Đè Xong Mới Biết Nhầm Người

Chương 39: Chương 39



Chương 39:

Hắn là kiểu người mà nàng chưa từng gặp qua, Càn Thiên Tông có rất nhiều đệ tử bắt chước hắn, nhưng cái thần khó bắt chước, yêu quái ngàn năm có thể đánh cắp được dung mạo của hắn, nhưng không thể nào đánh cắp được ánh mắt và khí chất của hắn.

Hắn thật sự rất khác biệt.

"Theo lý mà nói, ta cũng vi phạm môn quy." Trình Tuyết Ý nhỏ giọng hỏi hắn giữa đêm khuya tĩnh mịch: “Vì sao Đại sư huynh không phạt ta?"

Nàng đột nhiên tiến lại gần, tay vu.ốt ve ngực hắn, thăm dò vào trong áo ngoài, nhón chân đến bên tai hắn, trước khi Thẩm Nam Âm kịp phản ứng lại nhìn chỗ nào đó phía dưới, ẩn ý nói: "Cũng đánh ta 30 ‘tiên’ đi, Đại sư huynh~"

"Trình Tuyết Ý."

Thẩm Nam Âm cuối cùng cũng bùng nổ.

Hắn một tay đẩy nàng ra, gọi cả họ lẫn tên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta sẽ coi như đêm nay chưa từng gặp muội, cũng chưa từng nghe muội nói những lời này."

Trình Tuyết Ý nhìn bộ dạng kích động của hắn, khẽ lắc lục lạc bên hông.

Linh âm vang lên, một trận gió thổi qua Linh Thực Viên, Thẩm Nam Âm đã sớm đề phòng nên không bị linh âm mê hoặc tâm thần, nhưng hắn vẫn không nhịn được mà run lên.

"Ta nói gì quá đáng sao? Đại sư huynh kích động như vậy làm gì, chẳng lẽ ta không phạm sai lầm, không nên bị phạt?"

Thẩm Nam Âm nhắm chặt mắt.

Trình Tuyết Ý vẫn chưa đủ: "Đại sư huynh không nên đánh ta sao? Hay là huynh hiểu lầm lời ta nói, liên tưởng đến ý gì khác?"

"Đại sư huynh, ta không hiểu, huynh nghĩ đến cái gì mà kích động như vậy, giải thích cho ta nghe một chút được không?"

Làm sao nàng không biết chứ.

Ánh mắt nàng ta nhìn xuống dưới trước khi nói chuyện đã quá rõ ràng.

Bây giờ lại giả vờ ngây thơ vô tội nói mình bị hiểu lầm, thật sự chiếm hết thượng phong, chẳng tốn chút sức lực nào.

Không thể nói lý được mà.

"Ta không chỉ bất kính với đồng môn, ta còn 'ra tay đánh nhau' với đồng môn, hạ độc tra tấn, tu luyện tà thuật, Đại sư huynh không nên 'trừng trị' ta sao?"

Trình Tuyết Ý rõ ràng nói hai nghĩa, nhưng nghĩa đen của lời nàng nói thật sự không thể bắt bẻ được.

Bầu trời bắt đầu sáng, Thẩm Nam Âm không muốn ở lại thêm nữa bèn xoay người bỏ đi, Trình Tuyết Ý không ngăn được, cũng không định ngăn cản nữa.

Đêm nay châm ngòi đủ rồi, thêm nữa e là sau này hắn nhìn thấy nàng sẽ phải tránh xa.

Vậy thì hãy kết thúc bằng một câu nói khiến người ta khắc cốt ghi tâm.

Trình Tuyết Ý xách theo hộp đựng, thản nhiên nói: "Đại sư huynh vì ta mà phá lệ, đúng không?"

Thẩm Nam Âm dừng lại tại chỗ, không bước thêm bước nào nữa.

Trình Tuyết Ý xách hộp đựng đi tới, vốn định lướt qua hắn rời đi nhưng bỗng nhiên thấy Thẩm Nam Âm giơ tay cởi đai lưng.

Ngay cả nàng cũng bị cảnh tượng này làm cho chấn động, ngây người tại chỗ, trừng lớn mắt không thể tin nổi nhìn đối phương.

Có ý gì??

Đột nhiên c.ởi quần áo là muốn làm gì...

Nội tâm còn chưa hết chấn động đã bị một phen chấn động khác làm cho không nói nên lời.

Thẩm Nam Âm cởi áo nửa chừng rồi xoay người lại, nói với nàng: "Ta chưa từng phá lệ cho ai."

"Muội phạm sai lầm, không phải lỗi của riêng muội, việc ta thất trách không thể trốn tránh trách nhiệm, trước khi Lý sư điện bị phạt, ta đã tự mình chịu phạt rồi."

Hắn bình tĩnh nói: "Chuyện này vốn không cần nói cho muội biết, nhưng hôm nay Trình sư muội đã thấy rồi, sau này hãy lấy đó làm bài học, đừng..."

Giọng nói của Thẩm Nam Âm đột nhiên im bặt, bởi vì trên lưng ấm áp của hắn đặt lên một bàn tay lạnh lẽo.

Bàn tay vừa rồi còn ấm áp hơn một chút nhờ dung hợp linh đan, bỗng nhiên lại trở nên lạnh lẽo, Trình Tuyết Ý không biết đã đến phía sau hắn từ lúc nào, nhẹ nhàng v.uốt ve vết thương đã đóng vảy trên lưng hắn, khẽ hỏi: "Đau không?"

Thẩm Nam Âm lập tức mặc lại quần áo, thắt lại đai lưng, bước đi, nhưng lại bị người ta ôm lấy eo từ phía sau.

"Đại sư huynh, có đau không?"

Thẩm Nam Âm hít sâu một hơi, gỡ hai tay trên eo mình ra, nghiêm túc nói: "Trình sư muội, đừng vượt quá giới hạn nữa."

"Đây là lần cuối cùng."

Hắn sẽ không cho nàng cơ hội như vậy nữa.

Thẩm Nam Âm nhanh chóng rời đi, Trình Tuyết Ý nhìn theo bóng dáng hắn biến mất, nhìn những đường kinh mạch nổi lên trên tay mình, ma khí gào thét muốn quay trở lại cơ thể nàng, may mà hắn không quay đầu lại, nếu không đã bị lộ tẩy rồi.

Ánh sáng đỏ lóe lên đáy mắt rồi nhanh chóng biến mất, Trình Tuyết Ý không để tâm đến lời "lần cuối cùng" của hắn, chỉ cảm thấy tiếc nuối.

Vì sao những roi đó lại không phải do nàng đánh.

Dấu vết như vậy nên do nàng lưu lại mới đúng.

Thật tức chết mà.

Chân Võ đạo tràng.

Thẩm Nam Âm trở về tĩnh thất, nhưng vẫn không thể tĩnh tâm lại được.

Hắn ngồi xếp bằng trên bồ đoàn nhìn bức tranh tổ sư của tông môn phía trước, trong đầu lại chỉ toàn là bóng dáng không nên xuất hiện kia.

Trước khi gặp Trình Tuyết Ý, hắn chưa từng nghĩ đến chuyện nam nữ, cũng thật sự nguyện ý giống như sư tôn, cống hiến tất cả cho Càn Thiên Tông, không màng thế sự, không thành thân, chuyên tâm tu đạo.

Gặp Trình Tuyết Ý rồi, dù là trước khi bước vào tĩnh thất, hắn cũng chưa từng thay đổi tín niệm này.

Vậy nên, bây giờ đã thay đổi rồi sao?

Không biết, cũng không rõ.

Hắn đọc vạn quyển sách, duy chỉ có môn học về tình cảm là mù tịt.

Hiện thực không cho hắn thời gian để suy nghĩ những điều này, hắn trở về chưa được nửa khắc đã nhận được truyền âm của Diệp Nhược Băng thuộc Ngọc Kinh Thần Tông nên vội vàng rời khỏi tông môn.

Ở Bích Thủy Cung, có người nhắc đến việc hắn làm liên tục mấy ngày nay.

"Đại sư huynh hình như không biết mệt, sáng sớm đã đi Ngọc Kinh rồi, các ngươi nói Ngọc Kinh cũng thật vô dụng, chỉ là một Thủy Tiêu phản loạn thôi, sao đến bây giờ vẫn chưa điều tra ra nguyên nhân?"

Trình Tuyết Ý đang nghiền thuốc, liếc nhìn người nói chuyện, thầm nghĩ, sư tỷ còn chưa biết chuyện Thủy Tiêu nhập ma, nếu biết dính líu đến Ma tộc, mọi chuyện sẽ trở nên phức tạp và khó giải quyết hơn.

Ma tộc bọn họ đúng là phiền phức, Tuyết Ý cong khóe miệng.

"Nếu Quảng Văn Đạo Quân có thể tỉnh lại sớm thì tốt rồi, ít nhất chuyện Phệ Tâm Cốc có thể được làm sáng tỏ, Đại sư huynh cũng có thể nghỉ ngơi một chút."

Mọi người đều nhìn Ngọc Bất Nhiễm, Ngọc Bất Nhiễm nhắm chặt mắt, dù có tỉnh, lúc này nên giả chết là tốt nhất.

Mọi người tản đi, chỉ còn lại Trình Tuyết Ý, Ngọc Bất Nhiễm mới len lén mở mắt ra, vừa mở mắt đã thấy nàng khoanh tay, cười như không cười nhìn chằm chằm hắn.

"..." Thật đáng sợ.

Tự nói với lòng mình, Ngọc Bất Nhiễm trừ Đại sư huynh và sư tôn ra, không sợ trời không sợ đất.

Nhưng hiện tại hắn lại có chút sợ Trình Tuyết Ý.

"Đạo quân, nên tắm rửa rồi." Nàng cười nham hiểm: “Tuy tu vi của ngươi cao, có thể tích cốc, không có bụi bẩn, nhưng mặc một bộ quần áo quá lâu cũng không sạch sẽ lắm, vết máu dính vào hôm qua cũng không rửa sạch được, bây giờ các sư tỷ đều đi rồi, ta sẽ giúp ngươi tắm rửa."

Ngọc Bất Nhiễm trừng lớn mắt, kịch liệt phản đối, nhưng không ai để ý đến sự phản đối của hắn.

Tô trưởng lão quay lại thấy hắn sạch sẽ thơm tho, mặc quần áo mới còn khen Trình Tuyết Ý: "Giỏi lắm, một mình mà thay xong được, thật đáng khen."

Trình Tuyết Ý cười tươi như hoa nói: "Trưởng lão quá khen rồi."

Ngọc Bất Nhiễm mặt mày tái nhợt nhắm mắt lại, chỉ có một suy nghĩ, giá như hắn chết ở Phệ Tâm Cốc thì tốt rồi.

Như vậy cũng không cần bị một cô nương trẻ tuổi tùy ý đùa bỡn, không còn chút riêng tư nào.

Ai đến cứu hắn đi?

Không ai có thể cứu hắn.

Trình Tuyết Ý toàn quyền phụ trách sinh hoạt hàng ngày và thuốc men của hắn.

Nói đến, nàng cũng rất có thiên phú về khoản này, lật đại xem sách thuốc là có thể nhớ được tên và đặc tính của các loại dược thảo, chưa từng nhận sai.

Sắc thuốc cũng rất thuận lợi, từ lửa đến thời gian đều được kiểm soát rất tốt.

Mỗi lần uống thuốc, Ngọc Bất Nhiễm tuy có chút đắng, nhưng hiệu quả thật sự tốt hơn trước kia, hắn cảm nhận được cơ thể đang dần hồi phục, tâm trạng lại càng thêm phức tạp.

Cũng như lúc này, lại một ngày nữa, Trình Tuyết Ý ngồi bên cạnh cười nói: "Đạo quân, nằm uống canh thuốc cũng không tiện lắm, ta đặc biệt chế tạo thuốc viên cho ngươi, ngươi thử xem, mùi vị thế nào."

Nhìn viên thuốc đen sì kia, Ngọc Bất Nhiễm tuyệt vọng.

Không thể từ chối, hắn chỉ có thể cam chịu mở miệng, ngay khoảnh khắc ngậm viên thuốc kia, Ngọc Bất Nhiễm đột nhiên sững sờ.

Không đắng.

Tuy vẫn còn chút vị thuốc, nhưng lại ngọt hơn.

Ngọc Bất Nhiễm kinh ngạc nhìn nàng, Trình Tuyết Ý đặt ngón tay lên môi.

"Suỵt." Nàng nhỏ giọng nói: “Đừng nói ra ngoài, để người khác biết sẽ nói ta mềm lòng."

"Ta không muốn bị người khác coi thường."

Nàng xoay người đứng dậy, chắp tay sau lưng nhẹ nhàng rời đi, Ngọc Bất Nhiễm đã chịu đựng vị đắng lâu ngày, môi lưỡi khó được có vị ngọt, ngây người nhìn nàng hồi lâu mới lấy lại tinh thần.

Trình Tuyết Ý cảm nhận được ánh mắt đó, biết mục đích đã đạt được.

Hôm đó nghe Thẩm Nam Âm nhắc đến việc tuyển chọn đệ tử nội môn do Ngọc Bất Nhiễm phụ trách, nàng liền biết không thể đắc tội người này, nếu không sẽ bất lợi cho việc nàng tiến vào nội môn sau này.

Đáng tiếc lúc đó nàng đã đắc tội với hắn rồi, không thể nào đóng vai sư muội ngoan ngoãn từ đầu được nữa, vậy thì phải đổi cách khác.

Trước mắt xem ra vừa đánh vừa xoa cũng không tệ, Ngọc Bất Nhiễm hình như rất thích chiêu này.

"Hôm nay ta phải về Thái Huyền Cung một chuyến để lấy chút quần áo, tiện thể thăm tỷ muội tốt của ta."

Nàng dặn dò Ngọc Bất Nhiễm: “Ta sẽ không về quá muộn, nếu Đạo quân có chỗ nào không thoải mái hoặc cần ta thì lắc lục lạc này, ta sẽ biết." 

 
Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip W88
Tele: @erictran21
Loading...