"Bạch Hà, đỡ tôi qua đó."
Người đàn ông lập tức quay sang nói với Bạch Hà ở bên cạnh.
"Công tử, chẳng lẽ ngài không nghe thấy sao, bên đó có có người đang đuổi tên lừa đảo đó, chúng ta qua đó làm gì chứ, hỗn loạn lộn xộn, hay là thôi đi ạ”"
Bạch Ho lo rằng sức khỏe người đàn ông này yếu đuối sẽ bị người ta xô đẩy nên khuyên ngăn.
Người đàn ông lắc đầu cười, nhìn về phía Bạch Hà, chỉ bảo một câu: "Bạch Hà, chỉ có những người không có kiến thức mới phải để người khác bảo sao nghe vậy, trước khi nhìn thấy gì thì phải giữ vững sự tỉnh táo của bản thân, đừng để bị những kẻ ngu muội lừa gạt, đi qua đó xem thử đi."
"Vâng thưa công tử, Bạch Hà biết rồi ạ." Bạch Hà cực kỳ nghe lời người đàn ông.
Bởi vì Bạch Hà biết công tử nhà mình là con cưng của trời, tài trí vô song, tốt nghiệp một trường đại học hàng đầu ở nước ngoài, mặc dù hiện giờ mắc bệnh nan y, nhưng trước kia còn được bổ nhiệm làm giáo sư trưởng của đại học Yến Kinh.
Đối mặt với sự lên án của mấy người nhóm người đàn ông để tóc húi cua, vẻ mặt Tân Phong vẫn không thay đổi, nét mặt ung dung.
"Thằng nhóc này da mặt dày thật đó, đến lúc này rồi mà vẫn không chịu rời đi."
"Mẹ nó, thời đại này người ta còn dám tự gọi mình là chuyên gia, tự xưng là thần y, thật đúng là chó má."
"Nhóc con, không có ai tin tưởng cậu đâu, mau cút đi, đừng có làm lỡ công ăn việc làm của mọi người. Nếu như cậu là thần y, có thể làm người chết sống lại thì Lưu Phát tôi đây vừa trồng cây chuối vừa ăn phân!"
Nhưng mà ngay khi người đàn ông vừa nói xong câu đó thì trong đám người lại vang lên một giọng nói.
"Người anh em à, trên tấm vải trắng của cậu có viết tám chữ lớn, thế nhưng mà chuyện này thật sự có thể làm người chết sống lại được sao?"
Người đàn ông đang dìu Bạch Hà từ tốn chen qua đống người để bước tới hỏi.
Tân Phong nghe thấy thì ánh mắt nhìn về phía người đàn ông, hắn gật đầu: "Chắc chắn là thật!"
Giọng nói hẳn hơi ngừng lại, Tân Phong lại tiếp tục nói: "Hiện giờ, cái mạng của ông sẽ chẳng được bao lâu nữa!"
Một lời gây chấn động!
Mọi người đang vây xem nghe vậy thì ai nấy ngẩn ra.
Không ngờ rằng miệng Tân Phong sẽ thốt ra những lời như vậy, vừa mở miệng đã dám ngang nhiên nguyền rủa mạng của
người đàn ông sẽ không được bao lâu nữa.
Thằng nhóc này, chẳng lẽ nó không sợ đắc tội với người ta hay saol
Sau đó, nhóm mấy người đàn ông tóc húi cua đều lộ ra một vẻ mặt xem kịch vui.
Người đàn ông trước mắt có vẻ ngoài quý phái, vừa nhìn là đã biết thân phận không tầm thường rồi.
Thằng nhóc này lại nguyền rủa người đàn ông như thế, người đàn ông đó lại bỏ qua cho thăng nhóc này chắc.
Chỉ thấy sau khi người đàn ông nghe xong lời nói của Tân Phong thì quả nhiên sắc mặt có sự thay đổi lớn.
Nhưng mà chỉ chốc lát sau, người đàn ông cũng tỏ ra vô cùng vui mừng, xông tới nắm lấy tay của Tân Phong: "Người anh em, tôi tin răng cậu có thể làm người chết sống lại!"
".." Mọi người đang vây xem nhìn thấy cảnh này thì trợn tròn mắt.
".." Nhóm mấy người đàn ông tóc húi cua kia anh nhìn tôi tôi nhìn anh, tất cả họ ngoảnh mặt nhìn nhau.
Mẹ kiếp, chuyện gì đang xảy ra thế này, có người tin rằng thằng nhóc này có thể làm người chết sống lại ư?
"Anh bạn à, anh nghe tôi nói một câu này, nếu như thắng nhóc là thần y, có thể cải tử hoàn sinh lại thì lại cần phải mở
quán hàng rong ở đây hay sao?”
"Không nghỉ ngờ gì nữa, thăng nhóc này rõ ràng là một tên lừa đảo."
Người đàn ông tóc húi cua quay đầu nói với người đàn ông kia.
'Thầm nghĩ, bản thân mình có bán đồ dùng cho phụ nữ cũng chẳng dám đi lừa đảo như thế.
Mà thẳng nhóc này còn dám nói mình là thần y, thế mà còn có người tin sao?
Lế nào thời buổi giờ nhiều kẻ ngu sỉ, người càng giàu lại càng đần ư?
"Câm miệng, sao anh có thể đi chửi bới thần y chứ."
Người đàn ông nghe người tóc húi cua kia nói thì sắc mặt lập tức trở nên sắc bén, quát lớn một tiếng.
"Bạch Hà, vả miệng!"
"Vâng thưa công tử.' Bạch Hà nghe mệnh lệnh người đàn ông thì đi về phía người đàn ông kia.
Bốp!
Đệ Nhất Thần Y Của Phú Bà - Bạch Hinh
Chương 30: Một lời gây chấn động!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương