Chương 15: Rời đi
Trình Tuyết Ý bình tĩnh nhìn vị Thánh nữ vạn người mê này rồi nhìn sang Phó Tiêu Nhiên đang nhíu mày quan tâm đến sự an toàn của muội muội. Ánh mắt hắn thỉnh thoảng dừng lại trên người nàng, theo tiến độ quần áo trên người nàng khô ráo, cuối cùng dừng lại trên má nàng.
Mái tóc ướt át dính vào gò má trắng nõn, đôi mắt to trong veo của nàng lướt qua khuôn mặt Phó Tinh Hoa rồi ngẩn ngơ nhìn về phía Phó Tiêu Nhiên. Phó Tiêu Nhiên hơi khựng lại, nhận ra mình nhìn chằm chằm vào người ướt sũng của nàng là bất lịch sự, vội vàng quay đầu đi.
Trình Tuyết Ý thực ra không để tâm đến những điều này.
Nàng lớn lên ở Phệ Tâm Cốc, có thể sống sót đã tốt lắm rồi, nào còn hơi sức đâu mà để ý đến việc có được tôn trọng hay không.
Nàng chỉ nhất thời ngẩn ngơ, vì cách đối xử của huynh muội Phó gia mà nghĩ đến Vũ Phù Quang.
Hắn tuyệt đối không thể xảy ra chuyện.
Đó là người thân duy nhất của nàng trên đời này.
Trình Tuyết Ý chậm rãi bò dậy, chống tay đứng lên, nhỏ giọng nói: "Đa tạ Thánh nữ."
Nàng kiệt sức, linh phủ rung chuyển, đừng nói dùng pháp thuật làm khô quần áo ướt sũng, ngay cả đứng vững cũng rất khó khăn.
Phải nhanh chóng rời khỏi đây mới được.
Vài đạo linh quang lóe lên ở phía xa, là người của Ngọc Kinh Thần Tông đến đây.
Thẩm Nam Âm đã ngự kiếm đến hội hợp với bọn họ để tìm hiểu nguyên nhân Thủy Tiêu bị ma hóa.
Bọn họ chắc phải xử lý xong phiền phức ở đây mới có thể rời đi.
Trình Tuyết Ý liếc nhìn đại sư huynh đang bận rộn, hắn nghiêng người về phía này, đệ tử Ngọc Kinh đang nói chuyện với hắn mặc hoa bào cầm quạt xếp, cho dù không phải tông chủ thì cũng là phó tông chủ.
Ngay cả người như vậy đứng cùng hắn cũng có chút kém sắc.
Trình Tuyết Ý chú ý tới môi Thẩm Nam Âm có một vết đỏ, cực kỳ rõ ràng khi hắn nói chuyện, bản thân hắn dường như không cảm nhận được, dù sao vết thương nhỏ này gần như không đau, hắn đang lo lắng chuyện khác nên căn bản không chú ý đến.
Trình Tuyết Ý lặng lẽ li.ếm đầu lưỡi.
Là nàng cắn.
Cảm giác ngạt thở dưới nước quá khó chịu, nàng cắn hắn, nói là hôn thì không bằng nói là cướp đoạt hơi thở.
Hàm răng sắc nhọn hung hăng cắn lên đôi môi mềm mại của hắn, khiến hắn ngoan ngoãn dâng hiến toàn bộ hơi thở.
Cũng chính cú cắn này khiến cho đôi mắt kinh ngạc trong biển máu tỉnh táo lại, Chân Võ Minh Hoa Đạo Quân đột nhiên đẩy nàng ra.
Sau khi lên bờ, hắn cố tình không nhìn đến những gì đã xảy ra với nàng.
... Con đường thuần phục còn dài lắm.
Trình Tuyết Ý kiên quyết cáo từ Phó Tinh Hoa: "Thời gian không còn sớm, phi thuyền e rằng không thể đi ngay được, ta còn có nhiệm vụ, chuyện ở đây ta cũng không giúp được gì nên sẽ không ở lại đây vướng chân mà đi làm nhiệm vụ trước."
"Đa tạ Thánh nữ đã đưa ta một đoạn đường."
Nàng đứng ở đuôi thuyền, sau khi người của Ngọc Kinh Thần Tông đến đã có người lấy ra linh kiều để đệ tử Vô Dục Thiên Cung trên phi thuyền có thể chuyển đến.
Phó Tinh Hoa có chút lo lắng nói: "Nơi này không an toàn, ngươi một mình rời đi e là không ổn, hay là chờ một chút."
"Có đại sư huynh và các vị đạo quân của Ngọc Kinh Thần Tông ở đây, Thủy Tiêu lần này chắc chắn chạy không thoát, ta sẽ không sao đâu, Thánh nữ không cần lo lắng."
Trình Tuyết Ý đã quyết tâm rời đi, nói xong liền bước xuống linh kiều, Phó Tinh Hoa không giữ được, đành phải kéo Phó Tiêu Nhiên đến.
"Huynh trưởng, huynh đi tiễn vị sư muội kia đi, xem nàng đến Thủy Vân Gian rồi trở về."
Phó Tiêu Nhiên từ chối: "Ta tuyệt đối không thể để muội một mình ở nơi nguy hiểm như vậy."
Phó Tinh Hoa chỉ vào Thẩm Nam Âm: "Chân Võ đạo quân không phải ở đây sao?"
"Nhưng mà..."
Phó Tiêu Nhiên muốn nói, cho dù Thẩm Nam Âm có lợi hại đến đâu cũng không phải huynh trưởng của nàng.
Trong lòng hắn có rất nhiều chuyện, ít nhất là hiện tại, Tinh Hoa không phải là ưu tiên hàng đầu.
Nhưng nghĩ đến tương lai của Tinh Hoa, lại cảm thấy đây là một cơ hội tốt để vun đắp tình cảm.
Phó Tiêu Nhiên suy nghĩ một chút rồi cắn răng nói: "Vậy muội phải đi cùng hắn, không được rời nửa bước. Chuyện của Ma tộc không phải chuyện nhỏ, tuyệt đối không thể sơ suất."
"Được rồi, huynh đi nhanh đi, ta sẽ đi tìm Thẩm sư huynh."
Phó Tinh Hoa nói xong liền xách váy đi, Phó Tiêu Nhiên xác định nàng đã đến bên cạnh Thẩm Nam Âm mới đuổi theo Trình Tuyết Ý.
Tu vi của Tuyết Ý thấp, nhất thời cũng không đi được xa, tốc độ của Phó Tiêu Nhiên nhanh, chắc chắn có thể đuổi kịp.
Phó Tinh Hoa buồn bã nhìn bóng dáng huynh trưởng một lúc, chợt nghe thấy Diệp Nhược Băng của Ngọc Kinh Thần Tông đang gọi Thẩm Nam Âm bên cạnh.
"Nam Âm?"
"Thẩm Nam Âm? Ngươi có nghe thấy không?"
Phó Tinh Hoa sửng sốt, kinh ngạc nhìn Thẩm Nam Âm, trước tiên là nhìn thấy đôi mắt mông lung của hắn dưới ánh trăng, sau đó là đôi môi dính máu.
"Ta đang nghe." Thẩm Nam Âm đáp: “Theo lời Ấn sư huynh, ban đầu Thủy Tiêu vẫn bình thường, sau khi chạy trốn đến gần phi thuyền mới đột nhiên bị ma hóa."
Diệp Nhược Băng nói: "Đúng vậy. Vừa rồi ngươi không nói gì, ta còn tưởng ngươi đang thất thần. Dù ta quen biết ngươi đã lâu nhưng chưa từng thấy ngươi thất thần bao giờ."
Phó Tinh Hoa im lặng, cũng có cùng suy nghĩ với Diệp Nhược Băng.
Thẩm Nam Âm sẽ thất thần khi nói chuyện với người khác sao? Sao có thể.
"Điều tra ra được nguyên nhân Thủy Tiêu nổi loạn chưa?" Thẩm Nam Âm hỏi chuyện chính, chuyện hắn vừa rồi không thất thần cũng không ai nhắc lại nữa.
Diệp Nhược Băng nghiêm túc trả lời: "Người bên dưới nói là trong trấn bị hạn hán, có mấy đạo sĩ đến tuyên truyền có thể cầu mưa, sau khi làm pháp trận, Thủy Tiêu bị dẫn đến đây, đổ mưa lớn. Ban đầu thì không sao, sau đó mưa càng lúc càng lớn, không ngừng lại được mới gây ra lũ lụt."
"Mấy đạo sĩ đó đâu?"
"Không rõ tung tích."
Phó Tinh Hoa nghe vậy nhíu mày: "Nếu có thể tìm được quần áo hoặc pháp khí của bọn họ, ta có thể tìm được vị trí của bọn họ."
Diệp Nhược Băng gãi đầu: "Vậy thì phải tìm cho kỹ, xem bọn họ có để lại dấu vết gì không."
"Nhưng ta đoán bọn họ chỉ là tán tu ở đâu đến, vì tiền tài mà cầu mưa cho dân chúng thôi, ta đã kiểm tra pháp trận cầu mưa của bọn họ, không có vấn đề gì. Tại sao Thủy Tiêu lại mưa lớn không ngừng, còn bị ma hóa ở đây, mới là chuyện cần làm rõ."
Thẩm Nam Âm không nói gì mà chỉ đi xuống phi thuyền bắt Thủy Tiêu vừa rồi đã rút lui vì Hồng Trần Kiếm.
Còn Diệp Nhược Băng dẫn người đi điều tra xem sau khi nước rút, xung quanh có gì bất thường, tại sao Thủy Tiêu lại bị ma hóa.
Phó Tinh Hoa do dự một chút, rồi đuổi theo Thẩm Nam Âm như lời huynh trưởng dặn dò.
Thẩm Nam Âm phát hiện nàng đi theo, dần dần chậm bước chân.
Phó Tinh Hoa đuổi kịp một lúc sau, rất khó không chú ý đến đôi môi dính máu của hắn.
"Thẩm sư huynh, ngươi bị thương?"
Phó Tinh Hoa nhịn không được hỏi.
Thẩm Nam Âm khựng lại, đột nhiên đưa tay che miệng.
Vết cắn rất nhẹ, nếu không chú ý thì hoàn toàn không cảm thấy đau.
Thẩm Nam Âm nhớ lại bóng dáng Trình Tuyết Ý rời đi một mình, Phó Tiêu Nhiên đi tiễn nàng, nàng hẳn sẽ không gặp nguy hiểm.
Lau đi vết máu trên môi, Thẩm Nam Âm nghe thấy Phó Tinh Hoa hỏi: "Sư huynh bị thương như thế nào vậy?"
Nàng thật sự không hiểu, giọng điệu đầy hoang mang.
Thẩm Nam Âm rút kiếm ra, kiếm khí của Hồng Trần Kiếm khiến Phó Tinh Hoa phải lùi lại một bước.
Nàng dùng tay áo che mắt, nghe thấy câu trả lời nhàn nhạt của Thẩm Nam Âm bên tai.
"Bị cắn."
Ồ, thì ra là vậy.
Phó Tinh Hoa gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Là bị cắn lúc đánh nhau, vậy cũng có lý.
Thẩm Nam Âm: "Thánh nữ không cần đi theo ta."
Hắn tạo ra một kết giới bảo vệ Phó Tinh Hoa bên trong.
"Đây là bản mệnh kết giới của ta, ngươi ở bên trong sẽ không sao." Hắn giải thích: “Đi cùng ta hàng ma rất nguy hiểm."
Phó Tinh Hoa nhìn kết giới lấp lánh xung quanh, muốn nói lại thôi.
Thẩm Nam Âm khẽ gật đầu, ngự kiếm rời đi trước khi nàng có dũng khí từ chối.
Đây mới là thái độ và cách sắp xếp trước giờ của hắn đối với các sư muội.
Chứ không phải là đang bận việc quan trọng vẫn muốn dừng lại để xem xét vết thương nhỏ không đáng kể của nàng.
Sai lầm với Trình Tuyết Ý là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng.
Hắn sẽ không tái phạm nữa.
…
Đến Thủy Vân Gian, Trình Tuyết Ý dừng bước, quay đầu lại.
"Ta đã đến rồi, Thánh tử còn muốn đi cùng ta tới khi nào?"
Phó Tiêu Nhiên đến đây là nghe theo lời muội muội, nhưng đã đến rồi, đương nhiên phải đưa Phật đưa đến Tây Thiên.
Hắn không lộ diện là vì giao tiếp với người khác rất phiền phức.
Không ngờ tiểu đệ tử Luyện Khí kỳ này lại có thể phát hiện ra hắn.
Phó Tiêu Nhiên cảm thấy kỳ lạ, hắn cầm kiếm bước ra từ bóng cây, nhìn nàng từ trên xuống dưới một lượt, hờ hững nói: "Ngươi muốn hái cái gì, mọc ở đâu, hình dáng như thế nào, nói cho ta biết, ta hái cho ngươi, ngươi mau về tông môn đi, bên ngoài không an toàn."
... Đẹp trai thì đẹp trai thật, nhưng lại hay ra vẻ ta đây, giọng điệu nói chuyện cũng khó ưa, nhưng trong lòng lại có ý tốt.
Trình Tuyết Ý nhắm mắt lại, tay sờ lên lệnh bài nhiệm vụ bên hông, dựa theo những gì Phó Tiêu Nhiên hiểu biết về nàng trước đó, nói chuyện với nàng mất rất nhiều thời gian, nàng còn có thể "lấy lòng tốt của người khác làm lòng lang dạ thú", không ngờ nàng lại ném lệnh bài nhiệm vụ qua ngay lập tức.
Đè Xong Mới Biết Nhầm Người
Chương 15: Chương 15
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương