"Không sao, hắn ta không dám nhìn nàng đâu..." Hoa Tỉ Thần nhìn tiểu mỹ nhân khiếp sợ vùi đầu vào ngực mình, hắn cảm thấy hơi buồn cười, vội vàng áp sát vành tai đỏ như nhỏ máu của nàng mà nói. Xưa nay, hạ nhân của vương phủ không dám nhìn thẳng vào chủ tử, không biết tiểu nha đầu này đang xấu hổ cái gì. Nhưng mà có một số việc phải dặn dò một chút: "Bây giờ đã muộn rồi, chúng ta đi Thư phủ thì hãy rẽ vào đường nhỏ, điều khiển xe ngựa đi đường đó. Trời đổ mưa, con đường tạo thành vũng bùn, xe phải chạy chậm một chút, chú ý an toàn. Lắc lư cũng không sao, đừng để lật xe thì tốt rồi..."
Phu xe cúi đầu chắp tay nhưng trong lòng lại oán thầm, vương gia phân phó như thế là có ý gì. Bây giờ trễ rồi lại muốn đi đường nhỏ, không phải nên đi mau sao, sao lại phân phó muốn đi chậm một chút chứ?
Nếu sợ hãi con đường toàn vũng bùn, không phải nên đi đường lớn rộng rãi sao?
Đường nhỏ gập ghềnh, nhiều vũng bùn hòn đá, nếu đởi lại là chiếc xe ngựa sang trọng được ngự ban thì còn có thể ổn định một chút. Nhưng mà lúc này lại đổi thành xa liễn của quận chúa. Bởi vì quận chúa thích những chiếc xe quái dị kỳ lạ, nên xa liễn của quận chúa đi đường bằng còn xóc nảy, chớ nói chi khi đi đường vào lúc đêm khuya mưa to gió lớn thế này...
Mà vương gia vẫn thích nhất là xe ngựa vững chắc, có lần chạy qua hòn đá nên xe ngựa bị xóc nảy một chút đã trừ nửa tháng tiền công của hắn. Nhưng bây giờ, khi hồi phủ lại đặc biệt yêu cầu xa liễn của quận chúa, còn nói muốn đi đường nhỏ. Dù kỹ thuật lái xe của hắn cao siêu đến đâu, nhưng chắc chắn xe ngựa sẽ xóc nảy, lung lay, không hề vững chắc.
Nếu như lúc nãy hắn không nghe lầm, hẳn là lúc nãy vương gia nhấn mạnh việc xe lắc lư cũng không sao. Vương gia này, từ trước đến nay rất khó biết được tâm tư sâu cạn, hắn là hạ nhân chỉ cần bình tĩnh lái xe ổn định, nghe lời vương gia cố gắng lắc lắc lư lư.
Mà bên này, vương gia đã hoàn thành xong kế hoạch. Đương nhiên, hắn không biết phu xe nghĩ về mình thế nào, hắn vẫn chờ mong xe ngựa đi đường sẽ lắc lư, xóc nảy, tin tưởng sẽ có hiệu quả vô cùng tốt. Cũng không uổng công hắn kìm nén sự chán ghét trong lòng, ngồi lên chiếc xe ngựa xóc nảy mà từ trước đến giờ hắn vẫn không thích.
Giày gấm vừa nhấc, đi lên bậc thang dẫn lên xe ngựa. Lúc đi qua lại hắn bất ngờ phát hiện dường như mình tìm được bảo vật, tiểu huyệt của tiểu nữ nhân này vừa mềm nhỏ, ấm áp lại siết chặt. Nhưng cũng có tính đàn hồi và bao lấy hắn một cách tốt đến lạ thường, khi đang đi qua lại, hắn cố ý cắm sâu vào thịt mềm trong hoa bích vài lần, tiểu huyệt đã tiết ra thủy quang trong suốt, nước càng chảy ra càng trơn tuột.
Rõ ràng cảm nhận được tiểu huyệt chật hẹp kia đã có thể dần tiếp nhận được sự xâm lấn của vự vật to lớn, hắn dần gia tăng thêm chút sức. Khi bước lên xe ngựa, đùi hơi dùng sức, cự vật chôn ở giữa hai chân tiểu mỹ nhân cẩn thận luật động, tìm kiếm chỗ thịt mềm mẫn cảm trong chỗ sâu của hoa tâm.
Sau khi tìm được, đầu tiên là nhẹ nhàng cọ qua, sau đó lại cắm mạnh vào, đến khi thân thể mềm mại của nàng bắt đầu run rẩy, huyệt mềm nhỏ siết chặt cũng dần co chặt lại. Trên lồng ngực hắn cũng bị lây dính vệt nước mắt khi thiếu nữ cất tiếng khóc nỉ non...
"Ưm ưm... Không cần... Không thoải mái..." Liếc mắt qua đã thấy hai người bọn họ đi vào xe ngựa, Thư Khuynh Mặc không rành thế sự bị làm một hơi đã ở trên đỉnh dục vọng. Nàng cũng không biết cảm giác khó tả này gọi là khoái cảm, nhưng nàng cảm thấy thân thể càng trở nên mềm nhũn, nước mắt cũng không cầm được mà từng giọt từng giọt lăn ra khỏi hốc mắt.
Hơn nữa, trong thân thể nàng như muốn nổ tung, giống như pháo hoa nổ rầm rầm trên bầu trời vào ngày lễ tế. Cảm giác tê dại đến cực điểm kia làm nàng không thể chịu nổi, chỉ có thể yếu ớt cuộn mình lại. Tay nhỏ ôm chặt vai rộng to lớn của nam nhân, giống như chỉ như thế mới có thể khiến cho cảm giác kì quái kia tan đi một chút...
"Ngoan... Chỗ nào không thoải mái... Xe ngựa bắt đầu đi rồi, chúng ta cũng thừa cơ hội này... Bắt đầu tính toán món nợ nàng nợ đi ta. Trước khi trở lại Thư phủ, chúng ta sẽ tính toán mối nợ này cho xong đã..." Nhìn thấy tiểu nữ nhân đang co quắp trước ngực mình, nước mắt như mưa, bộ dáng đáng yêu kia làm lòng hắn liên tục rung động. Hắn thương tiếc sờ lên mái tóc dài như thác nước của nàng.
Sau đó, đương nhiên là phải tiếp tục đòi nợ. Hắn giơ ngón tay trước mắt tiểu nữ nhân, trịnh trọng nghiêm túc nói ra sự trừng phạt: "Hừ... Đầu tiên là nàng nhung nhớ nhảy vào trong lòng tay, sau đó nàng bỏ tay nhỏ vào ngực ta. Cuối cùng còn ngồi lên bảo bối tuyệt thế của ta, đè nó sắp hỏng... Cho nên, ta phải đòi lại từng thứ. Bây giờ đến lượt nàng ôm ta..."
Lời tác giả muốn nói:
Chương sau xe ngựa mới thật sự đi trên con đường xóc nảy, làm thế nào mà một chiếc xe ngựa bình thường lại thật sự biến thành "Xe xóc nảy" chứ?
Trước tiên là xe "Xóc nảy", rồi người lại "Xóc nảy", cuối cùng cũng khiến xe càng "Xóc nảy", ha ha ha.
Đêm Dài Trầm, Mộng Lưu Luyến
Chương 13: Đêm Thứ Nhất 12. Xe Ngựa Phải Lắc Lư Mới Thú Vị
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương