"Ồ... Đi làm chuyển gạch thật ư, lại còn để tôi nói trúng nữa:
Dương An Na vừa nghe vậy thì cười khẩy với Tân Phong: "Một tên rác rưởi chỉ có thể đi chuyển gạch ở công trường mà cũng dám nói là xuất sắc sao!"
"Ha ha ha! Chuyển gạch, lại còn xuất sắc nữa, tôi cười chết mất."
"Hay là chúng ta trao cho anh ta một huy chương ghi nhận thợ chuyển gạch xuất sắc đi? Ha ha hal"
"Chuyển gạch mà cũng xuất sắc vậy sao, làm chồng ở rể cái gì chứ, mau về mà chuyển gạch đi."
Không ít người nhà họ Dương phải bật cười, không ngờ rằng Tần Phong lại là một người vận chuyển gạch.
Đường đường là một nữ tổng giám đốc xinh đẹp như Dương Như Tuyết mà lại đi tìm một chàng rể làm nghề vận chuyển gạch.
"Thật đúng là nỗi nhục nhã cho gia đình này, cô không biết xấu hổ, nhưng Dương gia vẫn cần thể diện đó."
Sắc mặt Dương lão phu nhân cũng u ám đi, bà nhìn về phía Dương Như Tuyết, nói rằng: "Gia nghiệp của nhà họ Dương chỉ truyền cho nam không truyền cho nữ, nếu như cháu không tìm được một người chồng xuất sắc tới ở rể, vậy một mai khi ông nội cháu đi về cõi tiên rồi, toàn bộ gia nghiệp của nhà họ Dương sẽ không còn liên quan gì tới cháu nữa, thậm chí cả chức tổng giám đốc của cháu, cháu cũng phải từ chức."
Đối mặt với lời nói của Dương lão phu nhân, gương mặt tươi cười của Dương Như Tuyết vừa tái nhợt vừa lạnh lùng, cô không ngờ rẵng Tần Phong sẽ thừa nhận rẵng mình là người chuyển gạch.
Nếu như là nghề nghiệp khác thì cô đã có thể gánh Tần Phong qua trót lọt rồi.
Tân Phong đứng bên cạnh vừa nghe đến đó thì cuối cùng cũng hiểu rõ nguyên do mọi chuyện.
Hóa ra để có thể thừa kế gia nghiệp nên Dương Như Tuyết mới bỏ ra cả một số tiền lớn để đi tìm chồng, tìm người giả mạo làm chồng mình tới ở rể.
Dù sao thì tìm một người chồng tới ở rể, còn muốn người †a phải xuất sắc nữa thì cũng quá khó, có người đàn ông nào xuất sắc mà lại đi ở rể chứ, làm vậy có phần hơi mâu thuẫn.
Đương nhiên, Tân Phong cũng có thể nhận ra rẵng ở đây có rất nhiều người nhà họ Dương, thậm chí bao gồm cả Dương lão phu nhân kia nữa, dường như họ đều không muốn gặp Dương Như Tuyết.
Tân Phong nhìn lướt qua những người nhà họ Dương trước mặt, hắn cười khẩy một cái rồi nói: "Nếu vậy thì xin hỏi, ở trong mắt mọi người, thế nào mới được gọi là ưu tú đây?”
"Trước mắt khoan hẳng nói tới mấy thứ viển vông như đa mưu túc trí, nhưng ít nhất cũng phải giống như vị hôn phu của tôi, có tiền có thế có mạng lưới quan hệ, thậm chí cả một danh y như Tái Hoa Đà mà anh ấy cũng có thể mời tới để khám chữa bệnh cho ông nội, còn anh, ngoài chuyển gạch ra thì còn có thể làm gì được nữa"
Dương An Na cười chế nhạo.
"Mời một Tái Hoa Đà tới khám chữa bệnh cho ông nội là ưu tú sao?" Tần Phong đáp: "Vậy nếu như tôi nói tôi có thể chữa khỏi bệnh cho ông nội thì sao?"
"Anh... Anh có thể chữa khỏi bệnh của ông nội sao?"
Dương An Na nghe vậy, vẻ mặt cô ta khinh thường, nói rằng: "Rất nhiều bác sĩ nổi tiếng đều phải bó tay chịu thua, anh tưởng răng mình là ai chứ, thần y hả, xem ra ngoài chuyển gạch ra thì anh còn có thể bốc phét được nữa đó!"
"Không sai, tôi chính là thần y, tôi hỏi cô, có phải dạo này trên người cô xuất hiện những vết loét lốm đốm màu hồng, thỉnh thoảng thấy ngứa không chịu nổi, theo như góc độ y học mà nói thì đây là triệu chứng cho bệnh lây qua đường tình dục, tôi khuyên cô sau này sinh hoạt bình thường chút đi, chớ có làm cái gì bất thường!"
Dương An Na nghe xong thì nét cười biến đổi, Sở Thiên Thành cũng trợn tròn mắt: "Anh đứng đó nói bậy bạ gì đó hả?"
"Đừng nóng, cả anh nữa đó, trông thì tác phong nhanh nhẹn, mắt ngọc mày ngài, nhưng thực ra lại buông thả tình dục. quá độ, toàn thân đã suy yếu cả rồi, mỗi lần cũng không quá ba phút, cứ như vậy thì e rằng việc tiếp nối hương khói cũng thành vấn đề đó."
Tân Phong lần lượt nhìn về phía Dương An Na và Sở Thiên thành, liên tiếp nói ra những căn bệnh không tiện nói của bọn họ.
Đây là điều mà hắn rút ra được từ bốn chữ khẩu quyết "Vọng, Văn, Vấn, Thiết" dựa trên nội dung sách y thuật "Thiên Địa Huyền Hoàng".
Một thần y đích thực chỉ cần liếc mắt cái là có thể biết được tình trạng bệnh của bệnh nhân.
Vừa rồi Dương An Na là người nói nhiều nhất, đương nhiên Tân Phong sẽ lấy cô ta ra thử đao rồi, về phần Sở Thiên Thành thì anh ta cũng chẳng phải gã đàn ông tốt gì cả.
Tân Phong sờ sờ mũi nói: "Sao hả, tôi nói có đúng không?"
Dù là Dương An Na hay Sở Thiên Thành thì sảc mặt đều thay đổi điên cuồng, xấu hổ xấu xí, bởi vì lời mà Tân Phong nói không sai.
Nhưng mà, Dương An Na và Sở Thiên Thành sẽ tuyệt đối không thừa nhận.
"Anh... Anh còn muốn bôi nhọ tôi, cái tên rác rưởi chuyển gạch anh muốn chết phải không hả."
"Hoàn toàn là nói láo! Mọi người đừng tin lời của anh ta."
Sở Thiên Thành phong độ tao nhã cũng không kìm được mà thẹn quá hóa giận.
Nhưng mà anh ta càng bảo mọi người đừng nên tin thì ánh mắt của người nhà họ Dương ở xung quanh lại càng tỏ ra kỳ lạ mà nhìn Dương An Na và Sở Thiên Thành.
Dương Như Tuyết thấy Tân Phong có thể tiết lộ căn bệnh không tiện nói của hai người họ thì cũng thầm thấy khiếp sợ.
Lẽ nào, Tân Phong thật sự có y thuật bí mật gì đó sao?
Lúc trước, khi ở hiện trường vụ tai nạn xe cộ, Tân Phong đã cứu sống được bé gái kia, bây giờ hắn còn có thể nói ra căn bệnh thầm kín của Dương An Na và Sở Thiên Thành.
Đệ Nhất Thần Y Của Phú Bà - Bạch Hinh
Chương 12: Chuyển gạch mà cũng xuất sắc
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương