Địa điểm của bữa tiệc được đặt tại Tinh Hải Ngạn.
Lúc nghe đến cái tên này, Lương Chiêu Nguyệt vẫn còn hơi ngẩn ngơ, nơi đây là khởi đầu cho sự quen biết giữa cô và Châu Vân Xuyên.
Cách hơn ba tháng, nhớ lại đêm đầu tiên gặp Châu Vân Xuyên, cô vẫn còn nhớ ánh mắt anh nhìn về phía mình đêm đó.
Vừa sắc lạnh lại vừa bạc bẽo.
Đó là khởi đầu cho sự mê đắm, rung động của cô dành cho anh.
Xe đến Tinh Hải Ngạn, sau khi xuống xe, hai người sánh vai đi vào trong câu lạc bộ.
Vị trí mà Từ Minh Hằng đặt là ở tầng 16, trong lúc chờ thang máy, ánh mắt Lương Chiêu Nguyệt cứ di chuyển qua lại giữa sàn đá cẩm thạch mờ và người Châu Vân Xuyên, như có điều muốn nói nhưng lại không biết nên nói thế nào.
Hồi lâu như vậy, đợi thang máy đến tầng một và cửa mở ra, hai người lần lượt bước vào đứng vững, Châu Vân Xuyên nhấn nút tầng 16, cửa từ từ đóng lại, mà cô vẫn chưa lên tiếng.
Thang máy đi lên với tốc độ đều đặn, bên trong khoang rất yên tĩnh, vách thang máy phản chiếu bóng dáng mơ hồ của hai người.
Im lặng một lát, Châu Vân Xuyên quay mặt sang nhìn cô, ung dung hỏi một câu: “Muốn nói gì?”
Lương Chiêu Nguyệt ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt trong veo của anh, bất ngờ sững người.
Châu Vân Xuyên khá kiên nhẫn nói: “Vừa nãy do dự lâu như vậy, muốn nói gì nào?”
Đầu ngón tay cô áp vào chiếc quần dạ, xoa đi xoa lại, nói: “Lát nữa nếu bạn của anh hỏi về mối quan hệ của chúng ta, em nên nói thế nào?”
Anh dường như không ngờ rằng điều cô trăn trở lại là vấn đề này, khẽ nhướng mày, nói: “Họ sẽ không hỏi nhiều đâu, nếu có ai làm khó em, nhớ nói với anh.”
Lượng thông tin trong lời nói quá lớn, Lương Chiêu Nguyệt phải tiêu hóa một lúc lâu, cô cố tình lờ đi nửa câu đầu, tập trung vào nửa câu sau của anh, không nhịn được hỏi: “Tại sao ạ?”
Dứt lời, thang máy kêu “ting” một tiếng, tầng 16 đã đến.
Cửa từ từ trượt sang hai bên, Châu Vân Xuyên không vội bước ra, anh hơi nghiêng người, nhìn Lương Chiêu Nguyệt, vẻ mặt hơi thu lại, không nhanh không chậm nói: “Người anh dẫn đến, không có lý nào lại bị người khác bắt nạt.”
Dứt lời, anh một mình bước ra khỏi thang máy. Đi được hai bước, thấy sau lưng không có động tĩnh, anh quay đầu lại.
Lương Chiêu Nguyệt đang sững sờ đứng trong thang máy, ánh mắt mông lung nhìn về phía mình, vẻ mặt ngẩn ngơ.
Anh im lặng hai giây, xoay người đi về phía cô, đưa tay vịn vào khung cửa thang máy để trì hoãn thời gian cửa đóng lại, đồng thời hỏi cô: “Sao vậy?”
Lương Chiêu Nguyệt phát hiện, câu anh nói với mình nhiều nhất chính là câu này —— “Sao vậy.”
Cô còn có thể sao được nữa, chẳng qua chỉ là cả trái tim này đều đặt trên người anh mà thôi.
Cô lắc đầu, bước ra khỏi cửa thang máy, nói: “Không có gì, chỉ là hơi… căng thẳng.”
Anh nghe xong cảm thấy rất mới lạ, dường như nhớ ra điều gì đó, hỏi: “Trước đây em gặp anh cũng có phản ứng này? Sẽ căng thẳng, là vì sợ hãi sao?”
Cô ngây người.
Bàn tay buông thõng bên hông đột nhiên siết chặt.
Thì ra những sự lúng túng, căng thẳng trước đây của cô đều bị anh nhìn thấy hết sao?
Vậy anh có nhìn ra được thứ sâu xa hơn ẩn sau những phản ứng đó không?
Ví dụ, liệu anh có nhìn ra được tình cảm của cô không?
Lương Chiêu Nguyệt không thể biết được.
Cũng không dám đoán sâu hơn.
Đáp án chỉ có hai loại, dù là loại nào cô cũng không muốn đoán.
Nếu anh không biết, cô chắc chắn sẽ đau lòng thất vọng; còn nếu anh biết, vậy anh sẽ dùng thái độ gì để nhìn nhận tình cảm của cô.
Châu Vân Xuyên vẫn đang đợi câu trả lời của cô, cô siết chặt tay, thầm hít một hơi, nói: “Có một chút, nhưng đối với anh, em có nhiều sự ngưỡng mộ và khâm phục hơn.”
Một câu nói rất khách sáo, cộng thêm thái độ không tự ti cũng không kiêu ngạo của cô, Châu Vân Xuyên không nghĩ nhiều nữa, nói: “Vào thôi.”
Anh cất bước đi về phía trước, rẽ qua hành lang, tiếp tục đi thẳng.
Lương Chiêu Nguyệt đi theo sau anh, rất nhiều lần cô đã nghĩ, phản ứng vừa rồi của anh thực sự quá bình thản, đó là anh đã nghe lọt tai lời cô nói, hay là không?
Cô vẫn không thể biết được.
Những người bạn trong bữa tiệc ngoài Từ Minh Hằng và Mạnh An An, còn có hai người đàn ông khác.
Một người thân hình cao gầy, nghề nghiệp là bác sĩ, tên là Diêu Sùng Cảnh; một người thân hình trung bình có xu hướng phát phì, nghề nghiệp là nhà đầu tư, chủ yếu làm về đầu tư mạo hiểm, tên là Dư Hạo. Cả hai người nói chuyện đều rất thú vị, cho người khác cảm giác dễ gần, không có cảm giác xa cách.
Sau khi giới thiệu lẫn nhau, Diêu Sùng Cảnh nói: “Châu Vân Xuyên, cậu cũng quá không tử tế rồi đấy. Có người vợ xinh đẹp thế này mà lại không chịu dẫn ra cho bọn tôi xem.”
Lương Chiêu Nguyệt đỏ mặt, nhìn về phía Châu Vân Xuyên.
Châu Vân Xuyên liếc cô một cái, rồi chuyển ánh mắt sang Diêu Sùng Cảnh, nói một câu không mặn không nhạt: “Có cần tôi nói với Khương Dao một tiếng không?”
Lương Chiêu Nguyệt thắc mắc Khương Dao là ai, Mạnh An An nhỏ giọng ghé vào tai cô nói: “Là vợ của Diêu Sùng Cảnh.”
Diêu Sùng Cảnh nghe thấy lời này, lập tức im bặt: “Dao Dao gần đây áp lực công việc lớn, hay nghi thần nghi quỷ, cậu đừng có gây ra vấn đề gia đình cho tôi đấy.”
Châu Vân Xuyên cười nhạt.
Bên kia Dư Hạo tiếp lời:“Lão Châu, tôi không tò mò chuyện cậu kết hôn nữa, cậu nói thật cho tôi một câu, lừa đâu ra được một người ngoan ngoãn thế này?”
Không đợi Châu Vân Xuyên nói, Mạnh An An đã cướp lời đáp: “Hạo Tử anh nói chuyện khách sáo chút đi, cái gì gọi là lừa, anh trai em và chị dâu đây gọi là lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, kẻ độc thân như anh sẽ không hiểu đâu.”
Lời này vừa nói ra, ngoài ba người trong cuộc, những người khác đều kinh ngạc đến ngây người.
Đặc biệt là Từ Minh Hằng, người vẫn luôn im lặng.
Anh ta hiểu Châu Vân Xuyên hơn bất kỳ ai.
Châu Vân Xuyên là người thế nào, nổi tiếng tính tình lạnh lùng, bao nhiêu năm nay chưa từng thấy anh để tâm đến ai, thậm chí còn không có một người bạn gái tin đồn nào. Anh trước nay luôn xem nhẹ chuyện tình cảm, một phần là do chuyện gia đình, một phần khác là anh chú trọng vào công việc hơn.
Từ ngoại hình, gia thế, đến năng lực cá nhân, anh là một người rất nổi bật trong giới của họ, theo lý mà nói, lịch sử tình trường không nên là một trang giấy trắng mới phải. Nhưng sự thật lại là như vậy.
Cũng được xem là độc nhất vô nhị trong giới của họ.
Không ít lần, Từ Minh Hằng thấy anh bị người nhà thúc giục đi xem mắt, sắp xếp đối tượng, cũng đã từng hỏi anh.
Câu trả lời của Châu Vân Xuyên cho việc này là không hứng thú.
Một câu trả lời như một suốt mười năm, không có lý do gì để tạm thời thay đổi, hay giữa chừng xảy ra sự cố. Huống hồ anh và Lương Chiêu Nguyệt mới quen nhau hơn ba tháng, số lần gặp mặt đếm trên đầu ngón tay, lấy đâu ra lửa gần rơm lâu ngày cũng bén?
Nói là tình yêu sét đánh còn có sức thuyết phục hơn.
Nhưng Châu Vân Xuyên có phải là kiểu người sẽ yêu từ cái nhìn đầu tiên không?
Câu trả lời của Từ Minh Hằng là phủ định.
Anh ta nhìn Châu Vân Xuyên và Lương Chiêu Nguyệt, lòng đầy nghi hoặc.
Bên này Lương Chiêu Nguyệt và Mạnh An An đang nói chuyện, thỉnh thoảng có thể cảm nhận được Từ Minh Hằng ở phía đối diện cứ chốc chốc lại nhìn cô, đến khi cô nhìn qua, anh ta lại như không có chuyện gì mà dời mắt đi.
Cô tuy không hiểu, nhưng cũng đoán được một phần nguyên nhân.
E rằng anh ta cũng không ngờ lần gặp lại này, cô và Châu Vân Xuyên lại từ người xa lạ ban đầu trở thành quan hệ vợ chồng.
Sau khi ăn xong, Diêu Sùng Cảnh và Dư Hạo đều có việc đột xuất trong công việc, nhận điện thoại xong liền vội vã rời đi.
Hai người giỏi khuấy động không khí nhất đã đi, còn lại bốn người họ, ngồi một lúc, Châu Vân Xuyên và Từ Minh Hằng đến phòng họp bên cạnh để bàn công việc, để lại Lương Chiêu Nguyệt và Mạnh An An ngồi trên sân thượng, vừa ngắm cảnh vừa ăn trái cây.
Buổi chiều, nhiệt độ ấm hơn so với buổi sáng một chút.
Mạnh An An cắn một miếng táo, đột nhiên hỏi: “Chiêu Nguyệt, kết hôn với anh trai em là cảm giác gì vậy?”
Lương Chiêu Nguyệt dừng một chút, nói: “Cảm giác khá tốt.”
“Tốt thật.” Mạnh An An nói “Có thể kết hôn với người mình thích thật tốt.”
Câu nói này chạm đến lòng Lương Chiêu Nguyệt, nhưng vừa nghĩ đến bản chất của cuộc hôn nhân này, lòng cô lại trở nên cay đắng.
Một lúc sau, Mạnh An An thấy vẻ mặt cô đầy tâm sự, nói: “Bí mật lần trước muốn nói với chị còn muốn nghe không?”
Cuộc nói chuyện thầm thì của hai người hôm đó đã bị gián đoạn đột ngột vì sự xuất hiện của Châu Vân Xuyên, Lương Chiêu Nguyệt vốn định sau này sẽ hỏi lại, kết quả là mấy ngày nay bận rộn với đề tài luận văn nên đã quên mất chuyện này. Cô gật đầu: “Em nói đi.”
Mạnh An An cố tình tỏ ra thần bí: “Chị thích anh trai em đến mức nào?”
Lương Chiêu Nguyệt đột nhiên mở to mắt, đồng thời siết chặt tờ giấy ăn trong tay.
Thấy vậy, Mạnh An An mím môi cười: “Xem ra là rất thích rồi. Anh trai em thật may mắn, có chị thích anh ấy như vậy.”
Lương Chiêu Nguyệt cúi đầu không nói gì, nhưng tai lại lặng lẽ đỏ lên.
Mạnh An An không tiếp tục trêu chọc cô, nói: “Lời nói hôm đó với chị là thật, chị thực sự là người khác giới đầu tiên mà anh trai em đưa về nhà.”
Lương Chiêu Nguyệt hỏi ra nghi vấn của mình: “Anh ấy trước đây chưa từng hẹn hò với ai sao?”
“Ừm ừm, bao nhiêu năm nay, anh ấy không có một người bạn khác giới thân thiết nào cả. Trước đây có mấy người chủ động theo đuổi anh ấy, người ta nhiệt tình lắm, nhưng anh ấy lại lạnh lùng dập tắt mọi khả năng.”
Điều này quả thực nằm ngoài dự đoán của Lương Chiêu Nguyệt.
Dù sao thì ngoại hình và năng lực của anh đều xuất sắc, trong điều kiện cứng không tệ, vẻ xa cách lạnh nhạt của anh có vẻ như vô tình, khiến người ta có cảm giác xa cách. Nhưng cũng chính cảm giác xa cách này lại tạo thêm cho anh từng lớp màng lọc và sự bí ẩn, từ đó thu hút người khác đến gần anh, tìm hiểu anh.
Thật khó tưởng tượng, lịch sử tình trường trong quá khứ của anh lại là một tờ giấy trắng.
Mạnh An An nói: “Em không phải đang giúp anh của em lừa chị đâu nhé, trước khi gặp chị anh ấy thực sự luôn một mình. Nếu không thì những năm nay người nhà cũng không tìm đủ mọi cách để sắp xếp đối tượng cho anh ấy rồi.”
Lương Chiêu Nguyệt do dự vài giây, hỏi: “Tại sao anh ấy lại luôn một mình?”
Câu hỏi này dường như hơi vượt quá giới hạn, hoặc là đã làm khó Mạnh An An, cô ấy không còn thao thao bất tuyệt như trước, mà ngược lại có chút khó xử. Lương Chiêu Nguyệt đang định nói thì đã bị cô ấy hỏi trước: “Anh của em có nói với chị chuyện trong nhà không?”
Lương Chiêu Nguyệt lắc đầu: “Không có.”
Cô ấy nói: “Tình hình trong nhà hơi phức tạp, nếu anh trai không nói với chị, có lẽ anh ấy có suy tính của mình, em sẽ không nhiều lời nữa, sau này thời cơ chín muồi chắc anh ấy sẽ nói với chị.
Lương Chiêu Nguyệt cũng không quá bám víu vào vấn đề này, hỏi ngược lại: “Những người trước đây theo đuổi anh trai em đã nhiệt tình như thế nào?”
Mạnh An An sững người một lúc, có chút không hiểu: “Chiêu Nguyệt, chị hỏi cái này làm gì? Chị đừng hiểu lầm, anh ấy thực sự không thèm liếc nhìn những người đó đâu.”
Lương Chiêu Nguyệt vội xua tay, nói: “Không phải không phải, ý chị là…” Dừng lại một chút, cô nói “Chị muốn biết những người đó đã nhiệt tình như thế nào, nếu anh của em ghét kiểu đó, sau này chị sẽ cố gắng tránh.”
Lương Chiêu Nguyệt chưa từng theo đuổi ai, cũng không biết theo đuổi một người là như thế nào.
Từ sau khi bố mẹ ly hôn, cô sống cùng ông nội, ngoài việc học ra, thời gian rảnh rỗi còn lại đều bị các loại công việc làm thêm chiếm hết, còn những chuyện gió hoa trăng tuyết thì hoàn toàn không liên quan đến cô, cô cũng không có thời gian tham gia.
Nhưng bây giờ lại khác.
Có lẽ lời của Mạnh An An đã cho cô dũng khí.
Vì trước đây Châu Văn Xuyên luôn ở trong trạng thái một mình, vậy nên việc đột nhiên lại chọn kết hôn theo hợp đồng với cô, ngoài việc những khó khăn hai người gặp phải lúc đó có thể giúp đỡ nhau giải quyết, thì Lương Chiêu Nguyệt lại nảy sinh một ý nghĩ mà trước đây cô chưa từng dám nghĩ tới.
Đối với anh, cô có phải là có chút gì đó khác biệt không?
Nếu không anh có nhiều lựa chọn như vậy, tại sao lại chọn cô?
Mạnh An An nói: “Chiêu Nguyệt! Em xem như đã nhìn ra rồi, chị và anh của em, chắc chắn là chị yêu anh của em nhiều hơn một chút.”
Cô nghĩ, chẳng phải vậy sao.
“Vậy xem như vì chị thích anh trai của em hơn, em có thể nói cho chị biết không?
“Không vấn đề gì, em nói cho chị nghe…”
Cùng lúc đó, tại phòng họp.
Châu Vân Xuyên xem xong tài liệu thẩm định chi tiết ban đầu của công ty công nghệ Hoàn Thị, gập tập tài liệu lại, nói: “Nếu như Công nghệ Áo Phương muốn chuyển rủi ro sáp nhập, vậy thì về mặt chiếm cổ phần và thành viên hội đồng quản trị, chúng ta không cần nhượng bộ.”
Từ Minh Hằng nói: “Được, tôi sẽ nói chuyện lại với bên Áo Phương, tôi thấy họ rất quyết tâm trong việc mua lại Công nghệ Hoàn Thị, vẫn còn cơ hội để đàm phán.”
Nghiệp vụ chính của Công nghệ Áo Phương là giao thông thông minh, với tư cách là người dẫn đầu trong lĩnh vực giao thông thông minh trong nước, những năm gần đây nó vừa phát triển công nghệ, vừa dựa vào vốn để mở rộng, doanh nghiệp ngày càng lớn mạnh, hiện tại nó đang nhắm đến lĩnh vực an ninh, và với tư cách là một trong những công ty xuất sắc trong lĩnh vực an ninh, Công nghệ Hoàn Thị tự nhiên bị nó nhắm trúng. Sau khi điều tra thị trường ban đầu, triển vọng của Công nghệ Hoàn Thị rất tốt, rất phù hợp với đối tượng mục tiêu của Áo Phương. Vì vậy, Công nghệ Áo Phương đã đặc biệt tìm đến Vân Hòa Capital, có ý định thành lập một quỹ mua lại sáp nhập theo mô hình “PE* + Công ty niêm yết” để mua lại Công nghệ Hoàn Thị.
PE*: Quỹ đầu tư tư nhân
Những năm gần đây cùng với sự phát triển của quỹ mua lại sáp nhập tại Trung Quốc, mô hình “PE + Công ty niêm yết” hiện nay, đối với công ty PE mà nói, ngược lại đã trở thành một hình thức tồn tại giúp doanh nghiệp chuyển rủi ro sáp nhập.
Châu Vân Xuyên gật đầu, cầm hộp thuốc lá gõ ra một điếu châm lửa, hút một hơi, anh kẹp điếu thuốc giữa ngón tay, nói: “Tình hình tư vấn niêm yết của Điện Tử Vinh Cảnh thế nào rồi?”
“Khá thuận lợi,” Từ Minh Hằng cũng châm một điếu thuốc, ra vẻ nghiêm túc nói, “Nhắc đến chuyện này, mấy hôm trước Lục Bình còn phàn nàn với tôi, lính mới dưới tay còn không đáng tin cậy bằng một thực tập sinh như Lương Chiêu Nguyệt.”
Lời này rõ ràng là đang đào hố chờ anh nhảy vào, Châu Vân Xuyên không thèm đáp lại.
May mà Từ Minh Hằng cũng biết tính anh, nói: “Thành thật khai báo đi, cậu làm thế nào mà cặp kè được với Lương Chiêu Nguyệt? Lại còn trực tiếp đi đăng ký kết hôn với cô ấy. Đừng nói với tôi là cậu yêu cô ấy từ cái nhìn đầu tiên, hay là cậu để mắt đến cô ấy nhé, tôi còn lạ gì cậu, cái đồ lạnh lùng với tình cảm.”
Châu Vân Xuyên gạt tàn thuốc, nghe vậy, liếc anh ta một cái, tiếp tục im lặng hút thuốc.
Từ Minh Hằng cũng không vội, tiếp tục nói: “Nghe bạn tôi ở văn phòng công chứng nói, Giang Bách đã giúp cậu xử lý mấy bộ hồ sơ tặng và chuyển nhượng bất động sản, nói nghe xem nào, cậu và Lương Chiêu Nguyệt rốt cuộc là sao?”
Châu Vân Xuyên nhàn nhạt mở miệng: “Cậu đã biết cả rồi, cần gì phải hỏi nhiều.”
Từ Minh Hằng quả thực đã đoán được cuộc hôn nhân của hai người e rằng chỉ là một tờ hợp đồng, nhưng lúc này được xác nhận lại là một chuyện khác “Cậu không cần phải ác như vậy chứ? Chẳng phải chỉ là bị thúc giục kết hôn gắt hơn một chút thôi sao, trước đây cũng bị thúc giục như vậy mà, lần này sao cậu lại đột nhiên thay đổi ý định?”
Châu Vân Xuyên rít một hơi thuốc thật sâu, rồi từ từ thở ra, giữa làn khói lượn lờ, anh khẽ nheo mắt, giọng điệu trầm trầm: “Người lớn trong nhà có ấn tượng tốt với cô ấy.”
Từ Minh Hằng bật cười: “Trước đây những người mà bà nội cậu có ấn tượng tốt nhiều lắm, không nói đâu xa, Lục Hi Viện lần trước không phải là một ví dụ sao? Cũng không thấy cậu thỏa hiệp.”
“Không giống nhau.”
“Chỗ nào không giống nhau?”
Châu Vân Xuyên im lặng một lúc, nói: “Ngoan, đỡ phiền phức, biết bổn phận.”
Từ Minh Hằng nghe xong, chậc chậc nói: “Vậy xem ra cậu không có ý gì với người ta rồi? Lại còn kéo người ta vào cái hố này, tôi thấy ánh mắt Lương Chiêu Nguyệt nhìn cậu đâu có…” Anh ta nghĩ một lúc, nói, “Dùng câu nói thịnh hành nhất trên mạng hiện nay mà nói, thì ánh mắt cô ấy nhìn cậu không trong sáng chút nào đâu, nói không chừng thực sự một lòng một dạ với cậu, cậu bày ra trò này, sau này có mà làm cô ấy khổ sở.”
Động tác hút thuốc của Châu Vân Xuyên khựng lại.
Từ Minh Hằng tiếp tục tấn công: “Thật đấy, lúc ăn cơm vừa nãy, tôi thấy cô ấy nhìn về phía cậu mấy lần, lúc cậu nhìn chằm chằm vào một món ăn, cô ấy liền tìm cách xoay món đó đến trước mặt cậu. Cậu không phát hiện ra à?”
Bị anh ta nói vậy, Châu Vân Xuyên quả thực có chút ấn tượng.
Từ Minh Hằng lại nói: “Nếu thực sự không có ý gì với người ta, thì đừng cho người ta ảo tưởng, giống như cách cậu từ chối những đóa hoa đào trước đây vậy, sớm dập tắt những bong bóng mộng mơ đó đi, cũng coi như là cậu tích đức làm việc thiện rồi.”
Châu Vân Xuyên đứng dậy, dụi tắt đầu thuốc vào gạt tàn, lúc đi đến cửa, anh dừng lại một chút, nói: “Thấy cậu phân tích chuyện tình cảm của người khác hay như vậy, sao đến lượt mình lại không được nữa rồi?”
Từ Minh Hằng sững người.
Châu Vân Xuyên vịn vào tay nắm cửa ấn xuống, lúc cửa mở, anh nhàn nhạt để lại một câu: “An An ở ngoài đợi cậu lâu lắm rồi.”
Dứt lời, anh mở cửa bước ra ngoài.
