Đệ Đệ Của Ta Tráo Đổi Linh Hồn Với Thái Tử
Chương 109
Trong sân vắng, gió thu thổi lá cây xào xạc.
Sở Ngọc Lang ngồi ở bàn đá dưới gốc cây hoè và cầm một xấp giấy viết thư.
Nàng nhìn về phía cửa cung Kiêm Gia xa xa, có lẽ khoảnh khắc tiếp theo sẽ có một nam tử mặc y phục gấm mặt mũi thanh lịch bước tới từ đó.
Trường Dung lo lắng nói: “Nương nương, bên ngoài gió lớn, hay ngài trở về đi.”
Sở Ngọc Lang lắc đầu, nàng không cảm thấy lạnh, có lẽ chỉ có làn gió mát này mới có thể khiến đầu óc rối loạn của nàng tỉnh táo hơn mà thôi.
“Nương nương, nếu đã muốn gặp Điện hạ, không bằng về phòng ủ ấm cơ thể trước đi ạ. Trang điểm chỉnh trang rồi chờ Điện hạ về, được không?”
Sở Ngọc Lang cụp mắt nhìn giấy viết thư trong tay, nếu theo suy nghĩ lúc trước của nàng, nàng đã không còn nhiều thời gian nữa nhưng Trĩ Nhi vẫn chưa có ai đáng tin chăm sóc nó, thì giờ phút này nàng nên tỏ ra càng hận hắn hơn hoặc đi tự sát khiến sự áy náy và hối hận của hắn khảm sâu vào xương tuỷ, sau đó hắn sẽ bù đắp cho Trĩ Nhi gấp bội những thứ chưa kịp bù đắp.
Trên đời này điều khiến người ta quan tâm nhất không phải là yêu, mà là hối hận, là hổ thẹn.
Dù cho là nam tử si tình thì khi nữ tử mình yêu qua đời, tất cả những gì còn lại trong trái tim hắn chỉ là những hồi ức tốt đẹp. Năm đầu tiên sẽ khó chấp nhận sự mất mát người thương, năm thứ hai sẽ luôn giữ trong lòng để hoài niệm và năm thứ ba sẽ chỉ hoài niệm lúc ngẫu nhiên nhớ tới.
Sau đó nữa, khi gặp được một nữ tử mới thì hắn sẽ lại có hồi ức tốt đẹp khác với một người khác. Và những chuyện ngày xưa sẽ chỉ thoảng qua như mây khói rồi tan biến đi.
Nếu người mới và A đệ của người cũ nảy sinh xung đột thì A đệ đó là thứ gì chứ.
Nam tử sẽ chỉ nghĩ, lúc trước hắn đã chiếu cố tình cũ khá nhiều rồi nhưng vị tiểu cữu tử này quả thật không biết tốt xấu.
Vì vậy, nàng nên lợi dụng chuyện này mới đúng.
Sở Ngọc Lang nàng chính là một người dù đã rơi vào đường cùng cũng phải tối đa hoá lợi ích. Những thứ tình yêu đó, cho tới bây giờ lẽ ra không nên có trong phạm vi suy xét của nàng.
Sở Ngọc Lang cẩn thận cất kĩ thư rồi đang định đứng dậy quay về.
Bỗng, có cung nữ cẩn thận đi tới nói: “Nương nương, Điện hạ về rồi ạ.”
Các cung nữ không biết rốt cuộc giữa nương nương và Điện hạ xảy chuyện gì, mà chỉ thấy đôi phu thê luôn dính nhau như sam nay đột nhiên lại chiến tranh lạnh.
Những hạ nhân như các nàng phải chịu đựng áp suất thấp đè nén này nên từ tận đáy lòng họ mong ngóng hai người có thể làm lành với nhau. Tiếc thay, nương nương không chịu cúi đầu, bởi vậy các nàng cũng chỉ có thể lơ đãng nhắc nhở thế này thôi.
Nhìn thấy nương nương nhà mình khẽ dừng bước, cung nữ không khỏi âm thầm nôn nóng, cứ giằng co như vậy đến khi nào mới kết thúc đây?
Trường Dung biết lòng tiểu thư nhà mình luôn lạnh lẽo và cứng rắn, một khi đã quyết định chuyện gì thì sẽ rất khó sửa đổi. Thái tử điện hạ thì tính là gì, đến cả người như lão gia tiểu thư còn tính toán lợi dụng nữa là.
Vậy nhưng, liền đó nàng lại nghe được giọng nói lành lạnh của tiểu thư nhà mình: “Giúp bản cung thay quần áo, đến cung Văn Tuyên thăm hỏi Thái tử.”
Trường Dung bỗng chốc nghĩ mình nghe lầm bèn kinh ngạc ngẩng đầu nhìn tiểu thư nhà mình.
Tiểu thư đã khép hờ mắt, dường như đã quyết định rồi.
Nàng ấy vội vàng đáp lời đầy phấn khởi, gọi Tô Chỉ còn đang đứng ngây ra: “Còn không mau đi đi, chuẩn bị tốt y phục cho nương nương, ta thấy bộ cung trang hoa lê kia không tồi đâu.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tô Chỉ lập tức mỉm cười mắt cong như vầng trăng khuyết gật đầu lia lịa, gấp gáp quay vào phòng.
Cung Văn Tuyên, nơi đây lạnh lẽo và yên tĩnh như thường lệ. Biết hôm nay tâm trạng Điện hạ không tốt, tất cả người hầu đều cúi đầu dè dặt sợ sẽ vô ý chọc giận Điện hạ.
Tư Mã Tĩnh ngồi một mình tại thư phòng, nhìn công văn trên bàn. Từ sau khi trở về, hắn chỉ một mực ngồi ở đây xử lý sổ con không biết mệt mỏi. Vốn dĩ không muốn nghĩ đến những việc kia nữa, hắn cứ vùi đầu giải quyết công việc là được rồi.
Đến khi xử lý sổ con xong, phong thư ở phía dưới cùng lộ ra. Đó là sổ con liên quan tới Tư Mã Huân, chưa có tin gì về Sở Trĩ.
Hắn khựng lại nhìn vào nó, sâu trong lòng bất chợt nhói đau như bị kim đâm.
Sở Ngọc Lang, nàng thật tàn nhẫn, quả nhiên là...
Dù cho nàng chỉ có chút ít tình ý với hắn cũng được, thế thì hắn có thể ăn nói khép nép thừa nhận lỗi lầm của mình, mày dày mặt dạn bám lấy nàng mặc nàng đánh phạt, chứ không phải chỉ có thể đứng từ xa nhìn ngắm như bây giờ.
Hắn nhìn phong thư trên bàn, nhớ lại hình như Sở Trĩ thường xuyên đưa thư đến cung Kiêm Gia. Nếu gần đây mãi không có, e là sẽ khiến nàng lo lắng.
Thế là hắn trải giấy viết thư ra, cầm bút muốn bắt chước bức thư Sở Trĩ viết lần trước. Lúc trước, khi hắn ở cùng Sở Ngọc Lang, nàng đã từng cho hắn xem qua thư Sở Trĩ gửi tới.
Ngày xưa, chẳng phải hắn chưa từng đóng giả Sở Trĩ, bây giờ không có vỏ bọc của cậu, chỉ bắt chước chữ viết và giọng điệu thì chẳng có gì khó cả.
Đang chấm mực, định hạ bút.
Hắn đột nhiên nhìn thấy Hữu Hỉ tươi cười vội vàng tới: “Điện hạ, điện hạ!”
Tâm trạng Tư Mã Tĩnh đang không tốt nên khi chợt thấy có người cười vui vẻ như thế, hắn không khỏi nổi nóng, rất muốn quẳng bút mắng cho một trận.
Hắn thấy Hữu Hỉ cười nói: “Điện hạ, nương nương cầu kiến!”
Bút trong tay Tư Mã Tĩnh lập tức rớt xuống rồi lăn trên tờ giấy trắng tinh, vấy lên đó những vết mực lộn xộn.
Hắn nhìn Hữu Hỉ bằng đôi mắt sáng rực nhưng giọng nói cất lên lại hơi khàn: “Ngươi vừa nói gì?”
Hữu Hỉ cười tươi như hoa: “Điện hạ, nương nương đích thân mang bánh ngọt đến muốn cầu kiến Điện hạ.”
Tư Mã Tĩnh không kìm lòng được hét to lên: “Chẳng phải Cô từng nói cung Văn Tuyên này nàng muốn tới thì tới không cần thông báo sao, ngươi cản nàng làm gì!”
Hữu Hỉ uất ức, còn Tư Mã Tĩnh đã không nhịn nổi mà đi thẳng ra ngoài. Hữu Hỉ đang muốn đuổi theo nhưng lại thấy Điện hạ dừng bước rồi quay người nhìn y hỏi: “Có phải nàng phát hiện Sở Trĩ mất tích cho nên...”
Hữu Hỉ nhìn thấy đôi mắt phượng vốn luôn kiêu ngạo hếch lên của Điện hạ nhà mình lúc này hơi đỏ. Y vội vàng khom eo, nói vài câu bùi tai: “Sao có thể chứ Điện hạ, có lẽ nương nương phát hiện ra điểm tốt của Điện hạ nên hối hận ấy mà. Nô tài thấy nàng ấy còn cầm một hộp cơm được chuẩn bị tỉ mỉ đến đây đó, chắc là điểm tâm đích thân chuẩn bị cho Điện hạ đấy ạ.”
Tư Mã Tĩnh không tin, hôm trước nàng còn hận hắn vô cùng, lớn tiếng nói đời này không muốn gặp hắn, sao có thể nhanh chóng thay đổi suy nghĩ thế được.
Lòng nổi sóng chập trùng, vừa chua chát vừa trướng đau. Hắn đang định mở cửa bước ra ngoài xem thử nhưng không ngờ vừa bước ra khỏi thư phòng, hắn đã thấy bóng dáng xinh đẹp kia đang đứng trong sân.
Mái tóc đen của người ấy được búi lỏng phân nửa, phần mềm mại như mực còn lại buông xuống vai. Trên mình là bộ cung trang hoa lê trắng, váy dài xếp nếp, tay ngọc trắng như củ hành cầm một hộp đồ ăn bằng gỗ màu vàng có hoa văn núi sông.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nhìn thấy Tư Mã Tĩnh đi ra, Sở Ngọc Lang hé môi, âm thanh nghẹn ngào nơi cổ họng: “Điện hạ.”
“Nàng... Nàng chịu gặp Cô rồi?” Tư Mã Tĩnh nhìn vào mắt nàng, lưng cứng ngắc, chân như bị cố định tại một chỗ.
Khó khăn lắm mới hỏi ra được, hắn đang sợ Sở Ngọc Lang đến chỉ vì biết Sở Trĩ gặp chuyện nên mới chấp nhận buông bỏ tự tôn, tới cầu xin hắn đi cứu Sở Trĩ.
Sở Ngọc Lang nhìn dáng vẻ của hắn, hai mắt đỏ hoe, rơm rớm nước mắt nhưng lại cố mỉm tới.
Nàng siết chặt hộp cơm, đi tới.
“Ta đã biết cả rồi.” Sở Ngọc Lang đứng trước mặt hắn, nhìn chăm chú vào mắt hắn, trong đôi mắt phượng tuyệt đẹp kia là hình ảnh phản chiếu của nàng.
Chóp mũi ửng đỏ, nàng nhoẻn cười: “Chuyện đứa bé không thể trách Điện hạ, là do ta không tốt.”
Trong đôi đồng tử hiện vẻ kinh ngạc, Tư Mã Tĩnh nhìn thẳng vào Sở Ngọc Lang: “Nàng…”
Nàng đã biết, thái y nói nàng không thể quá xúc động, sao nàng lại biết được!
“Thái y đã nói ta không còn nhiều thời gian, có chuyện ta nghĩ vẫn nên nói cho Điện hạ biết.”
Sở Ngọc Lang nhìn hắn, mím môi cười đưa hộp cơm: “Nghe nói mấy ngày nay Điện hạ chưa từng ăn được một bữa đàng hoàng, nên ta bảo người hầu nấu cháo bồi bổ đây.”
Nếu thời gian đã không còn nhiều, vậy nàng còn lo lắng nhiều vậy để làm gì?
Hôm ấy, những lời lão đại phu nói như cát sỏi xát vào trái tim nàng.
Vì để nàng sống, Tư Mã Tĩnh có thể từ bỏ mạng sống của con mình. Hắn chưa hề nói những lời tâm tình ngọt ngào, nhưng trong cử chỉ của hắn lại luôn thể hiện tình ý.
Những gì nàng làm mấy ngày qua chẳng khác nào dùng kim đâm vào tim hắn. Hắn chờ mong đứa bé kia đến vậy, nếu nàng đi thật thì hắn sẽ hối hận và đau lòng thế nào chứ. Sự hối hận có thể nhấn chìm một người không thở nổi, e là đời này sẽ giày vò hắn mất thôi.
Sở Ngọc Lang cảm thấy thứ luôn buộc chặt lòng mình bỗng nhiên được nới lỏng ra.
Cái gai nàng tự tay đâm xuống thì nàng sẽ tự tay rút ra là được. Dẫu sau này hắn biết sẽ cho rằng nàng tâm cơ thâm trầm, oán trách nàng hay hận nàng cũng được. Suy cho cùng, nàng vẫn muốn nói ra, đến cả cái chết nàng còn không sợ thì nàng còn sợ gì nữa chứ.
Tư Mã Tĩnh không biết nàng muốn nói gì, hàng mi dài hơi run rẩy, hắn bèn đón lấy hộp cơm rồi cùng nàng đi vào trong tẩm điện.
Đến tẩm điện, Sở Ngọc Lang không vội vã mở lời, chỉ dịu dàng múc cháo và thức ăn ra.
“Điện hạ nếm thử xem hương vị thế nào?”
Tư Mã Tĩnh nhìn vào đôi đồng tử đen như mực của Sở Ngọc Lang, muốn nhìn ra điều gì đó từ đôi mắt ấy nhưng chúng vẫn điềm tĩnh và trong trẻo như ngày nào.
Hắn cất giọng khàn khàn hỏi: “Sở Ngọc Lang, trong lòng nàng… Có chút tình cảm nào dành cho Cô không?”
Đây là điều duy nhất hắn quan tâm hiện giờ và cũng là điều đeo bám trong lòng hắn mấy ngày nay, vừa chua chát vừa nghẹn ngào, như mắc vào cổ họng nhưng lại không thể đi hỏi được.
Sở Ngọc Lang đi tới trước mặt hắn, vòng tay qua eo hắn rồi gối đầu lên vị trí trái tim hắn, đáp khẽ: “Nếu Điện hạ thật sự không nhìn ra chút tình ý nào thì cần phải gọi thái y tới khám thử rồi.”
Cơ thể Sở Ngọc Lang lạnh buốt, nàng ôm lấy eo hắn bằng đôi tay mềm mại.
Tư Mã Tĩnh lại cảm thấy cái ôm này quá nóng bỏng, toàn thân hắn như được sưởi ấm. Cánh tay dài bao phủ ôm ghì lấy nàng vào lòng và ấn chặt vai nàng lại. Đặt cằm lên vai nàng, hắn nghẹn ngào nói: “Sở Ngọc Lang, nàng sẽ luôn ở bên Cô phải không.”
Sở Ngọc Lang ngồi ở bàn đá dưới gốc cây hoè và cầm một xấp giấy viết thư.
Nàng nhìn về phía cửa cung Kiêm Gia xa xa, có lẽ khoảnh khắc tiếp theo sẽ có một nam tử mặc y phục gấm mặt mũi thanh lịch bước tới từ đó.
Trường Dung lo lắng nói: “Nương nương, bên ngoài gió lớn, hay ngài trở về đi.”
Sở Ngọc Lang lắc đầu, nàng không cảm thấy lạnh, có lẽ chỉ có làn gió mát này mới có thể khiến đầu óc rối loạn của nàng tỉnh táo hơn mà thôi.
“Nương nương, nếu đã muốn gặp Điện hạ, không bằng về phòng ủ ấm cơ thể trước đi ạ. Trang điểm chỉnh trang rồi chờ Điện hạ về, được không?”
Sở Ngọc Lang cụp mắt nhìn giấy viết thư trong tay, nếu theo suy nghĩ lúc trước của nàng, nàng đã không còn nhiều thời gian nữa nhưng Trĩ Nhi vẫn chưa có ai đáng tin chăm sóc nó, thì giờ phút này nàng nên tỏ ra càng hận hắn hơn hoặc đi tự sát khiến sự áy náy và hối hận của hắn khảm sâu vào xương tuỷ, sau đó hắn sẽ bù đắp cho Trĩ Nhi gấp bội những thứ chưa kịp bù đắp.
Trên đời này điều khiến người ta quan tâm nhất không phải là yêu, mà là hối hận, là hổ thẹn.
Dù cho là nam tử si tình thì khi nữ tử mình yêu qua đời, tất cả những gì còn lại trong trái tim hắn chỉ là những hồi ức tốt đẹp. Năm đầu tiên sẽ khó chấp nhận sự mất mát người thương, năm thứ hai sẽ luôn giữ trong lòng để hoài niệm và năm thứ ba sẽ chỉ hoài niệm lúc ngẫu nhiên nhớ tới.
Sau đó nữa, khi gặp được một nữ tử mới thì hắn sẽ lại có hồi ức tốt đẹp khác với một người khác. Và những chuyện ngày xưa sẽ chỉ thoảng qua như mây khói rồi tan biến đi.
Nếu người mới và A đệ của người cũ nảy sinh xung đột thì A đệ đó là thứ gì chứ.
Nam tử sẽ chỉ nghĩ, lúc trước hắn đã chiếu cố tình cũ khá nhiều rồi nhưng vị tiểu cữu tử này quả thật không biết tốt xấu.
Vì vậy, nàng nên lợi dụng chuyện này mới đúng.
Sở Ngọc Lang nàng chính là một người dù đã rơi vào đường cùng cũng phải tối đa hoá lợi ích. Những thứ tình yêu đó, cho tới bây giờ lẽ ra không nên có trong phạm vi suy xét của nàng.
Sở Ngọc Lang cẩn thận cất kĩ thư rồi đang định đứng dậy quay về.
Bỗng, có cung nữ cẩn thận đi tới nói: “Nương nương, Điện hạ về rồi ạ.”
Các cung nữ không biết rốt cuộc giữa nương nương và Điện hạ xảy chuyện gì, mà chỉ thấy đôi phu thê luôn dính nhau như sam nay đột nhiên lại chiến tranh lạnh.
Những hạ nhân như các nàng phải chịu đựng áp suất thấp đè nén này nên từ tận đáy lòng họ mong ngóng hai người có thể làm lành với nhau. Tiếc thay, nương nương không chịu cúi đầu, bởi vậy các nàng cũng chỉ có thể lơ đãng nhắc nhở thế này thôi.
Nhìn thấy nương nương nhà mình khẽ dừng bước, cung nữ không khỏi âm thầm nôn nóng, cứ giằng co như vậy đến khi nào mới kết thúc đây?
Trường Dung biết lòng tiểu thư nhà mình luôn lạnh lẽo và cứng rắn, một khi đã quyết định chuyện gì thì sẽ rất khó sửa đổi. Thái tử điện hạ thì tính là gì, đến cả người như lão gia tiểu thư còn tính toán lợi dụng nữa là.
Vậy nhưng, liền đó nàng lại nghe được giọng nói lành lạnh của tiểu thư nhà mình: “Giúp bản cung thay quần áo, đến cung Văn Tuyên thăm hỏi Thái tử.”
Trường Dung bỗng chốc nghĩ mình nghe lầm bèn kinh ngạc ngẩng đầu nhìn tiểu thư nhà mình.
Tiểu thư đã khép hờ mắt, dường như đã quyết định rồi.
Nàng ấy vội vàng đáp lời đầy phấn khởi, gọi Tô Chỉ còn đang đứng ngây ra: “Còn không mau đi đi, chuẩn bị tốt y phục cho nương nương, ta thấy bộ cung trang hoa lê kia không tồi đâu.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tô Chỉ lập tức mỉm cười mắt cong như vầng trăng khuyết gật đầu lia lịa, gấp gáp quay vào phòng.
Cung Văn Tuyên, nơi đây lạnh lẽo và yên tĩnh như thường lệ. Biết hôm nay tâm trạng Điện hạ không tốt, tất cả người hầu đều cúi đầu dè dặt sợ sẽ vô ý chọc giận Điện hạ.
Tư Mã Tĩnh ngồi một mình tại thư phòng, nhìn công văn trên bàn. Từ sau khi trở về, hắn chỉ một mực ngồi ở đây xử lý sổ con không biết mệt mỏi. Vốn dĩ không muốn nghĩ đến những việc kia nữa, hắn cứ vùi đầu giải quyết công việc là được rồi.
Đến khi xử lý sổ con xong, phong thư ở phía dưới cùng lộ ra. Đó là sổ con liên quan tới Tư Mã Huân, chưa có tin gì về Sở Trĩ.
Hắn khựng lại nhìn vào nó, sâu trong lòng bất chợt nhói đau như bị kim đâm.
Sở Ngọc Lang, nàng thật tàn nhẫn, quả nhiên là...
Dù cho nàng chỉ có chút ít tình ý với hắn cũng được, thế thì hắn có thể ăn nói khép nép thừa nhận lỗi lầm của mình, mày dày mặt dạn bám lấy nàng mặc nàng đánh phạt, chứ không phải chỉ có thể đứng từ xa nhìn ngắm như bây giờ.
Hắn nhìn phong thư trên bàn, nhớ lại hình như Sở Trĩ thường xuyên đưa thư đến cung Kiêm Gia. Nếu gần đây mãi không có, e là sẽ khiến nàng lo lắng.
Thế là hắn trải giấy viết thư ra, cầm bút muốn bắt chước bức thư Sở Trĩ viết lần trước. Lúc trước, khi hắn ở cùng Sở Ngọc Lang, nàng đã từng cho hắn xem qua thư Sở Trĩ gửi tới.
Ngày xưa, chẳng phải hắn chưa từng đóng giả Sở Trĩ, bây giờ không có vỏ bọc của cậu, chỉ bắt chước chữ viết và giọng điệu thì chẳng có gì khó cả.
Đang chấm mực, định hạ bút.
Hắn đột nhiên nhìn thấy Hữu Hỉ tươi cười vội vàng tới: “Điện hạ, điện hạ!”
Tâm trạng Tư Mã Tĩnh đang không tốt nên khi chợt thấy có người cười vui vẻ như thế, hắn không khỏi nổi nóng, rất muốn quẳng bút mắng cho một trận.
Hắn thấy Hữu Hỉ cười nói: “Điện hạ, nương nương cầu kiến!”
Bút trong tay Tư Mã Tĩnh lập tức rớt xuống rồi lăn trên tờ giấy trắng tinh, vấy lên đó những vết mực lộn xộn.
Hắn nhìn Hữu Hỉ bằng đôi mắt sáng rực nhưng giọng nói cất lên lại hơi khàn: “Ngươi vừa nói gì?”
Hữu Hỉ cười tươi như hoa: “Điện hạ, nương nương đích thân mang bánh ngọt đến muốn cầu kiến Điện hạ.”
Tư Mã Tĩnh không kìm lòng được hét to lên: “Chẳng phải Cô từng nói cung Văn Tuyên này nàng muốn tới thì tới không cần thông báo sao, ngươi cản nàng làm gì!”
Hữu Hỉ uất ức, còn Tư Mã Tĩnh đã không nhịn nổi mà đi thẳng ra ngoài. Hữu Hỉ đang muốn đuổi theo nhưng lại thấy Điện hạ dừng bước rồi quay người nhìn y hỏi: “Có phải nàng phát hiện Sở Trĩ mất tích cho nên...”
Hữu Hỉ nhìn thấy đôi mắt phượng vốn luôn kiêu ngạo hếch lên của Điện hạ nhà mình lúc này hơi đỏ. Y vội vàng khom eo, nói vài câu bùi tai: “Sao có thể chứ Điện hạ, có lẽ nương nương phát hiện ra điểm tốt của Điện hạ nên hối hận ấy mà. Nô tài thấy nàng ấy còn cầm một hộp cơm được chuẩn bị tỉ mỉ đến đây đó, chắc là điểm tâm đích thân chuẩn bị cho Điện hạ đấy ạ.”
Tư Mã Tĩnh không tin, hôm trước nàng còn hận hắn vô cùng, lớn tiếng nói đời này không muốn gặp hắn, sao có thể nhanh chóng thay đổi suy nghĩ thế được.
Lòng nổi sóng chập trùng, vừa chua chát vừa trướng đau. Hắn đang định mở cửa bước ra ngoài xem thử nhưng không ngờ vừa bước ra khỏi thư phòng, hắn đã thấy bóng dáng xinh đẹp kia đang đứng trong sân.
Mái tóc đen của người ấy được búi lỏng phân nửa, phần mềm mại như mực còn lại buông xuống vai. Trên mình là bộ cung trang hoa lê trắng, váy dài xếp nếp, tay ngọc trắng như củ hành cầm một hộp đồ ăn bằng gỗ màu vàng có hoa văn núi sông.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nhìn thấy Tư Mã Tĩnh đi ra, Sở Ngọc Lang hé môi, âm thanh nghẹn ngào nơi cổ họng: “Điện hạ.”
“Nàng... Nàng chịu gặp Cô rồi?” Tư Mã Tĩnh nhìn vào mắt nàng, lưng cứng ngắc, chân như bị cố định tại một chỗ.
Khó khăn lắm mới hỏi ra được, hắn đang sợ Sở Ngọc Lang đến chỉ vì biết Sở Trĩ gặp chuyện nên mới chấp nhận buông bỏ tự tôn, tới cầu xin hắn đi cứu Sở Trĩ.
Sở Ngọc Lang nhìn dáng vẻ của hắn, hai mắt đỏ hoe, rơm rớm nước mắt nhưng lại cố mỉm tới.
Nàng siết chặt hộp cơm, đi tới.
“Ta đã biết cả rồi.” Sở Ngọc Lang đứng trước mặt hắn, nhìn chăm chú vào mắt hắn, trong đôi mắt phượng tuyệt đẹp kia là hình ảnh phản chiếu của nàng.
Chóp mũi ửng đỏ, nàng nhoẻn cười: “Chuyện đứa bé không thể trách Điện hạ, là do ta không tốt.”
Trong đôi đồng tử hiện vẻ kinh ngạc, Tư Mã Tĩnh nhìn thẳng vào Sở Ngọc Lang: “Nàng…”
Nàng đã biết, thái y nói nàng không thể quá xúc động, sao nàng lại biết được!
“Thái y đã nói ta không còn nhiều thời gian, có chuyện ta nghĩ vẫn nên nói cho Điện hạ biết.”
Sở Ngọc Lang nhìn hắn, mím môi cười đưa hộp cơm: “Nghe nói mấy ngày nay Điện hạ chưa từng ăn được một bữa đàng hoàng, nên ta bảo người hầu nấu cháo bồi bổ đây.”
Nếu thời gian đã không còn nhiều, vậy nàng còn lo lắng nhiều vậy để làm gì?
Hôm ấy, những lời lão đại phu nói như cát sỏi xát vào trái tim nàng.
Vì để nàng sống, Tư Mã Tĩnh có thể từ bỏ mạng sống của con mình. Hắn chưa hề nói những lời tâm tình ngọt ngào, nhưng trong cử chỉ của hắn lại luôn thể hiện tình ý.
Những gì nàng làm mấy ngày qua chẳng khác nào dùng kim đâm vào tim hắn. Hắn chờ mong đứa bé kia đến vậy, nếu nàng đi thật thì hắn sẽ hối hận và đau lòng thế nào chứ. Sự hối hận có thể nhấn chìm một người không thở nổi, e là đời này sẽ giày vò hắn mất thôi.
Sở Ngọc Lang cảm thấy thứ luôn buộc chặt lòng mình bỗng nhiên được nới lỏng ra.
Cái gai nàng tự tay đâm xuống thì nàng sẽ tự tay rút ra là được. Dẫu sau này hắn biết sẽ cho rằng nàng tâm cơ thâm trầm, oán trách nàng hay hận nàng cũng được. Suy cho cùng, nàng vẫn muốn nói ra, đến cả cái chết nàng còn không sợ thì nàng còn sợ gì nữa chứ.
Tư Mã Tĩnh không biết nàng muốn nói gì, hàng mi dài hơi run rẩy, hắn bèn đón lấy hộp cơm rồi cùng nàng đi vào trong tẩm điện.
Đến tẩm điện, Sở Ngọc Lang không vội vã mở lời, chỉ dịu dàng múc cháo và thức ăn ra.
“Điện hạ nếm thử xem hương vị thế nào?”
Tư Mã Tĩnh nhìn vào đôi đồng tử đen như mực của Sở Ngọc Lang, muốn nhìn ra điều gì đó từ đôi mắt ấy nhưng chúng vẫn điềm tĩnh và trong trẻo như ngày nào.
Hắn cất giọng khàn khàn hỏi: “Sở Ngọc Lang, trong lòng nàng… Có chút tình cảm nào dành cho Cô không?”
Đây là điều duy nhất hắn quan tâm hiện giờ và cũng là điều đeo bám trong lòng hắn mấy ngày nay, vừa chua chát vừa nghẹn ngào, như mắc vào cổ họng nhưng lại không thể đi hỏi được.
Sở Ngọc Lang đi tới trước mặt hắn, vòng tay qua eo hắn rồi gối đầu lên vị trí trái tim hắn, đáp khẽ: “Nếu Điện hạ thật sự không nhìn ra chút tình ý nào thì cần phải gọi thái y tới khám thử rồi.”
Cơ thể Sở Ngọc Lang lạnh buốt, nàng ôm lấy eo hắn bằng đôi tay mềm mại.
Tư Mã Tĩnh lại cảm thấy cái ôm này quá nóng bỏng, toàn thân hắn như được sưởi ấm. Cánh tay dài bao phủ ôm ghì lấy nàng vào lòng và ấn chặt vai nàng lại. Đặt cằm lên vai nàng, hắn nghẹn ngào nói: “Sở Ngọc Lang, nàng sẽ luôn ở bên Cô phải không.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương