Đèn Neon Thời Tiết
Chương 37: Bước chân
Dịch: Lá Nhỏ
Sau khi nói chuyện với Mạnh Sĩ Long xong, Vưu Tuyết Trân bắt đầu nghiêm túc suy xét tới kiến nghị viển vông này.
Nghĩ một hồi, tay chân cô cồn cào không thôi, không sao ngồi im được. Cô bật dậy, mở máy tính ra, liệt kê những điều cần phải làm nếu thật sự muốn triển khai kế hoạch này.
Điều cơ bản nhất là phải lấy được giấy phép hành nghề vô tuyến điện. Cô đã có chứng chỉ sử dụng vô tuyến điện, muốn xin giấy phép hành nghề không khó mấy, phải chuẩn bị một khoản phí để xin cấp phép.
Thứ hai, cô cũng phải mua các thiết bị cần khi tạo một kênh phát sóng, ví dụ như máy phát thanh, máy ghi âm, thiết bị FM. Các thiết bị này không cần quá tốt nhưng vẫn phải có loại cơ bản nhất, ngoài ra còn cả nơi để thu âm nữa, tiền thuê địa điểm cũng sẽ tốn kha khá.
Thứ ba, cô phải để người khác biết có một kênh mới thành lập. Chuyện không chỉ đơn giản là dán một tấm poster dưới tòa ký túc đại học, ít nhất cô cũng phải có một trang web, một nơi để đăng thông báo, lịch chiếu như kênh Âm thanh vô tuyến. Chắc chắn phải mời người có chuyên môn làm việc này, như vậy phải bỏ tiền ra.
Có vô số khoản cần phải chi tiền, nếu phát nhạc có khi còn phải trả phí bản quyền. Nghĩ đi nghĩ lại một hồi, cô phát hiện bây giờ mình không có cả nơi để thực thi kế hoạch, nghĩ những điều trên vẫn còn quá sớm. Thế nhưng chí ít cô có thể xác định mình sẽ cần bao nhiêu tiền, đây là điều cơ bản nhất.
Cô vò đầu, nhiệt huyết vừa trào dâng nguôi ngoai đi đáng kể. Cô mệt mỏi gục xuống bàn, áp mặt vào mặt bàn mát lạnh, tâm trí dần bình tĩnh lại.
Tốn nhiều tiền như vậy, xem ra đây sẽ là một chiến dịch dài đằng đẵng. Nhưng cho dù thế nào đi nữa, cô tuyệt đối không xin tiền người nhà.
Nếu là chuyện họ nghĩ là “chính đáng”, có lẽ họ sẽ cho cô tiền, nhưng bảo với họ cô muốn thành lập một kênh vô tuyến điện chỉ vì yêu thích, họ sẽ thấy chuyện này vô cùng hoang đường, dạy dỗ cô một bài dài. Giả dụ như, rõ ràng sắp tốt nghiệp rồi, không nghĩ xem con đường tương lai nên đi thế nào, lại còn đi làm mấy chuyện tào lao, không đâu.
Cô hoàn toàn có thể dự đoán được kết quả, do vậy cô sẽ không tự chui đầu vào rọ. Nhưng nếu chỉ vì như vậy mà từ bỏ, cô lại không cam tâm.
Bây giờ cô không còn một mình, cô còn có “liên minh” ủng hộ cô nữa. Mặc dù Vưu Tuyết Trân sẽ không nhờ Mạnh Sĩ Long giúp gì thật, nhất là chuyện tiền bạc. Đối với cô, sự ủng hộ của anh đã tiếp cho cô nguồn sức mạnh to lớn, nó khiến cô dũng cảm đi thử một lần.
Đúng vậy, thử xem, cho dù cuối cùng thất bại cũng chẳng sao, cùng lắm là như hiện tại, chẳng có gì trong tay.
Vưu Tuyết Trân xốc lại tinh thần, bắt đầu lên mạng tìm việc làm thêm. Sắp nghỉ đông rồi, không thể tìm được việc thực tập ở mấy công ty chính thống, cô chỉ đành làm mấy việc lặt vặt, lương bèo bọt cũng được, ít nhất cũng cho thấy bản thân đang hết mình vì ước mơ.
Cô lục tung cả trang web tuyển dụng lên mà vẫn không tìm được công việc như ý muốn. Khi đang mò kim đáy bể, tiền lương công việc part time nào đó xuất hiện khiến hai mắt Vưu Tuyết Trân sáng bừng. Công việc này có tiền lương cao gấp nhiều lần so với các công việc khác.
Vưu Tuyết Trân hào hứng mở ra xem, nụ cười lập tức cứng đờ. Quả nhiên trên đời này không có bữa cơm nào là miễn phí.
Nhìn thấy vị trí là Thợ trang điểm nhà tang lễ, Vưu Tuyết Trân run rẩy thoát ra.
Nửa tiếng sau, sau khi không có thu hoạch gì từ trang web tuyển dụng khác, Vưu Tuyết Trân phờ phạc mở trang web vừa nãy ra, gửi tin nhắn cho đối phương: “Chào anh/chị, vị trí này vẫn còn tuyển chứ?”
***
Nửa đêm qua Vưu Tuyết Trân gửi tin nhắn, sáng hôm sau tỉnh dậy đã nhận được câu trả lời của đối phương, xem chừng họ thật sự đang rất cần người.
Cô và đối phương nói chuyện điện thoại, hiểu được đại khái nội dung công việc, thời gian làm việc của vị trí này. Cô sẽ phụ trách quản lý nhà tang lễ, bao gồm linh đường, khu từ biệt, phòng nghỉ ngơi, bảo đảm nhà tang lễ luôn sạch sẽ, gọn gàng. Lúc cần còn phải hỗ trợ đặt vòng hoa và giá để hoa.
Khi biết không cần động vào thi thể, dù sao cô cũng không có trình độ chuyên môn đó, Vưu Tuyết Trân bỗng thấy nội dung công việc này cũng chỉ như một người dọn dẹp, chẳng qua địa điểm làm việc khác đôi chút. Cô tự thuyết phục bản thân, có thể thử xem sao…
Hiện tại vị trí này còn thiếu người làm ca tối, thường vị trí ca tối sẽ khó tuyển, hơn nữa còn là làm việc ở nhà tang lễ. Sau khi người cũ nghỉ việc, vị trí này vẫn để trống mãi, hết cách, phía quản lý chỉ có thể nâng mức lương lên để tuyển người mới.
Vưu Tuyết Trân nghe xong yêu cầu công việc, cô yếu ớt hỏi: “Những điều kiện khác em đều ok, nhưng vấn đề lớn nhất là em nhát gan, sợ bóng tối.”
Đối phương: “Tôi cũng nhát gan nhưng vẫn làm ở đó thôi.”
“Ngộ nhỡ, ngộ nhỡ sợ tới nỗi mắc bệnh tim gì thì sao…”
“Cô có tiền sử bệnh tim à?”
“Em không, em chỉ nói là giả sử thôi…”
“Ồ, nếu sợ quá thật thì làm ở dịch vụ hành chính một cửa là được.” Đối phương cười sảng khoái: “Chúng tôi có trợ cấp các khoản khác cho nhân viên, cô cứ yên tâm tới làm việc.”
“Em cảm ơn, mọi người chu đáo quá.”
Sau khi suy nghĩ hai ngày, Vưu Tuyết Trân mang theo chuỗi hạt phật, bùa hộ thân, còn cả lọ thuốc trợ tim, hùng hổ đi tới nơi làm việc.
Vưu Tuyết Trân vẫn còn bàng hoàng khi ngồi trên chuyến xe bus nửa đêm lắc lư, cô không dám tin mình thật sự sẽ tới nhà tang lễ vào 12 giờ đêm.
Truyện được đăng tải duy nhất tại lanho2002.wordpress.com
Cô vẫn chấp niệm rằng ít nhất cũng nên thử một lần trước. Nếu đêm đầu tiên không chịu được thì nghỉ việc không làm nữa, như vậy còn tốt hơn chưa thử đã từ bỏ.
Vốn dĩ chuyến xe ban đêm còn có vài ba người ngồi trên xe, càng tới gần nhà tang lên, người càng vắng, cuối cùng chỉ còn lại mình cô.
Vưu Tuyết Trân đeo tai nghe, ca từ và giai đoạn bài hát hành quân vang lên giúp cô xua tan nỗi sợ hãi, lát sau cô hừng hực khí thế bước xuống xe. Nhưng sau khi xe bus rời đi, cô lại rơi vào sợ hãi.
Xung quanh là khu ngoại ô vắng vẻ, đồng ruộng đen mịt mù, mấy chục mét mới thấy lác đác một bóng đèn đường, có vài cái còn bị hỏng mất. Nhìn cảnh đêm như vậy, lời bài hát hành quân vang vọng bên tai bỗng thêm vài phần thảm khốc.
Vưu Tuyết Trân vội tháo tai nghe ra, nắm chặt bùa hộ thân, bước vào nhà tang lễ.
Nhà tang lễ nằm ở sườn núi, phải đi dọc theo đường núi tầm hai mươi phút mới tới nơi. Trong tiết trời lạnh lẽo của tháng một, lưng cô không ngừng túa mồ hôi lạnh. Vưu Tuyết Trân còn nghĩ, bản thân không cần thử đêm đầu tiên làm gì, còn chưa tới nhà tang lễ, mới chỉ đi con đường này đã đủ khiến cô mất hồn mất vía.
Không được!
Cô mở Wechat lên để tìm ai đó dốc bầu tâm sự, ngón tay vô thức định bấm vào avatar của Diệp Tiềm Bạch, nhưng sau khi nhìn nhật ký trò chuyện bị đóng băng lâu ngày của họ, cô lại dừng lại.
Ngón tay tiếp tục trượt xuống người tiếp theo, cô gửi tin nhắn thoại cho Viên Tinh, người cô liên hệ gần đây nhất.
Điện thoại đổ chuông rất lâu, mãi tới khi cuộc gọi sắp tự động kết thúc, Viên Tinh mới nghe máy: “Alo? Sao thế?”
“Cậu ngủ rồi à?”
“Ừ…” Tiếp đó là tiếng ngáp rõ to: “Cậu vẫn chưa về à? Giờ này không vào được ký túc nữa đâu nhỉ.”
“Ừ…” Vưu Tuyết Trân chưa nói với cô ấy hôm nay mình sẽ tới nhà tang lễ làm việc. Người nhát gan như Viên Tinh mà biết chuyện này, đảm bảo cô ấy sẽ khiến cô càng sợ hãi hơn.
Vưu Tuyết Trân thở dài, thay đổi quyết định: “Thôi được rồi, không có gì đâu, cậu ngủ đi.”
“Cậu có tìm được chỗ nào qua đêm chưa?”
“Khác tìm được thôi.” Nhưng cô không muốn qua đêm ở nơi này lắm.
“Hay là cậu tới chung cư của Diệp Tiềm Bạch tá túc một đêm? Đừng nói hai người vẫn đang chiến tranh lạnh đấy nhé?”
Vưu Tuyết Trân không nói gì.
Viên Tuyết Trân cạn lời: “Được đây, vậy để tớ là người giảng hòa cho.”
“Cậu không cần làm thế đâu!”
“Tớ không yên tâm để cậu qua đêm một mình bên ngoài, cậu tới chỗ cậu ấy ngủ tớ sẽ yên tâm hơn.”
“Đừng, ai biết tối nay trong chung cư nhà người ta còn có ai không?”
“Cũng phải.”
“Được rồi, cậu ngủ đi.”
Vưu Tuyết Trân không nói tới chuyện của Diệp Tiềm Bạch nữa, nhanh chóng tắt máy.
Cô lại nhìn giao diện Wechat, do dự không biết có nên tìm ai đó nói chuyện không, bởi vì phần bản đồ cho thấy cô còn phải đi một đoạn đường dài nữa.
Avatar bên dưới tài khoản của Viên Tinh là Mạnh Sĩ Long.
Trên đường núi tĩnh lặng, câu nói của anh bỗng vang vọng bên tai, vậy hai người chúng ta cùng làm, cô và tôi.
Tức là cô có thể làm phiền anh?
Cô dè dặt nhắn bốn chữ vào khung chat: “Anh ngủ chưa vậy?”
Tin nhắn được gửi đi.
Sự căng thẳng luôn quẩn quanh suốt chặng đường bất giác bị một sự căng thẳng khác thay thế. Vưu Tuyết Trân nhìn màn hình điện thoại, chờ đợi lời hồi đáp của đối phương.
Sự căng thẳng này không dày vò cô quá lâu, bởi vì Mạnh Sĩ Long nhanh chóng nhắn lại: “Tôi chưa.”
Cô lại dè dặt gửi tin nhắn: “Vậy có thể nói chuyện với tôi không, tôi có thể gọi điện cho anh không?”
Tin nhắn vừa gửi đi, cuộc gọi của Mạnh Sĩ Long đã tới, Vưu Tuyết Trân giật nảy mình.
“Anh nhanh thế…” Vưu Tuyết Trân nghe máy: “Có phải anh sắp ngủ rồi không?”
“Tôi vẫn đang ở ngoài.”
“Hả?”
“Lúc sắp đóng cửa thì có người đặt đơn, không còn shipper nào ship đồ nên tôi chỉ đành tự giao.”
“Liệu tôi có làm phiền anh không?”
“Không, tôi vừa tới nơi rồi… Bên…”
Vưu Tuyết Trân nghe thấy tiếng mở thang máy từ phía anh, tiếp đó là tiếng bước chân, sau đó tín hiệu kém đi hẳn, lời anh nói trở nên ngắt quãng, không nghe rõ được.
“Tín hiệu bên anh không tốt lắm.”
“Có lẽ… Thang máy…”
Vưu Tuyết Trân thở dài, định kết thúc cuộc gọi: “Không sao, anh giao hàng trước đi!”
“Đợi đã.” Thang máy “tinh” một tiếng: “Tôi sắp giao xong rồi.”
Dường như anh đang đi trên hành lang, tiếng bước chân lộp bộp, cùng với đó là tiếng bước chân của cô.
Anh hỏi: “Cô đang ở đâu?”
Vưu Tuyết Trân định lấp liếm cho qua nhưng lại thấy mình cần nói với anh sự thật, do vậy cô đáp: “Tôi đã tiếp thu ý kiến của anh.”
Anh lập tức hiểu ra: “Chuyện lập kênh sao?”
“Đúng vậy, vậy nên đầu tiên tôi phải làm thêm kiếm tiền đã, chuyện khác tính sau.”
“Muộn vậy rồi mà cô còn làm thêm?” Đầu bên kia vang lên tiếng gõ cửa, kế đó là tiếng mở cửa: “Chào cô, đây là đồ cô đặt.”, cuối cùng là tiếng đóng cửa. Giọng anh quay trở lại chỗ cô: “Cô làm thêm ở đâu? Đi làm vào lúc này thì chắc là cửa hàng tiện lợi nhỉ?”
Vưu Tuyết trân im lặng đợi anh giao đồ ăn, nghe thấy anh hỏi, cô chợt trở nên đắc ý, đáp: “Chắc chắn anh sẽ không đoán ra được chỗ này đâu.”
“Tôi đoán đúng rồi thì có thưởng không?”
“Anh cứ đoán đúng trước đã.”
“Khách sạn?”
“Không đúng!”
“Sân bay?”
Anh đi tới trước thang máy, dường như đang đợi thang máy đi xuống, tiếng bước chân dừng lại, chỉ còn vang vọng tiếng bước chân của cô.
“Không đúng, anh còn cơ hội cuối cùng.”
Anh đầu hàng: “Ừm… Tôi không đoán được.”
“He he.” Tinh, thang máy bên anh đã mở, Vưu Tuyết Trân cũng đưa ra đáp án: “Nhà tang lễ.”
Đối phương sững sờ: “Nhà tang lễ? Ở chỗ nào?”
Vưu Tuyết Trân nói tên ra, đầu bên kia im lặng giây lát: “Là nhà tang lễ trên núi?”
“Cái này thì anh đoán đúng rồi.”
Anh khó hiểu: “Sao cô lại tới nhà tang lễ làm việc?”
“Bởi vì lương cao chứ sao, ấy, bây giờ tín hiệu thang máy bên anh tốt rồi này.”
Vừa nói xong cô đã nghe thấy tiếng bước chân của anh.
“Không đúng, anh không dùng thang máy sao?”
“Ừ.” Dường như anh đã đi vào hành lang, giọng nói vang vọng hơn trước rất nhiều: “Đi thang máy sẽ bị ngắt kết nối.”
“Ngắt kết nối thì ngắt thôi.”
“Vậy cô sẽ sợ.” Giọng điệu anh tựa như một đám mây lặng lẽ trôi qua, bủa vây lấy cô: “Đi thang bộ cô sẽ không cần đợi nữa, chúng ta có thể nói chuyện liên tục.”
Vưu Tuyết Trân bất giác dừng bước, sống mũi cay xè, nói không nên lời. Xung quanh chỉ còn lại tiếng anh bước xuống tầng.
Cô khịt mũi, cố tình hắng giọng thật to để che đi sự chua xót ở cổ họng: “Tôi không sợ.”
“Được…” Anh cười: “Là tôi sợ, chung cư này đáng sợ lắm.”
Cô khẽ nói: “Anh nhát gan thế.”
Anh: “Vậy nên cô phải nói chuyện với tôi.”
“Thôi được rồi…” Cô ngập ngừng giây lát rồi nói: “Anh đi như vậy không mệt sao?”
“Không mệt, mới có mấy tầng thôi.”
“Vậy sao.”
Rất lâu sau đó, cô đã nhìn thấy cổng chính nhà tang lễ, tiếng bước chân của Mạnh Sĩ Long vẫn chưa hề dừng lại.
Anh áp sát điện thoại vào tai, không bỏ qua bất kỳ tiếng động nào, vừa nghe cô nói vừa cởi áo khoác ướt đẫm mồ hôi.
Có người đi vào chung cư, thang máy luôn dừng lại ở tầng Mạnh Sĩ Long ấn ban nãy đã đi dần lên trên cao.
Tầng 16, tầng 15…
Sau khi nói chuyện với Mạnh Sĩ Long xong, Vưu Tuyết Trân bắt đầu nghiêm túc suy xét tới kiến nghị viển vông này.
Nghĩ một hồi, tay chân cô cồn cào không thôi, không sao ngồi im được. Cô bật dậy, mở máy tính ra, liệt kê những điều cần phải làm nếu thật sự muốn triển khai kế hoạch này.
Điều cơ bản nhất là phải lấy được giấy phép hành nghề vô tuyến điện. Cô đã có chứng chỉ sử dụng vô tuyến điện, muốn xin giấy phép hành nghề không khó mấy, phải chuẩn bị một khoản phí để xin cấp phép.
Thứ hai, cô cũng phải mua các thiết bị cần khi tạo một kênh phát sóng, ví dụ như máy phát thanh, máy ghi âm, thiết bị FM. Các thiết bị này không cần quá tốt nhưng vẫn phải có loại cơ bản nhất, ngoài ra còn cả nơi để thu âm nữa, tiền thuê địa điểm cũng sẽ tốn kha khá.
Thứ ba, cô phải để người khác biết có một kênh mới thành lập. Chuyện không chỉ đơn giản là dán một tấm poster dưới tòa ký túc đại học, ít nhất cô cũng phải có một trang web, một nơi để đăng thông báo, lịch chiếu như kênh Âm thanh vô tuyến. Chắc chắn phải mời người có chuyên môn làm việc này, như vậy phải bỏ tiền ra.
Có vô số khoản cần phải chi tiền, nếu phát nhạc có khi còn phải trả phí bản quyền. Nghĩ đi nghĩ lại một hồi, cô phát hiện bây giờ mình không có cả nơi để thực thi kế hoạch, nghĩ những điều trên vẫn còn quá sớm. Thế nhưng chí ít cô có thể xác định mình sẽ cần bao nhiêu tiền, đây là điều cơ bản nhất.
Cô vò đầu, nhiệt huyết vừa trào dâng nguôi ngoai đi đáng kể. Cô mệt mỏi gục xuống bàn, áp mặt vào mặt bàn mát lạnh, tâm trí dần bình tĩnh lại.
Tốn nhiều tiền như vậy, xem ra đây sẽ là một chiến dịch dài đằng đẵng. Nhưng cho dù thế nào đi nữa, cô tuyệt đối không xin tiền người nhà.
Nếu là chuyện họ nghĩ là “chính đáng”, có lẽ họ sẽ cho cô tiền, nhưng bảo với họ cô muốn thành lập một kênh vô tuyến điện chỉ vì yêu thích, họ sẽ thấy chuyện này vô cùng hoang đường, dạy dỗ cô một bài dài. Giả dụ như, rõ ràng sắp tốt nghiệp rồi, không nghĩ xem con đường tương lai nên đi thế nào, lại còn đi làm mấy chuyện tào lao, không đâu.
Cô hoàn toàn có thể dự đoán được kết quả, do vậy cô sẽ không tự chui đầu vào rọ. Nhưng nếu chỉ vì như vậy mà từ bỏ, cô lại không cam tâm.
Bây giờ cô không còn một mình, cô còn có “liên minh” ủng hộ cô nữa. Mặc dù Vưu Tuyết Trân sẽ không nhờ Mạnh Sĩ Long giúp gì thật, nhất là chuyện tiền bạc. Đối với cô, sự ủng hộ của anh đã tiếp cho cô nguồn sức mạnh to lớn, nó khiến cô dũng cảm đi thử một lần.
Đúng vậy, thử xem, cho dù cuối cùng thất bại cũng chẳng sao, cùng lắm là như hiện tại, chẳng có gì trong tay.
Vưu Tuyết Trân xốc lại tinh thần, bắt đầu lên mạng tìm việc làm thêm. Sắp nghỉ đông rồi, không thể tìm được việc thực tập ở mấy công ty chính thống, cô chỉ đành làm mấy việc lặt vặt, lương bèo bọt cũng được, ít nhất cũng cho thấy bản thân đang hết mình vì ước mơ.
Cô lục tung cả trang web tuyển dụng lên mà vẫn không tìm được công việc như ý muốn. Khi đang mò kim đáy bể, tiền lương công việc part time nào đó xuất hiện khiến hai mắt Vưu Tuyết Trân sáng bừng. Công việc này có tiền lương cao gấp nhiều lần so với các công việc khác.
Vưu Tuyết Trân hào hứng mở ra xem, nụ cười lập tức cứng đờ. Quả nhiên trên đời này không có bữa cơm nào là miễn phí.
Nhìn thấy vị trí là Thợ trang điểm nhà tang lễ, Vưu Tuyết Trân run rẩy thoát ra.
Nửa tiếng sau, sau khi không có thu hoạch gì từ trang web tuyển dụng khác, Vưu Tuyết Trân phờ phạc mở trang web vừa nãy ra, gửi tin nhắn cho đối phương: “Chào anh/chị, vị trí này vẫn còn tuyển chứ?”
***
Nửa đêm qua Vưu Tuyết Trân gửi tin nhắn, sáng hôm sau tỉnh dậy đã nhận được câu trả lời của đối phương, xem chừng họ thật sự đang rất cần người.
Cô và đối phương nói chuyện điện thoại, hiểu được đại khái nội dung công việc, thời gian làm việc của vị trí này. Cô sẽ phụ trách quản lý nhà tang lễ, bao gồm linh đường, khu từ biệt, phòng nghỉ ngơi, bảo đảm nhà tang lễ luôn sạch sẽ, gọn gàng. Lúc cần còn phải hỗ trợ đặt vòng hoa và giá để hoa.
Khi biết không cần động vào thi thể, dù sao cô cũng không có trình độ chuyên môn đó, Vưu Tuyết Trân bỗng thấy nội dung công việc này cũng chỉ như một người dọn dẹp, chẳng qua địa điểm làm việc khác đôi chút. Cô tự thuyết phục bản thân, có thể thử xem sao…
Hiện tại vị trí này còn thiếu người làm ca tối, thường vị trí ca tối sẽ khó tuyển, hơn nữa còn là làm việc ở nhà tang lễ. Sau khi người cũ nghỉ việc, vị trí này vẫn để trống mãi, hết cách, phía quản lý chỉ có thể nâng mức lương lên để tuyển người mới.
Vưu Tuyết Trân nghe xong yêu cầu công việc, cô yếu ớt hỏi: “Những điều kiện khác em đều ok, nhưng vấn đề lớn nhất là em nhát gan, sợ bóng tối.”
Đối phương: “Tôi cũng nhát gan nhưng vẫn làm ở đó thôi.”
“Ngộ nhỡ, ngộ nhỡ sợ tới nỗi mắc bệnh tim gì thì sao…”
“Cô có tiền sử bệnh tim à?”
“Em không, em chỉ nói là giả sử thôi…”
“Ồ, nếu sợ quá thật thì làm ở dịch vụ hành chính một cửa là được.” Đối phương cười sảng khoái: “Chúng tôi có trợ cấp các khoản khác cho nhân viên, cô cứ yên tâm tới làm việc.”
“Em cảm ơn, mọi người chu đáo quá.”
Sau khi suy nghĩ hai ngày, Vưu Tuyết Trân mang theo chuỗi hạt phật, bùa hộ thân, còn cả lọ thuốc trợ tim, hùng hổ đi tới nơi làm việc.
Vưu Tuyết Trân vẫn còn bàng hoàng khi ngồi trên chuyến xe bus nửa đêm lắc lư, cô không dám tin mình thật sự sẽ tới nhà tang lễ vào 12 giờ đêm.
Truyện được đăng tải duy nhất tại lanho2002.wordpress.com
Cô vẫn chấp niệm rằng ít nhất cũng nên thử một lần trước. Nếu đêm đầu tiên không chịu được thì nghỉ việc không làm nữa, như vậy còn tốt hơn chưa thử đã từ bỏ.
Vốn dĩ chuyến xe ban đêm còn có vài ba người ngồi trên xe, càng tới gần nhà tang lên, người càng vắng, cuối cùng chỉ còn lại mình cô.
Vưu Tuyết Trân đeo tai nghe, ca từ và giai đoạn bài hát hành quân vang lên giúp cô xua tan nỗi sợ hãi, lát sau cô hừng hực khí thế bước xuống xe. Nhưng sau khi xe bus rời đi, cô lại rơi vào sợ hãi.
Xung quanh là khu ngoại ô vắng vẻ, đồng ruộng đen mịt mù, mấy chục mét mới thấy lác đác một bóng đèn đường, có vài cái còn bị hỏng mất. Nhìn cảnh đêm như vậy, lời bài hát hành quân vang vọng bên tai bỗng thêm vài phần thảm khốc.
Vưu Tuyết Trân vội tháo tai nghe ra, nắm chặt bùa hộ thân, bước vào nhà tang lễ.
Nhà tang lễ nằm ở sườn núi, phải đi dọc theo đường núi tầm hai mươi phút mới tới nơi. Trong tiết trời lạnh lẽo của tháng một, lưng cô không ngừng túa mồ hôi lạnh. Vưu Tuyết Trân còn nghĩ, bản thân không cần thử đêm đầu tiên làm gì, còn chưa tới nhà tang lễ, mới chỉ đi con đường này đã đủ khiến cô mất hồn mất vía.
Không được!
Cô mở Wechat lên để tìm ai đó dốc bầu tâm sự, ngón tay vô thức định bấm vào avatar của Diệp Tiềm Bạch, nhưng sau khi nhìn nhật ký trò chuyện bị đóng băng lâu ngày của họ, cô lại dừng lại.
Ngón tay tiếp tục trượt xuống người tiếp theo, cô gửi tin nhắn thoại cho Viên Tinh, người cô liên hệ gần đây nhất.
Điện thoại đổ chuông rất lâu, mãi tới khi cuộc gọi sắp tự động kết thúc, Viên Tinh mới nghe máy: “Alo? Sao thế?”
“Cậu ngủ rồi à?”
“Ừ…” Tiếp đó là tiếng ngáp rõ to: “Cậu vẫn chưa về à? Giờ này không vào được ký túc nữa đâu nhỉ.”
“Ừ…” Vưu Tuyết Trân chưa nói với cô ấy hôm nay mình sẽ tới nhà tang lễ làm việc. Người nhát gan như Viên Tinh mà biết chuyện này, đảm bảo cô ấy sẽ khiến cô càng sợ hãi hơn.
Vưu Tuyết Trân thở dài, thay đổi quyết định: “Thôi được rồi, không có gì đâu, cậu ngủ đi.”
“Cậu có tìm được chỗ nào qua đêm chưa?”
“Khác tìm được thôi.” Nhưng cô không muốn qua đêm ở nơi này lắm.
“Hay là cậu tới chung cư của Diệp Tiềm Bạch tá túc một đêm? Đừng nói hai người vẫn đang chiến tranh lạnh đấy nhé?”
Vưu Tuyết Trân không nói gì.
Viên Tuyết Trân cạn lời: “Được đây, vậy để tớ là người giảng hòa cho.”
“Cậu không cần làm thế đâu!”
“Tớ không yên tâm để cậu qua đêm một mình bên ngoài, cậu tới chỗ cậu ấy ngủ tớ sẽ yên tâm hơn.”
“Đừng, ai biết tối nay trong chung cư nhà người ta còn có ai không?”
“Cũng phải.”
“Được rồi, cậu ngủ đi.”
Vưu Tuyết Trân không nói tới chuyện của Diệp Tiềm Bạch nữa, nhanh chóng tắt máy.
Cô lại nhìn giao diện Wechat, do dự không biết có nên tìm ai đó nói chuyện không, bởi vì phần bản đồ cho thấy cô còn phải đi một đoạn đường dài nữa.
Avatar bên dưới tài khoản của Viên Tinh là Mạnh Sĩ Long.
Trên đường núi tĩnh lặng, câu nói của anh bỗng vang vọng bên tai, vậy hai người chúng ta cùng làm, cô và tôi.
Tức là cô có thể làm phiền anh?
Cô dè dặt nhắn bốn chữ vào khung chat: “Anh ngủ chưa vậy?”
Tin nhắn được gửi đi.
Sự căng thẳng luôn quẩn quanh suốt chặng đường bất giác bị một sự căng thẳng khác thay thế. Vưu Tuyết Trân nhìn màn hình điện thoại, chờ đợi lời hồi đáp của đối phương.
Sự căng thẳng này không dày vò cô quá lâu, bởi vì Mạnh Sĩ Long nhanh chóng nhắn lại: “Tôi chưa.”
Cô lại dè dặt gửi tin nhắn: “Vậy có thể nói chuyện với tôi không, tôi có thể gọi điện cho anh không?”
Tin nhắn vừa gửi đi, cuộc gọi của Mạnh Sĩ Long đã tới, Vưu Tuyết Trân giật nảy mình.
“Anh nhanh thế…” Vưu Tuyết Trân nghe máy: “Có phải anh sắp ngủ rồi không?”
“Tôi vẫn đang ở ngoài.”
“Hả?”
“Lúc sắp đóng cửa thì có người đặt đơn, không còn shipper nào ship đồ nên tôi chỉ đành tự giao.”
“Liệu tôi có làm phiền anh không?”
“Không, tôi vừa tới nơi rồi… Bên…”
Vưu Tuyết Trân nghe thấy tiếng mở thang máy từ phía anh, tiếp đó là tiếng bước chân, sau đó tín hiệu kém đi hẳn, lời anh nói trở nên ngắt quãng, không nghe rõ được.
“Tín hiệu bên anh không tốt lắm.”
“Có lẽ… Thang máy…”
Vưu Tuyết Trân thở dài, định kết thúc cuộc gọi: “Không sao, anh giao hàng trước đi!”
“Đợi đã.” Thang máy “tinh” một tiếng: “Tôi sắp giao xong rồi.”
Dường như anh đang đi trên hành lang, tiếng bước chân lộp bộp, cùng với đó là tiếng bước chân của cô.
Anh hỏi: “Cô đang ở đâu?”
Vưu Tuyết Trân định lấp liếm cho qua nhưng lại thấy mình cần nói với anh sự thật, do vậy cô đáp: “Tôi đã tiếp thu ý kiến của anh.”
Anh lập tức hiểu ra: “Chuyện lập kênh sao?”
“Đúng vậy, vậy nên đầu tiên tôi phải làm thêm kiếm tiền đã, chuyện khác tính sau.”
“Muộn vậy rồi mà cô còn làm thêm?” Đầu bên kia vang lên tiếng gõ cửa, kế đó là tiếng mở cửa: “Chào cô, đây là đồ cô đặt.”, cuối cùng là tiếng đóng cửa. Giọng anh quay trở lại chỗ cô: “Cô làm thêm ở đâu? Đi làm vào lúc này thì chắc là cửa hàng tiện lợi nhỉ?”
Vưu Tuyết trân im lặng đợi anh giao đồ ăn, nghe thấy anh hỏi, cô chợt trở nên đắc ý, đáp: “Chắc chắn anh sẽ không đoán ra được chỗ này đâu.”
“Tôi đoán đúng rồi thì có thưởng không?”
“Anh cứ đoán đúng trước đã.”
“Khách sạn?”
“Không đúng!”
“Sân bay?”
Anh đi tới trước thang máy, dường như đang đợi thang máy đi xuống, tiếng bước chân dừng lại, chỉ còn vang vọng tiếng bước chân của cô.
“Không đúng, anh còn cơ hội cuối cùng.”
Anh đầu hàng: “Ừm… Tôi không đoán được.”
“He he.” Tinh, thang máy bên anh đã mở, Vưu Tuyết Trân cũng đưa ra đáp án: “Nhà tang lễ.”
Đối phương sững sờ: “Nhà tang lễ? Ở chỗ nào?”
Vưu Tuyết Trân nói tên ra, đầu bên kia im lặng giây lát: “Là nhà tang lễ trên núi?”
“Cái này thì anh đoán đúng rồi.”
Anh khó hiểu: “Sao cô lại tới nhà tang lễ làm việc?”
“Bởi vì lương cao chứ sao, ấy, bây giờ tín hiệu thang máy bên anh tốt rồi này.”
Vừa nói xong cô đã nghe thấy tiếng bước chân của anh.
“Không đúng, anh không dùng thang máy sao?”
“Ừ.” Dường như anh đã đi vào hành lang, giọng nói vang vọng hơn trước rất nhiều: “Đi thang máy sẽ bị ngắt kết nối.”
“Ngắt kết nối thì ngắt thôi.”
“Vậy cô sẽ sợ.” Giọng điệu anh tựa như một đám mây lặng lẽ trôi qua, bủa vây lấy cô: “Đi thang bộ cô sẽ không cần đợi nữa, chúng ta có thể nói chuyện liên tục.”
Vưu Tuyết Trân bất giác dừng bước, sống mũi cay xè, nói không nên lời. Xung quanh chỉ còn lại tiếng anh bước xuống tầng.
Cô khịt mũi, cố tình hắng giọng thật to để che đi sự chua xót ở cổ họng: “Tôi không sợ.”
“Được…” Anh cười: “Là tôi sợ, chung cư này đáng sợ lắm.”
Cô khẽ nói: “Anh nhát gan thế.”
Anh: “Vậy nên cô phải nói chuyện với tôi.”
“Thôi được rồi…” Cô ngập ngừng giây lát rồi nói: “Anh đi như vậy không mệt sao?”
“Không mệt, mới có mấy tầng thôi.”
“Vậy sao.”
Rất lâu sau đó, cô đã nhìn thấy cổng chính nhà tang lễ, tiếng bước chân của Mạnh Sĩ Long vẫn chưa hề dừng lại.
Anh áp sát điện thoại vào tai, không bỏ qua bất kỳ tiếng động nào, vừa nghe cô nói vừa cởi áo khoác ướt đẫm mồ hôi.
Có người đi vào chung cư, thang máy luôn dừng lại ở tầng Mạnh Sĩ Long ấn ban nãy đã đi dần lên trên cao.
Tầng 16, tầng 15…
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương