Đem Yêu Thương Giấu Vào Ánh Trăng Tàn
Chương 6: Hoá ra sự cố gắng của em cũng chẳng thể bằng chấp niệm anh đối với cô ấy
Kể từ sau khi Nam Cung Nguyệt trở về, thời gian Thẩm Thiên Duật xuất hiện ở Ngự Cảnh Viên cũng ít hẳn đi. Mặc dù ngoài mặt Trình Lạc Lạc không nói gì nhưng trong lòng cô ngập đầy phiền ưu. Vì muốn bản thân không có thời gian nghĩ ngợi linh tinh, cô tự mình làm hết mọi công việc nhà, bắt ép chính mình phải thật bận rộn. Cho dù thế thì tâm tình của cô vẫn không thể nào tốt hơn được.
Sau lần nhìn thấy Thẩm Thiên Duật ở cùng Nam Cung Nguyệt trong bệnh viện, lại thêm những lời anh nói với cô ngày hôm đó, khiến Trình Lạc Lạc càng thêm sợ hãi, sợ anh biết về sự tồn tại của đứa bé trong bụng cô, sẽ làm hại đến nó, nên dạo gần đây cô luôn tìm đủ mọi cách để né tránh anh, thậm chí còn có chút bài xích đối với anh.
Cũng vì thế mà cô luôn lủi thủi một mình, nghĩ đủ mọi cách để có thể vừa giấu giếm anh chuyện đứa bé vừa không làm phật ý anh. Hơn nữa, sinh nhật của cô đang mỗi ngày một tới gần, anh đã hứa sẽ cùng cô đón sinh nhật, nên trong lòng cô vẫn luôn mong chờ. Cho dù đó là bữa tiệc sinh nhật cuối cùng được đón cùng anh thì cô cũng cảm thấy mãn nguyện lắm rồi.
Sinh nhật Trình Lạc Lạc rơi vào ngày giữa tháng sáu, trời nắng như đổ lửa, oi bức và khó chịu vô cùng. Mặc dù vậy nhưng cô vẫn đích thân vào bếp chuẩn bị một mâm cơm thịnh soạn, còn tự tay làm chiếc bánh kem dâu tây mà bản thân thích nhất, sau đó ngồi ở phòng khách chờ Thẩm Thiên Duật trở về.
Trong lúc rảnh rỗi, cô mở tivi lên xem, liên tục chuyển hết kênh này sang kênh khác, khoé miệng thỉnh thoảng lại cong cong mỉm cười. Có lẽ, chính bản thân cô cũng không hề hay biết rằng mình rất mong chờ bữa tiệc tối nay, điều đó khiến cho tâm tình cô phơi phới hơn hẳn, cho nên bất luận trên tivi có chiếu chương trình gì thì cô cũng không thèm bận tâm, xem mà như không, chỉ mải mê với luồng suy nghĩ trong lòng mình.
Khi cô chuyển đến kênh tin tức, bản tin mới vừa cập nhật được phát lên khiến cô sững người, nụ cười trên đầu môi từ từ tiêu biến.
Lộ tin tổng tài tập đoàn Thẩm Thị- Thẩm Thiên Duật đã bí mật kết hôn khiến bạch nguyệt quang của anh ta ngất xỉu hiện đang được anh ta chăm sóc tại bệnh viện.
Trên màn hình chiếu cảnh Thẩm Thiên Duật lo lắng bế Nam Cung Nguyệt chạy vào bệnh viện, cảnh tưởng đó tựa như một con dao sắc nhọn đâm xuyên vào trái tim Trình Lạc Lạc.
Cho dù là hiện tại hay trước kia, chỉ cần Nam Cung Nguyệt xảy ra chuyện, Thẩm Thiên Duật sẽ luôn lo lắng và hốt hoảng như thế!
Giọt nước trong suốt tràn ra từ đôi con ngươi đen láy của cô, đọng lại nơi khoé mắt ưng ửng đỏ, không rơi xuống, long lanh như tấm thuỷ tinh trong suốt, phản ánh rõ mồn một sự đau đớn và lạc lõng của cô.
Giữa lúc đó, một cơn gió lạnh bất ngờ ập đến khiến Trình Lạc Lạc không kịp phản ứng, chớp mắt một cái, cổ cô bị một bàn tay hung hăng bóp chặt, ánh mắt người đối diện như đốm lửa nhìn chằm chằm cô: “Có phải cô cố ý không?”
Trình Lạc Lạc run rẩy, nghi hoặc nhìn Thẩm Thiên Duật, khó khăn nói từng chữ một: “Em… cố… ý… cái… gì?”
“Công khai chuyện hai chúng ta…” Thanh âm lạnh lẽo như hàn ngọc dưới lòng đất, không có một chút hơi ấm nào: “Không sớm không muộn lại đúng lúc này, tôi thật sự đã coi thường cô rồi…”
Đáy mắt bình tĩnh thường ngày của cô tại giờ phút này đã trở nên hoảng loạn, cô cố gắng dùng sức kéo tay anh ra khỏi cổ mình, nhưng càng như thế càng khiến anh tức giận hơn, càng dùng sức bóp chặt. Chỉ trong phút chốc, trên làn da trắng nõn nà của cô đã in hằn đầy vết tím đỏ, hơi thở cũng lay lắt dần đi.
“Em không hiểu anh đang nói gì… Em thật sự không làm…” Trình Lạc Lạc cố gắng giải thích.
Thấy cô sắp ngạt thở, Thẩm Thiên Duật mới chịu buông tay, anh trừng mắt chỉ tay vào mặt cô: “Tốt nhất cô nên cầu nguyện Nguyệt Nguyệt không sao nếu không tôi sẽ không tha cho cô và Trình gia đâu!”
Lời của Thẩm Thiên Duật tựa như một lưỡi dao sắc bén đâm xuyên vào trái tim Trình Lạc Lạc, cô hoá đá nhìn anh, trên mặt không hề có chút đau khổ nào, mà ngược lại trở nên dửng dưng vô hồn.
Cô cười, nụ cười mang đầy chua xót: “Thẩm Thiên Duật… chúng ta đã là vợ chồng hai năm, vậy mà anh lại không tin em, chẳng lẽ trong mắt anh, em là loại người bỉ ổi và xấu xa tới vậy ư?”
Lồng ngực Thẩm Thiên Duật truyền tới cảm giác co thắt từng cơn, giống như bị bàn tay ai kia bóp chặt trái tim bên trong đó vậy. Anh nhìn cô, trong đáy mắt là một mảng sương mù dày đặc, khiến người đối diện không hề hay biết anh đang nghĩ gì, chỉ anh mới biết bản thân cảm thấy tội lỗi, anh không nên đổ hết mọi chuyện lên đầu cô, càng không nên nói ra mấy lời đó trong lúc tức giận. Cho dù là cô đưa tin tức ra ngoài thì đó cũng là sự thật, anh không nên đối xử với cô như thế!
Thẩm Thiên Duật vươn tay muốn chạm lên vết thương trên cổ Trình Lạc Lạc, nhưng đã bị cô kiên quyết né tránh, ném romot điều khiển xuống ghế sô pha, lướt người đi qua anh, tiến thẳng một mạch lên phòng, đóng rầm cửa lại.
Anh sững sờ đứng yên tại chỗ, trong lòng trồi lên tia hụt hẫng, từ trước tới nay Trình Lạc Lạc chưa bao giờ khước từ và chối bỏ anh một cách công khai như thế cả. Lần này cô thực sự đã nổi giận rồi.
Nhưng sau đó, Thẩm Thiên Duật lại nhận được điện thoại của bệnh viện, liền lật đật rời đi.
Cho tới tận khuya, người hầu không biết có nên dọn bàn thức ăn do chính tay bà chủ làm ở phòng bếp hay không, liền đi lên lầu gõ cửa phòng cô.
“Bà chủ… thức ăn và bánh kem bây giờ phải làm sao?”
Cười nhạt một tiếng, Trình Lạc Lạc nói với người hầu: “Giúp tôi đổ hết đi…”
Thấy giọng của bà chủ có gì đó bất ổn, nên người hầu cũng chẳng dám hỏi nhiều, sợ chọc phải tổ kiến lửa, lại không biết chết thế nào.
Tiếng dép của cô hầu loẹt quẹt đi xa dần, rồi biến mất, trong không gian chỉ còn lại một mảng u tối và hiu hắt, khiến cõi lòng Trình Lạc Lạc càng trở nên tịch mịch.
Cô ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, miệng cười khổ sở: “Hoá ra hai năm cố gắng của em cũng chẳng thể nào sánh bằng một chút chấp niệm của anh đối với cô ấy…”
Sau lần nhìn thấy Thẩm Thiên Duật ở cùng Nam Cung Nguyệt trong bệnh viện, lại thêm những lời anh nói với cô ngày hôm đó, khiến Trình Lạc Lạc càng thêm sợ hãi, sợ anh biết về sự tồn tại của đứa bé trong bụng cô, sẽ làm hại đến nó, nên dạo gần đây cô luôn tìm đủ mọi cách để né tránh anh, thậm chí còn có chút bài xích đối với anh.
Cũng vì thế mà cô luôn lủi thủi một mình, nghĩ đủ mọi cách để có thể vừa giấu giếm anh chuyện đứa bé vừa không làm phật ý anh. Hơn nữa, sinh nhật của cô đang mỗi ngày một tới gần, anh đã hứa sẽ cùng cô đón sinh nhật, nên trong lòng cô vẫn luôn mong chờ. Cho dù đó là bữa tiệc sinh nhật cuối cùng được đón cùng anh thì cô cũng cảm thấy mãn nguyện lắm rồi.
Sinh nhật Trình Lạc Lạc rơi vào ngày giữa tháng sáu, trời nắng như đổ lửa, oi bức và khó chịu vô cùng. Mặc dù vậy nhưng cô vẫn đích thân vào bếp chuẩn bị một mâm cơm thịnh soạn, còn tự tay làm chiếc bánh kem dâu tây mà bản thân thích nhất, sau đó ngồi ở phòng khách chờ Thẩm Thiên Duật trở về.
Trong lúc rảnh rỗi, cô mở tivi lên xem, liên tục chuyển hết kênh này sang kênh khác, khoé miệng thỉnh thoảng lại cong cong mỉm cười. Có lẽ, chính bản thân cô cũng không hề hay biết rằng mình rất mong chờ bữa tiệc tối nay, điều đó khiến cho tâm tình cô phơi phới hơn hẳn, cho nên bất luận trên tivi có chiếu chương trình gì thì cô cũng không thèm bận tâm, xem mà như không, chỉ mải mê với luồng suy nghĩ trong lòng mình.
Khi cô chuyển đến kênh tin tức, bản tin mới vừa cập nhật được phát lên khiến cô sững người, nụ cười trên đầu môi từ từ tiêu biến.
Lộ tin tổng tài tập đoàn Thẩm Thị- Thẩm Thiên Duật đã bí mật kết hôn khiến bạch nguyệt quang của anh ta ngất xỉu hiện đang được anh ta chăm sóc tại bệnh viện.
Trên màn hình chiếu cảnh Thẩm Thiên Duật lo lắng bế Nam Cung Nguyệt chạy vào bệnh viện, cảnh tưởng đó tựa như một con dao sắc nhọn đâm xuyên vào trái tim Trình Lạc Lạc.
Cho dù là hiện tại hay trước kia, chỉ cần Nam Cung Nguyệt xảy ra chuyện, Thẩm Thiên Duật sẽ luôn lo lắng và hốt hoảng như thế!
Giọt nước trong suốt tràn ra từ đôi con ngươi đen láy của cô, đọng lại nơi khoé mắt ưng ửng đỏ, không rơi xuống, long lanh như tấm thuỷ tinh trong suốt, phản ánh rõ mồn một sự đau đớn và lạc lõng của cô.
Giữa lúc đó, một cơn gió lạnh bất ngờ ập đến khiến Trình Lạc Lạc không kịp phản ứng, chớp mắt một cái, cổ cô bị một bàn tay hung hăng bóp chặt, ánh mắt người đối diện như đốm lửa nhìn chằm chằm cô: “Có phải cô cố ý không?”
Trình Lạc Lạc run rẩy, nghi hoặc nhìn Thẩm Thiên Duật, khó khăn nói từng chữ một: “Em… cố… ý… cái… gì?”
“Công khai chuyện hai chúng ta…” Thanh âm lạnh lẽo như hàn ngọc dưới lòng đất, không có một chút hơi ấm nào: “Không sớm không muộn lại đúng lúc này, tôi thật sự đã coi thường cô rồi…”
Đáy mắt bình tĩnh thường ngày của cô tại giờ phút này đã trở nên hoảng loạn, cô cố gắng dùng sức kéo tay anh ra khỏi cổ mình, nhưng càng như thế càng khiến anh tức giận hơn, càng dùng sức bóp chặt. Chỉ trong phút chốc, trên làn da trắng nõn nà của cô đã in hằn đầy vết tím đỏ, hơi thở cũng lay lắt dần đi.
“Em không hiểu anh đang nói gì… Em thật sự không làm…” Trình Lạc Lạc cố gắng giải thích.
Thấy cô sắp ngạt thở, Thẩm Thiên Duật mới chịu buông tay, anh trừng mắt chỉ tay vào mặt cô: “Tốt nhất cô nên cầu nguyện Nguyệt Nguyệt không sao nếu không tôi sẽ không tha cho cô và Trình gia đâu!”
Lời của Thẩm Thiên Duật tựa như một lưỡi dao sắc bén đâm xuyên vào trái tim Trình Lạc Lạc, cô hoá đá nhìn anh, trên mặt không hề có chút đau khổ nào, mà ngược lại trở nên dửng dưng vô hồn.
Cô cười, nụ cười mang đầy chua xót: “Thẩm Thiên Duật… chúng ta đã là vợ chồng hai năm, vậy mà anh lại không tin em, chẳng lẽ trong mắt anh, em là loại người bỉ ổi và xấu xa tới vậy ư?”
Lồng ngực Thẩm Thiên Duật truyền tới cảm giác co thắt từng cơn, giống như bị bàn tay ai kia bóp chặt trái tim bên trong đó vậy. Anh nhìn cô, trong đáy mắt là một mảng sương mù dày đặc, khiến người đối diện không hề hay biết anh đang nghĩ gì, chỉ anh mới biết bản thân cảm thấy tội lỗi, anh không nên đổ hết mọi chuyện lên đầu cô, càng không nên nói ra mấy lời đó trong lúc tức giận. Cho dù là cô đưa tin tức ra ngoài thì đó cũng là sự thật, anh không nên đối xử với cô như thế!
Thẩm Thiên Duật vươn tay muốn chạm lên vết thương trên cổ Trình Lạc Lạc, nhưng đã bị cô kiên quyết né tránh, ném romot điều khiển xuống ghế sô pha, lướt người đi qua anh, tiến thẳng một mạch lên phòng, đóng rầm cửa lại.
Anh sững sờ đứng yên tại chỗ, trong lòng trồi lên tia hụt hẫng, từ trước tới nay Trình Lạc Lạc chưa bao giờ khước từ và chối bỏ anh một cách công khai như thế cả. Lần này cô thực sự đã nổi giận rồi.
Nhưng sau đó, Thẩm Thiên Duật lại nhận được điện thoại của bệnh viện, liền lật đật rời đi.
Cho tới tận khuya, người hầu không biết có nên dọn bàn thức ăn do chính tay bà chủ làm ở phòng bếp hay không, liền đi lên lầu gõ cửa phòng cô.
“Bà chủ… thức ăn và bánh kem bây giờ phải làm sao?”
Cười nhạt một tiếng, Trình Lạc Lạc nói với người hầu: “Giúp tôi đổ hết đi…”
Thấy giọng của bà chủ có gì đó bất ổn, nên người hầu cũng chẳng dám hỏi nhiều, sợ chọc phải tổ kiến lửa, lại không biết chết thế nào.
Tiếng dép của cô hầu loẹt quẹt đi xa dần, rồi biến mất, trong không gian chỉ còn lại một mảng u tối và hiu hắt, khiến cõi lòng Trình Lạc Lạc càng trở nên tịch mịch.
Cô ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, miệng cười khổ sở: “Hoá ra hai năm cố gắng của em cũng chẳng thể nào sánh bằng một chút chấp niệm của anh đối với cô ấy…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương