Khi màn đêm buông xuống. Người tới phố Bát Vương cũng mỗi lúc một nhiều hơn.
Không ít người tới đây để tham quan, tiện thể ngó qua các quầy hàng ven đường có bán cái gì rẻ không để nhặt chút ít gì đó.
Nhưng một gian hàng như gian của Tân Phong, chỉ treo một tấm vải trắng, phía trên viết mấy chữ to, ghi là "Thần y chữa bệnh, cải tử hoàn sinh", nhưng quầy hàng lại không bán một viên thuốc nào thì có thể nói là độc nhất vô nhị.
Chỉ chốc lát sau, quầy hàng của Tân Phong đã thu hút rất nhiều người tới vây xem.
Phải biết rằng lão đạo sĩ mù xem tướng số ở ngay bên cạnh kia, trên quầy hàng có ít nhất hàng chục lá bùa màu vàng, và có không ít những chai lọ đồ đạc các kiểu.
"Chao ôi, thần y chữa bệnh, cải tử hoàn sinh, to miệng thật đấy nhỉ, có thể làm người chết sống lại mà còn phải đi mở quầy hàng vỉa hè sao?"
"Thật đúng là có nhiều bọn bịp bợm giang hồ quá, có chút tiền thì xưng là người có tiền, biết chút y thuật cũng dám xưng là thần y, đến cả bệnh viện lớn Yến Kinh lợi hại nhất hiện giờ cũng không dám nói là có thể làm người chết sống lại đâu."
"Lòe thiên hạ, cũng chỉ là làm trò cả thôi, lại còn thần y nữa chứ, làm gì có thứ y thuật nào mà có thể làm người chết sống lại được."
"Ai mà biết."
Người ta từng gặp thấy những kẻ dựng các quầy hàng trên đường phố để lừa gạt người khác, nhưng chưa từng thấy ai lừa đảo thế này.
Cái chính là tên này, trên quầy hàng trống trơn, đến cả một cọng lông còn chẳng có, dù có là thần y thì sao mà có thể làm người chết sống lại được?
Chẳng lẽ dùng miệng chắc?
"Cái thứ gì vậy chứ, to mồm đến mức này, lại còn thần y chữa bệnh, cải từ hoàn sinh, như này là đang lừa ma hả, sao. cậu không nói mình là Diêm Vương, nắm giữ sổ sinh mạng, quyết định sinh tử luân hồi luôn đi."
Đúng lúc đó, một người đàn ông lái chiếc xe BMW, mặc. vest, nhìn như một gã nhà giàu mới nổi đang kéo một xe đồ dùng cho phụ nữ dừng ở bên cạnh Tân Phong, quay qua lạnh lùng hừ với Tân Phong một tiếng.
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! |||||
Quá là Versailles, lái BMW đến bày quầy hàng vỉa hè!
Tân Phong ngẩng đầu liếc nhìn, thấy đó là một người đàn ông bụng phệ để tóc húi cua.
"Những người tin tôi, tôi tự có cách làm người chết sống lại, người không tin tôi, thì chỉ có thể nói rằng đây là số phận của bọn họ thôi."
Tân Phong thản nhiên nói.
Thật ra, Tân Phong cũng không có nghĩ tới một khẩu hiệu vang dội hoành tráng như thế, dù sao thì khẩu hiệu như kiểu cải tử hoàn sinh nghe cũng quá kiêu ngạo.
Nhưng mà, để có thể thu hút khách hàng tới rong khoảng thời gian ngắn nhất, Tân Phong quyết định phải lòe thiên hạ trước đã, có khách tới rồi thì hẳn mới có thể phô diễn y thuật được.
Huống hồ cũng không hẳn là hản đang lừa người khác. Hẳn có thực lực như thế thật.
Với mức độ thấm nhuần Bát quái thần châm hiện giờ của hẳn mà nói thì đủ để trị bách bệnh, thậm chí còn có thể cải tử hoàn sinh.
"Lại còn số phận bọn họ như thế? Nhóc con, nói cậu là Diêm Vương thì cậu lại nghĩ mình Diêm Vương thật, lần đầu tiên bày quầy hàng hả, thì phải cư xử khiêm tốn, nếu không thì dễ bị người ta đánh lắm, đừng có ở đây mà lừa người khác. nữa, mau về nhà đi."
Người đàn ông tóc húi cua cũng ra bày quầy hàng vỉa hè, chuyên bán đồ dùng cho phụ nữ, mặc dù đều là hàng giả, nhưng giá cả phải chăng, tối nào cũng lái BMW đi bán hàng, lúc nào cũng có thể kiếm được tới mấy trăm tệ.
Không ngờ ngày hôm nay chỗ của mình lại bị người khác chiếm.
Đối phương còn là một thăng nhóc tự xưng là thần y chữa bệnh, cải tử hoàn sinh, một thần y giả mạo, còn giả hơn cả lão đạo sĩ xem tướng số ở sát vách nữa.
Tân Phong cười ha ha: "Tôi mở quầy hàng chữa bệnh, làm phiần việc của ông sao?”
"Không sai, làm phiền tôi đó."
Người đàn ông tóc húi cua lao tới: "Cậu giả mạo thần y chữa bệnh, nếu như trong khi chữa bệnh xảy ra chuyện gì, chính phủ đóng cửa nơi này thì chẳng phải chúng tôi không thể mở quầy hàng vỉa hè được nữa, làm hại chúng tôi mất việc làm, cậu nói xem có cản trở công việc của tôi hay không?”
"Đúng vậy, cho dù là bọn lang băm có thuốc có bài cũng không dám khoe khoang như thế, thăng nhóc này chỉ có một tấm vải trắng, chẳng có một món đồ gì cả, con mẹ nó lại còn
thần y, cải tử hoàn sinh, lừa ma hay gì?"
Đệ Nhất Thần Y Của Phú Bà - Bạch Hinh
Chương 28: Ai mà biết
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương