạc.
“Có chuyện gì thế? Đối tượng thật sự từng có tiền án à?” - Tôn Kiến Thâm hỏi.
“Không phải. Nhưng chúng ta từng lưu giữ mẫu ADN của đối tượng này để so sánh với các dấu vết ở hiện trường.” - Phương Hoà nói.
“Là nghi phạm ư?” - Tôn Kiến Thâm chưa đoán ra được là ai.
“Phải.” - Phương Hoà xác nhận. - “Mẫu tóc này là của An Thanh Phong.”
“A Long bị phục kích ư? Không thể nào.” - Bình Đại Thạch sửng sốt khi nghe được tin mật báo. - “Làm sao Trương Hạo Hiên có thể phát hiện ra kế hoạch của hắn?”
Gã trầm mặc, cố gắng tìm một lời giải thích hợp lý cho chuyện này. Gã biết A Long không phải loại người hành động cẩu thả, một tên hoạ sĩ bình thường không thể nào nhìn ra chân tướng mà hắn cố tình che giấu.
Bình Đại Thạch tự hỏi rốt cuộc mối liên hệ giữa Trương Hạo Hiên và An Thanh Phong là gì? Lẽ nào tên hoạ sĩ đó cũng là người của Tập Đoàn? Nếu thật là thế thì gã cũng nên ra tay trừ khử hắn ta.
Đăm chiêu hồi lâu, Bình Đại Thạch vẫn cảm thấy lý do A Long bị lộ tẩy chỉ vì Trương Hạo Hiên có đôi mắt nhìn thấu không thuyết phục cho lắm. Gã vắt óc suy nghĩ, cho đến khi một ý tưởng bất chợt loé lên trong đầu.
“Có khi nào là như vậy không? Thú vị thật đấy.” - Bình Đại Thạch tự lẩm bẩm với chính mình.
Giây tiếp theo, gã gọi điện cho mấy tên đàn em của mình và giao phó nhiệm vụ. Bình Đại Thạch quyết tâm phải làm sáng tỏ bí ẩn này cho bằng được.
Vừa đẩy cửa bước vào, A Long liền bị hai người đàn ông cao to khống chế. Hắn vội kêu lên: “Chuyện gì thế? Hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi. Mau thả ra đi.”
Trương Hạo Hiên bật công tắc đèn, bình tĩnh nhìn hắn rồi nói: “Gọi cảnh sát thôi.”
A Long ngơ ngác, hắn không biết Trương Hạo Hiên đã sớm gọi cho công ty an ninh cử hai vệ sĩ đến canh gác, đợi hắn tự chui đầu vào rọ.
A Long cảm thấy quá vô lý, sáng nay khi giả làm y tá do thám tình hình, hắn không hề để lộ một chút sơ hở nào. Phen này thảm thật rồi! Tối khuya lẻn vào phòng bệnh của người khác, còn mang theo dao nhọn và còng tay, hắn hết đường chối tội.
Cảnh sát đến áp giải A Long về đồn và lấy lời khai của Trương Hạo Hiên ngay trong đêm. Mọi thứ tiến hành vô cùng suôn sẻ. Khi Tô Hân Nghiên xuất hiện vào sáng hôm sau thì căn phòng yên bình như chưa từng có gì xảy ra.
Trương Hạo Hiên đã thu dọn xong hành lý, dường như rất nôn nóng trở về tỉnh D. Quầng thâm dưới mắt và sắc mặt mệt mỏi của anh khiến Tô Hân Nghiên hơi quan ngại. Cô e dè hỏi: “Anh lo lắng đến mức không ngủ được luôn à?”
“Phải.” - Trương Hạo Hiên khẽ cười. - “Nhưng chỉ cần về đến nhà là tôi lại kê cao gối ngủ ngon lành ấy mà.”
Một trong hai vệ sĩ được thuê đảm nhiệm việc lái xe, người còn lại ngồi ở ghế phụ, Tô Hân Nghiên ngồi cạnh ông chủ ở băng ghế sau. Trải qua vài giờ lăn bánh, họ cũng đã về đến tỉnh D. Trước cổng biệt thự của Trương Hạo Hiên có hai vệ sĩ khác đứng túc trực sẵn.
Xem ra lần này anh thật sự đề cao cảnh giác, Tô Hân Nghiên thầm nghĩ, ngày nào kẻ xấu kia còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật thì ngày đó anh còn thấp thỏm lo sợ. Tuy nhiên, cô nhận thấy sự canh phòng nghiêm ngặt này cũng có mặt tốt của nó. Dù sao thì Trương Hạo Hiên cũng là một hoạ sĩ giàu có, khó tránh khỏi bị kẻ trộm dòm ngó. Cẩn trọng vẫn tốt hơn.
“Tôi đã thuê tổng cộng bốn vệ sĩ chuyên nghiệp luân phiên nhau trực ca sáng và tối. Chúng ta sẽ được an toàn khi ở đây.” - Trương Hạo Hiên lên tiếng. - “Cô cũng nên dọn đến sống tại phòng cho khách ở tầng trên đi, như vậy sẽ tiện bảo vệ hơn. Ngay từ đầu tôi đã thấy chỗ ở của cô khá phức tạp rồi.”
Chuyển đến sống chung dưới một mái nhà ư? Tô Hân Nghiên tự hỏi có phải anh đang lấy việc đảm bảo an toàn làm cái cớ hay không? Nhưng xét cho cùng, chuyện người giúp việc ở lại nhà chủ cũng là bình thường, lý do anh đưa ra cũng hợp lý và họ cũng đâu ngủ chung phòng. Vì vậy, cô đồng ý với đề nghị của anh.
Vẫn là lý do đảm bảo an toàn, mỗi khi Tô Hân Nghiên ra ngoài, Trương Hạo Hiên đều cho một vệ sĩ đi theo hộ tống cô. Việc có một người đàn ông cao to vạm vỡ cứ kè kè bên cạnh khiến Tô Hân Nghiên cảm thấy khá kỳ cục nên cô chủ yếu chỉ ru rú trong nhà. Trương Hạo Hiên cho rằng bên ngoài nguy hiểm nên cũng hiếm khi nhờ cô đi đâu.
“Càng lúc mình càng thấy thân phận của mình không giống người giúp việc nữa rồi.” - Tô Hân Nghiên tự nói với bản thân khi bắt đầu nấu bữa trưa.
Tôn Kiến Thâm đến phòng pháp chứng để hỏi thăm tình hình phân tích các mẫu tóc.
“Có kết quả gì chưa?”
“Phần lớn là mẫu tóc của Tiền Vinh nhưng may mắn vẫn có một mẫu tóc là của người khác. Hiện tại mẫu đó đang được so sánh với dữ liệu ADN lưu trong hệ thống.” - Phương Hoà đáp. - “Nếu thuận lợi, chúng ta sẽ sớm có được chân dung của đối tượng. Còn không thì phải thay đổi hướng tìm kiếm thôi.”
“Đến khi ấy có lẽ phải ghé thăm hoạ sĩ Trương một chuyến rồi.” - Tôn Kiến Thâm vẫn cho rằng Trương Hạo Hiên là kẻ khả nghi nhất.
Một lúc sau, thiết bị đối chiếu phát ra âm thanh thông báo. Phương Hoà đọc xong kết quả trên màn hình liền trợn tròn mắt kinh ngạc.
“Có chuyện gì thế? Đối tượng thật sự từng có tiền án à?” - Tôn Kiến Thâm hỏi.
“Không phải. Nhưng chúng ta từng lưu giữ mẫu ADN của đối tượng này để so sánh với các dấu vết ở hiện trường.” - Phương Hoà nói.
“Là nghi phạm ư?” - Tôn Kiến Thâm chưa đoán ra được là ai.
“Phải.” - Phương Hoà xác nhận. - “Mẫu tóc này là của An Thanh Phong.”
“A Long bị phục kích ư? Không thể nào.” - Bình Đại Thạch sửng sốt khi nghe được tin mật báo. - “Làm sao Trương Hạo Hiên có thể phát hiện ra kế hoạch của hắn?”
Gã trầm mặc, cố gắng tìm một lời giải thích hợp lý cho chuyện này. Gã biết A Long không phải loại người hành động cẩu thả, một tên hoạ sĩ bình thường không thể nào nhìn ra chân tướng mà hắn cố tình che giấu.
Bình Đại Thạch tự hỏi rốt cuộc mối liên hệ giữa Trương Hạo Hiên và An Thanh Phong là gì? Lẽ nào tên hoạ sĩ đó cũng là người của Tập Đoàn? Nếu thật là thế thì gã cũng nên ra tay trừ khử hắn ta.
Đăm chiêu hồi lâu, Bình Đại Thạch vẫn cảm thấy lý do A Long bị lộ tẩy chỉ vì Trương Hạo Hiên có đôi mắt nhìn thấu không thuyết phục cho lắm. Gã vắt óc suy nghĩ, cho đến khi một ý tưởng bất chợt loé lên trong đầu.
“Có khi nào là như vậy không? Thú vị thật đấy.” - Bình Đại Thạch tự lẩm bẩm với chính mình.
Giây tiếp theo, gã gọi điện cho mấy tên đàn em của mình và giao phó nhiệm vụ. Bình Đại Thạch quyết tâm phải làm sáng tỏ bí ẩn này cho bằng được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương