Xét đến tình hình sức khỏe của mẹ, mặc dù các chỉ số đều bình thường, Châu Vân Xuyên vẫn quyết định ở lại Cảng Thành thêm vài ngày.
Lần này, có lẽ vì bố anh là Châu Tế Hoa không có ở nhà, trong căn biệt thự kiểu Tây rộng lớn chỉ có anh, mẹ anh và vài người giúp việc ở tại nhà, anh lại có thể thả lỏng toàn thân.
Anh không liên tục nhận điện thoại công việc như trước đây, ngược lại còn tạm dừng tất cả công việc. Trong những ngày đó, anh hoặc là cùng mẹ đọc sách trên ban công tầng hai, hoặc là đẩy xe lăn đưa mẹ đi dạo trên con đường bê tông và bãi cỏ gần đó.
Chuyện này lại khiến Mạnh Vọng Tịch phải bận tâm.
Tối hôm trước anh đột nhiên hỏi về chuyện của Lương Chiêu Nguyệt, bây giờ lại gác lại mọi công việc chỉ để ở đây trải qua những ngày nhàn nhã cùng bà.
Mặc dù Mạnh Vọng Tịch rất mong Châu Vân Xuyên có thể thỉnh thoảng gác lại công việc, thư giãn một chút, nhưng trước đây đã nói bao nhiêu lần, Châu Vân Xuyên cũng chưa bao giờ nghe theo, vẫn cứ bôn ba vì công việc, khiến bản thân lúc nào cũng phong trần mệt mỏi.
Lần này anh lại khác thường đến vậy, bà cứ cảm thấy có gì đó không ổn.
Trưa hôm đó, hai người dùng bữa trưa trong phòng ăn, Mạnh Vọng Tịch đặc biệt cho chú Hà và hai dì giúp việc lui ra, rồi hỏi: “Vân Xuyên, con và Chiêu Nguyệt có chuyện gì phải không?”
Châu Vân Xuyên ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra, múc cho bà một bát canh sườn hoài sơn, hỏi ngược lại: “Sao mẹ đột nhiên lại hỏi vậy ạ?”
Giữa hai hàng lông mày của Mạnh Vọng Tịch chan chứa sự quan tâm: “Con ở lại đây lâu quá rồi, trước đây con ở lại một ngày đã là nhiều nhất, đến hôm nay đã là ngày thứ tư rồi.”
“Mẹ đang đuổi con đi đấy à?”
“Không phải, sao mẹ nỡ đuổi con đi chứ, chỉ là con quá… khác thường, khiến mẹ cứ cảm thấy bất an.”
Châu Vân Xuyên nói: “Vì ông ấy không có ở đây nên con mới ở lại thêm mấy ngày, mẹ đừng nghĩ nhiều.”
Mạnh Vọng Tịch vẫn hoài nghi: “Năm nào vào thời điểm này ông ấy cũng không ở nhà một hai tuần, trước đây cũng có thấy con ở lại thêm đâu.”
Châu Vân Xuyên rút một tờ giấy ăn, lau khóe miệng nói: “Tối nay con phải về Bắc Thành rồi, vừa nãy trợ lý gọi điện, có tình huống khẩn cấp cần con qua đó xử lý.”
Mạnh Vọng Tịch lại cảm thấy đột ngột: “Con giận dỗi với mẹ à?”
“Không có ạ. Nếu mẹ không tin con có thể cho mẹ xem lịch sử cuộc gọi của trợ lý.”
“Con đó” Mạnh Vọng Tịch lắc đầu cười “Công việc là quan trọng, nhưng gia đình cũng phải coi trọng. Gia đình của hai người, nếu cả hai đều không chịu cúi đầu, cuối cùng chỉ có thể lưỡng bại câu. Mẹ không rõ con và Chiêu Nguyệt đã xảy ra chuyện gì, nhưng cúi đầu đúng lúc thì không bao giờ sai.”
Nghe thấy lời này, ánh mắt Châu Vân Xuyên khẽ động, nói: “Đây là lý do năm xưa mẹ cúi đầu sao ạ?”
Mạnh Vọng Tịch nói: “Chúng ta không phải đang nói chuyện của con sao? Sao lại nói đến chuyện của mẹ rồi. Những lời này của mẹ có thể áp dụng cho rất nhiều người, chỉ trừ mẹ và bố con ra. Tình hình của chúng ta đặc biệt, không thể áp dụng những lý lẽ đời thường được.”
Châu Vân Xuyên nhướng mày, không nói gì.
Sau bữa trưa, thấy thời tiết bên ngoài âm u, rất thích hợp để ra ngoài đi dạo, Mạnh Vọng Tịch đề nghị ra ngoài đi bộ cho tiêu cơm. Châu Vân Xuyên đẩy xe lăn, đưa bà ra ngoài đi dạo.
Đi trên con đường nhỏ yên tĩnh, Châu Vân Xuyên lại nhắc lại chuyện cũ: “Con đi chuyến bay lúc bảy giờ tối, nếu mẹ có ý định gì, con sẽ bảo thư ký mua cho mẹ một vé máy bay, mẹ đã nhiều năm không trở về rồi.”
Mạnh Vọng Tịch không từ chối thẳng thừng, chỉ nói: “Để lần sau đi, đợi mẹ dưỡng bệnh khỏe rồi xem sao.”
Châu Vân Xuyên không ngạc nhiên với câu trả lời này, cũng không tiếp tục chủ đề đó nữa.
Mạnh Vọng Tịch thì chuyển chủ đề, hỏi anh về chuyện công việc, lúc trở về, bà nói: “Nếu tối nay con đi, lát nữa mẹ bảo người trong cửa hàng mang ít cà vạt đến cho con chọn, con xem cà vạt của con có mấy cái bị nhăn rồi kìa.”
Anh đang định nói không cần, ở nhà có rất nhiều cà vạt.
Thì lại nghe Mạnh Vọng Tịch nói: “Lần trước con đưa Chiêu Nguyệt đến đây, con bé không phải đã mua cho con một chiếc cà vạt sao? Có thích không? Nếu thích lát nữa mẹ sẽ cho người gọi bên đó mang một ít qua đây.”
Lời đến bên miệng Châu Vân Xuyên đã kịp thời dừng lại.
Mạnh Vọng Tịch nói: “Bà nội con nói gia cảnh của con bé hình như cũng bình thường, ngày thường con giúp đỡ con bé một chút. Năm đó để mua cho con chiếc cà vạt kia, con bé đã quẹt hết sạch số dư trong thẻ đấy.”
Châu Vân Xuyên đáp lại một tiếng đầy khó chịu trong lòng.
Ba giờ chiều, Mạnh Vọng Tịch quả nhiên gọi nhân viên của cửa hàng bán cà vạt đến.
Nhân viên mang đến rất nhiều kiểu cà vạt, Châu Vân Xuyên xem qua, chọn mấy chiếc.
Mạnh Vọng Tịch vừa nhìn đã nói: “Sao lại giống kiểu lần trước Chiêu Nguyệt chọn thế? Ngoài màu sắc ra thì chẳng có gì khác cả.”
Châu Vân Xuyên chỉ nói: “Đeo quen rồi.”
Mạnh Vọng Tịch cười anh: “Chi tiết có thể nhìn ra tình cảm của một người, dùng từ ‘yêu ai yêu cả đường đi lối về’ để hình dung hành vi bây giờ của con là thích hợp nhất rồi.”
Châu Vân Xuyên nói: “Mẹ lại định dùng cái lý lẽ đời thường không áp dụng được của mẹ để nói con à?”
“…”
Mạnh Vọng Tịch nói: “Cái tài ăn nói này của con bây giờ cũng không biết học từ ai, trước đây con chỉ biết im lặng, bây giờ còn học được cả cách phản bác rồi.”
Nói xong, bà thở dài một tiếng, nói: “Con trai lớn rồi không giữ được nữa.”
Châu Vân Xuyên khẽ nhướng mày, nếu anh nhớ không lầm, mấy ngày trước, Liễu Y Đường cũng dùng những lời gần như y hệt để nói anh.
Chọn xong cà vạt, thanh toán xong, nhân viên rời đi, Châu Vân Xuyên đang định đẩy Mạnh Vọng Tịch lên lầu nghỉ ngơi, thì đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tràng tiếng bước chân dồn dập, sau đó, Châu Tế Hoa vốn dĩ nên đang xử lý công việc ở Luân Đôn, Anh Quốc lại vội vã bước vào tầm mắt hai người.
Có lẽ không ngờ ông sẽ xuất hiện, Mạnh Vọng Tịch nhất thời ngây người, bà ngẩng đầu nhìn Châu Vân Xuyên, chỉ thấy gương mặt vừa rồi còn tươi cười, giờ đây đã lạnh như băng.
Mà sắc mặt của Châu Tế Hoa tất nhiên cũng chẳng tốt đẹp gì.
Cứ hễ hai bố con này gặp nhau, phần lớn đều kết thúc bằng một trận cãi vã.
Thấy bầu không khí này thực sự căng thẳng, Mạnh Vọng Tịch cười nói với Châu Tế Hoa : “Không phải ngày kia ông mới về sao?”
Châu Tế Hoa liếc nhìn Châu Vân Xuyên đang đứng sau lưng bà, nói: “Bà ở nhà một mình tôi không yên tâm, huống hồ còn nghe nói bà bị thương, tôi kết thúc sớm công việc bên đó để về với bà.”
Mạnh Vọng Tịch đang định nói bà không có gì đáng ngại, sau lưng bỗng truyền đến một tiếng cười khẩy lạnh lùng.
Châu Tế Hoa vừa nghe, liền cười lạnh: “Tranh thủ lúc tôi không có nhà, ở đây ba ngày rồi, sao, vẫn muốn đưa mẹ cậu đi à?”
Châu Vân Xuyên nhìn ông, thốt ra ba chữ: “Đúng là vậy.”
Châu Tế Hoa tức giận vô cùng: “Tôi đã nói với cậu từ rất lâu rồi, mẹ cậu tự nguyện sống với tôi ở Cảng Thành, tại sao cậu lại không tin, cậu xem lần nào cậu có thể đưa bà ấy đi được không? Nhiều năm trôi qua như vậy, cứ cách một khoảng thời gian cậu lại làm cái chuyện vô vị này, cậu không thấy mệt sao?”
Châu Vân Xuyên nói: “Không mệt, ngược lại tôi rất vui vẻ với việc này.”
Châu Tế Hoa tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhìn trái nhìn phải như đang tìm thứ gì đó, Mạnh Vọng Tịch cảm thấy rất mệt mỏi, bà nói: “Tế Hoa, ông vừa về cũng mệt rồi, đi nghỉ ngơi trước đi, để tôi nói chuyện với Vân Xuyên một lát.”
Châu Vân Xuyên lại nói: “Mẹ có gì cứ nói thẳng, để ông ta cũng nghe luôn. Con thực sự tò mò, một người đàn ông ngoại tình thành thói, nhốt vợ mình trong một căn biệt thự tinh xảo, còn bản thân thì chạy ra nước ngoài thăm một gia đình nhỏ khác, năm nào cũng như vậy, con lại rất muốn biết, ông ta cứ đi đi về về như thế không mệt sao?”
Lời này vừa dứt, Mạnh Vọng Tịch liền trừng lớn mắt.
Mặc dù cả nhà đều biết rõ chuyện này, nhưng nhiều năm qua, Châu Vân Xuyên chưa từng đưa ra bất kỳ ý kiến nào, anh coi thường và chán ghét bố mình, nhưng chưa bao giờ đưa chuyện này ra nói thẳng như bây giờ. Ngay cả năm anh 13 tuổi tận mắt chứng kiến bố ngoại tình, cũng chỉ mắng một câu “Ông thật khiến tôi thấy ghê tởm”, rồi từ đó quan hệ với bố rạn nứt.
Châu Tế Hoa cũng sững sờ một lúc, sau đó biết được: “Sao, gia đình của mình không thành gia đình nữa, nên muốn nhúng tay vào chuyện của bố mày đây à?”
Ngay sau đó giọng điệu cao lên, ông ta lại nói: “Mày không cần phải thấy ấm ức thay cho mẹ mày, đây là chuyện tao và bà ấy đã thỏa thuận từ đầu, bao nhiêu năm nay bà ấy còn chưa nói tao một câu, đến lượt mày lên tiếng à?”
Còn chưa đợi Châu Vân Xuyên lên tiếng, Mạnh Vọng Tịch đã cúi đầu thở dài một tiếng, nói: “Tế Hoa, ông nói chuyện đừng quá đáng quá.”
Châu Tế Hoa nói: “Tôi quá đáng? Nó tự mình không có bản lĩnh quản lý tốt gia đình của mình, bây giờ làm đến mức tan nhà nát cửa chỉ để ly hôn. Tự mình ly hôn thì thôi đi, còn muốn phá cả nhà của bố nó nữa. Có chuyện nào hoang đường như vậy không?”
Mạnh Vọng Tịch lập tức ngẩng đầu: “Sao ông biết Vân Xuyên ly hôn rồi?” Lại quay mặt sang nhìn Châu Vân Xuyên: “Ông ấy nói có thật không?”
Châu Vân Xuyên trầm mặt không nói.
Châu Tế Hoa tiếp tục tăng hỏa lực: “Nó xử lý những tài sản đó ầm ĩ như vậy, trong giới tài chính ai mà không biết? Trên máy bay về đây tôi còn bị đồng nghiệp hỏi, ý người ta là có phải thằng con trai này của tôi bị điên rồi không.”
Mạnh Vọng Tịch thấp giọng quát ông ta: “Ông nói ít thôi.”
Châu Tế Hoa hừ lạnh một tiếng, nhưng quả thật không nói nữa.
Mạnh Vọng Tịch không thèm để ý đến ông ta, mà hỏi Châu Vân Xuyên: “Thật sự ly hôn rồi sao?”
Châu Vân Xuyên nhướng mày, như thể cực kỳ mệt mỏi, nói: “Sáng hôm con qua đây vừa mới cùng cô ấy đi lấy giấy chứng nhận.”
Mạnh Vọng Tịch thực sự không hiểu: “Trước đó bà nội con không phải nói hai đứa vẫn ổn sao? Sao lại… đi đến bước này rồi?”
Nhưng như vậy cũng giải thích được tại sao anh có thể ở đây với bà nhiều ngày như vậy.
Chắc là không có tâm trạng đi làm, chỉ muốn tìm một nơi để trốn tránh sự đời.
Châu Tế Hoa đang im lặng ở bên cạnh đột nhiên xen vào một câu: “Nó không có bản lĩnh, với cái tính khí quái đản của nó, đáng đời người ta ly hôn với nó.”
Mạnh Vọng Tịch hiếm khi nổi giận: “Ông câm miệng cho tôi.”
Châu Tế Hoa lại im lặng.
Bà lại hỏi Châu Vân Xuyên: “Cuộc hôn nhân này là ai muốn ly hôn?”
Châu Vân Xuyên nói: “Chuyện đó quan trọng sao ạ?”
“Đương nhiên là quan trọng, nếu là con đề nghị ly hôn, mẹ sẽ mắng con không biết trân trọng làm lãng phí thời gian của người ta; nếu cô ấy đề nghị ly hôn, mẹ không những mắng con, mà còn trách con tại sao không nói chuyện tử tế với cô ấy, nếu ngay cả níu kéo cũng không làm được mà cứ thế ly hôn, con thật sự quá không tôn trọng hôn nhân rồi.”
Châu Vân Xuyên nói: “Con rất tôn trọng hôn nhân, cũng rất tôn trọng cô ấy, cô ấy muốn rời khỏi con, con không có lý do gì để ép người ta ở lại bên cạnh mình.”
Lời này vừa dứt, người phản ứng đầu tiên là Châu Tế Hoa, ông ta lớn tiếng quát: “Châu Vân Xuyên, mày đang nói bóng nói gió cái gì?”
Châu Vân Xuyên liếc nhìn ông ta một cách thờ ơ: “Xem ra ông cũng biết mình hèn hạ vô liêm sỉ, dùng thủ đoạn giữ mẹ ở lại bên cạnh.”
“Mày… cút! Cút ngay cho tao, ở đây không chào đón mày.”
“Nhiều năm trôi qua như vậy, ông chỉ biết nói mỗi câu này thôi sao?”
“Vậy còn mày thì sao? Làm con trai mà nói chuyện với bố như vậy à?” Châu Tế Hoa tức đến thổi râu trừng mắt, trực tiếp nói lời ác độc “Mỗi lần đến lúc này tao lại nghĩ, người chết trong tai nạn xe hơi năm đó sao không phải là mày!”
Lời này vừa nói ra, Châu Tế Hoa đã bị chính mình dọa sợ, ông ta chớp mắt hai cái, ngay lập tức nhìn về phía Mạnh Vọng Tịch nói: “Tịch à, bà nghe tôi giải thích, tôi không có ý đó, tôi…”
Mạnh Vọng Tịch hít sâu một hơi, rất bình tĩnh nói: “Ông về Anh Quốc đi, xử lý xong chuyện bên đó rồi hẵng về.”
“Tịch à, tôi…” Châu Tế Hoa lúng túng đưa tay lau mặt, không còn chút khí thế kiêu ngạo như vừa rồi, nói: “Tôi chỉ là quá tức giận, mỗi lần nó qua đây đều làm tôi tức.”
Mạnh Vọng Tịch giọng điệu vẫn bình thản: “Cho nên tôi mới nói ông đi xử lý xong việc của mình trước đi, kẻo ở đây bị tức đến nói năng linh tinh. Ông yên tâm, tôi sẽ ở nhà đợi ông, sẽ không để ông về mà không thấy tôi đâu.”
Châu Tế Hoa vốn là vội vàng trở về, bên nước ngoài còn một đống việc chờ ông ta xử lý. Nếu không phải nghe nói lần này Châu Vân Xuyên ở lại Cảng Thành mấy ngày, ông ta căn bản không cần phải khiến mình vội vã như vậy.
Bây giờ, thấy Mạnh Vọng Tịch đã hứa với mình, trái tim đang lo lắng bất an của ông ta cũng thả lỏng đi nhiều, nói: “Được, tôi ở bên đó nhiều nhất là hai ngày, sẽ không để bà ở nhà một mình quá lâu.”
Chỉ là trước khi rời đi, ông ta vẫn không yên tâm về Châu Vân Xuyên, suy nghĩ một lát, rồi nói: “Không ai có thể đưa mẹ cậu đi khỏi bên cạnh tôi, ngay cả khi cậu là con trai tôi cũng không được.”
Nói xong, ông ta quay người rời đi.
Không lâu sau, tiếng bước chân vội vã biến mất trong phòng khách rộng lớn.
Một khoảng thời gian rất dài sau khi bố rời đi, Châu Vân Xuyên và Mạnh Vọng Tịch đều không nói gì.
Cho đến khi bên ngoài vang lên tiếng bước chân, là các dì giúp việc dọn dẹp vệ sinh xong đang đi về, Mạnh Vọng Tịch lúc này mới phá vỡ sự im lặng của hai người nói: “Lời bố con vừa nói không phải là thật lòng đâu, con đừng để trong lòng.”
Châu Vân Xuyên lại không cho là vậy: “Lúc một người không kiêng nể gì, trong cơn tức giận tột độ, mỗi một chữ họ nói ra lại chính là suy nghĩ thật nhất sâu trong lòng họ.”
Anh lại nói: “Trong hoàn cảnh nào, một người bố mới có thể nói ra lời mong con trai mình chết đi?”
Mạnh Vọng Tịch im lặng một lúc nói: “Là vấn đề của ông ấy, ông ấy đang trốn tránh, cái chết của đứa trẻ năm đó là khúc mắc trong lòng ông ấy, ông ấy cũng biết người sai là ông ấy, nhưng ông ấy không muốn thừa nhận đó là vấn đề của mình, cho nên mới đổ hết mọi lỗi lầm lên người con.”
Mạnh Vọng Tịch nói: “Là bố con quá nhu nhược. Không phải lỗi của con, càng không có bất kỳ quan hệ gì với con.”
Năm 13 tuổi, Châu Vân Xuyên phát hiện bố mình ngoại tình, đây còn chưa phải là chuyện khiến anh tuyệt vọng nhất, vì bố anh còn tạo ra một sinh mạng, bố anh có một đứa con riêng ở bên ngoài, đứa trẻ đó lúc ấy đã sáu tuổi.
Mà đứa con riêng này lại qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi trên đường phố Luân Đôn bảy năm sau đó.
Năm đó Châu Vân Xuyên 20 tuổi, vừa tốt nghiệp Đại học Pennsylvania, anh có kế hoạch riêng cho tương lai của mình, đó là làm việc hai năm ở ngân hàng đầu tư Morgan, sau đó quay lại trường học chương trình MBA. Một kế hoạch học tập và làm việc như vậy rất phổ biến trong giới đầu tư nước ngoài, nhưng lại bị Châu Tế Hoa phản đối kịch liệt.
Lúc nhận được điện thoại của bố, chính là buổi tối ở New York, cùng lúc đó, Luân Đôn đang vào lúc hoàng hôn.
Trong điện thoại, Châu Tế Hoa yêu cầu anh về nước tiếp quản công ty của gia đình, còn Châu Vân Xuyên thì tỏ ra không có chút hứng thú nào. Cuộc điện thoại đó, gần như là Châu Tế Hoa đơn phương ra lệnh, từ sự kỳ vọng của bậc cha chú đối với con cái, cho đến sự ép buộc về mặt đạo đức luân lý.
Kết thúc cuộc điện thoại đó là một tiếng va chạm xé toạc bầu trời, và tiếng la hét của đám đông.
Mấy ngày sau mới biết, đứa con riêng bên ngoài của bố anh đã mất.
Anh phản ứng thờ ơ với chuyện này, chỉ chuyên tâm bay một chuyến từ New York đến Cảng Thành, hy vọng mẹ có thể rời khỏi bố, bà có thể về Bắc Thành sống, cũng có thể đến nơi khác sống.
Lần đó bố anh vội vã từ Luân Đôn trở về, lúc đó ông ta cũng nói những lời gần như tương tự.
Ông ta nói, đứa trẻ đó ngoan ngoãn nghe lời ông ta như vậy, tại sao lại là đứa trẻ đó mất đi, mà Châu Vân Xuyên, đứa con ngỗ nghịch này, lại còn muốn phá tan gia đình của ông ta vào lúc này.
Có lẽ vì năm đó đã nghe những lời như vậy từ miệng bố, nghe lại một lần nữa, Châu Vân Xuyên thực sự không có cảm giác gì lớn lao.
Mạnh Vọng Tịch nói: “Vân Xuyên, mỗi người đến với thế giới này, đều có ý nghĩa của riêng mình. Con cũng không ngoại lệ.”
Châu Vân Xuyên chỉ nói: “Một người như ông ta, tại sao mẹ lại bằng lòng ở bên cạnh ông ta?”
Mạnh Vọng Tịch cười: “Con người đều sẽ theo đuổi lợi ích, né tránh tai họa, chọn con đường phù hợp nhất với mình, mẹ cũng không ngoại lệ. Con không cần phải thấy ấm ức thay mẹ.”
Mạnh Vọng Tịch nói: “Con của ông ta mất rồi, nhưng hai đứa con của mẹ vẫn sống rất tốt.”
Châu Vân Xuyên cúi mắt không lên tiếng.
Mạnh Vọng Tịch nắm lấy tay anh nói: “Con căm hận bố con ngoại tình hủy hoại gia đình chúng ta, lẽ nào mẹ lại không hận sao?”
Châu Vân Xuyên ngước mắt nhìn bà.
Mạnh Vọng Tịch khẽ cười với anh: “An An chính là sự trả thù lớn nhất của mẹ đối với ông ta, nuôi lớn một đứa trẻ không có bất kỳ quan hệ huyết thống nào với mình, nhưng bên ngoài lại chỉ có thể thừa nhận là con gái của mình, yêu thương như con đẻ. Bao nhiêu năm nay, chẳng lẽ ông ta không cảm thấy uất ức sao? Nhưng cũng chỉ có thể như vậy thôi.”
Châu Vân Xuyên lần đầu tiên cảm thấy mệt mỏi.
Anh nói: “Mẹ cứ bằng lòng dày vò với ông ta như vậy sao?”
Mạnh Vọng Tịch nói: “Tại sao lại không? Tất cả tài sản của ông ta đều là của con và An An, ông ta để lại tiền cho các con, còn tình yêu thương ông ta muốn cho ai thì cho. Mẹ không còn là con người của năm 20 tuổi mới gặp ông ta nữa, không thể đến tận bây giờ vẫn hy vọng bàn chuyện tình cảm với ông ta được.”
Châu Vân Xuyên nói: “Chuyện tiền bạc, con và An An không thiếu.”
Mạnh Vọng Tịch nói: “Đây không phải là vấn đề thiếu hay không thiếu, một cuộc hôn nhân thất bại, tất cả thời gian mẹ đã lãng phí cho ông ta, cũng phải lấy lại được chút gì đó chứ.”
Châu Vân Xuyên không nói nên lời.
Mạnh Vọng Tịch suy nghĩ một lát hỏi: “Chuyện của con và Chiêu Nguyệt, thật sự không còn đường quay lại sao?”
Anh đang định trả lời, thì đúng lúc này, điện thoại reo lên.
Cầm lên xem, là Liễu Y Đường gọi tới.
Mạnh Vọng Tịch hỏi: “Điện thoại của ai vậy?”
Châu Vân Xuyên đưa màn hình điện thoại cho bà xem.
Bà nói: “Chuyện này con chưa nói cho bà cụ biết à?”
Châu Vân Xuyên lắc đầu, sau đó nghe điện thoại, anh đang định nói, giọng nói tức giận của Liễu Y Đường đã truyền qua ống nghe: “Bà không cần biết cháu đang ở đâu, lập tức về đây cho bà.”
Châu Vân Xuyên nói: “Mẹ bị thương, cháu đang ở Cảng Thành với mẹ.”
Liễu Y Đường nói: “Mạnh Mạnh có người chăm sóc, cháu bây giờ về đây giải thích cho bà chuyện hồ đồ cháu đã làm đi.”
“Bà muốn nghe cháu giải thích gì ạ?”
“Cháu nghĩ sao? Kết hôn không thông báo cho bà thì thôi, ly hôn cũng vậy, trong mắt cháu có phải là không có người bà này không?”
Châu Vân Xuyên day day giữa hai hàng lông mày, nói: “Chuyện đó thì không có ạ.”
Liễu Y Đường hừ một tiếng: “Bà không cần biết cháu có hay không, cháu bây giờ về đây cho bà.” Dừng một chút, bà lại nói: “Đừng lo chuyện của bố mẹ cháu nữa, lúc này rồi, lửa đã cháy đến thân cháu rồi, cháu còn có sức lực và tâm trí để quan tâm đến những chuyện cũ rích của họ nữa sao?”
Cúp điện thoại, người lên tiếng đầu tiên là Mạnh Vọng Tịch.
Ở Cảng Thành mấy ngày, đây là lần đầu tiên Châu Vân Xuyên thấy mẹ cười vui vẻ như vậy, anh không hiểu: “Mẹ cười gì vậy ạ?”
Mạnh Vọng Tịch nói: “Con xem, ngay cả bà nội con, một người ngoài cuộc, cũng nhìn rõ chuyện của mẹ và bố con như vậy, con là người ngoài cuộc sao lại không nhìn rõ được chứ?”
Châu Vân Xuyên không trả lời ngay, anh đẩy xe lăn đưa Mạnh Vọng Tịch về phòng ngủ ở tầng hai, sau khi đỡ bà nằm xuống giường, anh nhìn người mẹ có vẻ trạng thái tinh thần bình thường nói: “Nếu con là người trong cuộc thì sao ạ?”
Mạnh Vọng Tịch sững sờ, đang định nói, thì Châu Vân Xuyên đã đưa tay ra đắp lại chăn cho bà nói: “Mẹ nghỉ ngơi cho khỏe, qua một thời gian nữa con bận xong việc trong tay sẽ đến thăm mẹ.”
Nói xong cũng không cho mẹ cơ hội nói chuyện, anh rời khỏi phòng ngủ, nhẹ nhàng khép cửa lại, rời khỏi căn biệt thự luôn khiến anh cảm thấy ngột ngạt này, đi ra sân bay.
Nhiều năm nay, Liễu Y Đường rất ít khi nhận được điện thoại của con trai Châu Tế Hoa .
Hai mẹ con một năm gọi cho nhau mấy cuộc điện thoại đã là giới hạn, cho nên vào một ngày bình thường, bà thấy tên Châu Tế Hoa nhấp nháy trên màn hình điện thoại, liền cảm thấy chuyện tiếp theo bà phải đối mặt phần lớn không phải là chuyện tốt.
Quả nhiên, đầu dây bên kia Châu Tế Hoa mở miệng câu đầu tiên chính là: “Mẹ có thể quản Châu Vân Xuyên một chút không?”
Liễu Y Đường cảm thấy buồn cười “Con trai của anh anh không quản, lại bảo tôi quản?”
“Con quản nó cái gì? Ngoài việc bắt con ly hôn với Tiểu Tịch, nó có mong con được cái gì tốt đẹp không?”
“Tự mình không làm tròn trách nhiệm của một người bố, người chồng, thì đừng trách con cái can thiệp vào chuyện của mình.”
Châu Tế Hoa cười ha hả: “Nó tự mình ly hôn cho sướng rồi, quay đầu lại muốn gây chuyện không vui cho tôi.”
Liễu Y Đường nhất thời tối sầm mặt mày: “Ly hôn cái gì? Anh nghe ở đâu chuyện nó ly hôn?”
“Nó dạo này cho người xử lý tài sản của nó, mẹ không biết à?” Nói xong, ông ta cười “Xem ra nó giấu mẹ cũng kỹ thật.”
Liễu Y Đường: “Nói vào trọng tâm.”
Châu Tế Hoa nói: “Nó đang ở Cảng Thành, đã thuyết phục Tiểu Tịch mấy ngày rồi, con sắp về đến nhà rồi, mẹ gọi nó về đi.”
Cúp điện thoại, Liễu Y Đường cho người tra tình trạng hôn nhân của Châu Vân Xuyên và Lương Chiêu Nguyệt, không lâu sau đã có tin tức, hai người hiện tại quả thực đã ly hôn, lấy giấy chứng nhận mấy ngày trước.
Liễu Y Đường lúc đó liền nghĩ, ngày bà lo lắng nhất cuối cùng cũng đã đến rồi sao?
Lúc này, sau khi nói chuyện điện thoại với Châu Vân Xuyên xong, bà đặt điện thoại sang một bên, nhìn Lương Chiêu Nguyệt đang ngoan ngoãn ngồi đối diện mình, một lúc lâu sau mới nói: “Cháu à, cháu gầy đi rồi.”
Chỉ một câu như vậy, Lương Chiêu Nguyệt đang đặt hai tay trên đầu gối, im lặng cúi đầu chờ bị trách mắng, lập tức ngẩng đầu lên, hốc mắt hơi đỏ.
Những ngày sau khi lấy giấy ly hôn với Châu Vân Xuyên, cô vừa cảm thấy thoải mái nhưng lại vừa ăn không ngon ngủ không yên.
Ngày hôm đó ở Cục Dân chính lúc chia tay Châu Vân Xuyên, cô tuy ra vẻ không có chuyện gì, cực kỳ phóng khoáng nói sẽ phối hợp với anh diễn kịch, nhưng thực tế cô vô cùng bối rối.
Cô đã suy nghĩ rất nhiều ngày, cuối cùng quyết định nói thật với Liễu Y Đường, cho dù lúc đó bà cụ có trách mắng cô thế nào, cô đều xin nhận hết. Vì vậy khi nhận được điện thoại của Liễu Y Đường, nói cô về Hương Sơn Mi Viện một chuyến, Lương Chiêu Nguyệt đã chuẩn bị sẵn tâm lý đối mặt với mọi lời trách móc.
Nào ngờ, câu đầu tiên Liễu Y Đường lại là quan tâm đến cô.
Lương Chiêu Nguyệt nói: “Lần nào đến thăm bà, bà cũng nói cháu gầy đi, mấy ngày trước đồng nghiệp còn nói cháu dạo này béo lên.”
Liễu Y Đường nói: “Mắt nhìn của đồng nghiệp cháu không tốt, đã gầy đến mức này rồi còn nói cháu béo, là muốn cháu yếu đuối mỏng manh hơn nữa à?”
Lương Chiêu Nguyệt không nhịn được mà bật cười, cười rồi cười, hốc mắt cô lại một lần nữa đỏ lên.
Lần này, nước mắt cứ thế chảy ra.
Cô đưa tay lên định lau đi, Liễu Y Đường tiến lên một bước ôm cô vào lòng, nói: “Cháu khóc cái gì? Nghĩ rằng bà sẽ trách cháu à? Sao lại nghĩ như vậy, Vân Xuyên là người thế nào bà còn rõ hơn cháu.”
Lương Chiêu Nguyệt tựa vào lòng bà, nghe theo lời bà nói, nước mắt lại trào ra nhiều hơn, không ngoại lệ đều thấm vào quần áo của Liễu Y Đường.
Như vậy một lúc lâu, Lương Chiêu Nguyệt mới bình tĩnh lại, rời khỏi vòng tay bà, nói: “Bà ơi, ngại quá làm ướt quần áo của bà rồi.”
Liễu Y Đường rút cho cô hai tờ giấy, nói: “Quần áo ướt rồi, gió thổi là khô, lần sau vẫn có thể mặc tiếp. Nhưng người một khi đã đi lạc rồi, thì rất khó để lại đi cùng nhau nữa.”
Động tác lau nước mắt của Lương Chiêu Nguyệt khựng lại.
Liễu Y Đường nói: “Chuyện các cháu ly hôn, là vấn đề của Vân Xuyên phải không?”
Lương Chiêu Nguyệt nắm chặt tờ giấy ăn không nói gì.
Liễu Y Đường vừa nhìn đã biết mình nói đúng, bà nói: “Tháng mười năm ngoái cháu còn nói với bà là không muốn ly hôn với nó, mới qua không bao lâu, sao lại đi đến bước ly hôn này, ngoài nguyên nhân từ nó ra, bà không nghĩ ra được lý do nào khác.”
Lương Chiêu Nguyệt vẫn im lặng như cũ.
Liễu Y Đường nắm lấy tay cô, v**t v* từng chút một: “Cháu à, bà đã gọi điện cho nó rồi, nó sẽ sớm về thôi. Bà không biết nó đã làm chuyện gì khiến cháu nhất định phải ly hôn với nó, chỉ là…”
Dừng một chút, Liễu Y Đường nói: “Nể mặt bà, hai đứa có thể nói chuyện tử tế với nhau được không? Mắc sai lầm không đáng sợ, chỉ cần không phải là vấn đề nguyên tắc không thể tha thứ, thì vẫn còn có thể thương lượng giải quyết, cháu nói có phải không?”
Lương Chiêu Nguyệt cắn chặt môi, ngẩng đầu đối diện với đôi mắt của Liễu Y Đường, một bà lão vốn dĩ nên được an hưởng tuổi già, giờ đây trong mắt lại tràn đầy hy vọng nhìn cô.
Nhưng cô hiểu, sự hy vọng này cô không thể cho được, cô ngẩng mặt lên, khịt mũi cười nói: “Bà ơi, nếu chính là vấn đề nguyên tắc không thể tha thứ thì sao ạ?”
Liễu Y Đường lập tức chấn động, nghĩ đến kết quả tồi tệ nhất: “Nó ở bên ngoài…”
Lương Chiêu Nguyệt lắc đầu: “Không phải vấn đề này, không phải cháu thiên vị anh ấy, bản thân cháu cũng sẽ không để mắt đến một người lăng nhăng bên ngoài, chỉ là vấn đề giữa cháu và anh ấy, là loại không thể giải quyết được.”
Liễu Y Đường nghĩ, chỉ cần không phải là vấn đề nguyên tắc đáng khinh bỉ và ghê tởm này, mọi chuyện vẫn còn có thể cứu vãn, bà nói: “Không thể giải quyết? Cháu à, cháu có thể nói chi tiết cho bà nghe được không?”
Lương Chiêu Nguyệt không nói nên lời.
Nói gì đây? Nói anh không yêu cô? Nói mức độ coi trọng của anh đối với cuộc hôn nhân này chỉ là chơi đùa thôi sao?
Những lời như vậy cô còn có thể nói ra với Dư Miểu, nhưng với Liễu Y Đường thì không.
Tuổi tác đã ở đó, những vấn đề mà cô coi trọng này trong mắt Liễu Y Đường có thể là những chuyện rất không đáng nhắc tới.
Thấy cô im lặng, Liễu Y Đường nói: “Nếu cháu cảm thấy khó xử thì đừng nói nữa, bà có lẽ đoán được rồi.”
Lương Chiêu Nguyệt nhìn bà.
Liễu Y Đường vỗ vai cô nói: “Một người có thể tìm người kết hôn tạm thời để đối phó, thì có thể coi trọng hôn nhân đến đâu chứ? Có phải cháu đã nhìn ra thái độ của nó đối với hôn nhân, cảm thấy không còn hy vọng, không muốn tiếp tục lãng phí nữa phải không?”
Lương Chiêu Nguyệt nghĩ, gừng quả nhiên càng già càng cay, ngay khi cô còn đang băn khoăn về vấn đề yêu hay không yêu, Liễu Y Đường lại có thể nhìn ra vấn đề cốt lõi nhất, hơn nữa còn nói trúng tim đen.
Thấy vậy, Liễu Y Đường nói: “Nó còn không biết mình sai ở đâu, còn cảm thấy việc cháu muốn ly hôn là một chuyện khó tin phải không?”
Lương Chiêu Nguyệt rất không muốn thừa nhận, nhưng vẫn gật đầu.
Liễu Y Đường nói: “Nếu đã như vậy, bà cũng không khuyên cháu nữa, cháu cứ quên những lời bà vừa nói đi.”
Lương Chiêu Nguyệt nói: “Bà ơi…”
“Sao thế? Một người phụ nữ không nhìn thấy hy vọng gì ở một người đàn ông, không muốn lãng phí thêm thời gian, muốn kịp thời rút lui, đây là một chuyện rất bình thường. Ngày xưa thời thế bó buộc, một người phụ nữ muốn ly hôn, phải đối mặt với áp lực từ cả xã hội, khiến cô ấy không thể không chịu đựng trong một cuộc hôn nhân vô vọng đến kiệt quệ cả thể xác lẫn tinh thần, cuối cùng không ra hình người. Bà cũng là người từng trải, đã nếm trải những cay đắng trong đó, thấy cháu bây giờ dám bước ra bước đó, tự nhiên mừng cho cháu. Vân Xuyên là cháu trai của bà, bà tự nhiên thân với nó, nhưng ở cùng cháu hơn một năm, bà lại thấy đứa trẻ như cháu còn đáng yêu hơn.”
Nghe đoạn nói chuyện chân thành này, lòng Lương Chiêu Nguyệt dâng lên những cảm xúc trập trùng.
Cuối cùng ngàn lời vạn chữ, chỉ gom lại thành một câu: “Cảm ơn bà đã thấu hiểu.”
Liễu Y Đường nói: “Thấu hiểu gì chứ? Có gì mà phải thấu hiểu? Cháu không sai, không cần phải cảm thấy có lỗi với ai, nếu phải nói ai có lỗi với ai, thì đó là Vân Xuyên có lỗi với cháu. Là nó một mực kéo cháu vào, nhưng lại không suy nghĩ kỹ nên cho cháu cái gì, nói cho cùng đều là lỗi của nó.”
Lương Chiêu Nguyệt nói: “Cảm ơn bà đã không trách cháu.”
Liễu Y Đường nói: “Con bé này chính là gánh nặng trong lòng quá nặng, chuyện gì cũng cầu toàn, như vậy không được, có lúc hãy nghĩ cho bản thân mình nhiều hơn không phải là ích kỷ đâu. Người luôn biết nghĩ cho bản thân, đưa ra quyết định có lợi nhất cho mình, mới là người lương thiện nhất.”
Lương Chiêu Nguyệt không nói gì, chỉ ôm lấy Liễu Y Đường.
Liễu Y Đường vỗ vai cô, nói: “Ấm ức cho cháu phải đi cùng cái thằng nhóc tồi đó một đoạn đường.”
Lương Chiêu Nguyệt lắc đầu, nói: “Cũng không phải quá ấm ức, hơn một năm ở bên anh ấy cháu vẫn rất vui vẻ, anh ấy có thể không phải là một người chồng đủ tiêu chuẩn, nhưng lại là một người bạn không tồi. Nếu cháu và anh ấy bắt đầu bằng một cách khác, nếu cháu không quá tham lam với anh ấy, có lẽ cháu và anh ấy sẽ đi được xa hơn.”
Liễu Y Đường đương nhiên hiểu ý của câu nói này.
Nhiều “nếu như”, nhiều “có lẽ”, chỉ duy nhất không có sự khẳng định, cũng có nghĩa là cục diện duy nhất của cuộc hôn nhân này chỉ có con đường chia tay để đi.
Chỉ là bà nghĩ, có lẽ vẫn có thể tranh thủ một chút.
Ly hôn không sao cả, chỉ cần trái tim vẫn còn đó, lâu ngày, nhỡ đâu Châu Vân Xuyên tỉnh ngộ, cục diện đã định này vẫn có thể xoay chuyển được.
Hơn nữa, Lương Chiêu Nguyệt vẫn còn ở Bắc Thành, hai người đều làm việc và sinh sống trong cùng một thành phố, lại cùng ngành, Bắc Thành dù lớn đến mấy, cũng sẽ có lúc gặp lại, chuyện sau này ai nói trước được?
Liễu Y Đường nhanh chóng suy nghĩ, nói: “Nếu cháu vẫn còn bằng lòng gọi bà một tiếng bà, sau này không làm cháu dâu được nữa, vậy cháu làm cháu gái của bà có được không?”
Nghe thấy lời này, Lương Chiêu Nguyệt nhất thời ngây người, không kịp trả lời.
Tưởng rằng cô đang do dự, Liễu Y Đường buông cô ra, rất nghiêm túc nhìn cô nói: “Cháu không muốn à?”
Lương Chiêu Nguyệt lắc đầu.
Liễu Y Đường liền cười, nhân cơ hội nói: “Vậy không phải tốt rồi sao? Sau này cuối tuần nghỉ lễ, nhớ thường xuyên đến thăm bà, muốn ăn gì bà bảo dì giúp việc làm cho cháu, cháu đó, gầy quá rồi, không ăn uống đàng hoàng, làm sao mà có sức làm việc cật lực được.”
Trong lời nói toàn là sự quan tâm và yêu thương dành cho cô.
Lương Chiêu Nguyệt đột nhiên cảm thấy, cuộc hôn nhân này của cô và Châu Vân Xuyên vẫn có thu hoạch, tình thân mà cô đã thiếu thốn từ lâu, khao khát từ lâu, Liễu Y Đường đang từng chút một bù đắp cho cô.
Chỉ là…
Cô đột nhiên cảm thấy rất có lỗi với bà lão tóc bạc phơ trước mắt: “Bà ơi, không phải cháu không muốn đến thăm bà, cháu đã nộp đơn xin công ty đi Thâm Thành làm việc rồi, ngày kia sẽ đi.”
Liễu Y Đường hoàn toàn sững sờ.
Cảm giác này quá quen thuộc.
Bất chấp tất cả dốc hết sức mình để cho đi, sau khi không nhận được kết quả mong muốn, liền dứt khoát quay người rời đi.
Trong khoảnh khắc, bà nghĩ đến bản thân mình lúc còn trẻ, cũng nghĩ đến Mạnh Vọng Tịch thời trẻ.
Chỉ là thời thế lúc đó của họ có những hạn chế, khiến họ dù có lòng mà lực không đủ, dứt khoát không thể làm được chuyện hóng khoáng ra đi không ngoảnh lại như vậy.
Bà nhìn Lương Chiêu Nguyệt, giọng nói lại còn dịu dàng hơn lúc nãy: “Thâm Thành à? Gần quê hương Lâm Thành của cháu hơn nhiều rồi, sau này về nhà cũng tiện hơn nhiều.”
Lương Chiêu Nguyệt không biết nên trả lời thế nào.
Bà lại hỏi: “Đã sắp xếp xong hết chưa? Chỗ ở bên đó, hành lý cần chuyển đi, còn cả chuyện bàn giao công việc nữa.”
Lương Chiêu Nguyệt gật đầu.
Liễu Y Đường biết, có lẽ cô đã chuẩn bị từ rất lâu rồi, bây giờ chẳng qua chỉ là lời tạm biệt cuối cùng.
Bà vậy mà còn cảm thấy có lẽ vẫn còn cơ hội, Lương Chiêu Nguyệt sẽ không làm quyết liệt như vậy, nhưng bà nghĩ, suy cho cùng vẫn là do mình đã già, dù có cố gắng thế nào để theo kịp bước chân của xã hội này, để hiểu suy nghĩ của giới trẻ hiện nay, nhưng vẫn có lúc sơ suất không chu toàn.
Chắc là Châu Vân Xuyên không có phúc phận này.
Là do chính nó không biết trân trọng, khiến một người tốt như vậy dù nói thế nào cũng phải phân chia một ranh giới rõ ràng với nó.
Liễu Y Đường nói: “Cháu và Vân Xuyên không có duyên, nhưng bà hy vọng cháu đừng vì quan hệ của hai đứa thay đổi và công việc biến động mà quên mất bà lão này, những lời bà vừa nói là thật lòng, quan hệ giữa người với người có thể có rất nhiều loại, nếu cháu không chê bà lão này, sau này vẫn cứ tiếp tục gọi bà là bà, bà cũng muốn có thêm một đứa cháu gái.”
Lương Chiêu Nguyệt nhìn bà rất lâu, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Bà.”
“Ừ” Liễu Y Đường cười đáp, vỗ mu bàn tay cô nói: “Vậy mới đúng chứ. Sau này nếu cháu về phiền phức, bà qua đó thăm cháu. Chỉ cần cháu ở trong nước, bà vẫn còn chạy được.”
Nói xong, bà nhìn Lương Chiêu Nguyệt.
Lương Chiêu Nguyệt cười nói: “Vâng ạ, sau này nếu cháu được nghỉ, cháu sẽ về thăm bà.”
Có được câu nói này của cô, trái tim lơ lửng của Liễu Y Đường cũng yên tâm phần nào: “Đừng có nói lời dỗ bà vui đấy nhé, sau này bà sẽ thường xuyên mong cháu đến đấy.”
Lương Chiêu Nguyệt rất nghiêm túc “vâng” một tiếng.
Châu Vân Xuyên đi chuyến bay hơn bảy giờ tối đến Bắc Thành.
Vừa xuống máy bay, anh liền gọi điện cho Lương Chiêu Nguyệt.
Lúc đó lên máy bay quá vội, cũng là trong hơn ba tiếng ngồi trên máy bay, anh mới nhận ra mình đã bỏ qua một vấn đề, có lẽ lúc Liễu Y Đường gọi điện cho anh, Lương Chiêu Nguyệt rất có thể đang ở bên cạnh bà.
Từ lúc Lương Chiêu Nguyệt đề nghị ly hôn, đến lúc hai người chính thức lấy giấy chứng nhận, Châu Vân Xuyên từ đầu đến cuối chưa từng nghĩ sẽ để cô một mình đối mặt với Liễu Y Đường. Mặc dù anh cũng biết rõ Liễu Y Đường sẽ không làm khó cô.
Điện thoại được kết nối, nhất thời anh lại không biết nên nói gì.
Cuối cùng là Lương Chiêu Nguyệt phá vỡ sự im lặng này, cô hỏi: “Anh về rồi à?”
Chỉ một câu như vậy, Châu Vân Xuyên liền biết, cô lúc này có lẽ đang ở khu nhà cũ, anh “ừ” một tiếng, nói: “Vừa xuống máy bay.” Lại biết rõ mà vẫn hỏi: “Em đang ở đâu?”
Giây tiếp theo nghe cô nói: “Ở bên bà.”
Châu Vân Xuyên im lặng hai giây, nói: “Nửa tiếng nữa tôi đến.”
Cô nói được.
Cuộc điện thoại này đến đây gần như là kết thúc, Châu Vân Xuyên không cúp máy, anh gần như có thể chắc chắn, đây có lẽ là cuộc điện thoại cuối cùng anh có thể gọi cho Lương Chiêu Nguyệt.
Anh cứ cảm thấy, lúc này rồi, nếu cuộc điện thoại này cứ thế kết thúc, có phải là quá lãng phí không.
Nghĩ đến đây, anh lại nói: “Bên bà có chuyện gì cứ đợi tôi qua rồi nói, em đừng ôm hết vào người.”
Cô lại một lần nữa nói được.
Châu Vân Xuyên cảm thấy vô cùng bất lực và mệt mỏi.
Trước đây mỗi lần hai người gọi điện, người tìm chủ đề luôn là Lương Chiêu Nguyệt, vì vậy, ngay cả một cuộc điện thoại chẳng có gì quan trọng, họ cũng có thể nói chuyện nửa tiếng đồng hồ, Lương Chiêu Nguyệt chưa bao giờ sợ không khí gượng gạo, cũng không quan tâm thái độ của anh quá lạnh nhạt.
Cô luôn có thể tìm ra chuyện để nói, còn có thể làm anh nói chuyện rất vui vẻ.
Nhưng bây giờ vị trí đổi ngược, đến lượt mình làm chủ, Châu Vân Xuyên lại phát hiện, chỉ riêng việc tìm chủ đề đã là một chuyện rất khó rồi.
Anh không biết khoảng thời gian dài như vậy trước đây, Lương Chiêu Nguyệt đã nhẫn nhịn như thế nào.
Cuối cùng anh nói: “Đợi tôi về rồi nói.”
Lần này cuối cùng cô cũng không chỉ nói “được”, mà còn cho anh thêm mấy chữ: “Được, em ở đây đợi anh về.”
Nghe thấy câu sau này, trong lòng Châu Vân Xuyên ít nhiều cũng không bình tĩnh.
Trước đây chỉ cần anh về muộn, cô luôn nói ở cuối cuộc gọi rằng, cô ở nhà đợi anh về, dù muộn thế nào cũng sẽ đợi.
Những lời như vậy cô đã nói bao nhiêu lần, anh đã không nhớ rõ, nhưng số lần chắc chắn không ít.
Lúc đầu nghe thấy, anh còn có chút kinh ngạc và không quen, sau này anh dần dần quen với việc có người ở nhà đợi mình về, dần dần quen với nơi có thể được gọi là “nhà” đó, luôn có người thắp sáng một ngọn đèn, yên tĩnh chờ đợi anh trở về.
Nhưng anh vạn lần không ngờ tới, lần cuối cùng cô nói với anh câu này, lại là lần cuối cùng cô ở nhà đợi anh về.
Không chỉ đơn thuần là đợi anh về.
Mà là chuyên đợi anh về để cùng nhau đối mặt với Liễu Y Đường, kể cho bà lão quan tâm nhất đến tình trạng hôn nhân của hai người nghe sự thật tàn nhẫn nhất.
Anh nhìn những hình ảnh đường phố lướt nhanh qua ngoài cửa sổ.
Châu Vân Xuyên nghĩ, cuộc đời có lúc chính là thăng trầm như vậy, khiến người ta không kịp trở tay.
Mà con đường khó đi nhất này, lại chính là do anh tự mình chọn.
Anh ngoài việc đối mặt đi thẳng về phía trước, không còn lựa chọn nào khác.
Đêm Xuân Nồng Nàn - Du Lãm
Chương 57: Lần cuối cùng cô ở nhà đợi anh về
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương
