Đêm Xuân Nồng Nàn - Du Lãm

Chương 120: Cô yêu một người, sẽ muốn cùng người đó sinh con



Sau khi mang thai đủ ba tháng, Lương Chiêu Nguyệt và Châu Vân Xuyên đến bệnh viện khám thai.
Đó là một ngày thứ tư, khoa sản của bệnh viện vào ngày làm việc vẫn có rất nhiều thai phụ đến khám.
Lần này Châu Vân Xuyên đã hẹn một bác sĩ rất có uy tín trong ngành phụ sản ở Thâm Thành, khoảng 50 tuổi, tính tình rất hiền lành và hòa nhã.
Sau khi tiến hành một loạt các kiểm tra thông thường, hai người đến phòng hội chẩn của bác sĩ để tìm hiểu về tình hình phát triển của thai nhi.
Bác sĩ cầm ảnh siêu âm, chỉ vào hình ảnh trên đó và nói với hai người, lần này họ thực sự mang thai đôi, thai nhi theo kết quả kiểm tra hiện tại, phát triển mọi mặt đều tốt.
Mặc dù đã sớm biết là mang thai đôi, nhưng sau khi đưuọc xác nhận lại lần nữa, lại là một chuyện khác.
Lương Chiêu Nguyệt ngồi đó, Châu Vân Xuyên đứng bên cạnh cô, ánh mắt của cả hai đều dán vào tấm phim đó. Một lúc sau, Lương Chiêu Nguyệt nghiêng mặt, ngẩng đầu nhìn về phía Châu Vân Xuyên sau lưng, cùng lúc đó, cô nắm lấy tay anh.
Cô nắm rất chặt, vì phấn khích nên nhiệt độ tay rất cao, mơ hồ còn đang run rẩy.
Châu Vân Xuyên cảm nhận được, cũng nắm lại tay cô. Anh lúc siết chặt lúc nới lỏng, có cảm giác như đang an ủi cô.
Bác sĩ thấy vậy nói: “Lần đầu làm bố mẹ khó tránh khỏi phấn khích, không cần quá căng thẳng, bình thường chú ý nhiều hơn là được rồi.”
Thế là, bác sĩ lại bắt đầu nói về những điều cần lưu ý.
Châu Vân Xuyên nghe vô cùng nghiêm túc, giữa chừng anh thậm chí còn lấy điện thoại ra ghi chú, những chỗ không hiểu hoặc không chắc chắn, anh còn hỏi lại bác sĩ nhiều lần.
Cứ như vậy tìm hiểu gần một tiếng đồng hồ, Châu Vân Xuyên gần như đã hỏi rõ ràng tất cả các vấn đề cần chú ý trong suốt thai kỳ, lúc này anh mới đưa Lương Chiêu Nguyệt rời đi.
Trong lúc đợi thang máy xuống lầu, Lương Chiêu Nguyệt nhìn anh, không nhịn được nói: “Anh vừa hỏi nhiều câu hỏi như vậy, bác sĩ Triệu đều bị anh hỏi đến cạn lời rồi.”
Châu Vân Xuyên lại không cảm thấy có gì, anh nói: “Thời gian mang thai dài như vậy, em lại còn đi làm, chúng ta hỏi rõ trước, sau này mới biết cách đối phó.”
Lương Chiêu Nguyệt lại cười, mang một dáng vẻ ngọt ngào dịu dàng.
Lúc này cửa thang máy mở ra, Châu Vân Xuyên cũng không vội hỏi cô cười gì, anh một tay giữ cửa thang máy, một tay hờ hững ôm eo cô hộ tống cô vào thang máy.
Mặc dù cô đã mang thai hơn 3 tháng, nhưng bụng cô so với lúc bình thường không có gì khác biệt, nếu không phải kiểm tra xác nhận, Lương Chiêu Nguyệt một chút cũng không có cảm giác mình đang mang thai.
Lúc này thấy anh căng thẳng như vậy, cô lại cười anh.
Một lát sau, hai người đến bãi đỗ xe, Châu Vân Xuyên đưa Lương Chiêu Nguyệt ngồi vào ghế phụ, thắt dây an toàn cho cô, vừa định rời đi để đóng cửa xe, thì bị cô giữ tay lại.
Anh không khỏi nhìn cô hỏi: “Sao vậy, có chỗ nào không thoải mái sao?”
Lương Chiêu Nguyệt lắc đầu, không nói gì.
Anh lại quay người lại, hơi cúi người đến gần cô. Lần này anh hoàn toàn hướng về phía cô, giống như lúc vừa giúp cô thắt dây an toàn, rất gần gũi.
Lương Chiêu Nguyệt nhìn chằm chằm vào anh một lúc, vẫn không nói gì, mà đưa hai tay ra, ôm lấy cổ anh, hôn lên môi anh.
Nếu là trước đây, một khi cô đã chủ động như vậy, thường thì Châu Vân Xuyên sẽ phản khách vi chủ, dây dưa với cô gấp nhiều lần. Nhưng hôm nay anh lại không có phản ứng cảm xúc gì lớn.
Có đáp lại, nhưng sự đáp lại này quá nhạt, nhạt đến mức Lương Chiêu Nguyệt cảm thấy ngại ngùng.
Giống như là cô thèm muốn không chịu được, còn anh thì vững như bàn thạch.
Cô hôn một lúc, nhiệt độ trên mặt ngày càng cao, ngược lại Châu Vân Xuyên vẫn mang dáng vẻ bình tĩnh đó, cô dứt khoát dừng lại, nhưng tay vẫn đặt trên vai anh, mặt mày hồng hào nhìn anh.
Châu Vân Xuyên hỏi: “Sao lại dừng lại?”
Cô đáp trả: “Vậy phải hỏi anh rồi.”
Thế là anh đổi một câu hỏi khác, trước khi hỏi, anh cúi đầu hôn nhẹ lên khóe môi cô, lúc này mới hỏi: “Từ trên lầu xuống đây, em cứ cười suốt, cười gì vậy?”
Nghe vậy, nụ cười trên mặt cô càng rạng rỡ hơn, hai bên má hiện ra hai lúm đồng tiền, cô nói: “Em đang vui vì anh đó.”
Giọng cuối của cô hơi cao lên, có thể thấy được niềm vui.
Anh lại hỏi: “Vui vì anh điều gì?”
Cô “ừm” một tiếng, cũng không che giấu mà nói thẳng: “Có phải anh căng thẳng quá rồi không?”
“Sao lại nói vậy?”
Cô kể lại một loạt hành động của anh từ lúc khám thai đến giờ, sau đó đưa ra một kết luận: “Em mới ba tháng, em vào thang máy, lên xe, thắt dây an toàn anh đều muốn tự tay làm, còn sáu bảy tháng nữa, đến lúc đó anh phải làm sao?”
Lúc này anh mới nói: “Dù sao cũng là mang thai, bác sĩ cũng đã nói, thai đôi có rất nhiều điều cần chú ý, nếu có thể…”
Anh không nói tiếp, nhưng Lương Chiêu Nguyệt rõ ràng có thể cảm nhận được anh muốn nói gì.
“Thôi được rồi, không sao đâu, không cần căng thẳng như vậy, anh yên tâm em sẽ tự chăm sóc tốt cho bản thân mình.” Cô nói “Chúng ta vừa mới đi đến bước này, em còn trân trọng hơn cả anh…”
Lời nói đột nhiên dừng lại, những lời Lương Chiêu Nguyệt chưa nói hết đều bị một nụ hôn nồng cháy phủ lên.
Tình ý vội vã, nồng nhiệt đó, hết lần này đến lần khác lấp đầy trái tim cô.
Lương Chiêu Nguyệt ôm chặt tay, thầm nghĩ, đây mới là Châu Vân Xuyên mà cô quen thuộc. Mặc dù kiểu Châu Vân Xuyên quá bình tĩnh vì căng thẳng kia cô cũng yêu thích, nhưng vẫn là anh bộc lộ cảm xúc ra ngoài như thế này càng khiến cô vui mừng hơn.
Cô đã rất khó khăn mới khiến anh trở thành dáng vẻ như bây giờ.
Cô không nỡ để anh lo lắng sợ hãi.
Sau khi từ bệnh viện trở về, tắm rửa qua loa và thay quần áo ở nhà, hai người lên lầu tìm bà Liễu Y Đường.
Biết sáng nay họ sẽ đi khám thai, trưa sẽ về ăn cơm, lúc này bà Liễu Y Đường đang ở trong bếp xem các dì giúp việc nấu ăn.
Chế độ ăn uống khi mang thai không giống như bình thường, thịt và rau phải cân đối, còn phải xem xét thai phụ có chán ăn hay không. Bà Liễu Y Đường là người từng trải, phương diện này rất có kinh nghiệm, sắp xếp vô cùng thỏa đáng.
Thấy hai người đã về, bà từ trong bếp đi ra, hỏi: “Bác sĩ nói sao?”
Lương Chiêu Nguyệt liếc nhìn Châu Vân Xuyên, Châu Vân Xuyên đáp lại: “Mọi thứ đều tốt, một thời gian nữa sẽ đi khám lại.”
Bà Liễu Y Đường lập tức yên lòng, lại hỏi: “Chiêu Nguyệt lần này là hai đứa, bác sĩ có nói cần chú ý gì không?”
Châu Vân Xuyên có hỏi có đáp: “Đều đã nói rồi, chúng cháu đều đã ghi nhớ, lát nữa về phương diện ăn uống cháu sẽ bảo dì giúp việc trong nhà chú ý hơn.”
Lúc này bà Liễu Y Đường mới yên tâm nói: “Cháu phải để tâm nhiều hơn, Chiêu Nguyệt sắp tới còn phải vất vả nhiều.” Rồi bà đổi giọng, nhìn về phía Lương Chiêu Nguyệt nói “Bà không phải phản đối cháu đi làm, chỉ là bây giờ tình hình của cháu dù sao cũng đặc biệt, không thể thường xuyên tăng ca không biết giờ giấc như trước đây được nữa.”
Lương Chiêu Nguyệt gật đầu nói: “Bà nội, cháu sẽ chú ý chừng mực ạ.”
Bà Liễu Y Đường cũng không nói nhiều thêm, nhiều chuyện nói nhiều sẽ dễ biến vị, ý tứ truyền đạt đến nơi là được rồi.
Dùng xong bữa trưa, nghỉ ngơi một tiếng, Lương Chiêu Nguyệt quay lại công ty làm việc.
Dự án chứng khoán hóa tài sản đường cao tốc trước đó đang được tiến hành một cách có trật tự, nhân lúc hiện tại vẫn còn sức lực, Lương Chiêu Nguyệt vẫn tự mình chủ đạo.
Châu Vân Xuyên đưa cô đến dưới lầu công ty, trước khi đi, anh nói: “Tối tan làm thì gọi cho anh, anh qua đón em.”
Cô nói đùa: “Sớm muộn gì cũng đến sao? Lỡ như anh đang có việc rất quan trọng thì sao?”
Anh đưa cô vào tòa nhà, đang nhấn nút thang máy lên lầu, nghe cô nói vậy, không chút do dự đáp lại: “Chuyện gì cũng không quan trọng bằng em.”
Cô khẽ nhướng mày, mím môi cười rồi tạm biệt anh lên lầu.
Hai tuần sau khi khám thai, Lương Chiêu Nguyệt đã thông báo chuyện mang thai cho Lục Bình và các lãnh đạo cấp cao khác trong công ty.
Trong tay cô vẫn còn vài dự án lớn đang theo dõi, một khi mang thai, giai đoạn nghỉ thai sản sau này chắc chắn sẽ có người đến phụ trách công việc của cô, cô nói ra, bên công ty cũng sẽ có sắp xếp tương ứng.
Đối với điều này, Lục Bình lại nói: “Trong mấy dự án này của em, ngoài Quốc Tân có thể hơi khó khăn, những cái khác cũng không sao, anh sẽ để Khương Thần theo dõi. Còn về Quốc Tân, nó vừa mới niêm yết không lâu, hiện tại công việc với bên ban giám đốc vẫn nên là em tự mình theo dõi, đợi sau này chính thức ổn định anh sẽ tiếp quản.”
Anh nói: “Đây là một dự án do chính tay em theo dõi từ đầu đến cuối, không thể lúc này để người khác hưởng lợi được.”
Nghe những lời này, Lương Chiêu Nguyệt cảm khái rất nhiều, một lúc lâu sau cô nói: “Cảm ơn sư phụ.”
Lục Bình nói: “Mới ba tháng, cảm thấy thế nào?”
“Cũng ổn, không có cảm giác gì lớn lắm.”
“Chị dâu em hồi đó cũng vậy, nhưng sau này sẽ vất vả hơn, đặc biệt là lần này em còn là hai đứa” dừng một chút, Lục Bình nói “Hay là thế này, xem tuần này hay tuần sau, tìm một ngày cuối tuần, em và Châu tổng đến nhà anh một chuyến, anh bảo chị dâu em truyền đạt chút kinh nghiệm, cô ấy đã sinh hai đứa rồi, kinh nghiệm về phương diện này vẫn có, đến lúc đó em có gì không biết cứ hỏi cô ấy.”
Hốc mắt Lương Chiêu Nguyệt chợt đỏ hoe nói: “Cảm ơn sư phụ đã quan tâm.”
Lần trước Lục Bình đi dự đám cưới của cô về, biết bố mẹ ruột của cô đều không có mặt, mà thay vào đó là bố mẹ của bạn cô, liền biết tình hình gia đình cô có lẽ còn tệ hơn so với những gì anh ta biết lúc mới quen.
Lục Bình nói: “Đừng khách sáo, ra ngoài làm việc ai cũng không dễ dàng, giúp được một tay thì giúp.” Sau đó anh ta lại khách sáo nói, “Nhưng có Châu Vân Xuyên ở đây, e rằng nhiều chuyện tôi lại làm thừa rồi.”
Lương Chiêu Nguyệt vội vàng xua tay nói: “Không có không có, phương diện này em và anh ấy đều là lần đầu, anh và chị dâu có thể chỉ điểm cho chúng em, để chúng em bớt đi đường vòng là chúng em đã rất biết ơn rồi.”
Lục Bình lại nói: “Vậy thì đợi cuối tuần tìm một lúc em đến nhà nói chuyện chi tiết với chị dâu nhé.”
Lương Chiêu Nguyệt nói được.
Tối tan làm, Châu Vân Xuyên lại đến đón cô.
Đúng như lời anh nói lần trước, gần đây anh đều đến đón cô, có ý như mưa gió cũng không cản được.
Vì có một cuộc họp trong tay, khoảng sáu giờ chiều mới kết thúc, khi Lương Chiêu Nguyệt báo tin này cho Châu Vân Xuyên, cô đã đặc biệt bảo anh sau sáu giờ hãy đến, dù sao thì hai công ty cũng không cách nhau quá xa. Ai ngờ, Châu Vân Xuyên đã đến sớm nửa tiếng.
Khi cô xuống lầu, từ xa đã thấy Châu Vân Xuyên và Lục Bình đang nói chuyện.
Trước đây Lục Bình gặp Châu Vân Xuyên, ít nhiều cũng có chút ý tứ nịnh nọt, nhưng từ sau đám cưới lần trước, mỗi lần hai người gặp nhau nói chuyện lại có cảm giác như bạn bè.
Ví dụ như lúc này, Lục Bình cười nói gì đó, Châu Vân Xuyên vừa gật đầu vừa xác nhận, ra vẻ một người ham học hỏi, không ngại hỏi người dưới.
Lương Chiêu Nguyệt rất ít khi thấy Châu Vân Xuyên mang dáng vẻ này, lần trước thấy là ở buổi khám thai tuần trước, anh ở trước mặt vị bác sĩ đó, giống như một học sinh ham học.
Thấy hai người họ đang nói chuyện say sưa, có lẽ là đang nói chuyện công việc, Lương Chiêu Nguyệt cũng không đến làm phiền. Khoảng 5 phút sau, hai người dường như đã nói chuyện xong, cô mới đi qua.
Người đầu tiên nhìn thấy cô là Lục Bình, anh ta nói đùa: “Tôi không làm phiền hai vợ chồng nữa, hôm khác chúng ta lại gặp.”
Rất nhanh Lục Bình rời đi.
Lương Chiêu Nguyệt nhìn theo anh ta đi xa, lúc này mới dời ánh mắt lại nhìn Châu Vân Xuyên, nói: “Hai người đang nói chuyện gì vậy?”
Châu Vân Xuyên không trả lời mà hỏi ngược lại: “Cuối tuần này đến nhà sư phụ em làm khách nhé?”
Lời này vừa nói ra, Lương Chiêu Nguyệt có chút đoán được hai người họ vừa nói chuyện gì, cũng không lạ gì khi Châu Vân Xuyên lại tỏ ra một dáng vẻ ham học hỏi như vậy.
E rằng là lúc đó đều đang xin Lục Bình chỉ giáo.
Lục Bình bây giờ đã là bố của hai đứa trẻ, đứa lớn sắp lên cấp hai, kinh nghiệm nuôi dạy con cái chắc chắn là phong phú.
Lời trêu chọc đến bên miệng của Lương Chiêu Nguyệt, đột nhiên lại không nói ra được.
Khoảng thời gian này vì chuyện mang thai, sự quan tâm và để ý mà cô nhận được có lẽ là nhiều nhất trong hai mươi mấy năm qua. Làm việc bao nhiêu năm, những khách hàng cô từng tiếp xúc hoặc những đồng nghiệp thường ngày, trong đó không thiếu những người đã có con, sau khi biết cô mang thai, ai cũng gửi lời quan tâm và chúc phúc, đồng thời còn truyền đạt cho cô không ít kinh nghiệm về việc mang thai và nuôi dạy con cái.
Lúc đó cô đều cảm ơn, nhưng đồng thời vì chuyện chuẩn bị có con đã có trong kế hoạch từ rất sớm, nên tâm trạng của cô phần lớn là sự thỏa mãn khi mọi chuyện thuận theo tự nhiên.
Nhưng lúc này thấy sự tận tâm của Châu Vân Xuyên, nhớ lại những sự căng thẳng và quan tâm của anh trong suốt thời gian qua.
Cô lại có những cảm xúc khác.
Người ta nói phụ nữ sinh con, một là vì một loại tình yêu.
Cô yêu một người, sẽ muốn cùng người đó sinh con.
Trước đây Lương Chiêu Nguyệt thường cảm thấy, cô yêu con người Châu Vân Xuyên, cho nên trong chuyện sinh con, mới bình tĩnh như vậy.
Nhưng bây giờ khi cô nghĩ lại, lại càng cảm thấy, thực ra giữa tình yêu và việc sinh con, tình cảm của hai vợ chồng chắc chắn là hai chiều.
Không chỉ cô yêu anh, mà anh cũng đủ quan tâm, yêu thương cô, đứa trẻ được nuôi dưỡng trong hoàn cảnh như vậy, người mẹ sẽ cảm thấy đủ thoải mái, chứ không phải là cảm giác nặng nề bị xã hội ép buộc.
Cô nắm chặt tay anh, nhìn anh, nói: “Châu Vân Xuyên, cảm ơn anh đã còn mong chờ và quan tâm đến sự xuất hiện của chúng hơn cả em.”
Châu Vân Xuyên không nói gì, chỉ nắm chặt tay cô, trong ánh hoàng hôn chiều tà, đi về phía bãi đỗ xe.
Lương Chiêu Nguyệt bắt đầu có cảm giác mang thai thực sự, là vào khoảng tháng năm.
Vì mang thai đôi, sau khi bước vào tháng tư, bụng cô bắt đầu tròn lên, đến tháng năm, cô có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể nhẹ nhàng bắt đầu trở nên nặng nề hơn rất nhiều.
Trước đây cô đi lại luôn như bay, đi đường như có gió, đồng nghiệp cùng làm việc đều nói mỗi lần cô đi qua trước mặt họ, giống như một cơn gió thổi qua.
Nhưng vì mang thai, bây giờ cô đi lại ngược lại trở nên chậm chạp hơn rất nhiều.
Tương ứng, sức lực xử lý công việc của cô cũng không còn dồi dào như trước. Trước đây mỗi lần cô tan làm về nhà, gặp phải công việc khẩn cấp cô còn có thể làm thêm một lúc, còn bây giờ, cô bắt đầu trở nên buồn ngủ.
Khoảng mười giờ tối, cô đã bắt đầu ngáp.
Để đồng bộ với cô, Châu Vân Xuyên cũng dần dần chính thức buông bỏ phần lớn công việc, bắt đầu nếp sinh hoạt đều đặn đi ngủ vào khoảng mười giờ tối và dậy lúc sáu giờ sáng hôm sau.
Vốn dĩ vì mang thai, rất nhiều công việc và thói quen sinh hoạt, không thể không vì hai đứa trẻ trong bụng mà chậm lại, đặc biệt là công việc. Lương Chiêu Nguyệt đã từ bỏ rất nhiều cơ hội, mặc dù từ lúc chuẩn bị có con đã có tâm lý đối phó với tình huống này, nhưng khi thực sự đối mặt, cô không thất vọng đó đều là giả.
Có một thời gian, tâm trạng của Lương Chiêu Nguyệt rất sa sút.
Nhưng có lẽ vì Châu Vân Xuyên cũng tham gia vào, cùng cô giữ gìn nếp sinh hoạt giống nhau, cô có cảm giác không phải chỉ một mình mình đang nhượng bộ vì việc sinh con, cộng thêm Châu Vân Xuyên đã tìm hiểu trước về khả năng trầm cảm trong thai kỳ, sớm chú ý đến cảm xúc của cô, sắp xếp bác sĩ tâm lý để tư vấn.
Khoảng thời gian đó, Lương Chiêu Nguyệt đã vượt qua giai đoạn khó khăn này một cách rất tốt.
Thời gian thấm thoát đã bước vào tháng mười, lúc đó Lương Chiêu Nguyệt đã mang thai hơn tám tháng, hành động của cô ngày càng cẩn trọng hơn, cộng thêm thai nhi trong bụng đã đủ lớn, hai đứa trẻ rất nghịch ngợm, thường xuyên làm cô nửa đêm không ngủ được. Cô không ngủ được, Châu Vân Xuyên cũng lo lắng, đã hỏi ý kiến bác sĩ mấy lần.
Khoảng thời gian đó, Châu Vân Xuyên thường xuyên chạy đến bệnh viện.
Rõ ràng người mang thai là Lương Chiêu Nguyệt, anh lại còn lo lắng hơn cả cô.
Dư Miểu có lần đến thăm cô, thấy Châu Vân Xuyên bận rộn trước sau như con quay, không nhịn được cười: “Anh ta rốt cuộc căng thẳng cái gì vậy? Cậu mỗi lần thấy anh ta lượn qua lượn lại trước mặt như vậy, có thấy mệt lòng không?”
Lương Chiêu Nguyệt ăn quả việt quất mà Châu Vân Xuyên vừa mua về rửa sạch nói: “Lúc đầu thì có, sau này thì nghĩ thông rồi.”
Dư Miểu lại hỏi cô nghĩ thông như thế nào.
Lương Chiêu Nguyệt nói: “Có được một người cùng mình tham gia vào cảm giác mang thai, thật sự quá tốt đẹp.”
Dư Miểu quay đầu lại, nhìn chằm chằm Châu Vân Xuyên một lúc lâu, phát hiện người này quả thực đã bớt đi khí chất cao ngạo lạnh lùng, ngược lại còn có thêm vài phần cảm giác dễ gần. Cô ấy nhíu mày, nói: “Nếu thật sự tốt đẹp như vậy, có phải tớ nên bảo nhà tớ qua học hỏi anh ta cho tốt không?”
Lương Chiêu Nguyệt lại hỏi: “Cậu muốn có con rồi à?”
“Vẫn chưa quyết định, để năm sau xem sao.”
Lương Chiêu Nguyệt đang định nói, bỗng nhiên, cô buông quả việt quất đang ăn xuống, khẽ kêu lên một tiếng.
Giọng cô thực sự rất nhỏ, huống chi lúc này hai người đang ngồi bên cửa sổ sát đất để phơi nắng trò chuyện, còn Châu Vân Xuyên thì đang ở phòng ăn chuẩn bị bữa trưa. Tóm lại, đến khi Dư Miểu phản ứng lại, Châu Vân Xuyên không biết từ lúc nào đã xuất hiện bên cạnh họ. Anh đứng bên cạnh Lương Chiêu Nguyệt, hai tay hờ hững ôm lấy vai cô, hỏi cô sao vậy.
Giọng nói và vẻ mặt tràn đầy sự căng thẳng có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Lương Chiêu Nguyệt lắc đầu, nắm lấy tay anh đang đặt trên vai an ủi: “Hai đứa nhỏ lại đạp em rồi.”
Châu Vân Xuyên không yên tâm, lại một lần nữa xác nhận: “Không có chỗ nào khác không thoải mái chứ?”
Cô cười lắc đầu với anh nói: “Thật sự không có, anh cũng biết chúng nó thường xuyên đạp em mà, có lẽ cũng là vì vui.”
Châu Vân Xuyên cũng không để ý có người thứ ba ở đây, cúi đầu hôn lên trán cô, lại gần như thì thầm nói: “Có cảm giác gì không thoải mái, không đúng, nếu cảm thấy có gì, phải lập tức nói với anh nhé.”
Dư Miểu ở bên cạnh đã ngây người ra.
Lương Chiêu Nguyệt có chút ngại ngùng, cười nói: “Biết rồi.”
Châu Vân Xuyên nhanh chóng rời đi, tiếp tục chuẩn bị bữa trưa, để lại không gian cho họ nói chuyện.
Quả việt quất rơi trên bàn đã được Châu Vân Xuyên nhặt lên vứt đi, Lương Chiêu Nguyệt tiếp tục lấy một quả, nhẹ nhàng cắn.
Cô ăn xong hai quả, Dư Miểu vẫn còn ngơ ngác đứng một bên, không hề động đậy. Cô chọn một quả việt quất đưa cho bạn, đồng thời hỏi: “Sao vậy?”
Dư Miểu ngây ngô nói: “Vừa rồi đó là Châu Vân Xuyên sao? Anh ta không phải nên lạnh như băng mới đúng à?”
Lương Chiêu Nguyệt không nhịn được cười: “Nếu anh ấy như vậy, cậu xem tớ có lấy anh ấy không.”
Dư Miểu nắm lấy tay cô hỏi: “Dạy dỗ thế nào vậy, nói cho tớ với, tớ về đối phó với Ứng Triệt, cậu không biết đâu, anh ấy gần đây cứ làm phiền tớ mãi.”
Mô thức sống của Dư Miểu và Ứng Triệt rất khác với các cặp vợ chồng bình thường.
Lương Chiêu Nguyệt chỉ nghĩ cô ấy lại muốn chơi trò tình thú với Ứng Triệt, cũng không để ý đến cô ấy, chỉ nói: “Có muốn cảm nhận trước cảm giác thai động không?”
Dư Miểu vốn tính cách phóng khoáng, nhưng bây giờ Lương Chiêu Nguyệt lại mang dáng vẻ của một bà bầu, cô đâu dám động vào bạn mình.
Vẫn là Lương Chiêu Nguyệt nắm tay cô đặt lên bụng mình nói: “Cảm nhận được chưa?”
Dư Miểu ngơ ngác gật đầu.
Lương Chiêu Nguyệt lại nói: “Tớ cũng không dạy dỗ anh ấy, chẳng qua là những việc anh ấy làm khiến tớ bằng lòng có con với anh ấy.”
Dư Miểu vừa cảm nhận sự kỳ diệu của việc nuôi dưỡng sinh mệnh, vừa chậc chậc nói: “Lại khoe ân ái.”
Lương Chiêu Nguyệt cười không nói gì.
Buổi trưa Dư Miểu ăn cơm xong, liền rời đi. Lương Chiêu Nguyệt và Châu Vân Xuyên nghỉ ngơi đến ba giờ chiều, Châu Vân Xuyên lái xe đưa cô đến bệnh viện khám thai.
Xem xét đến việc Lương Chiêu Nguyệt mang thai đôi, mà Châu Vân Xuyên đã tra cứu rất nhiều tin tức liên quan đến việc sinh nở của thai phụ, cuối cùng sau khi bàn bạc, họ không hề cân nhắc đến các bệnh viện tư nhân hàng đầu, mà chọn bệnh viện công.
Bởi vì một khi xảy ra tình huống xấu nhất, thì các nguồn lực mà bệnh viện công có thể huy động được là lớn nhất. Đây là kết luận mà Châu Vân Xuyên có được sau khi điều tra tất cả các tin tức liên quan.
Quyền thế, địa vị, của cải của con người, trước sinh mệnh, dần dần mất đi sự ưu việt cao cao tại thượng.
Dù là Châu Vân Xuyên đã ở trên đỉnh cao của cải, trước chuyện sinh nở như thế này, anh cũng không dám đánh cược.
Đó vẫn là một buổi khám thai định kỳ như thường lệ.
Châu Vân Xuyên vì một số phản ứng gần đây của Lương Chiêu Nguyệt, đã ở lại phòng hội chẩn nói chuyện với bác sĩ rất lâu.
Còn Lương Chiêu Nguyệt buồn chán không có việc gì làm, liền xuống lầu đi dạo trong vườn hoa, coi như là giải khuây. Vì không yên tâm để cô đi một mình, Châu Vân Xuyên đã sắp xếp người đi theo cô từ xa.
Lương Chiêu Nguyệt gặp Lâm Đinh Vãn, hoàn toàn là một tình huống không hề lường trước.
Lúc đó cô đang vừa đi vừa ngắm hoa cỏ cây cối hai bên đường, đột nhiên sau lưng vang lên một tiếng gọi. Có người đang gọi tên cô.
Cô theo tiếng gọi quay đầu lại, ngay sau đó liền nhìn thấy Lâm Đinh Vãn.
Nói chính xác hơn, Lâm Đinh Vãn không đi một mình, bên cạnh bà ấy còn có một cậu con trai, người rất cao, cũng rất gầy, vừa nhìn đã biết đang ở giai đoạn dậy thì còn đang phát triển.
Lương Chiêu Nguyệt lập tức đoán ra, đây là đứa con thứ hai của Lâm Đinh Vãn sau khi tái hôn.
Lâm Đinh Vãn có lẽ cũng không ngờ người đó thật sự là cô.
Kể từ sau khi chấm dứt quan hệ cha mẹ – con cái, bà ấy chưa bao giờ gặp lại Lương Chiêu Nguyệt nữa. Dựa vào tình hình của người đàn ông mà con gái đưa về lúc đó, bà ấy nghĩ, những năm này Lương Chiêu Nguyệt chắc chắn đã sống rất tệ.
Bà ấy cũng hy vọng đứa con gái này sống tệ.
Chỉ khi Lương Chiêu Nguyệt sống đủ tệ, mới có nghĩa là việc bà ấy không nuôi dưỡng lúc đó là một lựa chọn đúng đắn.
Nếu Lương Chiêu Nguyệt sống đủ tốt, thì bà ấy muốn dựa vào mối quan hệ máu mủ này để nhận được một chút báo đáp từ đứa con gái này, cũng là không thể, hơn nữa bà ấy sau này còn phải sống trong sự không cam lòng này đến hết đời.
Bởi vì sự tốt đẹp của đứa con gái này, hoàn toàn không có bất kỳ quan hệ gì với bà ấy.
Nhưng sự thật lại hoàn toàn trái ngược, Lương Chiêu Nguyệt sống không hề tệ, mà còn tốt ngoài sức tưởng tượng.
Gần như là một cuộc đời mà người bình thường chỉ có thể ngước nhìn.
Lâm Đinh Vãn rất khó để hình dung cảm giác đó.
Giống như lúc này bà ấy nhìn thấy Lương Chiêu Nguyệt, nhìn đứa con gái có nét mặt cực kỳ giống mình này, phức tạp, không cam lòng, hối hận, oán hận, đủ loại cảm xúc đan xen vào nhau.
Con trai bên cạnh vẫn đang nhìn bà ấy, hỏi bà ấy sao vậy.
Lâm Đinh Vãn như thể không nghe thấy, đi đến trước mặt Lương Chiêu Nguyệt, nhìn cô từ trên xuống dưới một lúc lâu nói: “Mấy tháng rồi?”
Lương Chiêu Nguyệt gần như lùi lại hai bước nhìn bà ấy.
Lâm Đinh Vãn không khỏi cười khổ: “Dù sao ta cũng là mẹ của con, con có cần phải cảnh giác như vậy không?”
Lương Chiêu Nguyệt mặt không biểu cảm: “Tôi không có mẹ, bà nhận nhầm người rồi.”
Lâm Đinh Vãn nói: “Con bây giờ cũng sắp làm mẹ rồi, con nói chuyện với mẹ của mình với thái độ như vậy sao?”
Lương Chiêu Nguyệt liếc nhìn cậu con trai đang nhìn về phía này ở không xa, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Bà đến bệnh viện làm gì?”
Tưởng cô quan tâm đến mình, Lâm Đinh Vãn nói: “Ta không có chuyện gì, là em trai con. Tiểu Tự mấy ngày nay đến đây thi, có chút cảm nhẹ, không phải sợ ảnh hưởng đến kỳ thi của nó sao, ta đưa nó đến bệnh viện xem.”
Rồi lại nói: “Ở đây xếp hàng lâu quá, Tiểu Tự chỉ muốn ra ngoài hít thở không khí, không ngờ lại gặp con ở đây.”
Lương Chiêu Nguyệt chỉ liếc nhìn cậu bé đó một lần nữa, rồi quay người rời đi.
Lâm Đinh Vãn còn muốn đuổi theo, thì bị một người phụ nữ chặn lại.
Người phụ nữ đó mặt mày sa sầm. Dù sao cũng đang ở nơi đất khách quê người, một nơi không quen thuộc, cộng thêm việc có chút hiểu biết về thân phận và gia thế của Châu Vân Xuyên, Lâm Đinh Vãn cũng không dám đuổi theo nữa, cười ngại ngùng với người phụ nữ đó, sau đó quay người đi tìm con trai mình.
Châu Vân Xuyên sau khi nghe nói Lương Chiêu Nguyệt gặp chuyện ở vườn hoa nhỏ của bệnh viện, anh đã tạm biệt bác sĩ để đi tìm cô.
Khi tìm thấy Lương Chiêu Nguyệt, cô đang ngồi trên một chiếc ghế gỗ dài. Cùng với sự thay đổi của vóc dáng trong thai kỳ, bây giờ trang phục của cô chủ yếu là những chiếc váy rộng.
Mùa đông ở Thâm Thành không lạnh, đặc biệt là vào buổi chiều, nhiệt độ thường hơi cao. Lúc này Lương Chiêu Nguyệt đã cởi chiếc áo khoác dạ đặt sang một bên, trên người mặc một chiếc váy dài tay bằng vải nỉ mỏng hoa nhí.
Ánh nắng chiều chiếu lên người cô, khiến cô trông vô cùng dịu dàng, nhưng lúc này trên mặt cô không hề có dáng vẻ thoải mái như thường ngày, ngược lại còn có vài phần u uất.
Nghĩ đến việc cô vừa mới gặp mẹ ruột của mình, e rằng có nhiều điều không thoải mái, anh đi qua, nhặt chiếc áo khoác dạ cô đặt trên ghế, khoác lên người cô.
Lương Chiêu Nguyệt không ngạc nhiên về sự xuất hiện của anh, chỉ hỏi: “Nói chuyện với bác sĩ xong rồi à?”
Anh “ừm” một tiếng, lại nói: “Ngồi một lát hay là về nhà?”
Giọng Lương Chiêu Nguyệt trầm xuống: “Ngồi một lát đi.”
Châu Vân Xuyên liền ngồi cùng cô, hai người cũng không nói gì, chỉ là tay nắm chặt lấy nhau mà thôi.
Khoảng mười phút sau, Lương Chiêu Nguyệt đã khóc.
Từ khi mang thai đến nay, đây là lần đầu tiên cô khóc.
Trước đây dù là lúc tâm trạng sa sút nhất, cô cũng chưa từng khóc.
Châu Vân Xuyên đứng dậy, đứng trước mặt cô, cũng không hỏi gì, chỉ nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, mặc cho cô trút bỏ cảm xúc.
Một lúc lâu sau, anh mới nghe Lương Chiêu Nguyệt nói: “Em vẫn rất buồn, hồi nhỏ em bị cảm sốt, họ chưa bao giờ quan tâm em, nói là ráng chịu một chút là sẽ khỏi, tại sao lại phải tốn tiền đi bệnh viện khám, thậm chí cả thuốc cũng không cho em uống. Nhưng đối với con của bà ấy, bà ấy lại vội vàng chạy đến bệnh viện xếp hàng dài cho nó, đã như vậy rồi, bà ấy còn nói là mẹ của em. Bà ấy dựa vào đâu để làm mẹ của em. Bà ấy đã không cần em nữa, sao còn muốn làm mẹ của em.”
Châu Vân Xuyên cúi đầu, nhìn cô trong lòng mình, vai vì cảm xúc lên xuống quá lớn mà run rẩy, anh v**t v* vai cô nói: “Không phải bà ấy không cần em, là em không cần bà ấy.”
Anh ngồi xổm xuống, nhìn dáng vẻ đẫm nước mắt của cô, lấy giấy ăn ra, nhẹ nhàng lau cho cô nói: “Con người sinh ra, đến với thế giới này, từ khoảnh khắc đó, đã là một cá thể độc lập. Họ chỉ tham gia vào một phần rất nhỏ trong hành trình cuộc đời của em, em không cần phải vì mối quan hệ máu mủ mà bị họ trói buộc.”
Anh cười lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt cô, nói: “Họ không xứng đáng và cũng không đáng để em phải như vậy vì họ. Sau này em cũng sẽ không gặp họ ở Thâm Thành nữa.”
Hốc mắt Lương Chiêu Nguyệt đỏ hoe nhìn anh.
Châu Vân Xuyên hôn nhẹ lên khóe mắt cô nói: “Hôm nay nắng rất đẹp, không phải em thích ngắm biển sao? Anh đưa em ra biển đi dạo nhé.”
Vốn dĩ chiều nay Châu Vân Xuyên có lịch trình khác.
Sau khi cùng cô đi khám thai xong, năm giờ chiều anh còn có một cuộc họp, nhưng bây giờ, e rằng cuộc họp này của anh lại phải hoãn lại.
Lương Chiêu Nguyệt lo lắng nhìn anh.
Châu Vân Xuyên cúi đầu, vô cùng trân trọng hôn nhẹ lên khóe môi cô, sau đó dùng trán mình chạm vào trán cô nói: “Công việc anh để người khác xử lý. Chúng ta ra biển đi dạo.”
Nửa giờ sau, họ đã ở bên bờ biển.
Trước khi xuống xe, Châu Vân Xuyên giúp cô mặc áo khoác, cài cúc áo, quàng khăn quàng cổ rồi đội mũ, lúc này mới đưa cô xuống xe.
Lương Chiêu Nguyệt lớn lên ở Lâm Thành từ nhỏ, Lâm Thành lại là một thành phố ven biển, mỗi năm không ít du khách từ khắp cả nước đến Lâm Thành nghỉ dưỡng. Còn cô vì gia đình, lại phải sớm rời xa quê hương, rời xa nơi mình đã sống từ nhỏ.
Hai người đi dọc theo bờ biển một lúc lâu.
Khi đi về, Châu Vân Xuyên hỏi: “Vui hơn chút nào chưa?”
Lương Chiêu Nguyệt gật đầu.
Châu Vân Xuyên nói: “Hôm nay là anh sơ suất, sau này sẽ không để em gặp phải chuyện như vậy nữa.”
Cô nói: “Lại không có liên quan gì đến anh.”
Anh lại cười: “Sao lại không có liên quan, lúc kết hôn đã nói sau khi cưới không để em rơi một giọt nước mắt, em vừa khóc lâu như vậy, mà anh lại bất lực, không thể giúp em làm gì, chính là lỗi của anh.”
Cổ họng Lương Chiêu Nguyệt không khỏi nghẹn lại.
Thấy cô lại sắp khóc, Châu Vân Xuyên vội vàng nói: “Coi như là vì sức khỏe của chính mình, đừng rơi nước mắt nữa được không?”
Anh tỏ ra rất nghiêm túc, cô lập tức bị anh chọc cười nói: “Vậy là ai đã làm em khóc.”
Anh khẽ thở dài: “Vậy sao? Anh lại không làm chuyện tử tế nữa rồi à?”
Phải nói rằng, anh cũng rất biết cách trêu chọc người khác.
Mấy câu nói, tâm trạng của Lương Chiêu Nguyệt đã hồi phục, cô nói: “Không sao rồi, em hứa với anh, sau này sẽ không khóc nữa, trừ phi anh làm chuyện gì khiến em đau lòng.”
Anh lập tức thở phào nhẹ nhõm, nắm chặt tay cô nói: “Anh sẽ không để chuyện đó xảy ra.”
Lương Chiêu Nguyệt mím môi cười.
Khi hai người trở về đã là gần hoàng hôn.
Ánh chiều tà chiếu xuống con đường nhựa rộng rãi và sạch sẽ, trước mắt là con đường lớn bằng phẳng không thấy điểm cuối. Lương Chiêu Nguyệt có lúc nhìn ra ngoài cửa sổ, có lúc lại nhìn Châu Vân Xuyên ở ghế lái.
Châu Vân Xuyên vừa chú ý đến tình hình đường sá phía trước, vừa hỏi: “Đang nghĩ gì vậy?”
Lương Chiêu Nguyệt dựa vào lưng ghế, cười tươi nhìn con đường hoàng hôn trước mắt, nói: “Em hy vọng đây là một con đường không có điểm cuối, em có thể cứ thế này đi cùng anh mãi mãi.”
Nói xong, vừa hay đến một ngã tư, phía trước là đèn đỏ, xe từ từ dừng lại. Châu Vân Xuyên đưa tay qua nắm lấy tay cô nói: “Sẽ được thôi, nguyện vọng của em chắc chắn sẽ thành hiện thực.”
Nhìn hai bàn tay đan vào nhau, Lương Chiêu Nguyệt thầm nghĩ.
Cô cũng đang cầu nguyện, nếu số phận thực sự thương xót cô, thì hãy để cô và người đàn ông bên cạnh, cùng hai đứa trẻ sắp chào đời trong bụng, mãi mãi sống một cuộc sống viên mãn và hạnh phúc như thế này.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...