Tân Phong ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy một cô gái cao gầy đang đi xuống cầu thang.
Cô ấy khoảng hai mươi mốt - hai mươi hai tuổi, xinh đẹp và rất giống Dương Như Tuyết.
Tuy đang cười nhưng nét mặt của cô ấy còn lạnh lùng hơn cả Dương Như Tuyết.
"Cô ấy là em gái tôi - Dương Thanh Linh." Thấy em gái mình đi xuống, Dương Như Tuyết liền giới thiệu ngắn gọn với Tân Phong.
Dương Thanh Linh chạy một mạch đến chỗ Dương Như Tuyết.
Cô ấy ôm lấy Dương Như Tuyết, nũng nịu nói: "Chị ơi, nhớ chị chết mất thôi, người ta không về thì chị cũng không đến trường đại học gặp người ta sao?”
Đang nói chuyện, Dương Thanh Linh cũng chú ý tới Tân Phong ở phía sau Dương Như Tuyết.
"Chị ơi, anh ta là ai? Anh ta là anh rể của em à?" Dương Thanh Linh hỏi, đôi mắt đẹp mở to.
"Đúng, anh ấy là anh rể của em, tên là Tân Phong, hai người làm quen đi." Dương Như Tuyết gật đầu, khi nhìn em gái, khuôn mặt lạnh lùng của cô lộ ra vẻ dịu dàng và yêu chiều hiếm có.
"Xin chào, lần đầu gặp nhau, sau này xin hãy chiếu cố nhiều nha." Tân Phong không biết nên chào như thế nào, chỉ đành đưa tay ra và nói mấy lời chào hỏi khuôn mẫu với Dương Thanh Linh.
Nhưng, Dương Thanh Linh phớt lờ bàn tay đưa ra của Tần Phong.
"Chị ơi, không phải chứ. Sao chị có thể tìm một người đàn ông như này? Chị phải cố chịu ấm ức để gả cho anh ta hả?"
".." Tân Phong.
Dương Thanh Linh không hề hay biết Dương Như Tuyết đã tốn rất nhiều tiền để tìm chồng.
Cô ấy chỉ nghe tin chị gái hẹn hò với một người đàn ông, hơn nữa người này còn sắp sửa tới ở rể.
Dương Thanh Linh cứ ngỡ người đàn ông có thể thu hút sự chú ý của chị gái cô ấy nếu không phải độc nhất vô nhị thì cũng phải có phong thái xuất chúng và khí chất ngời ngời.
Nhưng người đàn ông trước mặt cô ấy lúc này lại quá đỗi bình thường, ngoài vẻ ngoài khá đẹp trai ra thì không có khí chất gì cả.
Lấy người như này có khác gì cố chịu ấm ức để gả chồng đâu!!
"Tôi hỏi anh, anh đã lừa gạt chị gái tôi như thế nào?” Dương Thanh Linh bước đến gần Tân Phong và hỏi với giọng điệu tra hỏi.
".." Tân Phong.
"Thanh Linh, đừng đùa nữa. Từ hôm nay trở đi, anh ấy là anh rể của em, về sau phải chú ý nói năng nhé." Dương Như Tuyết kéo tay em gái.
"Chị, chị đã thay đổi rồi, tầm nhìn của chị không phải lúc nào cũng cao ư, sao bây giờ lại chọn trúng một người đàn ông như vậy?" Dương Thanh Linh lắc đầu, cảm thấy khó tin.
Phải biết rằng Dương Như Tuyết là tổng giám đốc điều hành tập đoàn Hoa Đại với giá trị thị trường hàng chục tỷ tệ và được mệnh danh là “CEO xinh đẹp nhất thành phố Lỗ Na”
Với sắc đẹp và tài năng của cô, rất nhiều thiếu gia giàu có theo đuổi, ấy nhưng cô vẫn không chút động lòng.
"Được rồi, Thanh Linh, em lên lầu thay một bộ quần áo đi. Lát nữa chúng ta sẽ về nhà cũ của nhà họ Dương để thăm ông bà nội. Tình trạng sức khỏe của ông nội đã bắt đầu chuyển biến xấu, đây cũng là lý do chị gọi em về gấp!" Dương Như Tuyết không giải thích nhiều, chỉ kêu em gái lên tầng hai thay quần áo trước.
Dương Thanh Linh nghĩ hoài không ra vì sao chị gái cô ấy lại chấm' Tân Phong, nhưng nghe tin bệnh tình của ông nội trở nên †ồi tệ, cô ấy vẫn quyết định lên lầu thay quần áo trước.
Chẳng mấy chốc, trong phòng khách căn biệt thự chỉ còn hai người Tân Phong và Dương Như Tuyết.
“Tân Phong, tôi dẫn anh về nhà cũ để gặp ông bà nội của tôi, anh nhất định phải thể hiện thật tốt nhé!” Dương Như Tuyết nói.
"Bây giờ, ông nội tôi bị bệnh phải năm trên giường, bà nội tôi là người quản lý mọi việc của nhà họ Dương, anh không được để người khác phát hiện ra anh là con rể giả mạo. Nhất là khi đứng trước mặt bà nội tôi, tuy đã nhiều tuổi, bà vẫn là một phụ nữ mạnh mẽ có tác phong làm việc như sấm rền gió cuốn, không gì có thể giấu được bà, vì vậy anh phải đặc biệt chú ý!"
"Yên tâm, tôi nhận thù lao để làm công việc này thì tất sẽ diễn đúng vai chàng rể giả mạo, tuyệt đối không để ai nhận ra đâu.” Tân Phong nói.
Chẳng qua chỉ là đóng kịch, chuyện này không thể làm khó hắn được.
Nhưng, Tần Phong hơi tò mò không biết tại sao Dương Như Tuyết lại muốn giấu chuyện này với gia đình.
Có điều, Dương Như Tuyết không nói ra lý do, Tân Phong. cũng chẳng tội gì phải gặng hỏi.
Hăn chỉ cần vờ làm người đến ở rể, đâu phải chồng thật của Dương Như Tuyết.
"Tôi nhắc lại, tuyệt đối không được để nhà họ Dương biết anh là kẻ giả mạo, khi đến trang viên nhà họ Dương, hãy luôn đi bên cạnh tôi, bớt nói nhảm. Tôi tin anh đã nhớ rõ tiền bồi thường vi phạm hợp đồng.” Dương Như Tuyết vẫn lo lắng nên quyết định cảnh cáo Tân Phong một lần nữa.
Chẳng mấy chốc, Dương Thanh Linh đã thay quần áo và bước xuống. Cô ấy mặc một chiếc váy làm tôn lên dáng người thon thả duyên dáng, ai nhìn cũng cảm nhận được vẻ thuần khiết của hoa khôi trường đại học.
“Chúng ta xuất phát nhé!” Dương Như Tuyết đứng dậy, bước ra khỏi cửa không chút chần chừ.
Dương Thanh Linh chỉ vào Tân Phong đang đi theo chị gái, hỏi: "Chị, không phải chứ, chị muốn dẫn anh ta về trang viên nhà họ Dương à?"
"Có vấn đề gì không? Anh ấy là chồng chị, chị đương nhiên muốn dẫn anh ấy đi gặp ông bà nội." Dương Như Tuyết nói.
“Chị ơi, em không biết tại sao chị lại chấm anh ta, nhưng nếu để anh ta tới ở rể, chị không sợ người nhà họ Dương sẽ cười chúng ta hay sao?” Dương Thanh Linh nói nhỏ với chị gái.
Đệ Nhất Thần Y Của Phú Bà - Bạch Hinh
Chương 6: Cô ấy là em gái tôi
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương