Đệ Đệ Của Ta Tráo Đổi Linh Hồn Với Thái Tử
Chương 117: Ngoại truyện 4
Cây ngô đồng lại được bao phủ bởi một tầng vàng tươi đậm, những cành lá sum sê ló ra trên những bức tường ngói lưu ly màu đỏ.
Khi gió thổi qua, chuông gió dưới hành lang Cửu Chuyển kêu lên đinh đang.
Các cung nữ mặc cung trang màu trắng vội vã ra ra vào vào nội điện. Trong điện, tiếng bà đỡ nhẹ giọng thì thầm trấn an và tiếng hít thở khe khẽ đầy hỗn loạn.
“Nương nương cứ từ từ thôi, uống chút canh sâm ủ ấm dạ dày để lấy sức đi ạ.”
Sở Ngọc Lang dựa trên gối tròn, nhấp miếng canh sâm được Tô Chỉ đút cho, cơn đau dữ dội khiến trán nàng túa mồ hôi lạnh toát. Sắc mặt không hề thay đổi, nàng chỉ vuốt ve bụng mình.
Lúc còn trong bụng, đứa bé này rất ít khi ầm ĩ, nhưng một khi làm ầm lên thì lại vô cùng mạnh mẽ.
Mỗi lần Tư Mã Tĩnh muốn nghe nhịp tim, hoặc muốn lại gần đứa bé đều sẽ bị đá một cách thô bạo, như thể là kẻ thù vậy. Điều này khiến hắn đen mặt mãi thôi, nhưng hắn lại không nỡ nói gì, đành phải doạ rằng đợi bé con được sinh ra thì hắn sẽ mời mười thái phó tới dạy bé.
Mấy tháng thấm thoát trôi qua, đã đến cuối thu. Không biết bé con là trai hay gái, vốn dĩ các thái y trong cung có thể bắt ra mạch, nhưng suy cho cùng vì chuyện này liên quan đến Hoàng tự nên họ không dám xác định.
Sở Ngọc Lang biết tính tình duy ngã độc tôn của Tư Mã Tĩnh, dẫu cho đứa bé là trai hay gái thì hắn cũng sẽ không nạp thêm người mới, vậy nên dù con là trai hay gái thì cũng không có gì quan trọng. Vì muốn giữ cảm giác mới mẻ nên nàng cố ý căn dặn thái y đừng tiết lộ giới tính của con.
Chẳng bao lâu sau, con cử động, khiến sắc mặt Sở Ngọc Lang trắng bệch, mười ngón tay thon nhỏ níu lấy ga trải giường.
Bà đỡ lập tức bảo người đi nấu nước nóng, rồi chuẩn bị rượu mạnh và vải bông sạch sẽ.
Các thái y chờ bên ngoài, sẵn sàng cho mọi tình huống. Trong phòng chỉ có bà đỡ, y nữ và cung nữ, ngay cả thái giám cũng phải ra ngoài.
Bà đỡ Trương là người tài giỏi trong lĩnh vực phụ khoa, làm việc sạch sẽ và tháo vát, đã ngoài năm mươi tuổi, có mái tóc hoa râm và một đôi tay khỏe khoắn.
Trong nhiều năm ở ngoài cung, bà đã đỡ đẻ ra hàng trăm đứa trẻ. Khi các mệnh phụ sinh nở, họ đều muốn mời bà. Lần này, bà cũng được Sở gia cố ý mời vào cung. Đôi tay chai sạn kia có thể xác định đúng vị trí của bào thai, để bé được ra khỏi đường sinh nhanh hơn và giảm bớt nỗi đau cho phụ nhân.
Lần đầu bà đỡ đẻ cho Hoàng hậu, biết đâu trong bụng sẽ là Thái tử điện hạ tương lai. Bà đỡ Trương tập trung tinh thần, không dám mảy may lười biếng, nhanh nhẹn sai người bên cạnh đưa khăn thấm nước nóng tới.
“Mau mau, lấy vải bông ra!”
Một bàn tay nhanh chóng đưa vải bông đã thấm nước nóng trên bàn qua.
“Không được không được, khăn này lạnh quá. Ngươi thật là, nước được bưng tới đây cả buổi rồi mà sao không biết đổi hả!” Bà đỡ Trương không ngẩng đầu lên, đi qua lấy khăn trong tay một cung nữ khác.
Người kia im lặng lắng nghe, rồi nhanh chóng đi lấy nước nóng và tiếp tục đứng bên cạnh đưa đồ.
Sở Ngọc Lang cắn chặt răng không rên một tiếng, môi trắng bệch, dẫu cho mồ hôi lạnh đã ướt đẫm tóc mai. Đôi mắt nàng mơ màng, có cảm giác như mình sắp chết rồi, nhưng nghĩ đến lúc này Tư Mã Tĩnh chắc hẳn đang lo lắng chờ đợi bên ngoài, vả lại các cung nữ còn đang ở đây, nên nàng cố gắng không phát ra một âm thanh đau đớn nào, kẻo người bên ngoài sẽ lo lắng.
Móng tay nàng ghì chặt ga trải giường đến mức gần như muốn bật ra, bỗng có một bàn tay lần tới nắm lấy tay nàng. Sở Ngọc Lang tưởng là Trường Dung.
Qua hồi lâu, tiếng khóc của trẻ con cuối cùng cũng vang lên bên giường.
Bà đỡ Trương nhẹ nhàng thở ra, nhìn y nữ đang ôm đứa bé đứng ở cuối giường, rồi mới quay đầu nhìn những cung nữ đã đưa đồ cho mình từ nãy tới giờ.
Ngẩng đầu, bà chợt nhìn thấy một nam nhân có thân hình cao lớn đang im lặng cầm khăn nóng lau mặt cho Hoàng hậu, nhưng do bị rèm cản trở nên hắn bèn vén rèm lên cho tiện.
Bà đỡ Trương thấy vậy thì cuống lên, nhanh tay kéo màn lại, trách cứ: “Ầy, chân tay lóng ngóng thế, sao làm người hầu được hả? Người ta vừa sinh xong sao ngươi lại vén rèm lên, nếu bị cảm lạnh mãn tính sẽ ảnh hưởng cả đời đấy.”
Thái giám hầu trong phòng đã được cho ra ngoài từ sớm, vừa rồi bà không để ý, sao lại sót một người rồi.
Tô Chỉ không kìm được, định bảo bà đỡ kia mau im đi nhưng lại bị Trường Dung ngăn cản.
Nương nương bảo họ ngăn không cho Bệ hạ vào nội điện, nhưng sao họ có thể cản được chứ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Thế là, Bệ hạ đứng đây bưng chậu nước hơn một canh giờ, nhưng lại không ho he tiếng nào, không cho ai nói với nương nương.
Nếu là ngày xưa, ai sẽ dám khiển trách Tư Mã Tĩnh đường đường là Bệ hạ chứ? E là bị ném ra ngoài từ lâu rồi.
Nhưng giờ phút này, Tư Mã Tĩnh chỉ hạ rèm xuống chẳng nói một câu, nhưng vẫn không quên nhúng chiếc khăn đã thấm mồ hôi vào nước nóng, sau đó ngoan ngoãn xuôi tay đứng một bên.
Các cung nhân trợn mắt ngoác mồm nhìn cảnh tượng đó.
Sở Ngọc Lang không quá đau nhưng sức lực đã cạn kiệt, nên không biết Tư Mã Tĩnh đưa đồ ở ngay sau tấm màn phía trên đầu nàng. Nàng ngước mắt muốn nhìn con rồi mới chợp mắt.
Bà đỡ Trương ôm đưa bé tới, y nữ bên cạnh vội nói: “Chúc mừng nương nương, là một công chúa.”
Mặt bé vừa đỏ vừa nhăn nhúm, không mở mắt, mơ màng đạp chân.
Bà đỡ Trương vội nói: “Đứa bé rất khoẻ mạnh.”
Lúc này Sở Ngọc Lang mới yên tâm thiếp đi.
*
Cung nhân đưa giường nhỏ đã chuẩn bị sẵn tới, bỏ bình nước nóng vào làm ấm chăn.
Tư Mã Tĩnh thật sự không dám ẵm, chỉ dám đứng bên cạnh ngắm nhìn, sau đó căn dặn người đi nấu một nồi cháo nhân sâm cho Sở Ngọc Lang, rồi ra ngoài điện hỏi thái y xem có nên uống thêm gì để bồi bổ không, kế đến ngồi im bất động trước cửa sổ chờ Sở Ngọc Lang tỉnh lại.
Cung nhân muốn ẵm bé xuống phòng ấm ở sảnh bên để tắm rửa, Tư Mã Tĩnh bèn bảo Tô Chỉ và Trường Dung đi theo.
Bà đỡ Trương cũng đi theo, trên đường đi bà còn thắc mắc tự hỏi thái giám trông cao to kia không biết giữ chức vị gì trong cung, mà nữ quan bên cạnh nương nương bị hắn sai khiến làm này làm nọ.
Chuyện liên quan đến uy nghiêm của Bệ hạ, bởi vậy ngay từ đầu khi không ngăn được Bệ hạ, Trường Dung đã lừ mắt đe doạ những ánh mắt kinh ngạc của cung nữ, cảnh báo các cung nữ biết chuyện phải giữ mồm giữ miệng, không được nói ra thân phận của Bệ hạ.
Nếu không, e là ngày mai sổ gấp trên triều đình sẽ vạch tội nương nương cậy sủng sinh kiêu, không phải trung cung điển hình, góp phần hại Bệ hạ không tuân theo quy chế tổ tiên.
*
Tư Mã Tĩnh cầm chiếc khăn nóng hổi, nhẹ nhàng lau lên bờ môi tái nhợt của nữ tử trên giường.
Hắn hiếm khi thấy nàng mệt mỏi và yếu đuối đến thế, vừa rồi đứa trẻ kia như đã rút cạn toàn bộ sức lực của nàng vậy.
Mùi máu tươi trong phòng vẫn chưa tan đi, trộn lẫn với mùi nước ối, có phần quái dị. Nhưng bà đỡ lại không chịu mở cửa sổ cho thông thoáng, cũng không thể đốt huân hương nên chỉ đành chờ nó tự tản đi thôi.
Tư Mã Tĩnh sợ lát sau nàng tỉnh lại sẽ không thoải mái, bởi vậy hắn chỉ có thể dùng khăn lau tạm mồ hôi trên người nàng.
Hắn hiếm khi làm những việc thế này, nhưng lúc này hắn làm rất thoải mái. Sau khi lau sạch, hắn gọi cung nữ vào dọn hết đồ xuống. Sở Ngọc Lang tỉnh lại cũng sẽ không biết, kẻo da mặt nàng mỏng, sẽ thẹn thùng.
Đến tối, Sở Ngọc Lang mới mở mắt ra, ngọn đèn bên ngoài mờ ảo. Rèm che dày cộm, ánh đèn xuyên qua nhưng chỉ lờ mờ.
Bụng nàng nhói lên, nhưng nàng lại cảm nhận được một vật gì đó ấm áp nằm nhoài ở cửa sổ và đang nắm chặt tay nàng.
Không cần nghĩ cũng biết là ai, tay phải ấm áp do được đắp chăn, nhưng tay kia lại hơi lạnh.
Nhưng trong chăn rất ấm áp, bên cạnh có chậu than đang cháy, dưới chân bên trong chăn có bình nước nóng ủ ấm.
Trong lòng có vật gì đó đang giật khẽ.
Nàng nhấc tay, Tư Mã Tĩnh choàng tỉnh rồi ngẩng đầu nhìn nàng.
“Sao rồi, nàng có bị đau ở đâu không?”
Sở Ngọc Lang lắc đầu, cổ họng hơi khô khốc, nàng đã lấy lại được chút ít sức lực, muốn ngồi dậy tựa lưng lên.
Tư Mã Tĩnh sợ gối lạnh nên trước tiên ngồi xuống giường, mở rộng áo ngoài để nàng tựa vào gối lên lồng ngực mình, kéo chăn bông đắp lên cho cả hai rồi cất giọng bảo Hữu Hỉ đi gọi thái y.
Trường Dung nghe tiếng chạy tới, cho cung nhân thắp đèn trong điện rồi mới dâng trà nóng lên.
Tư Mã Tĩnh nhận lấy, lập tức muốn đút cho Sở Ngọc Lang.
Sở Ngọc Lang lấy làm bất đắc dĩ, thìa đưa đến môi nên nàng đành phải hé môi nuốt xuống.
“Uống hai ngụm nhuận cổ họng là được rồi, phòng bếp nhỏ còn cháo nóng đấy.” Tư Mã Tĩnh nói. Thái y nhanh chân chạy tới.
Nghĩ đến con, Sở Ngọc Lang liền hỏi: “Bảo Nhi thế nào rồi?”
“Con bé rất khoẻ, chỉ hơi xấu thôi, lát nữa ta sẽ bảo nhũ mẫu bế tới cho nàng nhìn con.” Nhớ tới gương mặt nhỏ xíu vừa đỏ vừa nhăn cùng với bộ dạng yếu ớt của con bé, Tư Mã Tĩnh không khỏi bật cười.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Sở Ngọc Lang mỉm cười: “Con bé đẹp mà, sao lại xấu chứ.”
Dù hơi nhăn nheo nhưng trong lòng nàng, con bé thật sự rất ưa nhìn.
Thái y đến chẩn mạch, căn dặn vài chuyện rồi mới lui ra.
Lò sưởi khiến căn phòng trở nên ấm áp và dễ chịu, nhũ mẫu ẵm đứa bé tới.
Sở Ngọc Lang đón lấy con, ôm vào lòng. Em bé đang ngủ nhưng lại rất tự giác né tránh bàn tay đang đưa đến của Tư Mã Tĩnh, chui vào lòng mẫu thân rồi tìm một tư thế thoải mái nhất chép miệng ngủ tiếp.
“Chàng đừng đụng vào con, ồn ào kẻo con tỉnh đấy.” Sở Ngọc Lang dang rộng vòng tay ôm lấy bé con trắng như bột, trong lòng ấm áp như muốn tan chảy.
Tư Mã Tĩnh nhíu mày, không phải bé gái nào cũng âm ấm mềm mại sao, hắn nghĩ đứa bé này hẳn là vừa mềm vừa ngọt. Nhưng khi nhìn gương mặt nhỏ nhăn nhúm kia, một dự cảm mơ hồ trào lên trong lòng hắn.
*
Linh cảm của Tư Mã Tĩnh rất chuẩn xác. Lúc Tiểu Bảo Nhi lên bốn, cô bé trông trắng trẻo và đáng yêu, còn có một cái tên chính thức là Tư Mã Minh Châu.
Sở Trĩ học ở Quốc Tử Giám, học xong sẽ chạy đến cung Phượng Nghi của A tỷ thăm cháu gái mình.
Vào tết Thượng Nguyên, Sở Trĩ cố ý mang hoa đăng cá chép và một giỏ đồ ăn từ dân gian tới.
Vừa tới cửa, cậu đã nhìn thấy một cô bé mũm mĩm trắng như tuyết trong bộ váy hồng đang ngồi trên xích đu, được cung nhân đẩy lên cao mà chẳng hề thấy sợ.
Đứa bé búi kiểu tóc song nha nhưng trông rất có khí thế. Cô bé có đôi mắt phượng, đồng tử đen láy, cằm hếch lên đầy kiêu căng. Thấy cữu cữu đi đến từ xa, cô bé không mảy may nôn nóng, chỉ phất tay cho cung nữ dừng lại, sau đó nhảy xuống khỏi xích đu.
“Điện hạ chậm thôi.” Gương mặt Sở Trĩ đã trưởng thành hơn nhiều, cậu đi vào với ý cười in trên mắt.
“Cữu cữu ơi, bên này nè, Tường Vân nhanh đi thông báo cho mẫu hậu đi.” Tiểu nha đầu cực kì phách lối, mọi cử chỉ điệu bộ đều thấp thoáng bóng dáng của Tư Mã Tĩnh.
Có đôi khi, con người chính là một chiếc gương.
Chỉ có người giống mình xuất hiện thì họ mới có thể tự nhận ra sự kiêu căng của mình đáng ghét biết nhường nào.
Lúc này, Tư Mã Tĩnh mới sâu sắc cảm nhận được đạo lý đó.
Thế nhưng, sự kiêu căng của Tư Mã Minh Châu chỉ nhằm vào mỗi cha mình, còn với những người khác, cô bé là một tiên đồng bé nhỏ đáng yêu và thông minh.
*
Tư Mã Tĩnh đang ngồi cùng Sở Ngọc Lang, thương lượng hôn sự của Trường Lạc.
Tiểu Minh Châu thấy phụ hoàng lại kè kè bên mẫu hậu, lập tức không vui, nhăn mũi bước tới. Đầu tiên là vấn an, khi mẫu hậu mỉm cười vẫy tay, bé lập tức bước dài tới chen vào giữa phụ hoàng và mẫu hậu.
“Mẫu hậu, uống trà nè.” Tiểu Minh Châu nghiêng qua đẩy mạnh Tư Mã Tĩnh ra, rất ngoan ngoãn châm trà cho mẫu hậu, vừa bảo Tường Vân châm trà cho cữu cữu, lúc nói chuyện hai cái lục lạc trên đỉnh đầu cứ lắc qua lắc lại trước mắt Sở Ngọc Lang.
Tư Mã Tĩnh nhìn tách trà rỗng tuếch trước mặt, im lặng một lát rồi tự rót cho mình một tách.
Trái tim của Sở Ngọc Lang sắp bị đứa bé này sưởi ấm rồi, nàng mỉm cười xoa lục lạc nhỏ của con, nhìn sang Sở Trĩ vừa tan học: “Đệ đến rất đúng lúc, lát nữa ăn trưa tỷ sẽ dặn người chừa lại món tôm mà đệ thích nhất.”
Sở Trĩ vui vẻ đồng ý.
Không lâu sau, các cung nhân nhanh chóng bày thiện, rồi lui ra theo quy củ thường ngày, chỉ có Tô Chỉ và Trường Dung ở lại.
Sở Ngọc Lang múc một muỗng canh trứng cho con gái, rồi chu đáo trộn cơm cho cô bé.
Tiểu Minh Châu lập tức cười tươi, nói: “Mẫu hậu tốt quá đi.”
Kế đến, cô bé liếc qua phụ hoàng ở phía đối diện một cách đầy ngạo mạn và khinh thường.
Cô bé đã sớm không ưa nổi bộ dạng kiêu căng của phụ hoàng rồi, ai cũng nịnh nọt ông ấy, tuổi đã cao còn đòi ngủ với mẫu hậu, không biết xấu hổ là gì mà.
Cô bé mới là nữ nhi ruột của mẫu hậu, người mẫu hậu yêu thương nhất chính là cô bé, mẫu hậu cũng chỉ được múc canh trứng cho cô bé thôi!
Tư Mã Tĩnh nhìn món tôm hầm dầu chưa lột vỏ trước mắt, lại ngẩng đầu nhìn chằm chằm Sở Ngọc Lang bằng vẻ mặt lặng lẽ lên án.
Sở Ngọc Lang:...
Sở Ngọc Lang không muốn quản hắn, lớn tuổi vậy rồi còn tranh giành với nữ nhi. Lúc Tiểu Minh Châu chưa ra đời, hắn từng nói nếu là nữ nhi sẽ nâng niu con bé trong lòng bàn tay, muốn gì cứ lấy. Kết quả con bé ra đời, hắn lại tranh giành tình cảm với con.
Nữ nhi muốn ngủ với nàng thì hắn không cho phép.
Muốn gì cứ lấy?
Sở Ngọc Lang không còn gì để nói.
Khi gió thổi qua, chuông gió dưới hành lang Cửu Chuyển kêu lên đinh đang.
Các cung nữ mặc cung trang màu trắng vội vã ra ra vào vào nội điện. Trong điện, tiếng bà đỡ nhẹ giọng thì thầm trấn an và tiếng hít thở khe khẽ đầy hỗn loạn.
“Nương nương cứ từ từ thôi, uống chút canh sâm ủ ấm dạ dày để lấy sức đi ạ.”
Sở Ngọc Lang dựa trên gối tròn, nhấp miếng canh sâm được Tô Chỉ đút cho, cơn đau dữ dội khiến trán nàng túa mồ hôi lạnh toát. Sắc mặt không hề thay đổi, nàng chỉ vuốt ve bụng mình.
Lúc còn trong bụng, đứa bé này rất ít khi ầm ĩ, nhưng một khi làm ầm lên thì lại vô cùng mạnh mẽ.
Mỗi lần Tư Mã Tĩnh muốn nghe nhịp tim, hoặc muốn lại gần đứa bé đều sẽ bị đá một cách thô bạo, như thể là kẻ thù vậy. Điều này khiến hắn đen mặt mãi thôi, nhưng hắn lại không nỡ nói gì, đành phải doạ rằng đợi bé con được sinh ra thì hắn sẽ mời mười thái phó tới dạy bé.
Mấy tháng thấm thoát trôi qua, đã đến cuối thu. Không biết bé con là trai hay gái, vốn dĩ các thái y trong cung có thể bắt ra mạch, nhưng suy cho cùng vì chuyện này liên quan đến Hoàng tự nên họ không dám xác định.
Sở Ngọc Lang biết tính tình duy ngã độc tôn của Tư Mã Tĩnh, dẫu cho đứa bé là trai hay gái thì hắn cũng sẽ không nạp thêm người mới, vậy nên dù con là trai hay gái thì cũng không có gì quan trọng. Vì muốn giữ cảm giác mới mẻ nên nàng cố ý căn dặn thái y đừng tiết lộ giới tính của con.
Chẳng bao lâu sau, con cử động, khiến sắc mặt Sở Ngọc Lang trắng bệch, mười ngón tay thon nhỏ níu lấy ga trải giường.
Bà đỡ lập tức bảo người đi nấu nước nóng, rồi chuẩn bị rượu mạnh và vải bông sạch sẽ.
Các thái y chờ bên ngoài, sẵn sàng cho mọi tình huống. Trong phòng chỉ có bà đỡ, y nữ và cung nữ, ngay cả thái giám cũng phải ra ngoài.
Bà đỡ Trương là người tài giỏi trong lĩnh vực phụ khoa, làm việc sạch sẽ và tháo vát, đã ngoài năm mươi tuổi, có mái tóc hoa râm và một đôi tay khỏe khoắn.
Trong nhiều năm ở ngoài cung, bà đã đỡ đẻ ra hàng trăm đứa trẻ. Khi các mệnh phụ sinh nở, họ đều muốn mời bà. Lần này, bà cũng được Sở gia cố ý mời vào cung. Đôi tay chai sạn kia có thể xác định đúng vị trí của bào thai, để bé được ra khỏi đường sinh nhanh hơn và giảm bớt nỗi đau cho phụ nhân.
Lần đầu bà đỡ đẻ cho Hoàng hậu, biết đâu trong bụng sẽ là Thái tử điện hạ tương lai. Bà đỡ Trương tập trung tinh thần, không dám mảy may lười biếng, nhanh nhẹn sai người bên cạnh đưa khăn thấm nước nóng tới.
“Mau mau, lấy vải bông ra!”
Một bàn tay nhanh chóng đưa vải bông đã thấm nước nóng trên bàn qua.
“Không được không được, khăn này lạnh quá. Ngươi thật là, nước được bưng tới đây cả buổi rồi mà sao không biết đổi hả!” Bà đỡ Trương không ngẩng đầu lên, đi qua lấy khăn trong tay một cung nữ khác.
Người kia im lặng lắng nghe, rồi nhanh chóng đi lấy nước nóng và tiếp tục đứng bên cạnh đưa đồ.
Sở Ngọc Lang cắn chặt răng không rên một tiếng, môi trắng bệch, dẫu cho mồ hôi lạnh đã ướt đẫm tóc mai. Đôi mắt nàng mơ màng, có cảm giác như mình sắp chết rồi, nhưng nghĩ đến lúc này Tư Mã Tĩnh chắc hẳn đang lo lắng chờ đợi bên ngoài, vả lại các cung nữ còn đang ở đây, nên nàng cố gắng không phát ra một âm thanh đau đớn nào, kẻo người bên ngoài sẽ lo lắng.
Móng tay nàng ghì chặt ga trải giường đến mức gần như muốn bật ra, bỗng có một bàn tay lần tới nắm lấy tay nàng. Sở Ngọc Lang tưởng là Trường Dung.
Qua hồi lâu, tiếng khóc của trẻ con cuối cùng cũng vang lên bên giường.
Bà đỡ Trương nhẹ nhàng thở ra, nhìn y nữ đang ôm đứa bé đứng ở cuối giường, rồi mới quay đầu nhìn những cung nữ đã đưa đồ cho mình từ nãy tới giờ.
Ngẩng đầu, bà chợt nhìn thấy một nam nhân có thân hình cao lớn đang im lặng cầm khăn nóng lau mặt cho Hoàng hậu, nhưng do bị rèm cản trở nên hắn bèn vén rèm lên cho tiện.
Bà đỡ Trương thấy vậy thì cuống lên, nhanh tay kéo màn lại, trách cứ: “Ầy, chân tay lóng ngóng thế, sao làm người hầu được hả? Người ta vừa sinh xong sao ngươi lại vén rèm lên, nếu bị cảm lạnh mãn tính sẽ ảnh hưởng cả đời đấy.”
Thái giám hầu trong phòng đã được cho ra ngoài từ sớm, vừa rồi bà không để ý, sao lại sót một người rồi.
Tô Chỉ không kìm được, định bảo bà đỡ kia mau im đi nhưng lại bị Trường Dung ngăn cản.
Nương nương bảo họ ngăn không cho Bệ hạ vào nội điện, nhưng sao họ có thể cản được chứ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Thế là, Bệ hạ đứng đây bưng chậu nước hơn một canh giờ, nhưng lại không ho he tiếng nào, không cho ai nói với nương nương.
Nếu là ngày xưa, ai sẽ dám khiển trách Tư Mã Tĩnh đường đường là Bệ hạ chứ? E là bị ném ra ngoài từ lâu rồi.
Nhưng giờ phút này, Tư Mã Tĩnh chỉ hạ rèm xuống chẳng nói một câu, nhưng vẫn không quên nhúng chiếc khăn đã thấm mồ hôi vào nước nóng, sau đó ngoan ngoãn xuôi tay đứng một bên.
Các cung nhân trợn mắt ngoác mồm nhìn cảnh tượng đó.
Sở Ngọc Lang không quá đau nhưng sức lực đã cạn kiệt, nên không biết Tư Mã Tĩnh đưa đồ ở ngay sau tấm màn phía trên đầu nàng. Nàng ngước mắt muốn nhìn con rồi mới chợp mắt.
Bà đỡ Trương ôm đưa bé tới, y nữ bên cạnh vội nói: “Chúc mừng nương nương, là một công chúa.”
Mặt bé vừa đỏ vừa nhăn nhúm, không mở mắt, mơ màng đạp chân.
Bà đỡ Trương vội nói: “Đứa bé rất khoẻ mạnh.”
Lúc này Sở Ngọc Lang mới yên tâm thiếp đi.
*
Cung nhân đưa giường nhỏ đã chuẩn bị sẵn tới, bỏ bình nước nóng vào làm ấm chăn.
Tư Mã Tĩnh thật sự không dám ẵm, chỉ dám đứng bên cạnh ngắm nhìn, sau đó căn dặn người đi nấu một nồi cháo nhân sâm cho Sở Ngọc Lang, rồi ra ngoài điện hỏi thái y xem có nên uống thêm gì để bồi bổ không, kế đến ngồi im bất động trước cửa sổ chờ Sở Ngọc Lang tỉnh lại.
Cung nhân muốn ẵm bé xuống phòng ấm ở sảnh bên để tắm rửa, Tư Mã Tĩnh bèn bảo Tô Chỉ và Trường Dung đi theo.
Bà đỡ Trương cũng đi theo, trên đường đi bà còn thắc mắc tự hỏi thái giám trông cao to kia không biết giữ chức vị gì trong cung, mà nữ quan bên cạnh nương nương bị hắn sai khiến làm này làm nọ.
Chuyện liên quan đến uy nghiêm của Bệ hạ, bởi vậy ngay từ đầu khi không ngăn được Bệ hạ, Trường Dung đã lừ mắt đe doạ những ánh mắt kinh ngạc của cung nữ, cảnh báo các cung nữ biết chuyện phải giữ mồm giữ miệng, không được nói ra thân phận của Bệ hạ.
Nếu không, e là ngày mai sổ gấp trên triều đình sẽ vạch tội nương nương cậy sủng sinh kiêu, không phải trung cung điển hình, góp phần hại Bệ hạ không tuân theo quy chế tổ tiên.
*
Tư Mã Tĩnh cầm chiếc khăn nóng hổi, nhẹ nhàng lau lên bờ môi tái nhợt của nữ tử trên giường.
Hắn hiếm khi thấy nàng mệt mỏi và yếu đuối đến thế, vừa rồi đứa trẻ kia như đã rút cạn toàn bộ sức lực của nàng vậy.
Mùi máu tươi trong phòng vẫn chưa tan đi, trộn lẫn với mùi nước ối, có phần quái dị. Nhưng bà đỡ lại không chịu mở cửa sổ cho thông thoáng, cũng không thể đốt huân hương nên chỉ đành chờ nó tự tản đi thôi.
Tư Mã Tĩnh sợ lát sau nàng tỉnh lại sẽ không thoải mái, bởi vậy hắn chỉ có thể dùng khăn lau tạm mồ hôi trên người nàng.
Hắn hiếm khi làm những việc thế này, nhưng lúc này hắn làm rất thoải mái. Sau khi lau sạch, hắn gọi cung nữ vào dọn hết đồ xuống. Sở Ngọc Lang tỉnh lại cũng sẽ không biết, kẻo da mặt nàng mỏng, sẽ thẹn thùng.
Đến tối, Sở Ngọc Lang mới mở mắt ra, ngọn đèn bên ngoài mờ ảo. Rèm che dày cộm, ánh đèn xuyên qua nhưng chỉ lờ mờ.
Bụng nàng nhói lên, nhưng nàng lại cảm nhận được một vật gì đó ấm áp nằm nhoài ở cửa sổ và đang nắm chặt tay nàng.
Không cần nghĩ cũng biết là ai, tay phải ấm áp do được đắp chăn, nhưng tay kia lại hơi lạnh.
Nhưng trong chăn rất ấm áp, bên cạnh có chậu than đang cháy, dưới chân bên trong chăn có bình nước nóng ủ ấm.
Trong lòng có vật gì đó đang giật khẽ.
Nàng nhấc tay, Tư Mã Tĩnh choàng tỉnh rồi ngẩng đầu nhìn nàng.
“Sao rồi, nàng có bị đau ở đâu không?”
Sở Ngọc Lang lắc đầu, cổ họng hơi khô khốc, nàng đã lấy lại được chút ít sức lực, muốn ngồi dậy tựa lưng lên.
Tư Mã Tĩnh sợ gối lạnh nên trước tiên ngồi xuống giường, mở rộng áo ngoài để nàng tựa vào gối lên lồng ngực mình, kéo chăn bông đắp lên cho cả hai rồi cất giọng bảo Hữu Hỉ đi gọi thái y.
Trường Dung nghe tiếng chạy tới, cho cung nhân thắp đèn trong điện rồi mới dâng trà nóng lên.
Tư Mã Tĩnh nhận lấy, lập tức muốn đút cho Sở Ngọc Lang.
Sở Ngọc Lang lấy làm bất đắc dĩ, thìa đưa đến môi nên nàng đành phải hé môi nuốt xuống.
“Uống hai ngụm nhuận cổ họng là được rồi, phòng bếp nhỏ còn cháo nóng đấy.” Tư Mã Tĩnh nói. Thái y nhanh chân chạy tới.
Nghĩ đến con, Sở Ngọc Lang liền hỏi: “Bảo Nhi thế nào rồi?”
“Con bé rất khoẻ, chỉ hơi xấu thôi, lát nữa ta sẽ bảo nhũ mẫu bế tới cho nàng nhìn con.” Nhớ tới gương mặt nhỏ xíu vừa đỏ vừa nhăn cùng với bộ dạng yếu ớt của con bé, Tư Mã Tĩnh không khỏi bật cười.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Sở Ngọc Lang mỉm cười: “Con bé đẹp mà, sao lại xấu chứ.”
Dù hơi nhăn nheo nhưng trong lòng nàng, con bé thật sự rất ưa nhìn.
Thái y đến chẩn mạch, căn dặn vài chuyện rồi mới lui ra.
Lò sưởi khiến căn phòng trở nên ấm áp và dễ chịu, nhũ mẫu ẵm đứa bé tới.
Sở Ngọc Lang đón lấy con, ôm vào lòng. Em bé đang ngủ nhưng lại rất tự giác né tránh bàn tay đang đưa đến của Tư Mã Tĩnh, chui vào lòng mẫu thân rồi tìm một tư thế thoải mái nhất chép miệng ngủ tiếp.
“Chàng đừng đụng vào con, ồn ào kẻo con tỉnh đấy.” Sở Ngọc Lang dang rộng vòng tay ôm lấy bé con trắng như bột, trong lòng ấm áp như muốn tan chảy.
Tư Mã Tĩnh nhíu mày, không phải bé gái nào cũng âm ấm mềm mại sao, hắn nghĩ đứa bé này hẳn là vừa mềm vừa ngọt. Nhưng khi nhìn gương mặt nhỏ nhăn nhúm kia, một dự cảm mơ hồ trào lên trong lòng hắn.
*
Linh cảm của Tư Mã Tĩnh rất chuẩn xác. Lúc Tiểu Bảo Nhi lên bốn, cô bé trông trắng trẻo và đáng yêu, còn có một cái tên chính thức là Tư Mã Minh Châu.
Sở Trĩ học ở Quốc Tử Giám, học xong sẽ chạy đến cung Phượng Nghi của A tỷ thăm cháu gái mình.
Vào tết Thượng Nguyên, Sở Trĩ cố ý mang hoa đăng cá chép và một giỏ đồ ăn từ dân gian tới.
Vừa tới cửa, cậu đã nhìn thấy một cô bé mũm mĩm trắng như tuyết trong bộ váy hồng đang ngồi trên xích đu, được cung nhân đẩy lên cao mà chẳng hề thấy sợ.
Đứa bé búi kiểu tóc song nha nhưng trông rất có khí thế. Cô bé có đôi mắt phượng, đồng tử đen láy, cằm hếch lên đầy kiêu căng. Thấy cữu cữu đi đến từ xa, cô bé không mảy may nôn nóng, chỉ phất tay cho cung nữ dừng lại, sau đó nhảy xuống khỏi xích đu.
“Điện hạ chậm thôi.” Gương mặt Sở Trĩ đã trưởng thành hơn nhiều, cậu đi vào với ý cười in trên mắt.
“Cữu cữu ơi, bên này nè, Tường Vân nhanh đi thông báo cho mẫu hậu đi.” Tiểu nha đầu cực kì phách lối, mọi cử chỉ điệu bộ đều thấp thoáng bóng dáng của Tư Mã Tĩnh.
Có đôi khi, con người chính là một chiếc gương.
Chỉ có người giống mình xuất hiện thì họ mới có thể tự nhận ra sự kiêu căng của mình đáng ghét biết nhường nào.
Lúc này, Tư Mã Tĩnh mới sâu sắc cảm nhận được đạo lý đó.
Thế nhưng, sự kiêu căng của Tư Mã Minh Châu chỉ nhằm vào mỗi cha mình, còn với những người khác, cô bé là một tiên đồng bé nhỏ đáng yêu và thông minh.
*
Tư Mã Tĩnh đang ngồi cùng Sở Ngọc Lang, thương lượng hôn sự của Trường Lạc.
Tiểu Minh Châu thấy phụ hoàng lại kè kè bên mẫu hậu, lập tức không vui, nhăn mũi bước tới. Đầu tiên là vấn an, khi mẫu hậu mỉm cười vẫy tay, bé lập tức bước dài tới chen vào giữa phụ hoàng và mẫu hậu.
“Mẫu hậu, uống trà nè.” Tiểu Minh Châu nghiêng qua đẩy mạnh Tư Mã Tĩnh ra, rất ngoan ngoãn châm trà cho mẫu hậu, vừa bảo Tường Vân châm trà cho cữu cữu, lúc nói chuyện hai cái lục lạc trên đỉnh đầu cứ lắc qua lắc lại trước mắt Sở Ngọc Lang.
Tư Mã Tĩnh nhìn tách trà rỗng tuếch trước mặt, im lặng một lát rồi tự rót cho mình một tách.
Trái tim của Sở Ngọc Lang sắp bị đứa bé này sưởi ấm rồi, nàng mỉm cười xoa lục lạc nhỏ của con, nhìn sang Sở Trĩ vừa tan học: “Đệ đến rất đúng lúc, lát nữa ăn trưa tỷ sẽ dặn người chừa lại món tôm mà đệ thích nhất.”
Sở Trĩ vui vẻ đồng ý.
Không lâu sau, các cung nhân nhanh chóng bày thiện, rồi lui ra theo quy củ thường ngày, chỉ có Tô Chỉ và Trường Dung ở lại.
Sở Ngọc Lang múc một muỗng canh trứng cho con gái, rồi chu đáo trộn cơm cho cô bé.
Tiểu Minh Châu lập tức cười tươi, nói: “Mẫu hậu tốt quá đi.”
Kế đến, cô bé liếc qua phụ hoàng ở phía đối diện một cách đầy ngạo mạn và khinh thường.
Cô bé đã sớm không ưa nổi bộ dạng kiêu căng của phụ hoàng rồi, ai cũng nịnh nọt ông ấy, tuổi đã cao còn đòi ngủ với mẫu hậu, không biết xấu hổ là gì mà.
Cô bé mới là nữ nhi ruột của mẫu hậu, người mẫu hậu yêu thương nhất chính là cô bé, mẫu hậu cũng chỉ được múc canh trứng cho cô bé thôi!
Tư Mã Tĩnh nhìn món tôm hầm dầu chưa lột vỏ trước mắt, lại ngẩng đầu nhìn chằm chằm Sở Ngọc Lang bằng vẻ mặt lặng lẽ lên án.
Sở Ngọc Lang:...
Sở Ngọc Lang không muốn quản hắn, lớn tuổi vậy rồi còn tranh giành với nữ nhi. Lúc Tiểu Minh Châu chưa ra đời, hắn từng nói nếu là nữ nhi sẽ nâng niu con bé trong lòng bàn tay, muốn gì cứ lấy. Kết quả con bé ra đời, hắn lại tranh giành tình cảm với con.
Nữ nhi muốn ngủ với nàng thì hắn không cho phép.
Muốn gì cứ lấy?
Sở Ngọc Lang không còn gì để nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương