Đệ Nhất Kiếm Thần
Chương 1809: Sao chúng ta dám lơ là được?
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc này, Tiểu Linh Nhi xuất hiện ở bên cạnh Diệp Huyên, võ sư Nam Phái và Đường Diêm lập tức nhìn về phía cô bé.
Tiểu Linh Nhi đề phòng nhìn hai người, sau đó trong ánh mắt ngạc nhiên của hai người, cô bé mang Diệp Huyên đã hôn mê vào trong tháp Giới Ngục.
Nhưng một lát sau, cô bé lại xuất hiện trước mặt hai ông lão, cô bé ôm một đống linh quả trong lòng, để xuống trước mặt hai người, sau đó chỉ Mạc Tà nằm dưới đất rồi biến mất.
Hai người: “…”
Một lát sau, Đường Diêm cất tiếng hỏi: “Võ huynh, chẳng lẽ ông không động lòng với bảo vật kia sao?”
Võ sư Nam Phái cười nói: “Đường huynh, ông tu luyện đến trình độ hiện tại bằng cái gì?”
Đường Diêm im lặng.
Võ sư Nam Phái lại nói: “Bảo vật đương nhiên cũng quan trọng, nhưng nếu chỉ chú trọng đến bảo vật thì thật sự có hơi lẫn lộn rồi”.
Đường Diêm nói giọng nói: “Suy nghĩ này của Võ huynh… làm ta cảm thấy không bằng”.
Võ sư Nam Phái xoay người nhìn về phía xa, nhẹ giọng nói: “Đường Diêm huynh, thiết kỵ binh của nhà họ Đường cũng đến rồi sao?”
Đường Diêm gật đầu: “Đối mặt với Thần Quốc, sao chúng ta dám lơ là được? Không chỉ có Đường tộc ta, Liên Minh Trật Tự và Yêu tộc đều đã kêu gọi hết tinh nhuệ rồi, lần này nếu chúng ta thắng…”
Lúc này, Tiểu Linh Nhi xuất hiện ở bên cạnh Diệp Huyên, võ sư Nam Phái và Đường Diêm lập tức nhìn về phía cô bé.
Tiểu Linh Nhi đề phòng nhìn hai người, sau đó trong ánh mắt ngạc nhiên của hai người, cô bé mang Diệp Huyên đã hôn mê vào trong tháp Giới Ngục.
Nhưng một lát sau, cô bé lại xuất hiện trước mặt hai ông lão, cô bé ôm một đống linh quả trong lòng, để xuống trước mặt hai người, sau đó chỉ Mạc Tà nằm dưới đất rồi biến mất.
Hai người: “…”
Một lát sau, Đường Diêm cất tiếng hỏi: “Võ huynh, chẳng lẽ ông không động lòng với bảo vật kia sao?”
Võ sư Nam Phái cười nói: “Đường huynh, ông tu luyện đến trình độ hiện tại bằng cái gì?”
Đường Diêm im lặng.
Võ sư Nam Phái lại nói: “Bảo vật đương nhiên cũng quan trọng, nhưng nếu chỉ chú trọng đến bảo vật thì thật sự có hơi lẫn lộn rồi”.
Đường Diêm nói giọng nói: “Suy nghĩ này của Võ huynh… làm ta cảm thấy không bằng”.
Võ sư Nam Phái xoay người nhìn về phía xa, nhẹ giọng nói: “Đường Diêm huynh, thiết kỵ binh của nhà họ Đường cũng đến rồi sao?”
Đường Diêm gật đầu: “Đối mặt với Thần Quốc, sao chúng ta dám lơ là được? Không chỉ có Đường tộc ta, Liên Minh Trật Tự và Yêu tộc đều đã kêu gọi hết tinh nhuệ rồi, lần này nếu chúng ta thắng…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương