Đêm Xuân Nồng Nàn - Du Lãm

Chương 9: Thứ cô muốn là con người anh



Tại cửa đăng ký kết hôn, người xếp hàng chờ đợi không nhiều, rất nhanh đã đến lượt họ.
Tuần tự làm theo tất cả các thủ tục, chưa đầy một tiếng đồng hồ, hai cuốn giấy chứng nhận kết hôn được đóng dấu nổi đã trao vào tay hai người.
Nhìn cuốn sổ đỏ trong tay, Lương Chiêu Nguyệt có cảm giác không chân thật.
Trái lại, phản ứng của Châu Vân Xuyên lại bình thản hơn nhiều, chẳng khác gì nhận một cuốn chứng chỉ chuyên môn, giọng nói bình tĩnh mà xa cách: “Mấy ngày tới tôi phải đi công tác, có việc gì hoặc cần gì thì cô liên lạc với Giang Bách, cậu ấy sẽ giúp cô xử lý.”
Nói rồi, ánh mắt anh hờ hững rơi trên người cô, tim cô bỗng đập thịch một cái, cô làm ra vẻ bình tĩnh gật đầu đáp: “Được.”
Bước ra khỏi Cục Dân chính, Lương Chiêu Nguyệt một lòng nghĩ về chuyện giấy đăng ký kết hôn, không khỏi thất thần, trong lúc không chú ý đã va phải một người, cô vô thức nói: “Xin lỗi.”
Sau khi ngẩng đầu lên thấy người mình va phải là Châu Vân Xuyên, trái tim cô tức khắc như vọt lên tới cổ họng.
Châu Vân Xuyên nhìn cô chằm chằm một lúc rồi nói: “Lên xe, tôi đưa cô về trường.”
Cô không nghĩ ngợi gì mà từ chối: “Không cần đâu ạ, tôi đi tàu điện ngầm được rồi.”
Anh hơi cau mày, giọng điệu không cho phép bàn cãi: “Lên đi, tôi có chuyện khác muốn nói với cô.”
Thấy vậy, Lương Chiêu Nguyệt cũng không kịp nghĩ đến việc liệu có làm lỡ chuyến công tác của anh không, bèn ngồi lên xe. Thắt dây an toàn xong, cô ngồi nghiêm chỉnh, chờ Châu Vân Xuyên lên tiếng, nhưng đợi rất lâu cũng không thấy anh mở miệng nói chuyện.
Xe chạy với tốc độ đều đặn trên con đường rộng lớn, Lương Chiêu Nguyệt liếc nhìn anh, thấy anh quả thực không có ý định nói chuyện, cô cũng không dám hỏi nhiều.
Im lặng suốt chặng đường, cho đến khi đến cổng bắc của Đại học Bắc Thành, xe mới từ từ dừng lại.
Châu Vân Xuyên lúc này mới thong thả nói: “Mở ngăn tủ trước mặt cô ra, bên trong có ba cái iPad, cô chọn một cái mà dùng.”
Lương Chiêu Nguyệt sững người, nhất thời không hiểu ý anh.
Anh liếc cô một cái, kiên nhẫn lặp lại một lần nữa, rồi hỏi: “Cần tôi lấy giúp cô không?”
Không biết vì sao, câu nói sau cùng này Lương Chiêu Nguyệt lại cảm nhận được vài phần ý vị trêu chọc.
Điều này khác xa với ấn tượng xa cách, nghiêm túc mà anh đã tạo ra cho cô trước đây.
Trong lòng nhất thời có suy nghĩ khác lạ, dưới cái nhìn của anh, cô do dự mở ngăn kéo.
Bên trong quả thực có ba chiếc iPad, đều là mẫu mới nhất hiện nay, tuy đều đã được mở hộp nhưng trông không khác gì máy mới.
Động tác đưa tay của Lương Chiêu Nguyệt khựng lại.
Cũng trong vài giây do dự này, trong tầm mắt cô có một bàn tay vươn tới, không lâu sau, một bóng người nghiêng về phía cô. Khoảnh khắc người đó kề vai sát cánh với mình, không khí xung quanh lập tức tràn ngập mùi hương thanh mát lạnh lẽo của gỗ tuyết tùng.
Trong một thoáng, Lương Chiêu Nguyệt có ảo giác như đang ở giữa một vùng tuyết lớn mênh mông.
Cô độc, lạnh lẽo và tĩnh mịch.
Châu Vân Xuyên lấy một chiếc iPad màu bạc, đặt vào tay cô, sau đó quay trở lại vị trí lái xe.
Động tác dứt khoát gọn gàng, không chút dây dưa, vô cùng quả quyết.
Khi anh rời đi, mùi hương thanh mát kia đã nhạt đi vài phần.
Hô hấp của Lương Chiêu Nguyệt dần trở lại bình thường, nhưng dòng suy nghĩ vẫn còn mơ hồ.
Chẳng lẽ quá trình mình loay hoay với cái iPad ban nãy đã bị anh chú ý tới?
Thấy cô ngây người, tưởng cô ngại không dám nhận, Châu Vân Xuyên nói: “Hai cái kia có nhiều tài liệu, cái này là máy dự phòng, cô cứ lấy dùng đi.”
Cô cúi đầu nhìn chiếc iPad trong tay, rồi lại ngẩng đầu nhìn anh, lấy điện thoại ra, nói: “Bao nhiêu tiền, tôi chuyển khoản cho anh.”
Một phản ứng rất quen thuộc.
Lương Chiêu Nguyệt không cảm thấy có gì không đúng.
Châu Vân Xuyên có một thoáng sững sờ, ngay sau đó lại hiểu ra ý của cô, không khỏi cười nói: “Chúng ta vừa mới đăng ký kết hôn, cô chắc chắn muốn tính toán rõ ràng với tôi như vậy sao?”
Nghe thấy lời này, Lương Chiêu Nguyệt ngước mắt nhìn anh, ánh mắt đầy vẻ không thể tin nổi.
Châu Vân Xuyên lại chẳng để tâm, giọng điệu trầm ổn: “Tiếp theo còn một năm nữa, chuyện chuyển đổi vai trò cô nên sớm thích ứng đi.”
Trong giọng nói có một thái độ công tư phân minh, luôn nhắc nhở Lương Chiêu Nguyệt rằng câu nói vừa rồi không phải có ý như cô nghĩ.
Nói cho cùng, họ chỉ là mối quan hệ hợp tác bên A bên B thuần túy.
Cô lúc này mới lấy lại được dòng suy nghĩ, nói một tiếng xin lỗi, sau đó mở cửa xe bước xuống.
Bóng dáng lại có vài phần hoảng hốt bỏ đi.
Lương Chiêu Nguyệt xuống xe, đứng bên lề đường, trong lòng hơi bực bội.
Sao lại có thể hoàn toàn mất bình tĩnh trước mặt anh như vậy.
Đúng lúc này, cửa sổ xe ở ghế phụ từ từ hạ xuống, cô nghe tiếng nhìn sang, vừa vặn đối diện với ánh mắt của Châu Vân Xuyên.
Ánh mắt so với trước đây, lúc này đã có thêm vài phần ôn hòa, nhưng nếu nói là nhiều thì cũng không. Chỉ là từ đôi mày hơi giãn ra của anh, có thể kết luận rằng tâm trạng anh lúc này không tệ.
Lương Chiêu Nguyệt phát hiện, mỗi lần ở riêng với anh, cô luôn rất thích phỏng đoán anh, phân tích anh.
Một hành vi rất thuận tay, hoàn toàn không bị bản năng của cô kiểm soát.
Ví dụ như lúc này, chính cô cũng là về sau mới nhận ra.
Bốn mắt nhìn nhau một lát, Châu Vân Xuyên thong thả nói: “Sau này không cần chuyện gì cũng nói xin lỗi.”
Dứt lời, anh lái xe rời đi.
Lương Chiêu Nguyệt đứng bên đường một lúc, đợi chiếc xe hòa vào dòng xe cộ mênh mông, không còn nhìn thấy một chút bóng dáng nào nữa, mới chậm rãi bước về.
Mặt trời rực rỡ và chói chang, chiếu lên người, trong tiết trời đang dần trở nên lạnh lẽo này, lại khiến người ta cảm thấy ấm áp một cách khó hiểu.
Cô che đi ánh sáng chói mắt, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Đúng là trời trong nắng gắt, vạn dặm không mây như trong sách nói.
Một ngày thời tiết rất đẹp.
Cũng trong một ngày thời tiết đẹp như thế này, cô đã cùng một người đi đăng ký kết hôn.
Mặc dù mục đích ban đầu của cuộc hôn nhân này không phải là điều cô mong đợi, nó giống như là một giao dịch tạm thời mà cả hai đều biết rõ trong lòng.
Mục đích của cả hai đều không thể nói là đơn thuần.
Châu Vân Xuyên là để đối phó với người lớn trong nhà, còn cô…
Lương Chiêu Nguyệt nghĩ, so với cái gọi là mỗi bên lấy thứ mình cần mà Châu Vân Xuyên cho là vậy, thì rõ ràng “thứ cô cần” còn nhiều hơn, tham lam hơn một chút.
Thứ cô muốn là con người anh.
Vì vậy, bất kỳ cơ hội nào có thể tạo ra mối liên hệ với anh, cô đều sẽ không bỏ qua.
Cô giống như một con thiêu thân, rõ ràng biết rằng kết cục duy nhất khi lao vào ánh lửa chỉ có thể là diệt vong, nhưng vẫn tuân theo bản năng mà tiến lại gần nguồn sáng.
Cuộc sống của Châu Vân Xuyên không hề có bất kỳ thay đổi nào vì kết hôn, anh vẫn bận rộn như trước.
Chuyến công tác lần này không chỉ kéo dài mà lịch trình cũng được sắp xếp vô cùng gấp gáp, hết cuộc họp này đến cuộc họp khác.
Lúc này đang là giờ giải lao giữa cuộc họp, anh tìm một nơi cho phép hút thuốc và không có ai, lấy ra một điếu thuốc châm lửa, thong thả hút, cố gắng để bộ não được nghỉ ngơi một lát.
Giữa làn khói mờ ảo, điện thoại reo lên.
Tưởng là điện thoại công việc, anh đặt điếu thuốc lên gạt tàn bên cạnh, cầm điện thoại lên.
Nhìn thấy thông báo người gọi là “Em gái”, nghĩ đến tính cách không yên phận không ngừng nghỉ của cô ấy, anh liền đau đầu.
Anh cầm điếu thuốc lên, gạt tàn thuốc, đưa lên miệng, cùng lúc đó, anh nhận cuộc gọi này.
Vừa kết nối, giọng chất vấn của Mạnh An An liền truyền đến: “Sao tủ quần áo của em lại thiếu một bộ đồ!”
Châu Vân Xuyên nheo mắt, có chút thất thần.
Bộ đồ đó đã bị Lương Chiêu Nguyệt mặc, cô có nhắc đến việc sẽ trả lại, anh không để trong lòng, cùng lắm chỉ là một bộ quần áo, với tốc độ thay đồ của Mạnh An An, nhiều một bộ hay thiếu một bộ về cơ bản không có gì khác biệt, càng không thể phát hiện ra.
Hiếm có lần này, Mạnh An An lại chú ý đến tủ quần áo của mình đã bị động vào.
Mạnh An An ở đầu dây bên kia tố cáo: “Anh có phải đã đưa phụ nữ về nhà không? Bộ đồ đó là bộ em thích nhất, còn định mặc lúc đi leo núi.”
Châu Vân Xuyên thở ra một hơi, khói trắng bay lên lượn lờ, cuối cùng cũng đáp lời cô ấy: “Em mua bộ khác đi.”
“Đây là chuyện mua một bộ khác à?” Mạnh An An tức giận, và rất biết nắm bắt trọng điểm “Anh vậy mà lại đưa phụ nữ về nhà? Người phụ nữ đó là ai?”
Châu Vân Xuyên gạt gạt tàn thuốc, chậm rãi trả lời: “Chị dâu của em.”
Đầu dây bên kia im lặng một lát, sau đó là một tiếng hét chói tai sắp thủng mái nhà.
Châu Vân Xuyên dường như đã đoán trước được phản ứng này của em gái, liền đưa điện thoại ra xa, tay kẹp điếu thuốc, rít một hơi thật sâu, rồi từ từ thở ra.
Trong môi trường làm việc áp lực cao bao năm qua, anh dần quen với việc dùng thuốc lá để giải tỏa bộ não mệt mỏi.
May mà tần suất hút thuốc của anh không cao, luôn được anh kiểm soát trong một phạm vi an toàn có thể nắm bắt, không đến mức nảy sinh sự phụ thuộc vào thuốc lá.
Bất kỳ thứ gì mang tính hỗ trợ bên ngoài, một khi nảy sinh tâm lý phụ thuộc thì chắc chắn sẽ đi đến bờ vực mất kiểm soát.
Anh nghĩ như vậy, nhưng trong đầu lại hiện lên khuôn mặt của Lương Chiêu Nguyệt.
Nửa tháng trước, khi trợ lý Giang Bách báo cáo công việc trong nước, có nhắc qua với anh về chuyện của Lương Chiêu Nguyệt.
Vấn đề sở hữu căn nhà ở Lâm Thành của cô đã được giải quyết, căn nhà và tài sản mà anh phải chuyển sang tên cô theo thỏa thuận cũng đã hoàn tất, chỉ duy nhất việc nhập hộ khẩu ở Bắc Thành là cô không đồng ý.
Lý do cô đưa ra là, chuyện này không vội, sau này cô tự giải quyết.
Nhập hộ khẩu ở Bắc Thành rất khó, tuy có chính sách tương ứng, nhưng theo đó người đông cạnh tranh khốc liệt, chưa chắc đã thành công. Châu Vân Xuyên không hiểu tại sao cô lại phản đối, nhưng cũng tôn trọng lựa chọn của cô, không hỏi thêm nữa.
Mối quan hệ của anh và cô cũng chỉ duy trì một năm, sau đó sẽ chấm dứt quan hệ và trở về vị trí của mỗi người.
Nếu anh quan tâm hỏi han quá nhiều, điều đó sẽ đi ngược lại với kế hoạch ban đầu.
Mạnh An An sau khi bình tĩnh lại sau cơn kinh ngạc, hỏi: “Anh lấy đâu ra vợ, em lấy đâu ra chị dâu, không phải anh theo chủ nghĩa độc thân sao, kết hôn với ai vậy?”
Châu Vân Xuyên nói: “Để một thời gian nữa anh về, sẽ đưa em đi gặp cô ấy.”
Dứt lời, anh không thể không chú ý đến một chuyện khác.
Hôm đăng ký kết hôn xong, sau khi anh đưa cô về trường, hai người không hề liên lạc lại với nhau.
Rất phù hợp với yêu cầu của anh đối với cuộc hôn nhân tạm thời này…
Đơn giản, đỡ phiền phức.
Lựa chọn Lương Chiêu Nguyệt tuy là một quyết định đột ngột, nhưng sự bình lặng cho đến nay lại là điều anh cần.
Anh một lần nữa khẳng định, mình đã không chọn sai người.
Mạnh An An trực tiếp kinh ngạc: “Bà nội biết không?”
Châu Vân Xuyên nói: “Bà nội quen cô ấy, rất thích cô ấy.”
Anh đã nói chuyện kết hôn với Liễu Y Đường vào ngày hôm sau khi đăng ký kết hôn, sau khi máy bay hạ cánh ở Manhattan.
Liễu Y Đường cũng rất kinh ngạc, sau khi xem giấy đăng ký kết hôn mà anh gửi qua, đã mắng anh hoang đường.
Vài ngày sau, bà lại đột nhiên gọi điện nói Lương Chiêu Nguyệt là một cô bé tốt, đã kết hôn với người ta rồi thì phải đối xử tốt với người ta.
Tuy không hiểu tại sao thái độ của bà lại thay đổi nhanh như vậy, nhưng trong hơn một tháng qua, trong vài cuộc điện thoại hỏi thăm ít ỏi, cuối cùng Liễu Y Đường cũng không còn như trước, động một tí là lấy chuyện đại sự hôn nhân, trung hiếu lưỡng toàn ra làm phiền anh, tai cuối cùng cũng được yên tĩnh.
Châu Vân Xuyên tự cảm thấy hài lòng.
Mạnh An An lẩm bẩm: “Chẳng trách gần đây bà nội cứ hỏi em các cô gái trẻ thích gì, thì ra là để lấy lòng vợ anh.”
Đột nhiên nghe thấy hai chữ “vợ”, Châu Vân Xuyên có một thoáng không quen, hỏi: “Còn chuyện gì không?”
“Có!” Mạnh An An vội nói “Em có thể đi tìm chị ấy trước không? Em rất muốn gặp xem người phụ nữ có thể khiến anh trai em cúi đầu kết hôn rốt cuộc là ai!”
Có người đang gõ cửa, là thư ký, nhắc nhở anh cuộc họp sắp bắt đầu.
Châu Vân Xuyên gật đầu, dụi tắt điếu thuốc vào gạt tàn, giọng điệu không chút gợn sóng: “Em đừng đi làm phiền cô ấy, mọi chuyện đợi anh về rồi nói.”
Nói xong, cũng không đợi Mạnh An An phản ứng, thẳng thừng ngắt cuộc gọi.

Suốt hơn một tháng, Lương Chiêu Nguyệt không gặp lại Châu Vân Xuyên, càng chưa từng có một chút liên lạc nào với anh.
Đôi khi cô còn nghi ngờ, liệu chuyện kết hôn có phải là do cô tưởng tượng ra không, nhưng cuốn sổ đăng ký kết hôn được cô cất trong tủ lại đang nói với cô rằng, hai người thực sự đã đăng ký rồi.
Trong thời gian đó, Giang Bách có liên lạc với cô vài lần.
Một lần là để lấy tài liệu liên quan đến căn nhà ông nội để lại ở Lâm Thành, một lần là để làm thủ tục chuyển nhượng bất động sản và tài sản mà Châu Vân Xuyên sang tên cho cô, và một lần là vì chuyện nhập hộ khẩu ở Bắc Thành.
Hai việc đầu đều tiến hành rất thuận lợi, chỉ có việc cuối cùng là Lương Chiêu Nguyệt đã từ chối.
Mẹ cô, Lâm Đinh Vãn, nói không sai, cô quả thực có kế hoạch sống lâu dài ở Bắc Thành, mặc dù với năng lực của cô để định cư ở Bắc Thành không phải là chuyện dễ dàng, nhưng kế hoạch này sau khi thỏa thuận kết hôn với Châu Vân Xuyên lại trở nên dễ dàng hơn nhiều.
Những gì Châu Vân Xuyên cho thực sự quá nhiều, nhà cửa và tiền bạc đủ để cô tiêu xài hoang phí quãng đời còn lại, thậm chí đủ cho thế hệ sau của cô ăn mặc không lo.
Lương Chiêu Nguyệt cũng không nói rõ được tại sao mình lại từ chối.
Trong tiềm thức, cô cảm thấy đó là đang chừa cho mình một con đường lui.
Chừa một con đường lui để có thể rời khỏi thành phố này bất cứ lúc nào.
Suy nghĩ này gần như là bi quan.
Nhưng những trải nghiệm trong quá khứ lại mách bảo cô rằng, dù có dốc hết sức mình đến đâu, cũng phải chừa cho mình một cơ hội để có thể rút lui bất cứ lúc nào.
Như vậy, cho dù đến lúc đó có thất vọng, cô cũng có thể đổi một thành phố khác để bắt đầu lại cuộc sống.
Lương Chiêu Nguyệt nghĩ, rõ ràng cô và Châu Vân Xuyên còn chưa có một khởi đầu thực sự, mà cô đã tính đến trường hợp xấu nhất rồi.
Nhưng lo trước phòng xa chưa hẳn đã là thừa thãi.
Thời gian thấm thoắt đã đến cuối tháng mười một.
Hôm nay, Lương Chiêu Nguyệt đang trong giờ học, màn hình điện thoại đặt trong ngăn bàn đột nhiên sáng lên, cô không để ý, phải đến khi bạn học ngồi sau nhắc cô mới biết.
Tưởng là điện thoại quảng cáo, đang định tắt đi, nhưng khi nhìn thấy tên ghi chú trên màn hình, tay cô lơ lửng giữa không trung mãi không hạ xuống được.
Cô ghi chú cho Châu Vân Xuyên là “yz”, lý do đặt như vậy là vì một ngày nọ cô đột nhiên phát hiện ra tên viết tắt pinyin của cả hai đều có hai chữ cái “z” và “y”.
Vốn định đặt là “zy”, nhưng nghĩ lại, cô lại đặt thành “yz”.
Cô hy vọng câu chuyện của cô và anh không phải là đảo lộn gốc ngọn, mà là nước chảy thành sông (thuận theo tự nhiên sẽ thành công).
Giống như thứ tự của bảng chữ cái vậy.
Giảng viên trên bục giảng đang giảng bài đầy nhiệt huyết, Lương Chiêu Nguyệt dứt khoát không thể làm ra hành động nghe điện thoại trong lớp học.
Nhưng cô cũng sẽ không chủ động ngắt điện thoại của Châu Vân Xuyên.
Chờ điện thoại tự động ngắt, cô nhanh chóng nhắn tin cho anh——
【Lương Chiêu Nguyệt: Em đang trong giờ học, anh có việc gì tìm em à?】
Kể từ sau khi Châu Vân Xuyên có ý kiến với cách xưng hô dùng kính ngữ của cô, cô liền thay đổi.
Châu Vân Xuyên trả lời tin nhắn sau hai phút.
【yz: Tối nay có thời gian không?】
Anh về nước rồi sao?
Giang Bách từng nhắc đến việc anh trong khoảng thời gian này luôn ở nước ngoài công tác, hình như là vì huy động một quỹ mua lại sáp nhập.
Lương Chiêu Nguyệt liếc nhìn bục giảng, lại nhanh chóng gõ chữ: 【Sáu giờ em tan học, buổi tối không có sắp xếp gì khác.】
Lần này, Châu Vân Xuyên trả lời rất nhanh: 【Anh ở cổng Bắc đợi em.】
Mặc dù biết anh chắc là có việc tìm mình nên mới đặc biệt nhắn tin.
Nhưng khi nhìn thấy hai chữ “đợi em” trên màn hình, niềm vui của Lương Chiêu Nguyệt bất giác trỗi dậy.
Còn nửa tiếng nữa mới tan học, nhưng cô đã bắt đầu cầu nguyện, thời gian có thể tua thẳng đến nửa tiếng sau không.
Cô có cảm giác một ngày dài như một năm.
Đây là lần đầu tiên.

Nửa tiếng sau, chuông tan học đúng giờ vang lên, Lương Chiêu Nguyệt, người luôn nán lại trong lớp để ghi chép, hôm nay đã sớm thu dọn đồ đạc xong xuôi, chỉ chờ tan học.
Tống Duyệt thấy vậy, nhỏ giọng hỏi: “Cậu đi đâu thế? Không phải đã nghỉ làm thêm rồi sao?”
Do bản thỏa thuận với Châu Vân Xuyên, rất nhiều vấn đề của Lương Chiêu Nguyệt đã được giải quyết dễ dàng, tiền bạc không còn là khó khăn lớn nhất của cô hiện tại.
Vừa hay cháu của bà Triệu đã chán luyện chữ muốn học vẽ, công việc làm thêm ngắn hạn của Lương Chiêu Nguyệt cũng kết thúc tại đây. Đúng lúc năm hai nghiên cứu sinh cũng là giai đoạn quan trọng, cô không tìm việc làm thêm nữa mà toàn tâm toàn ý vào việc học, chuẩn bị cho luận văn tốt nghiệp vào năm sau, cũng như kỳ thi CFA* vào tháng hai năm sau.
Kỳ thi CFA*: là việc tham gia kỳ thi để lấy chứng chỉ Chartered Financial Analyst (tạm dịch: Nhà Phân tích Tài chính được Công nhận). Đây là một trong những chứng chỉ nghề nghiệp danh giá và được công nhận rộng rãi nhất trên toàn cầu trong lĩnh vực tài chính – đầu tư.

Bị hỏi đến, Lương Chiêu Nguyệt không khỏi chột dạ: “Lát nữa tớ phải đi gặp một người.”
Tống Duyệt nói đùa: “Vẫn là người đàn ông lần trước à?”
Người đàn ông trong miệng Tống Duyệt là chỉ Giang Bách.
Lúc Giang Bách đến tìm cô lấy tài liệu, đã bị Tống Duyệt bắt gặp.
Cô lắc đầu: “Không phải, để sau tớ nói với cậu, anh ấy đang đợi tớ rồi, bai bai.”
Nhìn bóng dáng cô đi xa, Tống Duyệt thở dài, hét lớn: “Cậu tốt nhất không phải là bỏ rơi bà đây để đi tìm đàn ông đấy nhé.”
Đúng vào giờ tan học, trên đường có rất nhiều người, vì vậy, lời của Tống Duyệt vừa dứt, tỷ lệ ngoái đầu nhìn lại là 100%.
Lương Chiêu Nguyệt không dám nhìn cô ấy nữa, vừa chạy vừa vẫy tay.
Đến cổng Bắc, mặt cô đỏ bừng, hơi thở cũng có chút hổn hển.
Cô vừa đi chậm lại, vừa nhìn về phía bãi đỗ xe tạm thời ven đường.
Không lâu sau, cô đã tìm thấy xe của Châu Vân Xuyên ở phía bên trái.
Là một chiếc Maybach màu đen.
Lúc này, anh đang ngồi ở vị trí lái xe, cầm điện thoại nói chuyện.
Lương Chiêu Nguyệt bước tới, định đứng bên cạnh đợi anh, không ngờ, cửa sau xe lại mở ra, thứ duỗi ra đầu tiên là một bàn chân đi giày cao gót.
Lương Chiêu Nguyệt trong lòng bất chợt hoảng hốt, đứng khựng lại tại chỗ không tiến thêm nữa.
Giây tiếp theo, một người phụ nữ bước xuống từ ghế sau xe.
Nói chính xác hơn, là một người phụ nữ thân hình cao ráo, vô cùng xinh đẹp.
Khoảnh khắc đó, tất cả niềm vui của Lương Chiêu Nguyệt hoàn toàn tan biến, theo sau đó là một cảm giác bi thương “ra quân chưa thắng đã bỏ mình”.

Chương trước
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...