Đó là một buổi tối hết sức bình thường.
Lương Chiêu Nguyệt vẫn làm thêm giờ để sắp xếp tài liệu như mọi khi.
Phòng in vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng máy in xì xì nhả giấy vang lên nối tiếp nhau. Máy in xong một tập, cô liền cầm lên kiểm tra, sau khi xác nhận không có sai sót thì đánh dấu vào danh sách.
Đối chiếu xong tập tài liệu cuối cùng, cô phân loại và sắp xếp hơn mười tập tài liệu theo giấy ghi chú, rồi ôm lên định quay về văn phòng.
Điện thoại reo, là bố cô, Lương Minh Khải, gọi đến.
Nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại vài giây, Lương Chiêu Nguyệt đặt tài liệu xuống rồi bắt máy.
Sau vài câu hỏi thăm xã giao, Lương Minh Khải đi vào chủ đề chính, ông nói: “Nguyệt à, bố thật sự xin lỗi con, vốn dĩ đã nói ngày mai sẽ chuyển tiền cho con, nhưng mà em gái con lại cứ nằng nặc đòi mua đàn dương cầm, con nói xem…”
Đầu dây bên kia liên tục vang lên mấy tiếng thở dài.
Lương Chiêu Nguyệt biết đây là chiêu trò quen thuộc của bố mình, nói nửa vời, để cô tự mình nói tiếp.
Nói thẳng ra là để cô tự tìm đường lui cho mình.
Cô nói: “Con biết rồi, chuyện học phí con sẽ tự nghĩ cách.”
Đã đạt được mục đích, nhưng Lương Minh Khải vẫn giả nhân giả nghĩa nói: “Hay là con xem mẹ con bên đó có giúp được không, bà ấy…”
Lương Chiêu Nguyệt ngắt lời ông: “Bố còn chuyện gì không ạ? Nếu không có gì thì cứ vậy đi, con đang vội nộp tài liệu.”
Lương Minh Khải lại ra vẻ quan tâm: “Khuya thế này rồi còn làm việc à? Chỉ là thực tập thôi, đừng cố sức quá, cần nghỉ ngơi thì phải nghỉ ngơi, sức khỏe là quan trọng nhất.”
Ông vừa dứt lời, Lương Chiêu Nguyệt đã cúp máy, ôm chồng tài liệu trên bàn rời khỏi phòng in.
Trở lại văn phòng, cô khóa tài liệu vào ngăn kéo bàn làm việc, tắt máy tính, cầm túi tote lên định tan làm thì điện thoại lại reo lần nữa.
Cúi đầu nhìn, là sếp Lục Bình gọi đến.
Kinh nghiệm trong quá khứ cho cô biết, đây là một cuộc gọi giao việc đột xuất.
Quả nhiên, Lục Bình bảo cô mang một phần tài liệu đến Câu lạc bộ Tinh Hải Ngạn.
Thực tập ở bộ phận đầu tư ngân hàng số hai của Chứng khoán Ngân Hải hơn hai tháng, chạy việc vặt giao tài liệu là một trong những công việc thường ngày của Lương Chiêu Nguyệt, cô đã quen rồi.
Thời gian gấp gáp, đi tàu điện ngầm không kịp nữa, cô bỏ tài liệu vào túi, xuống lầu bắt một chiếc taxi.
Xe chạy được mười phút, điện thoại lại vang lên lần nữa.
Lần này là mẹ cô, Lâm Đinh Vãn, gọi đến.
Lương Chiêu Nguyệt xoa xoa đầu ngón tay một lúc rồi bắt máy.
Cũng giống như Lương Minh Khải, mẹ cô cũng hỏi thăm vài câu rồi mới đi vào chuyện chính.
Bà nói: “Nguyệt à, bố con vừa nói với mẹ rồi, bên ông ấy đang kẹt tiền, chuyện học phí không giúp được gì nhiều, còn bên mẹ thì, anh trai con gần đây muốn mua nhà, tiền trả trước cần cả triệu tệ, mẹ…”
Bà cũng dùng chiến thuật dừng lại đột ngột.
Bên ngoài cửa sổ, cảnh sắc đường phố thành thị lướt qua nhanh chóng, chỉ để lại những hình ảnh mờ ảo.
Năm mười ba tuổi, bố mẹ lần lượt ly hôn rồi tái hôn, mỗi người đều có gia đình mới, còn cô ngược lại trở thành một sự tồn tại khó xử.
Lương Chiêu Nguyệt thu tầm mắt lại nói: “Không làm phiền mẹ đâu ạ, con sẽ tự nghĩ cách.”
Lâm Đinh Vãn vội nói: “Nguyệt à, con đừng khách sáo như vậy, mẹ sẽ nghĩ cách giúp con, một thời gian nữa sẽ nói lại với con sau.”
Cúp điện thoại, Lương Chiêu Nguyệt cảm thấy như cả người bị rút cạn sức lực.
Cô dựa vào lưng ghế, nắm chặt điện thoại, nhắm mắt lại, thở dài một hơi.
Nửa tiếng sau, cô đến nơi.
Là câu lạc bộ đàm phán kinh doanh nổi tiếng nhất Bắc Thành, những người ra vào Tinh Hải Ngạn đều là những nhân vật nổi tiếng trong các giới. Để đảm bảo tính riêng tư và địa vị cao cấp, nơi đây áp dụng chế độ thành viên, hạn mức tiêu dùng tối thiểu của một chiếc thẻ VIP là tám trăm nghìn tệ.
Lương Chiêu Nguyệt không có khả năng chi trả, đương nhiên không có tư cách đi vào.
Cô gọi cho Lục Bình rồi đứng ở cửa đợi.
Khoảng mười phút sau, Lục Bình đi ra, Lương Chiêu Nguyệt đưa tài liệu cho anh ta, định rời đi thì bị anh ta gọi lại.
“Bên trong đang uống ác lắm, em vào giúp anh đỡ vài ly nhé.”
Lương Chiêu Nguyệt do dự, lại nghe anh ta nói: “Tính là phí tăng ca xã giao.”
Phí tăng ca xã giao của Chứng khoán Ngân Hải rất cao, ba trăm tệ một giờ.
Năm hai cao học sắp khai giảng, mà học phí của cô vẫn chưa biết tìm đâu ra, lúc này đúng là đang thiếu tiền. Câu nói này của Lục Bình không khác gì nắm trúng tử huyệt của cô, cô hoàn toàn không tìm được lý do để từ chối.
Lương Chiêu Nguyệt đi vào cùng anh ta.
Trước khi vào phòng riêng, Lục Bình đặc biệt dặn dò cô: “Đừng uống nhiều quá, giữ chân họ là được, dự án này vẫn còn phải bàn tiếp.”
Cô gật đầu.
Đẩy cửa phòng riêng ra, một mùi rượu và khói thuốc xộc thẳng vào mặt, suýt chút nữa đã hun Lương Chiêu Nguyệt quay người đi ra ngay tại chỗ.
Nhưng nghĩ đến khoản phí tăng ca không nhỏ kia, cô nín thở bước vào.
Họ đến đúng lúc, một đám người đang thi nhau uống rượu, cảnh tượng vô cùng kịch liệt.
Thấy Lục Bình ra ngoài một chuyến còn dẫn về một cô gái xinh đẹp, mọi người đều nói đùa không biết có phải anh ta đi mời viện binh về không.
Lương Chiêu Nguyệt mỉm cười đứng bên cạnh.
Lục Bình nói: “Đây là thực tập sinh dưới trướng tôi, cô ấy vẫn còn đi học, các vị nương tay nhé.”
Nói thì nói vậy, nhưng căn bản chẳng có tác dụng gì, ngược lại còn thổi bùng lên khí thế chuốc rượu.
Khó khăn lắm mới có người đến, lại còn là một cô gái xinh đẹp biết uống rượu, một đám người lần lượt đưa ly rượu về phía Lương Chiêu Nguyệt.
Cô vừa uống, vừa thỉnh thoảng liếc nhìn về phía Lục Bình.
Lúc này Lục Bình đang cầm tài liệu cô mang đến để bàn chuyện với một người đàn ông.
Anh ta ngồi ngay ngắn, nói đến khô cả họng; còn người đàn ông kia thì co người trong ghế sô pha, như không có xương, mắt lim dim, thỉnh thoảng gật đầu phụ họa.
Ghế sô pha và bàn rượu chỉ cách nhau chưa đầy hai bước chân, một bên yên tĩnh căng thẳng, một bên náo nhiệt điên cuồng.
Một khung cảnh rất đỗi chia rẽ.
Thế nhưng rất nhiều hợp đồng dự án lại được bàn bạc ổn thỏa trong một môi trường như thế này.
Uống liên tục gần một tiếng đồng hồ, Lương Chiêu Nguyệt thực sự không chống đỡ nổi nữa, bèn viện cớ đi vệ sinh.
Ở trong nhà vệ sinh gần năm phút, cô vốc một vốc nước lạnh rửa mặt, lau khô vết nước rồi đi về. Lúc đi qua góc rẽ, cô tình cờ bắt gặp người đàn ông lúc nãy đang gọi điện thoại.
“Cái tên Lục Bình này đúng là biết điều thật, dẫn theo một thực tập sinh, lại còn là con gái, uống rượu như bán mạng vậy, mấy người dưới trướng tôi không chịu nổi cái kiểu uống như người điên của cô gái đó, nên đã ký trước thỏa thuận hợp tác rồi, chúng tôi cũng chuẩn bị rút đây, cậu qua đón tôi đi.”
Cúp điện thoại, người đàn ông rít mạnh một hơi thuốc, dí điếu thuốc vào rãnh gạt tàn bên cạnh thùng rác để dập tắt, rồi đi về phía phòng riêng.
Đợi người đi xa rồi, Lương Chiêu Nguyệt mới chậm rãi đi theo sau.
Trở lại phòng, thấy mọi người đã đang thu dọn đồ đạc, Lương Chiêu Nguyệt hỏi Lục Bình: “Xong rồi ạ?”
Lục Bình chỉ vào tập tài liệu trong cặp: “Em uống làm người ta sợ rồi, Từ tổng đã ký trước thỏa thuận hợp tác, chi tiết hẹn ngày khác bàn lại.”
Thông thường đến bước này, dự án cũng đã chắc chắn đến chín phần mười, phần còn lại chẳng qua chỉ là vấn đề về chi phí.
Cô thở phào nhẹ nhõm, đi theo Lục Bình tiễn mọi người xuống lầu.
Vị Từ tổng trong lời của Lục Bình tên đầy đủ là Từ Minh Hằng.
Anh ta là con trai út của chủ tịch tập đoàn Từ thị, hơn nữa còn là một trong những đối tác của Vân Hòa Capital*, dưới tay anh ta có rất nhiều dự án đầu tư, cả doanh nghiệp đã niêm yết và chưa niêm yết đều có. Người ta thường nói gần quan được ban lộc, các ngân hàng đầu tư thường sẽ tạo mối quan hệ tốt với những người trong giới đầu tư, ngoài việc để có được thông tin từ nguồn đầu tiên, thì còn là để tranh giành dự án.
Capital*: quỹ đầu tư/tập đoàn tài chính
Quan hệ giữa Lục Bình và Từ Minh Hằng trước nay không tệ, lần này nghe nói trong các dự án anh ta đầu tư, có một doanh nghiệp đang có kế hoạch niêm yết, Lục Bình ngửi thấy mùi là bám riết lấy ngay.
Xuống đến tầng một, những người khác lần lượt gọi xe rời đi, chỉ còn lại một mình Từ Minh Hằng đang đợi người đến đón.
Anh ta hút vài hơi thuốc, chỉ vào Lục Bình mắng: “Cậu cũng ác quá rồi đấy, gọi đến người gì thế, chỉ biết uống rượu không cần mạng à.”
Nghĩ đến việc Từ Minh Hằng đánh giá mình là một người điên.
Lương Chiêu Nguyệt cúi đầu nhìn xuống đất.
Mười giờ đêm, ánh trăng trong trẻo, xung quanh đặc biệt yên tĩnh và trầm lặng.
Lục Bình cười nói: “Anh tưởng ai cũng có xuất thân ưu việt như anh à, những người dân thường như chúng tôi trên lưng đè nặng mấy ngọn núi lớn, phải kiếm tiền nuôi sống gia đình, kiếm miếng cơm không dễ dàng đâu.”
Từ Minh Hằng mắng một câu: “Ăn cho chết cậu đi.”
Trong lúc nói chuyện, một chiếc xe từ phía trước chạy tới.
Đó là một chiếc Bentley màu đen, dưới màn đêm mờ mịt, trông cực kỳ khiêm tốn mà sang trọng.
Từ Minh Hằng vẫy tay: “Xe đến rồi, tôi đi trước đây.”
Anh ta uống không nhiều rượu, nhưng đi đường vẫn có chút loạng choạng, Lục Bình đỡ anh ta qua đó, Lương Chiêu Nguyệt cầm cặp đi bên cạnh.
Cửa sau xe mở ra, Từ Minh Hằng mắng: “Hay cho cậu đấy Châu Vân Xuyên, không biết đỡ một tay à.”
Người bên trong không đáp lời.
Anh ta bị mất mặt, được Lục Bình đỡ, vừa lầm bầm chửi rủa vừa leo lên xe.
Lương Chiêu Nguyệt đúng lúc đưa cặp tài liệu lên.
Khi thu tay lại, đèn ở ghế sau vừa hay bật sáng, cô vô thức ngẩng đầu nhìn lên.
Ngay lập tức bắt gặp một đôi mắt đen thẳm sâu hun hút.
Ánh sáng trong xe vàng vọt, người đàn ông đó dựa vào lưng ghế, trên đầu gối đặt một chiếc iPad, dường như bị làm phiền, tay anh dừng lại trên màn hình, lơ đãng liếc nhìn một cái.
Ánh mắt sắc bén mà lại lạnh lùng.
Trong một thoáng đã chiếm trọn tâm hồn cô.
Trong khoảnh khắc, tim Lương Chiêu Nguyệt không khỏi thắt lại.
Cô đứng sững tại chỗ, hoàn toàn quên mất cả suy nghĩ.
Dường như mọi người xung quanh đều không tồn tại, trong mắt cô chỉ có duy nhất mình anh.
Người đàn ông đó nhìn cô chằm chằm hai giây, một lúc sau, anh lặng lẽ thu tầm mắt lại, cúi xuống nhìn vào iPad, ngón tay thỉnh thoảng lướt trên đó.
Anh tập trung vào công việc, còn người khác, chuyện khác, hoàn toàn không liên quan đến anh.
Gió đêm thổi qua, thấm vào da thịt, để lại cảm giác se se lạnh.
Lục Bình kéo nhẹ túi của cô.
Lương Chiêu Nguyệt giật mình tỉnh táo lại, lùi về sau một bước, giữ khoảng cách với chiếc xe.
Từ Minh Hằng gục trên khung cửa sổ xe, nói: “Lục Bình, thực tập sinh này của cậu lợi hại thật! Hôm nay coi như tôi thua.”
Lục Bình cười nói: “Thường thôi thường thôi, lần sau chúng ta lại hẹn.”
Dứt lời, chiếc xe chạy về phía trước, chẳng mấy chốc đã biến mất trong màn đêm thăm thẳm.
Lương Chiêu Nguyệt nhìn theo hướng chiếc xe rời đi, lòng dâng lên một cảm giác mông lung.
Lúc này Lục Bình nói: “Vừa nãy ngẩn người ra làm gì thế? Sao cứ như người mất hồn vậy.”
Cô đè nén cảm giác không nói nên lời trong lòng, đáp: “Uống nhiều rượu quá, đầu óc hơi mơ màng.”
Thấy mặt cô đỏ bừng, Lục Bình nói: “Chẳng phải đã bảo em uống từ từ thôi à?”
Lương Chiêu Nguyệt ngại ngùng nói: “Chẳng phải là em muốn giúp sếp sớm chốt được dự án sao, nên em không dám từ chối họ.”
Trong lúc nói chuyện, chiếc xe đã gọi cũng vừa đến.
Trên đường về, Lục Bình khen cô một thôi một hồi, rõ ràng là rất hài lòng, lại nói: “Có biết người ngồi ở ghế sau ban nãy là ai không?”
Lương Chiêu Nguyệt nắm chặt quai túi tote, cố gắng giữ cho giọng mình thật bình tĩnh: “Là ai vậy ạ?”
“Châu Vân Xuyên, CEO kiêm đối tác sáng lập của Vân Hòa Capital, đừng thấy Từ Minh Hằng lợi hại, thật ra người lợi hại hơn là Châu Vân Xuyên đứng sau lưng anh ta. Tiếc là người này không thích khoa trương, thông tin có thể tra được trên mạng rất ít.”
Lương Chiêu Nguyệt đã từng nghe nói về Châu Vân Xuyên.
Là nhân vật cấp đại lão trong ngành quỹ đầu tư tư nhân, những năm đầu khi thị trường vốn trong nước đang say mê với đầu tư mạo hiểm và đầu tư cổ phần, anh đã đi một lối riêng, thành lập một đội ngũ chuyên về quỹ mua bán và sáp nhập. Khi đó, nghiệp vụ mua bán và sáp nhập trong nước vẫn còn là một lĩnh vực khá trống trải, quyết định của anh ban đầu không được thị trường đánh giá cao.
Mãi cho đến năm 2013, làn sóng mua bán và sáp nhập trong nước dâng cao, Vân Hòa Capital đã thuận theo chính sách mà đi lên, đội ngũ do anh lãnh đạo đã lần lượt điều hành hơn mười dự án mua bán và sáp nhập xuyên biên giới, với số tiền liên quan lên tới hơn mười tỷ đô la Mỹ, chỉ trong vài năm đã trở thành một huyền thoại trong ngành quỹ tư nhân.
Hiện nay, hoạt động kinh doanh của Vân Hòa Capital đã vươn ra nhiều lĩnh vực, cả thị trường sơ cấp và thứ cấp đều có tham gia, nhưng nghiệp vụ mua bán và sáp nhập của họ vẫn luôn là một hình mẫu tham khảo quan trọng trong ngành, có thể nói kỹ thuật điều hành của họ vô cùng điêu luyện.
Có lời đồn rằng, Châu Vân Xuyên những năm đầu từng làm việc tại một ngân hàng đầu tư hàng đầu ở nước ngoài, cũng làm về mảng mua bán và sáp nhập. Sau này từ chức về nước thành lập Vân Hòa Capital, có thể thuận buồm xuôi gió lớn mạnh đến quy mô hiện tại, không thể thiếu sự rót vốn từ công ty cũ của anh.
Nghĩ đến cái nhìn giao nhau trong vài giây ban nãy, Lương Chiêu Nguyệt khẽ nói: “Anh ấy trông trẻ quá.”
Lục Bình cảm thán: “Rất trẻ, 32 tuổi mà có được thành tựu như hiện tại, đúng là một nhân tài kiệt xuất trong giới ngân hàng đầu tư rồi.”
Lục Bình năm nay 30 tuổi, làm việc tại Chứng khoán Ngân Hải 6 năm đã lên đến vị trí quản lý cấp cao. Bây giờ anh ta muốn tiến thêm một bước để tranh giành vị trí phó tổng giám đốc, chỉ có thể ra sức lôi kéo các dự án từ nhiều phía, chuyển từ vị trí thực thi* sang vị trí khai thác*, và phát huy hết khả năng ở vị trí khai thác.
Thực thi*: Người trực tiếp làm dự án
Khai thác: Người tìm kiếm, mang dự án về
Lương Chiêu Nguyệt nói: “Sư phụ, anh cũng rất lợi hại ạ.”
Lục Bình nói: “Em cũng không tệ, một cô gái mà lại liều mạng như vậy, ban nãy Từ Minh Hằng cứ hỏi anh mãi không biết em có phải là không cần mạng nữa không.”
Cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Kiếm miếng cơm không dễ dàng mà, khó khăn lắm mới được ở lại Ngân Hải thực tập theo sư phụ, không thể phụ lòng vun trồng của sư phụ được.”
Câu trước là lời anh vừa dùng để đáp lại Từ Minh Hằng, Lục Bình ngẩn ra một chút, rồi bật cười ha hả.
Trong tiếng cười có vài phần chua xót.
Đến trường, Lương Chiêu Nguyệt chào tạm biệt Lục Bình, rồi đi về phía ký túc xá.
Hơn mười giờ đêm, con đường trong sân trường tĩnh lặng, thỉnh thoảng có vài tiếng côn trùng kêu lên từ góc khuất, khiến cho đêm hè càng thêm yên ắng.
Trở về ký túc xá tắm rửa xong, Lương Chiêu Nguyệt ngồi trước bàn, mở máy tính viết báo cáo thực tập.
Viết xong, cô lưu tài liệu, định tắt máy tính thì bỗng nghĩ đến điều gì đó, cô di chuyển chuột nhấp vào trình duyệt bên dưới, sau đó gõ ba chữ “Châu Vân Xuyên” vào ô tìm kiếm.
Trang web chuyển hướng, ngay khoảnh khắc kết quả tìm kiếm sắp hiện ra, Lương Chiêu Nguyệt “cạch” một tiếng gập máy tính lại.
Cô giật lấy chiếc khăn khô trên giá, lòng còn sợ hãi mà lau tóc.
Trong đêm tĩnh mịch, chiếc quạt điện trên ghế thổi vù vù.
Tim cô đập thình thịch.
Lương Chiêu Nguyệt dùng tay đè lên ngực, đồng thời nghĩ thầm—
Cô chắc chắn là bị ma xui quỷ khiến rồi.
Đêm Xuân Nồng Nàn - Du Lãm
Chương 1: Sắc bén mà lại lạnh lùng
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương
