Déjà Vu
Chương 1
Edit: Sà.
Beta: Khía.
__________
Lần đầu tiên Faber nhìn thấy Prak, Lyon đang có một trận tuyết nhỏ.
“Ngài khỏe không?” Người đàn ông trẻ tuổi có gương mặt như con nít lấy mũ xuống, quơ về phía y, trong đôi mắt xanh thẳm như bầu trời tràn đầy ý cười.
Faber đứng ở cửa ngẩn ngơ nói: “Cũng không tệ lắm, cậu là?”
“À.” Hắn đội mũ lại, đưa tay phải ra: “Xin tự giới thiệu một chút, tôi tên là William, William Prak.”
Faber lập tức phản ứng lại: “À, là cậu à, thứ lỗi cho tôi vì tuổi tác ngày càng cao nên trí nhớ cũng không tốt. Cậu vào đây uống một ly cà phê nóng chứ?”
Prak cười ha ha một tiếng: “Tại sao lại không chứ? Cảm ơn.”
Mấy ngày trước Faber đã nghe chủ nhiệm khoa nhắc qua, nhanh thôi sẽ có một người trẻ tuổi gia nhập vào khoa của bọn họ. Người trẻ tuổi này có kiểu tính tình ngây thơ và vô cùng lỗ mãng, mà loại tính cách này dù ít dù nhiều cũng đã ảnh hưởng đến thái độ học thuật của hắn, làm cho những nghiên cứu của hắn có một loại lãng mạn không thể ngờ được.
Mà lĩnh vực nghiên cứu của chàng trai trẻ tuổi đáng yêu này lại vô tình trùng khớp với lĩnh vực của y, y cũng không biết nên vui hay buồn nữa.
“Cà phê rất ngon.” Prak nhẹ nhàng đặt ly cà phê lên đĩa, mỉm cười nhìn Faber.
Người kia nhẹ uống một ngụm cà phê, nhìn về phía đối phương, trong ánh mắt còn có thêm vài phần tìm tòi nghiên cứu: “Còn gần một tháng nữa mới yêu cầu tựu trường, sao cậu đến Lyon sớm vậy?”
Prak hơi thận trọng: “Đúng vậy, tôi đã nghe Pirenne nói, ngài đang biên soạn một quyển lịch sử tổng quát thế kỷ Trung cổ của châu Âu hả?” Pirenne chính là tên của chủ nhiệm khoa.
Faber gật đầu: “Tôi nghĩ ông ấy nói không sai.”
“Quá tốt!” Prak lục túi công văn tùy thân của mình, lấy ra năm cái kim cài, một cây bút máy, nửa cục tẩy, cuối cùng lấy được một đống tiền lẻ, trong đó có một tờ giấy nhăn nhúm: “Đây là chút ý tưởng của tôi, mời ngài xem qua.”
Hắn mới tới Lyon, hẳn chưa nghe qua Faber nổi tiếng là một tên cuồng sạch sẽ, giờ phút này nhìn thấy trên mặt Faber lộ rõ vẻ chán ghét, chân tay hắn có chút luống cuống.
Màu mắt của hắn rất xanh làm cho Faber liên tưởng đến chuyến du lịch vào mỗi năm của mình, có thể nhìn thấy bầu trời cao lớn ở Scotland – thuần khiết, trong suốt, cao xa…
Faber nhận lấy tờ “bản thảo” tiện tay nghuệch ngoạc kia, cau mày nhìn.
Prak hô lên một tiếng rõ ràng, lộ ra ánh mắt của một chú chó nhỏ, giống như đang nói: “Như thế nào, ý tưởng của tôi không tệ chứ, mau đến khen tôi đi!”
Faber cố gắng kiềm chế nụ cười ở trong lòng, hơi nhức đầu khi phân biệt chữ viết trên tờ giấy đầy nếp gấp.
Mới xem được một nửa, Faber đã đứng lên, đi tới đi lui trong phòng.
Prak càng bất an hơn: “Tôi…”
“Đừng cắt đứt mạch suy nghĩ của tôi!!!” Faber quay đầu quát hắn.
Prak sợ hết hồn, từ trên ghế salon đứng lên nhìn tác phong của y ban nãy như hai người khác nhau.
Không giống với lý lịch yếu kém của hắn, Faber đã nghiên cứu lĩnh vực này được mười lăm năm, vào năm ngoái còn trở thành giáo sư chính của đại học, hơn nữa còn được nhận lấy một cái ghế riêng, học viện mời y làm chủ biên một bộ tác phẩm thế nào cũng trở thành sách giáo khoa cho mấy đời người, không còn nghi ngờ gì là khẳng định cao độ với y.
Y trẻ hơn so với tưởng tượng rất nhiều, lạnh lùng hướng nội như người ta vẫn đồn thổi, không chất chứa tình cảm riêng tư nào. Được rồi, có lẽ vẫn còn có tình cảm, vào lúc y thảo luận những vấn đề học thuật.
Rốt cuộc Faber cũng kết thúc chuỗi dạo bước không ngừng lại của mình, xoay người chậm rãi đi về phía Prak.
Prak cảm thấy mình giống như là linh dương trên thảo nguyên châu Phi, nhìn thấy báo săn mồi đang đi về phía mình, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Faber dừng lại trước mặt hắn, hơi khom người làm động tác tay mời: “Ngài William Prak, ngài có đồng ý làm phó biên tập bộ sách này không?”
–
Tác giả có lời muốn nói:
Inspired by Marc Bloch and Lucien Febvre, with all my respect.*
*Lấy cảm hứng từ Marc Bloch và Lucien Febvre với tất cả sự kính trọng của tôi.
Nhưng… Đây không phải là truyện đồng nhân, đây chỉ là tình hữu nghị chân thành thuần túy giữa các cao nhân, không hề có chút tình cảm bất hòa nào!!!
Đây chỉ là một đoản văn nhỏ mà thôi, chưa biết thời gian sẽ ra chương mới, nhưng nhất định không phải là một cái hố nhỏ giọt ~~
Beta: Khía.
__________
Lần đầu tiên Faber nhìn thấy Prak, Lyon đang có một trận tuyết nhỏ.
“Ngài khỏe không?” Người đàn ông trẻ tuổi có gương mặt như con nít lấy mũ xuống, quơ về phía y, trong đôi mắt xanh thẳm như bầu trời tràn đầy ý cười.
Faber đứng ở cửa ngẩn ngơ nói: “Cũng không tệ lắm, cậu là?”
“À.” Hắn đội mũ lại, đưa tay phải ra: “Xin tự giới thiệu một chút, tôi tên là William, William Prak.”
Faber lập tức phản ứng lại: “À, là cậu à, thứ lỗi cho tôi vì tuổi tác ngày càng cao nên trí nhớ cũng không tốt. Cậu vào đây uống một ly cà phê nóng chứ?”
Prak cười ha ha một tiếng: “Tại sao lại không chứ? Cảm ơn.”
Mấy ngày trước Faber đã nghe chủ nhiệm khoa nhắc qua, nhanh thôi sẽ có một người trẻ tuổi gia nhập vào khoa của bọn họ. Người trẻ tuổi này có kiểu tính tình ngây thơ và vô cùng lỗ mãng, mà loại tính cách này dù ít dù nhiều cũng đã ảnh hưởng đến thái độ học thuật của hắn, làm cho những nghiên cứu của hắn có một loại lãng mạn không thể ngờ được.
Mà lĩnh vực nghiên cứu của chàng trai trẻ tuổi đáng yêu này lại vô tình trùng khớp với lĩnh vực của y, y cũng không biết nên vui hay buồn nữa.
“Cà phê rất ngon.” Prak nhẹ nhàng đặt ly cà phê lên đĩa, mỉm cười nhìn Faber.
Người kia nhẹ uống một ngụm cà phê, nhìn về phía đối phương, trong ánh mắt còn có thêm vài phần tìm tòi nghiên cứu: “Còn gần một tháng nữa mới yêu cầu tựu trường, sao cậu đến Lyon sớm vậy?”
Prak hơi thận trọng: “Đúng vậy, tôi đã nghe Pirenne nói, ngài đang biên soạn một quyển lịch sử tổng quát thế kỷ Trung cổ của châu Âu hả?” Pirenne chính là tên của chủ nhiệm khoa.
Faber gật đầu: “Tôi nghĩ ông ấy nói không sai.”
“Quá tốt!” Prak lục túi công văn tùy thân của mình, lấy ra năm cái kim cài, một cây bút máy, nửa cục tẩy, cuối cùng lấy được một đống tiền lẻ, trong đó có một tờ giấy nhăn nhúm: “Đây là chút ý tưởng của tôi, mời ngài xem qua.”
Hắn mới tới Lyon, hẳn chưa nghe qua Faber nổi tiếng là một tên cuồng sạch sẽ, giờ phút này nhìn thấy trên mặt Faber lộ rõ vẻ chán ghét, chân tay hắn có chút luống cuống.
Màu mắt của hắn rất xanh làm cho Faber liên tưởng đến chuyến du lịch vào mỗi năm của mình, có thể nhìn thấy bầu trời cao lớn ở Scotland – thuần khiết, trong suốt, cao xa…
Faber nhận lấy tờ “bản thảo” tiện tay nghuệch ngoạc kia, cau mày nhìn.
Prak hô lên một tiếng rõ ràng, lộ ra ánh mắt của một chú chó nhỏ, giống như đang nói: “Như thế nào, ý tưởng của tôi không tệ chứ, mau đến khen tôi đi!”
Faber cố gắng kiềm chế nụ cười ở trong lòng, hơi nhức đầu khi phân biệt chữ viết trên tờ giấy đầy nếp gấp.
Mới xem được một nửa, Faber đã đứng lên, đi tới đi lui trong phòng.
Prak càng bất an hơn: “Tôi…”
“Đừng cắt đứt mạch suy nghĩ của tôi!!!” Faber quay đầu quát hắn.
Prak sợ hết hồn, từ trên ghế salon đứng lên nhìn tác phong của y ban nãy như hai người khác nhau.
Không giống với lý lịch yếu kém của hắn, Faber đã nghiên cứu lĩnh vực này được mười lăm năm, vào năm ngoái còn trở thành giáo sư chính của đại học, hơn nữa còn được nhận lấy một cái ghế riêng, học viện mời y làm chủ biên một bộ tác phẩm thế nào cũng trở thành sách giáo khoa cho mấy đời người, không còn nghi ngờ gì là khẳng định cao độ với y.
Y trẻ hơn so với tưởng tượng rất nhiều, lạnh lùng hướng nội như người ta vẫn đồn thổi, không chất chứa tình cảm riêng tư nào. Được rồi, có lẽ vẫn còn có tình cảm, vào lúc y thảo luận những vấn đề học thuật.
Rốt cuộc Faber cũng kết thúc chuỗi dạo bước không ngừng lại của mình, xoay người chậm rãi đi về phía Prak.
Prak cảm thấy mình giống như là linh dương trên thảo nguyên châu Phi, nhìn thấy báo săn mồi đang đi về phía mình, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Faber dừng lại trước mặt hắn, hơi khom người làm động tác tay mời: “Ngài William Prak, ngài có đồng ý làm phó biên tập bộ sách này không?”
–
Tác giả có lời muốn nói:
Inspired by Marc Bloch and Lucien Febvre, with all my respect.*
*Lấy cảm hứng từ Marc Bloch và Lucien Febvre với tất cả sự kính trọng của tôi.
Nhưng… Đây không phải là truyện đồng nhân, đây chỉ là tình hữu nghị chân thành thuần túy giữa các cao nhân, không hề có chút tình cảm bất hòa nào!!!
Đây chỉ là một đoản văn nhỏ mà thôi, chưa biết thời gian sẽ ra chương mới, nhưng nhất định không phải là một cái hố nhỏ giọt ~~
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương