Đêm Nay Tỉnh Rượu
Chương 88
Ánh mắt Lục Tử Cẩn thường thường liếc nhìn Sầm Mặc Tiêu, tinh thần Sầm Mặc Tiêu vốn đã rất không ổn rồi, nàng run rẩy nhắc nhở Lục Tử Cẩn: "Đai an toàn, thắt đai an toàn."
Lục Tử Cẩn không cách nào rảnh tay: "Chị không có việc gì, em đừng động, em trước thắt đai an toàn, nhắm mắt lại."
Sầm Mặc Tiêu hít vào một hơi, vươn tay, vẫn luôn nhìn nàng. Lục Tử Cẩn sau khi tăng tốc tranh thủ được một chút thời gian, duỗi tay kéo qua đai an toàn. Sầm Mặc Tiêu lập tức câu lấy, thay nàng siết chặt, cuối cùng cài ổn vào bên ghế.
Lúc này Sầm Mặc Tiêu mới ngồi trở lại, cài chính mình đai an toàn.
Lục Tử Cẩn lòng nóng như lửa đốt, nếu tiếp tục như vậy cho dù không đâm xe, chỉ sợ trái tim Sầm Mặc Tiêu cũng chịu không nổi.
Nàng nhìn kính chiếu hậu, làn đường bên kia cách con lươn đang vắng vẻ, nàng thấp giọng nói: "A Tiêu, nắm chặt, nhắm mắt lại, chúng ta muốn sang bên kia, em tin tưởng chị, mọi việc sẽ ổn."
Vừa dứt lời, nàng lập tức đánh tay lái, đồng thời nhanh chóng đạp phanh xe, xe tông vào con lươn vượt sang làn đường ngược chiều.
Lý Nguyên phanh lại không kịp, lao đi rất xa. Lục Tử Cẩn lập tức lái trở về, nàng không muốn tiếp tục dây dưa cùng kẻ điên này, nàng không thể mang theo Sầm Mặc Tiêu mạo hiểm.
Lý Nguyên đuổi theo không bỏ, Lục Tử Cẩn nhìn chung quanh con đường phía trước, cũng không nơi để tránh né, nếu chờ tên điên kia tông tới, không biết kết quả sẽ như thế nào.
Vì thế nàng cắn răng tại chỗ quay đầu, ngừng ở giữa giao lộ nhìn Lý Nguyên lao tới, khoảng cách giữa hai chiếc xe càng ngày càng gần, Lục Tử Cẩn liền đạp chân ga, nhanh chóng vọt lên. Tư thế không muốn sống của nàng dọa cho Lý Nguyên sợ hãi, hắn vốn là mãn đầu óc ý niệm điên cuồng, lúc này cũng nhịn không được chệch tay lái, hai chiếc xe trực diện lướt qua nhau, Lục Tử Cẩn tức khắc đánh tay lái sang phải, lực đánh vào cực lớn trực tiếp làm xe Lý Nguyên bị tông văng ra, quay cuồng mấy vòng trên đường liền nện xuống đất, chổng vó lên trời.
Lục Tử Cẩn dùng sức ổn định tay lái, xe mất khống chế không ngừng lao qua trái phải giữa đường, rốt cuộc hiểm hiểm ngừng lại.
Toàn bộ phần mui của chiếc xe đều bị bung lên, động cơ đã bị cháy hỏng. Lục Tử Cẩn nghe được một cỗ mùi xăng nồng nặc, hẳn là bình xăng tan vỡ, không thể đợi trong xe, lúc này mới chạy nhanh xuống xe.
Lục Tử Cẩn cởi bỏ đai an toàn, hung hăng đạp cửa xe, liền cấp tốc dìu Sầm Mặc Tiêu đi xuống.
Sầm Mặc Tiêu đã không có sức lực, trận truy đuổi kịch liệt vừa rồi làm nàng cả người hỏng mất, cảnh tai nạn xe năm đó cùng cảnh các nàng đâm vào con lươn đan chéo trong tâm trí nàng, làm trái tim nàng bất kham gánh nặng.
Nàng gắt gao đè nặng ngực, cũng không muốn ở thời điểm này làm Lục Tử Cẩn lo lắng. Chỉ là sắc mặt nàng quá mức khó coi, Lục Tử Cẩn lòng tràn đầy nôn nóng, lấy ra di động gọi 120.
Sầm Mặc Tiêu muốn mở miệng nói chuyện, lại phát không ra thanh âm, chỉ là ánh mắt dừng ở phía sau Lục Tử Cẩn, duỗi tay nắm lấy Lục Tử Cẩn và chỉ chỉ mặt sau.
Lý Nguyên đã từ cửa sổ xe bò ra tới, hắn đầy đầu là máu lung lay đứng lên, trong tay cầm con dao lao thẳng tới các nàng.
Bởi vì Sầm gia nhà cũ ở khu biệt thự, trên con đường này cơ bản không có người đi đường, hai người già và trẻ con đi ngang qua lúc này cũng không dám xen vào, mang theo hài tử cuống quít chạy xa.
Lục Tử Cẩn không có trốn, sợ hắn tới gần Sầm Mặc Tiêu, nàng tiến lên phía trước vài bước.
Sầm Mặc Tiêu thở gấp, duỗi tay muốn giữ chặt nàng, lại nắm vào khoảng không, trong mắt có chút tuyệt vọng.
Lục Tử Cẩn đã gọi điện thoại báo nguy, không biết mất bao lâu cảnh sát mới tới đây được, trên con đường này cố tình không có thứ gì có thể giúp các nàng.
Lý Nguyên nửa bên mặt đều là máu, đầu kịch liệt đau đớn càng khơi dậy hắn hung tính, hắn vốn dĩ muốn tiến Sầm gia bắt cóc Sầm Khang Hồng, không nghĩ tới bên trong có bảo an. Hắn không cách nào ra tay, chỉ có thể làm người cố ý che chắn Sầm gia quanh thân tin tức, chính mình lái xe muốn cùng Sầm Mặc Tiêu cá chết lưới rách.
Lục Tử Cẩn nhìn chằm chằm vào hắn, biểu tình không hề sợ hãi, làm cho Lý Nguyên càng trong cơn giận dữ.
Hắn chỉ vào Lục Tử Cẩn nói: "Em không cho anh đường sống, anh cũng sẽ không cho em được sống tốt, Tử Cẩn, em cùng Sầm Mặc Tiêu hôm nay đều phải chết!"
Hắn nói xong cầm lấy dao liền đâm tới, Lục Tử Cẩn phản ứng thực mau, mấy năm nay nàng vẫn luôn luyện tập phòng thân, Lý Nguyên dùng chính là cậy mạnh, cũng không dự đoán được Lục Tử Cẩn có thể né tránh, một đao trực tiếp thất bại.
Hắn sửng sốt quay đầu lại còn muốn tiếp tục, Lục Tử Cẩn nghênh diện một chân dùng đủ sức lực, trực tiếp đá vào trên mặt Lý Nguyên, Lý Nguyên lập tức ngã ngửa xuống đất, con dao trong tay cũng văng ra ngoài.
Chớp lấy thời cơ, Lục Tử Cẩn tự nhiên sẽ không bỏ qua, cơ hồ là một bước vọt lên liền muốn nhặt lấy dao. Lý Nguyên ý thức được không ổn, bất chấp đầu váng mắt hoa, tay chân cùng sử dụng quơ quào, ở Lục Tử Cẩn bắt lấy dao liền tóm chặt tay nàng!
Hai bên đều cố gắng hết sức đoạt dao, giằng co ngã trên mặt đất, Lý Nguyên tuy rằng bị thương nhưng sức nam nhân vẫn chiếm ưu thế. Lục Tử Cẩn thực cố hết sức, tay bắt lấy chuôi dao bị nắm đến sinh đau.
Lý Nguyên trên mặt gân xanh bạo khởi, xoay người ngăn chặn Lục Tử Cẩn, giữ chặt tay nàng, ý đồ đẩy mũi dao đâm vào thân thể nàng.
Sầm Mặc Tiêu xem đến cả người rét run, chẳng sợ không còn chút sức lực, cũng giãy giụa bò lên, loạng choạng chạy tới. Trong tay không có đồ vật có thể dùng, nàng nắm di động đập thẳng vào đầu Lý Nguyên.
Lý Nguyên đau kêu một tiếng, liều mạng cong chân gạt ngã Sầm Mặc Tiêu. Lục Tử Cẩn đầy mặt trướng hồng, bắt lấy cơ hội này cắn răng đột nhiên dùng sức, lập tức dao trong tay trở ngược, không chút lưu tình đâm thẳng vào cơ thể Lý Nguyên!
Một dao đi xuống, Lý Nguyên kêu rên một tiếng, cuộn tròn thân thể nằm trên mặt đất, phảng phất không còn sức đánh trả.
Lục Tử Cẩn co tay lại, trên mặt không hề huyết sắc, theo bản năng lui về sau một bước, nàng kinh hồn chưa định nhìn Lý Nguyên, cắn chặt răng, liền vội vàng chạy qua đỡ lên Sầm Mặc Tiêu.
Cách đó không xa tiếng còi xe cảnh sát đã truyền tới, Lục Tử Cẩn cả người thoát lực, tay cũng đang phát run, nhưng vẫn cố sức ôm Sầm Mặc Tiêu, hô hấp dồn dập: "A Tiêu, không có việc gì, đừng sợ, đừng sợ. Em bình tĩnh lại, không cần khẩn trương, không cần khẩn trương."
Nàng chính mình đều tay chân lạnh lẽo, vẫn là cấp Sầm Mặc Tiêu vỗ về ngực, làm nàng ấy thư hoãn xuống.
Sầm Mặc Tiêu ngực khó chịu muốn mệnh, trái tim giống như bị cự thạch đè lên, làm nàng thở không nổi. Nhưng Lý Nguyên ngã trên mặt đất nàng cũng đoán được đã xảy ra chuyện gì, vì thế ánh mắt dừng ở phía sau Lục Tử Cẩn, muốn nhìn một chút hắn thế nào.
Chỉ là ánh mắt vừa nhìn, nàng con ngươi đột nhiên co chặt, cũng không biết từ đâu bộc phát ra sức lực, lập tức ôm lấy Lục Tử Cẩn tránh qua bên trái, hai người cùng nhau ngã ở trên mặt đất.
Sầm Mặc Tiêu động tác vừa nhanh vừa vội, Lục Tử Cẩn không hề phòng bị ngã xuống, trong mắt ngoài Sầm Mặc Tiêu còn nhìn đến một bóng đen ở phía sau vừa sượt qua nàng ấy.
Âm thanh của con dao xuyên qua vải dệt chui vào máu thịt dường như được khuếch đại vô hạn, thân thể Sầm Mặc Tiêu co giật dữ dội, sau đó liền xụi lơ ngã xuống trên người Lục Tử Cẩn.
Lý Nguyên cả người nằm ngửa trên mặt đất, trước người quần áo toàn bộ bị nhiễm máu, nguyên bản con dao đâm vào thân thể hắn lại không thấy bóng dáng.
Lục Tử Cẩn đôi mắt trợn to, tay cứng đờ mò mẫm ở sau lưng Sầm Mặc Tiêu, sau đó gắt gao đè lại, dùng cánh tay chống giãy giụa ngồi dậy, tê thanh nói: "A Tiêu, A Tiêu!"
Nàng gắt gao ôm Sầm Mặc Tiêu, "A — người tới a, bác sĩ đâu, cứu người, mau cứu người a!" Nàng gần như khóc thét lên, đối nơi xa chạy tới xe cảnh sát tê tâm liệt phế kêu.
Sầm Mặc Tiêu hơi thở mong manh, cả khuôn mặt trắng như tờ giấy, đôi mắt màu sáng cũng trở nên ảm đạm, mí mắt vô lực rũ xuống, hỗn độn nhìn Lục Tử Cẩn.
Nàng miễn cưỡng động môi dưới, trong cổ họng hàm hồ nỉ non mấy chữ. Lục Tử Cẩn cúi đầu nước mắt đều dừng ở trên mặt nàng, cầu xin nói: "Em đừng nói chuyện, đừng ngủ A Tiêu, em nhìn chị, A Tiêu, không cần ngủ, chị cầu xin em, đừng ngủ!"
"Em...... Kỳ thật...... Thấy đủ. Đời trước...em cũng...không có chị."
Lục Tử Cẩn nhìn nàng nói chuyện, dán lỗ tai nghe được mấy chữ mơ hồ không rõ, trong lúc nhất thời không hiểu Sầm Mặc Tiêu muốn nói gì, một ý niệm đã từng bị xem nhẹ trong quá khứ bỗng nhiên thổi quét lại đây.
Chỉ là nàng rốt cuộc vô tâm tư suy nghĩ chuyện này, Sầm Mặc Tiêu nói xong mấy chữ đó liền nhắm mắt lại không có động tĩnh, nàng nằm ở trong ngực Lục Tử Cẩn, sắc mặt trắng nhợt, đầu vô lực dựa vào khuỷu tay Lục Tử Cẩn, ngực đều nhìn không ra tới phập phồng, làm Lục Tử Cẩn từng đợt đầu váng mắt hoa, khắp người lạnh lẽo khiến nàng toàn thân đều phát run.
Hàm răng gắt gao cắn ở bên nhau, tiếng nức nở trong cổ họng từ giữa răng phát ra, bi thống mà thảm thiết.
Cảnh sát xuống xe nhìn đến đầy đất hỗn độn, trong ba người ở hiện trường, hai người sống chết không rõ, còn một người kề bên hỏng mất, chạy nhanh lấy ra bộ đàm: "Mau mau, cho xe cứu thương tới, số 124 giao lộ Văn Hoa, hai người bị thương!"
Sau đó mấy cảnh sát tiến lên tách ra Lục Tử Cẩn cùng Sầm Mặc Tiêu, muốn xem xét thương thế Sầm Mặc Tiêu, Lục Tử Cẩn ngồi liệt nơi đó, gắt gao nhìn chằm chằm người trong ngực.
Mặc cho cảnh sát không ngừng dò hỏi, ánh mắt nàng khóa chặt Sầm Mặc Tiêu, một câu cũng không chịu nói. Nàng cái gì cũng không thể suy nghĩ, thậm chí cuối cùng các nàng đến bệnh viện, cửa phòng cấp cứu đóng lại, tầm nhìn của nàng rốt cuộc nhìn không tới Sầm Mặc Tiêu, nàng mới phảng phất bị vặn ra chốt mở, sở hữu sợ hãi vô lực cùng thống khổ toàn bộ ập đến, làm nàng trực tiếp tê liệt ngã xuống mặt đất.
Bên này mấy người Lâm Mạc nhận được tin tức đều chạy tới bệnh viện, nhìn đến dáng vẻ Lục Tử Cẩn thất hồn lạc phách, Lâm Mạc trong lòng tức khắc chợt lạnh.
Lâm Mạc trước hết tiến lên lôi kéo Lục Tử Cẩn, vội vàng hỏi: "Mặc Tiêu thế nào? Nàng chỗ nào bị thương, là phát bệnh sao? Lục Tử Cẩn, cô nói chuyện đi, trên người cô như thế nào đều là máu, là máu của Mặc Tiêu sao?"
Lục Tử Cẩn tựa như rối gỗ thẳng ngơ ngác nhìn Lâm Mạc, Diêu Thanh cùng Trần Tư Lương vội đến ngăn cản: "Lâm Mạc cô bình tĩnh một chút, đừng như vậy đối nàng, chúng ta đi hỏi bác sĩ."
Diêu Thanh kéo ra Lâm Mạc, Trần Tư Lương chạy nhanh đỡ nàng ngồi xuống ghế dài, Lục Tử Cẩn lúc này mới mở miệng: "Nàng bị thương, bị Lý Nguyên......bị hắn đâm một đao."
Nàng nói đến Sầm Mặc Tiêu bị đâm một đao, phảng phất chính mình cũng bị đâm một đao, biểu tình phá lệ thống khổ.
"Nàng không nên đẩy tôi ra, nàng không nên....." Trong đầu Lục Tử Cẩn không ngừng nhớ lại cảnh tượng Sầm Mặc Tiêu mang theo nàng ngã trên mặt đất, cơ mặt run lên, cuối cùng nhịn không được bụm mặt đau khóc thành tiếng.
"Nếu nàng không đẩy tôi, Lý Nguyên không thể đâm trúng nàng, là tôi vô dụng, là tôi vô dụng."
Lâm Mạc đôi mắt đỏ bừng, bị Lý Nguyên đâm, đâm chỗ nào, có nghiêm trọng đến tính mạng không? Cô muốn hỏi, chính là nhìn đến Lục Tử Cẩn như vậy, lại chỉ có thể nuốt xuống, oán hận nói: "Hắn đâu, Lý Nguyên tên khốn kiếp ấy đâu?"
Diêu Thanh đi hỏi người trong bệnh viện, nghe được tiếng Lâm Mạc mạc phẫn nộ chất vấn, thấp giọng nói: "Y tá nói, vừa rồi cảnh sát đưa tới hai người, một nam một nữ đều bị dao đâm, cảnh sát cũng ở bên kia trông chừng, Lý Nguyên hẳn là cũng đang được cấp cứu."
"Cấp cứu? Loại kẻ điên như hắn thì nên chết đi, dựa vào cái gì đi cứu hắn?" Lâm Mạc phẫn nộ không thôi.
"Xin hỏi ai là người nhà bệnh nhân?" Bác sĩ bên trong lấy ra một cái folder, biểu tình nghiêm túc.
Lục Tử Cẩn không biết từ đâu ra sức lực, đứng lên nhào tới: "Là tôi, tôi là vợ nàng, nàng thế nào, nàng thế nào rồi?"
"Chúng ta còn đang cấp cứu, người bệnh có tiền sử bệnh tim, lúc đưa lại đây bệnh tim đột phát, lại mất máu quá nhiều, nhưng vết thương sau lưng nàng cần lập tức phẫu thuật, dưới loại tình huống này nguy hiểm cực đại, yêu cầu người nhà ký tên." Trừ bỏ giải phẫu ký tên, bác sĩ còn cầm một tờ thông báo bệnh tình nguy kịch, thở dài nói: "Các vị phải làm tốt chuẩn bị tâm lý, người bệnh có khả năng không chịu nổi."
Lục Tử Cẩn chân mềm nhũn trực tiếp quỳ xuống, ở Trần Tư Lương hai người đỡ nàng, nàng nghẹn ngào cầu bác sĩ: "Tôi cầu bác sĩ, nhất định cứu nàng, nhất định phải cứu nàng."
"Cô đừng kích động, chúng tôi nhất định sẽ đem hết toàn lực."
Lục Tử Cẩn cuối cùng run rẩy ký tên, ba chữ Lục Tử Cẩn viết đến xiêu xiêu vẹo vẹo, đã vô pháp đứng ở trên giấy.
Lục Tử Cẩn liền dựa ngồi ở cửa phòng giải phẫu, không ngừng rớt nước mắt, những người nhà bệnh nhân ở khu chờ phòng giải phẫu nhìn nàng, đầy mặt thương cảm.
Lục Tử Cẩn nhắm mắt lại tim như bị đao cắt, nàng cho rằng đời này hết thảy đều thay đổi, Sầm Mặc Tiêu đã biết âm mưu của cha con Lý Nguyên, liền sẽ tốt hơn, không giống đời trước như vậy tuổi xuân chết sớm. Nhưng hiện tại vẫn gặp một kiếp như vậy, đời trước chính là năm nay, chính là năm nay...... Nghĩ đến đây, sợ hãi cùng tuyệt vọng hoàn toàn đem nàng mai một.
Nàng trùng sinh một đời rốt cuộc là vì cái gì, lại làm nàng trải qua một lần đau mất người yêu tuyệt vọng sao!
- ------------------------------------
Lục Tử Cẩn không cách nào rảnh tay: "Chị không có việc gì, em đừng động, em trước thắt đai an toàn, nhắm mắt lại."
Sầm Mặc Tiêu hít vào một hơi, vươn tay, vẫn luôn nhìn nàng. Lục Tử Cẩn sau khi tăng tốc tranh thủ được một chút thời gian, duỗi tay kéo qua đai an toàn. Sầm Mặc Tiêu lập tức câu lấy, thay nàng siết chặt, cuối cùng cài ổn vào bên ghế.
Lúc này Sầm Mặc Tiêu mới ngồi trở lại, cài chính mình đai an toàn.
Lục Tử Cẩn lòng nóng như lửa đốt, nếu tiếp tục như vậy cho dù không đâm xe, chỉ sợ trái tim Sầm Mặc Tiêu cũng chịu không nổi.
Nàng nhìn kính chiếu hậu, làn đường bên kia cách con lươn đang vắng vẻ, nàng thấp giọng nói: "A Tiêu, nắm chặt, nhắm mắt lại, chúng ta muốn sang bên kia, em tin tưởng chị, mọi việc sẽ ổn."
Vừa dứt lời, nàng lập tức đánh tay lái, đồng thời nhanh chóng đạp phanh xe, xe tông vào con lươn vượt sang làn đường ngược chiều.
Lý Nguyên phanh lại không kịp, lao đi rất xa. Lục Tử Cẩn lập tức lái trở về, nàng không muốn tiếp tục dây dưa cùng kẻ điên này, nàng không thể mang theo Sầm Mặc Tiêu mạo hiểm.
Lý Nguyên đuổi theo không bỏ, Lục Tử Cẩn nhìn chung quanh con đường phía trước, cũng không nơi để tránh né, nếu chờ tên điên kia tông tới, không biết kết quả sẽ như thế nào.
Vì thế nàng cắn răng tại chỗ quay đầu, ngừng ở giữa giao lộ nhìn Lý Nguyên lao tới, khoảng cách giữa hai chiếc xe càng ngày càng gần, Lục Tử Cẩn liền đạp chân ga, nhanh chóng vọt lên. Tư thế không muốn sống của nàng dọa cho Lý Nguyên sợ hãi, hắn vốn là mãn đầu óc ý niệm điên cuồng, lúc này cũng nhịn không được chệch tay lái, hai chiếc xe trực diện lướt qua nhau, Lục Tử Cẩn tức khắc đánh tay lái sang phải, lực đánh vào cực lớn trực tiếp làm xe Lý Nguyên bị tông văng ra, quay cuồng mấy vòng trên đường liền nện xuống đất, chổng vó lên trời.
Lục Tử Cẩn dùng sức ổn định tay lái, xe mất khống chế không ngừng lao qua trái phải giữa đường, rốt cuộc hiểm hiểm ngừng lại.
Toàn bộ phần mui của chiếc xe đều bị bung lên, động cơ đã bị cháy hỏng. Lục Tử Cẩn nghe được một cỗ mùi xăng nồng nặc, hẳn là bình xăng tan vỡ, không thể đợi trong xe, lúc này mới chạy nhanh xuống xe.
Lục Tử Cẩn cởi bỏ đai an toàn, hung hăng đạp cửa xe, liền cấp tốc dìu Sầm Mặc Tiêu đi xuống.
Sầm Mặc Tiêu đã không có sức lực, trận truy đuổi kịch liệt vừa rồi làm nàng cả người hỏng mất, cảnh tai nạn xe năm đó cùng cảnh các nàng đâm vào con lươn đan chéo trong tâm trí nàng, làm trái tim nàng bất kham gánh nặng.
Nàng gắt gao đè nặng ngực, cũng không muốn ở thời điểm này làm Lục Tử Cẩn lo lắng. Chỉ là sắc mặt nàng quá mức khó coi, Lục Tử Cẩn lòng tràn đầy nôn nóng, lấy ra di động gọi 120.
Sầm Mặc Tiêu muốn mở miệng nói chuyện, lại phát không ra thanh âm, chỉ là ánh mắt dừng ở phía sau Lục Tử Cẩn, duỗi tay nắm lấy Lục Tử Cẩn và chỉ chỉ mặt sau.
Lý Nguyên đã từ cửa sổ xe bò ra tới, hắn đầy đầu là máu lung lay đứng lên, trong tay cầm con dao lao thẳng tới các nàng.
Bởi vì Sầm gia nhà cũ ở khu biệt thự, trên con đường này cơ bản không có người đi đường, hai người già và trẻ con đi ngang qua lúc này cũng không dám xen vào, mang theo hài tử cuống quít chạy xa.
Lục Tử Cẩn không có trốn, sợ hắn tới gần Sầm Mặc Tiêu, nàng tiến lên phía trước vài bước.
Sầm Mặc Tiêu thở gấp, duỗi tay muốn giữ chặt nàng, lại nắm vào khoảng không, trong mắt có chút tuyệt vọng.
Lục Tử Cẩn đã gọi điện thoại báo nguy, không biết mất bao lâu cảnh sát mới tới đây được, trên con đường này cố tình không có thứ gì có thể giúp các nàng.
Lý Nguyên nửa bên mặt đều là máu, đầu kịch liệt đau đớn càng khơi dậy hắn hung tính, hắn vốn dĩ muốn tiến Sầm gia bắt cóc Sầm Khang Hồng, không nghĩ tới bên trong có bảo an. Hắn không cách nào ra tay, chỉ có thể làm người cố ý che chắn Sầm gia quanh thân tin tức, chính mình lái xe muốn cùng Sầm Mặc Tiêu cá chết lưới rách.
Lục Tử Cẩn nhìn chằm chằm vào hắn, biểu tình không hề sợ hãi, làm cho Lý Nguyên càng trong cơn giận dữ.
Hắn chỉ vào Lục Tử Cẩn nói: "Em không cho anh đường sống, anh cũng sẽ không cho em được sống tốt, Tử Cẩn, em cùng Sầm Mặc Tiêu hôm nay đều phải chết!"
Hắn nói xong cầm lấy dao liền đâm tới, Lục Tử Cẩn phản ứng thực mau, mấy năm nay nàng vẫn luôn luyện tập phòng thân, Lý Nguyên dùng chính là cậy mạnh, cũng không dự đoán được Lục Tử Cẩn có thể né tránh, một đao trực tiếp thất bại.
Hắn sửng sốt quay đầu lại còn muốn tiếp tục, Lục Tử Cẩn nghênh diện một chân dùng đủ sức lực, trực tiếp đá vào trên mặt Lý Nguyên, Lý Nguyên lập tức ngã ngửa xuống đất, con dao trong tay cũng văng ra ngoài.
Chớp lấy thời cơ, Lục Tử Cẩn tự nhiên sẽ không bỏ qua, cơ hồ là một bước vọt lên liền muốn nhặt lấy dao. Lý Nguyên ý thức được không ổn, bất chấp đầu váng mắt hoa, tay chân cùng sử dụng quơ quào, ở Lục Tử Cẩn bắt lấy dao liền tóm chặt tay nàng!
Hai bên đều cố gắng hết sức đoạt dao, giằng co ngã trên mặt đất, Lý Nguyên tuy rằng bị thương nhưng sức nam nhân vẫn chiếm ưu thế. Lục Tử Cẩn thực cố hết sức, tay bắt lấy chuôi dao bị nắm đến sinh đau.
Lý Nguyên trên mặt gân xanh bạo khởi, xoay người ngăn chặn Lục Tử Cẩn, giữ chặt tay nàng, ý đồ đẩy mũi dao đâm vào thân thể nàng.
Sầm Mặc Tiêu xem đến cả người rét run, chẳng sợ không còn chút sức lực, cũng giãy giụa bò lên, loạng choạng chạy tới. Trong tay không có đồ vật có thể dùng, nàng nắm di động đập thẳng vào đầu Lý Nguyên.
Lý Nguyên đau kêu một tiếng, liều mạng cong chân gạt ngã Sầm Mặc Tiêu. Lục Tử Cẩn đầy mặt trướng hồng, bắt lấy cơ hội này cắn răng đột nhiên dùng sức, lập tức dao trong tay trở ngược, không chút lưu tình đâm thẳng vào cơ thể Lý Nguyên!
Một dao đi xuống, Lý Nguyên kêu rên một tiếng, cuộn tròn thân thể nằm trên mặt đất, phảng phất không còn sức đánh trả.
Lục Tử Cẩn co tay lại, trên mặt không hề huyết sắc, theo bản năng lui về sau một bước, nàng kinh hồn chưa định nhìn Lý Nguyên, cắn chặt răng, liền vội vàng chạy qua đỡ lên Sầm Mặc Tiêu.
Cách đó không xa tiếng còi xe cảnh sát đã truyền tới, Lục Tử Cẩn cả người thoát lực, tay cũng đang phát run, nhưng vẫn cố sức ôm Sầm Mặc Tiêu, hô hấp dồn dập: "A Tiêu, không có việc gì, đừng sợ, đừng sợ. Em bình tĩnh lại, không cần khẩn trương, không cần khẩn trương."
Nàng chính mình đều tay chân lạnh lẽo, vẫn là cấp Sầm Mặc Tiêu vỗ về ngực, làm nàng ấy thư hoãn xuống.
Sầm Mặc Tiêu ngực khó chịu muốn mệnh, trái tim giống như bị cự thạch đè lên, làm nàng thở không nổi. Nhưng Lý Nguyên ngã trên mặt đất nàng cũng đoán được đã xảy ra chuyện gì, vì thế ánh mắt dừng ở phía sau Lục Tử Cẩn, muốn nhìn một chút hắn thế nào.
Chỉ là ánh mắt vừa nhìn, nàng con ngươi đột nhiên co chặt, cũng không biết từ đâu bộc phát ra sức lực, lập tức ôm lấy Lục Tử Cẩn tránh qua bên trái, hai người cùng nhau ngã ở trên mặt đất.
Sầm Mặc Tiêu động tác vừa nhanh vừa vội, Lục Tử Cẩn không hề phòng bị ngã xuống, trong mắt ngoài Sầm Mặc Tiêu còn nhìn đến một bóng đen ở phía sau vừa sượt qua nàng ấy.
Âm thanh của con dao xuyên qua vải dệt chui vào máu thịt dường như được khuếch đại vô hạn, thân thể Sầm Mặc Tiêu co giật dữ dội, sau đó liền xụi lơ ngã xuống trên người Lục Tử Cẩn.
Lý Nguyên cả người nằm ngửa trên mặt đất, trước người quần áo toàn bộ bị nhiễm máu, nguyên bản con dao đâm vào thân thể hắn lại không thấy bóng dáng.
Lục Tử Cẩn đôi mắt trợn to, tay cứng đờ mò mẫm ở sau lưng Sầm Mặc Tiêu, sau đó gắt gao đè lại, dùng cánh tay chống giãy giụa ngồi dậy, tê thanh nói: "A Tiêu, A Tiêu!"
Nàng gắt gao ôm Sầm Mặc Tiêu, "A — người tới a, bác sĩ đâu, cứu người, mau cứu người a!" Nàng gần như khóc thét lên, đối nơi xa chạy tới xe cảnh sát tê tâm liệt phế kêu.
Sầm Mặc Tiêu hơi thở mong manh, cả khuôn mặt trắng như tờ giấy, đôi mắt màu sáng cũng trở nên ảm đạm, mí mắt vô lực rũ xuống, hỗn độn nhìn Lục Tử Cẩn.
Nàng miễn cưỡng động môi dưới, trong cổ họng hàm hồ nỉ non mấy chữ. Lục Tử Cẩn cúi đầu nước mắt đều dừng ở trên mặt nàng, cầu xin nói: "Em đừng nói chuyện, đừng ngủ A Tiêu, em nhìn chị, A Tiêu, không cần ngủ, chị cầu xin em, đừng ngủ!"
"Em...... Kỳ thật...... Thấy đủ. Đời trước...em cũng...không có chị."
Lục Tử Cẩn nhìn nàng nói chuyện, dán lỗ tai nghe được mấy chữ mơ hồ không rõ, trong lúc nhất thời không hiểu Sầm Mặc Tiêu muốn nói gì, một ý niệm đã từng bị xem nhẹ trong quá khứ bỗng nhiên thổi quét lại đây.
Chỉ là nàng rốt cuộc vô tâm tư suy nghĩ chuyện này, Sầm Mặc Tiêu nói xong mấy chữ đó liền nhắm mắt lại không có động tĩnh, nàng nằm ở trong ngực Lục Tử Cẩn, sắc mặt trắng nhợt, đầu vô lực dựa vào khuỷu tay Lục Tử Cẩn, ngực đều nhìn không ra tới phập phồng, làm Lục Tử Cẩn từng đợt đầu váng mắt hoa, khắp người lạnh lẽo khiến nàng toàn thân đều phát run.
Hàm răng gắt gao cắn ở bên nhau, tiếng nức nở trong cổ họng từ giữa răng phát ra, bi thống mà thảm thiết.
Cảnh sát xuống xe nhìn đến đầy đất hỗn độn, trong ba người ở hiện trường, hai người sống chết không rõ, còn một người kề bên hỏng mất, chạy nhanh lấy ra bộ đàm: "Mau mau, cho xe cứu thương tới, số 124 giao lộ Văn Hoa, hai người bị thương!"
Sau đó mấy cảnh sát tiến lên tách ra Lục Tử Cẩn cùng Sầm Mặc Tiêu, muốn xem xét thương thế Sầm Mặc Tiêu, Lục Tử Cẩn ngồi liệt nơi đó, gắt gao nhìn chằm chằm người trong ngực.
Mặc cho cảnh sát không ngừng dò hỏi, ánh mắt nàng khóa chặt Sầm Mặc Tiêu, một câu cũng không chịu nói. Nàng cái gì cũng không thể suy nghĩ, thậm chí cuối cùng các nàng đến bệnh viện, cửa phòng cấp cứu đóng lại, tầm nhìn của nàng rốt cuộc nhìn không tới Sầm Mặc Tiêu, nàng mới phảng phất bị vặn ra chốt mở, sở hữu sợ hãi vô lực cùng thống khổ toàn bộ ập đến, làm nàng trực tiếp tê liệt ngã xuống mặt đất.
Bên này mấy người Lâm Mạc nhận được tin tức đều chạy tới bệnh viện, nhìn đến dáng vẻ Lục Tử Cẩn thất hồn lạc phách, Lâm Mạc trong lòng tức khắc chợt lạnh.
Lâm Mạc trước hết tiến lên lôi kéo Lục Tử Cẩn, vội vàng hỏi: "Mặc Tiêu thế nào? Nàng chỗ nào bị thương, là phát bệnh sao? Lục Tử Cẩn, cô nói chuyện đi, trên người cô như thế nào đều là máu, là máu của Mặc Tiêu sao?"
Lục Tử Cẩn tựa như rối gỗ thẳng ngơ ngác nhìn Lâm Mạc, Diêu Thanh cùng Trần Tư Lương vội đến ngăn cản: "Lâm Mạc cô bình tĩnh một chút, đừng như vậy đối nàng, chúng ta đi hỏi bác sĩ."
Diêu Thanh kéo ra Lâm Mạc, Trần Tư Lương chạy nhanh đỡ nàng ngồi xuống ghế dài, Lục Tử Cẩn lúc này mới mở miệng: "Nàng bị thương, bị Lý Nguyên......bị hắn đâm một đao."
Nàng nói đến Sầm Mặc Tiêu bị đâm một đao, phảng phất chính mình cũng bị đâm một đao, biểu tình phá lệ thống khổ.
"Nàng không nên đẩy tôi ra, nàng không nên....." Trong đầu Lục Tử Cẩn không ngừng nhớ lại cảnh tượng Sầm Mặc Tiêu mang theo nàng ngã trên mặt đất, cơ mặt run lên, cuối cùng nhịn không được bụm mặt đau khóc thành tiếng.
"Nếu nàng không đẩy tôi, Lý Nguyên không thể đâm trúng nàng, là tôi vô dụng, là tôi vô dụng."
Lâm Mạc đôi mắt đỏ bừng, bị Lý Nguyên đâm, đâm chỗ nào, có nghiêm trọng đến tính mạng không? Cô muốn hỏi, chính là nhìn đến Lục Tử Cẩn như vậy, lại chỉ có thể nuốt xuống, oán hận nói: "Hắn đâu, Lý Nguyên tên khốn kiếp ấy đâu?"
Diêu Thanh đi hỏi người trong bệnh viện, nghe được tiếng Lâm Mạc mạc phẫn nộ chất vấn, thấp giọng nói: "Y tá nói, vừa rồi cảnh sát đưa tới hai người, một nam một nữ đều bị dao đâm, cảnh sát cũng ở bên kia trông chừng, Lý Nguyên hẳn là cũng đang được cấp cứu."
"Cấp cứu? Loại kẻ điên như hắn thì nên chết đi, dựa vào cái gì đi cứu hắn?" Lâm Mạc phẫn nộ không thôi.
"Xin hỏi ai là người nhà bệnh nhân?" Bác sĩ bên trong lấy ra một cái folder, biểu tình nghiêm túc.
Lục Tử Cẩn không biết từ đâu ra sức lực, đứng lên nhào tới: "Là tôi, tôi là vợ nàng, nàng thế nào, nàng thế nào rồi?"
"Chúng ta còn đang cấp cứu, người bệnh có tiền sử bệnh tim, lúc đưa lại đây bệnh tim đột phát, lại mất máu quá nhiều, nhưng vết thương sau lưng nàng cần lập tức phẫu thuật, dưới loại tình huống này nguy hiểm cực đại, yêu cầu người nhà ký tên." Trừ bỏ giải phẫu ký tên, bác sĩ còn cầm một tờ thông báo bệnh tình nguy kịch, thở dài nói: "Các vị phải làm tốt chuẩn bị tâm lý, người bệnh có khả năng không chịu nổi."
Lục Tử Cẩn chân mềm nhũn trực tiếp quỳ xuống, ở Trần Tư Lương hai người đỡ nàng, nàng nghẹn ngào cầu bác sĩ: "Tôi cầu bác sĩ, nhất định cứu nàng, nhất định phải cứu nàng."
"Cô đừng kích động, chúng tôi nhất định sẽ đem hết toàn lực."
Lục Tử Cẩn cuối cùng run rẩy ký tên, ba chữ Lục Tử Cẩn viết đến xiêu xiêu vẹo vẹo, đã vô pháp đứng ở trên giấy.
Lục Tử Cẩn liền dựa ngồi ở cửa phòng giải phẫu, không ngừng rớt nước mắt, những người nhà bệnh nhân ở khu chờ phòng giải phẫu nhìn nàng, đầy mặt thương cảm.
Lục Tử Cẩn nhắm mắt lại tim như bị đao cắt, nàng cho rằng đời này hết thảy đều thay đổi, Sầm Mặc Tiêu đã biết âm mưu của cha con Lý Nguyên, liền sẽ tốt hơn, không giống đời trước như vậy tuổi xuân chết sớm. Nhưng hiện tại vẫn gặp một kiếp như vậy, đời trước chính là năm nay, chính là năm nay...... Nghĩ đến đây, sợ hãi cùng tuyệt vọng hoàn toàn đem nàng mai một.
Nàng trùng sinh một đời rốt cuộc là vì cái gì, lại làm nàng trải qua một lần đau mất người yêu tuyệt vọng sao!
- ------------------------------------
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương