Đến Thế Giới Khác Làm Thiên Tài

Chương 64: Báo thù (3)



"Cái gì?"

Huyền Ngọc ngẩn ra.

Cấp bậc của Ngụy An Nhi kém xa Nghê Nam, cho nên hắn luôn nghĩ rằng hắn sẽ chiến đấu thay cho cô như một điều hiển nhiên, vì hắn là Triệu hoán thú của cô, lúc cô gặp phải kẻ địch mạnh đương nhiên phải do hắn thay cô chiến đấu chứ.

Ngụy An Nhi nói: "Một mình ta là được."

Huyền Ngọc là con át chủ bài của cô, không đến lúc nguy cấp, cô tuyệt đối không thể để sự tồn tại của hắn bị phát hiện.

Ngụy An Nhi bước lên đài, tạm dừng liên kết khế ước, không để ý tới Huyền Ngọc nữa.

Trong lòng Huyền Ngọc hừng hực lửa giận, lẽ ra hắn không nên đi vào không gian triệu hoán. Không gian triệu hoán là không gian đặc thù của Triệu hoán sư, dùng để cho Triệu hoán thú nghỉ ngơi và tu luyện, nó nằm trong cơ thể của Triệu hoán sư, cho nên một khi đi vào, chỉ có Triệu hoán sư chủ động gọi tên mới có thể ra ngoài.

Hắn chưa bao giờ tức giận như vậy, Ngụy An Nhi thật sự quá ngu ngốc, cô muốn hắn trơ mắt nhìn cô chết trước mặt mình sao?

Huyền Ngọc không cam tâm, không ngừng nói chuyện hi vọng đả động được người mẫu thân bốc đồng này của mình. Nhưng bất kể hắn có kêu gọi thế nào, Ngụy An Nhi cũng không trả lời hắn.

Huyền Ngọc tức tới nghiến răng, thầm nghĩ chờ sau khi trận đấu kết thúc nhất định phải dạy dỗ cô một trận thật tốt.

Lúc này, người ta cũng đã tụ tập xung quanh lôi đài, rất nhiều tiếng gào thét hứng khởi vang lên. Ở một khu đất trống gần đó, một cái bàn được đặt ra, quản sự Đan Phường cao giọng hô: "Lại đây đặt cược đi, đặt Nghê nhị trưởng lão một ăn một, đặt Ngụy tiểu thư một ăn mười."

Có trò vui, tất cả mọi người đều ghé qua, không ngoài dự đoán, một trăm phần trăm người đặt cược đều cược Nghê Nam. Chẳng mấy chốc, ô của Nghê Nam đã bị tinh thể chất thành núi lấp đầy, mà bên Ngụy An Nhi lại trống rỗng đến đáng thương.

Thiếu niên mặc áo choàng đen đứng ở phía sau quản sự, nhìn thấy cảnh tượng này, vuốt cằm một cái, lấy ra một tấm thẻ đặt lên ô của Ngụy An Nhi.

Hành động của hắn làm mọi người kinh ngạc, sau đó không ít người cười ha hả, đều bảo thiếu niên ngu ngốc chỉ biết cống tiền cho người khác.

Quản sự nhỏ giọng hỏi: "Đông gia, thật sự cược Ngụy tiểu thư sao?"

Thiếu niên nhếch môi cười: "Một chút tấm lòng của ta, chỉ bằng bản sự dám khiêu chiến người nhà họ Nghê của nàng ấy, cũng đủ để ta cược."

Quản sự lau mồ hôi. Nói như rất tôn trọng người ta, nhưng lại lấy người ta đi kiếm lời, Đông gia giả dối như vậy, thật sự có tấm lòng sao?

Như đọc được suy nghĩ của Quản sự, thiếu niên nói: "Cũng phải, vậy nếu như thắng cược, số tiền này chia cho Ngụy tiểu thư một nửa."

Quản sự câm nín, tính tới tính lui, ngài vẫn có lời mà.

Lúc này, người trên đài đấu cũng đã chuẩn bị xong, sau một tiếng bắt đầu của Từ Bác Văn, trận quyết đấu chính thức bắt đầu.

Đứng trước mặt Nghê Nam hung mãnh to lớn, Ngụy An Nhi có vẻ vô cùng yếu ớt nhỏ bé, mái tóc xoăn dài của cô khẽ lay động theo cơn gió, có một loại xinh đẹp dịu nhẹ chạm vào lòng người, khiến không ít đàn ông tự xưng đa tình cảm thán cho số phận hồng nhan bạc mệnh của cô, kêu gọi Nghê Nam hãy hạ thủ lưu tình, đừng để mỹ nhân phải ngọc nát hương tan như thế.

Nghê Nam cười lạnh khi nghe những lời này, hắn vốn không phải người thương hương tiếc ngọc, nhất là với kẻ đã giết chết ca ca và mười mạng người nhà hắn, tay vung lên, quyền trượng màu tím xuất hiện, nguyên lôi xuất hiện trên lôi đài, khiến đất trời như tối lại, tia điện âm u lóe sáng khắp mặt đất.

Dường như gió đã thổi mạnh hơn, tất cả mọi người đều cảm giác được một loại áp lực vô hình, đó là uy lực của Đại Ma đạo sư, có thể cộng hưởng với nguyên tố xung quanh, hiệu lệnh chúng chiến đấu cho mình.

Trái ngược với khí thế của Nghê Nam, Ngụy An Nhi lại không có chút xíu lực chấn nhiếp nào, hai tay trống trơn, dường như là do bị uy áp của Nghê Nam chèn ép, cho nên ngay cả nguyên tố cũng không gọi ra được.

Nghê Nam vung quyền trượng lên, nguyên tố Lôi ngưng tụ trên đỉnh quyền trượng, âm thanh tia lửa xẹt xẹt khiến da đầu người nghe tê dại, hắn lập tức tấn công, từng tia lôi điện như sấm sét bắn lên người Ngụy An Nhi, Huyền Ngọc dù rất giận Ngụy An Nhi, nhưng trong tình huống này hắn vẫn phối hợp, nói cho cô biết nên né về hướng nào, để tránh bị tia điện bắn trúng.

Có điều hắn đã quên mất Ngụy An Nhi là một Ma pháp sư chứ không phải Kiếm sư, thể chất của cô rất kém, cho dù Huyền Ngọc có nhìn ra được từng đường đi nước bước của Nghê Nam, thân thủ của Ngụy An Nhi cũng không theo kịp, chỉ mới có một đợt tấn công đầu tiên, cô đã bị ba tia sét đánh trúng, chân váy bị rách, lộ ra một phần bắp chân bị thương, máu chảy nhỏ giọt, khiến tốc độ di chuyển của cô chậm hơn, lại trúng phải một tia sét, ngã xuống đài đấu, cả người cháy sém, nhìn qua vô cùng chật vật.

Đám đông ồ lên, biết rõ là Nghê Nam muốn chơi trò mèo vờn chuột, đều vô cùng phấn khởi, Từ Bác Văn tuy không đồng tình với cách làm của Nghê Nam, nhưng trên đài dấu sinh tử, không chết không dừng, càng không có quy định cách thức giết chết đối phương như thế nào.

Bàng Túc và Từ Hòa đều lo lắng đến siết chặt tay, người nhà họ Tạ vô cùng tự trách, lẽ ra đêm qua không nên nghe theo lời Ngụy An Nhi, để cô một mình ra ngoài.

Có lẽ Nghê Nam cảm thấy dùng nguyên tố giết chết cô quá dễ dàng, không có ý nghĩa, cho nên hắn lập tức cất quyền trượng vào, sau đó từng bước đi tới gần Ngụy An Nhi, một chân đá lên người cô, khiến cho Ngụy An Nhi văng xa mấy mét, khóe miệng rỉ máu.

Tất cả mọi người cứ nghĩ cô có chiêu sau gì có thể lật ngược thế cờ, hóa ra cũng chỉ là một cô gái trẻ tuổi bốc đồng, một chút sức chống trả cũng không có. Đám đông không khỏi thở dài, bất mãn không muốn xem tiếp, đòi quản sự Đan Phường trả tiền cho mình để còn về nhà làm việc.

Từ Bác Văn cũng lắc đầu, xem ra là ông đã nghĩ nhiều, Triệu hoán sư là tồn tại quý hiếm cỡ nào, sao có thể dễ dàng xuất hiện như vậy, xem ra mong ngóng đã lâu khiến ông trở nên vội vàng hấp tấp đến nổi đặt niềm tin lên người một tiểu bối không biết suy nghĩ như vậy.

Nghê Nam đã đi đến cạnh Ngụy An Nhi, ngồi xuống nâng cằm cô lên, hắn muốn thay người nhà nhìn kỹ gương mặt của cô khi bị hắn giết, nhưng đúng lúc này, một tia xé gió vụt qua, Nghê Nam phản ứng cực nhanh, vội lui lại phía sau, nhưng cổ tay áo của hắn đã bị cắt rách một đường, trên cổ tay cũng để lại một vết thương nho nhỏ, tuy không có máu chảy ra, nhưng xác thực hắn đã bị thương, bị Ngụy An Nhi đả thương.

Nghê Nam ôm cổ tay của mình, sắc mặt âm trầm, mà những người đang quan sát cũng được một phen kinh ngạc, bởi vì trên tay Ngụy An Nhi không biết từ lúc nào đã xuất hiện một con dao ngắn. Đao kiếm bình thường không thể làm tổn thương cơ thể Ma đạo sư, có thể khiến Nghê Nam bị thương, ít nhất cũng phải là cấp bậc Thánh khí trở lên.

Ngụy An Nhi chậm rãi đứng dậy, Nghê Nam cực kỳ tức giận, lập tức muốn tấn công cô, nhưng lạ thay, lúc này cơ thể hắn đột nhiên cứng đờ, như là bị trúng chú Định Thân, không cử động được. Sắc mặt Nghê Nam vô cùng cổ quái, rất muốn cử động nhưng cơ thể lại không nghe hắn sai bảo, nguyên tố trong cơ thể đột nhiên bị đóng băng, không thể lưu chuyển, mà lúc này Ngụy An Nhi đã đi đến trước mặt hắn.

Thánh khí trên tay cô chém sắt như chém bùn, chứ đừng nói là cơ thể của Nghê Nam, Ngụy An Nhi nhắm ngay bụng của hắn, đâm một đao.

Nghê Nam mở to mắt nhìn Ngụy An Nhi, vừa đau đớn vừa phẫn nộ, như muốn ăn tươi nuốt sống cô. Một dao này của cô, đã đâm vỡ đan điền của hắn.

Đón nhận ánh mắt của Nghê Nam, Ngụy An Nhi đột nhiên mở miệng, nhưng cô chỉ dùng âm lượng đủ cho hai người nghe: "Không sai, ca ca ngươi và người nhà họ Nghê, là do ta giết."

Giữa không khí âm u, hai tròng mắt đen của cô vô cùng tối tăm sâu thẳm, cho dù đối mặt với sự thù hận như núi lửa phun trào của Nghê Nam, cô vẫn không hề nao núng hay sợ hãi.

Hận cô ư? Hắn có tư cách gì hận cô? Nếu Nghê gia của hắn không gây thù với cô, không hủy hoại Tạ Thương Lan, thì làm sao sẽ có ngày hôm nay?

Cô lại đâm tiếp một đao vào bụng hắn: "Bây giờ, là thêm ngươi."

Máu Nghê Nam bắn ra dính đầy lên bộ váy trắng, mặt và tóc của Ngụy An Nhi. Người nhà họ Nghê hận cô thấu xương, mấy lần muốn xông lên đài đấu, nhưng bị ánh mắt sắc lạnh của Từ Bác Văn ngăn lại.

Khóe miệng Nghê Nam tràn ra máu tươi, Ngụy An Nhi rút đao ra, nhắm ngay tim hắn, nói: "An tâm, rất nhanh, ta sẽ để cho người nhà của ngươi đến làm bạn với ngươi."

Hai mắt Nghê Nam như hai thanh đao bén, nếu ánh mắt này có thể ngưng tụ thành thực thể, chắc chắn Ngụy An Nhi đã bị hắn chém nát thành ngàn mảnh.

Nhưng đáng tiếc, lưỡi dao sắc nhọn đã đâm vào ngực trái của Nghê Nam, chẻ đôi trái tim hắn ra, Nghê Nam phun ra một ngụm máu, không cam lòng ngã xuống đất.

Người nhà họ Tạ đồng loạt thở ra một hơi, có cảm giác sống sót sau đại nạn, Bàng Túc cũng thở phào, Từ Hòa nhìn thấy Ngụy An Nhi như vậy, đôi mắt sáng rỡ, trong ánh mắt dường như có tia sáng chớp động, lấp lánh không dứt.

Khán đài im lặng khá lâu, dường như mọi người chưa kịp thích ứng với biến cố vừa mới diễn ra. Không có khói bụi mù mịt, không có chiến đấu oanh liệt, không có chiêu thức rung chuyển trời đất, nhưng cái kết vẫn làm người ta bất ngờ.

Có người thông minh đã đoán được, việc Nghê Nam đột nhiên đứng yên đó là do Ngụy An Nhi làm ra, sâu xa hơn còn suy ra được, có lẽ liên quan tới Thánh khí mà Ngụy An Nhi đã sử dụng.

Người nhà họ Nghê đương nhiên cũng đoán được điểm này, họ hét lên: "Gian lận! Ngụy An Nhi cô ta dùng độc!!"

Ngụy An Nhi lấy đan dược trị thương ra ăn, lạnh nhạt nói: "Trong quy tắc cũng không cấm."

Cô cũng không vòng vo, trực tiếp thừa nhận mình hạ độc.

Nghê Toàn gằn giọng: "Lôi đài là nơi để quyết đấu, không phải là nơi để cho ngươi dùng thủ đoạn ti bỉ."

Ngụy An Nhi đáp: "Buồn cười, quyết đấu sinh tử, bất chấp để thắng là chuyện thường. Đạo lý này cũng cần ta đến dạy ngươi sao?"

Nghê Toàn còn muốn nói gì đó, đã bị Nghê Úc ngăn lại. Từ Bác Văn lên tiếng: "Quả thật không có quy định này. Như vậy, trận quyết đấu vừa rồi. Ngụy An Nhi, thắng."

Dưới khán đài vang lên một tràng tiếng hò hét xen lẫn vỗ tay, có lẽ đây không hoàn toàn dành cho Ngụy An Nhi, có người la hét vì phấn khích, có người đau lòng vì tiền cược, có người vui sướng vì được nhìn thấy thế cục nghịch chuyển,...nhưng tất cả không thể phủ nhận một điều, Ngụy An Nhi đã thắng.

Quản sự không khỏi ném ánh mắt thán phục về phía Đông gia nhà mình, sau đó gom núi tinh thể vào trong túi của ông trước ánh mắt tiếc hận của mọi người, sau đó đặt một tấm thẻ lên chỗ thiếu niên.

Nhưng bất ngờ còn chưa hết, chỉ thấy Ngụy An Nhi đột nhiên lên tiếng: "Đài đấu sinh tử có sẵn, Nghê Ứng công tử có muốn tiếp nhận lời khiêu chiến của ta không?"

!!!!

Lại tiếp tục khiêu chiến?!

Đây là có chuyện gì xảy ra? Ngụy An Nhi điên rồi sao?

Nghê Ứng đang hận đỏ mắt, nghe vậy không nói hai lời, lập tức nhảy lên lôi đài.

Khi mọi người kịp ý thức được cũng đã muộn, Nghê Ứng cười lạnh nhìn Ngụy An Nhi: "Nghê Nam thúc thúc không đề phòng nên mới bị ngươi dùng quỷ kế đả bại, nhưng ta thì không."

Hắn gọi pháp trượng của mình ra, lập tức triệu hồi sấm sét, tấn công về phía Ngụy An Nhi.

Đây là đài đấu sinh tử, một khi bước lên sẽ không chết không ngừng, ngay cả Từ Bác Văn cũng không có quyền ngăn cản. Chút hảo cảm ông mới xây dựng với Ngụy An Nhi cũng đã bị lần khiêu chiến thứ hai của cô làm cho tan nát, cô cho rằng mình có thể ăn may mãi như vậy hay sao?

Ngụy An Nhi không giống như lần đầu bị động chịu đựng, cô nâng tay, Hỏa Bạo Tinh Cầu ập tới, lực công kích một trăm phần trăm cộng với Hỏa diễm nóng bỏng khiến Nghê Ứng không khỏi thoái lui, cho dù cấp bậc của cả hai chênh lệch không ít nhưng sức mạnh của đòn tấn công này không thể khinh thường, ít nhất cũng phải là bí kỹ Huyền phẩm trở lên.

Không ngờ Ngụy An Nhi còn có lá bài tẩy như vậy, Nghê Ứng nhếch môi, xé bỏ một phần vạt áo bị đốt cháy, nói: "Cũng chỉ là chút bí kỹ quèn, cho là chỉ có mình ngươi có sao?"

Nói xong, hắn lấy đan dược ra ăn, sau đó lập tức huy động pháp trượng, ngưng tụ nguyên tố Lôi, sức mạnh này so với Nghê Nam thì kém xa, nhưng cũng không thể khinh thường. Một mũi tên Lôi khổng lồ dần dần hình thành trên đầu hắn, hướng về phía Ngụy An Nhi, tản ra uy áp vô cùng to lớn.

Ngụy An Nhi lui lại, hai tay ngưng tụ nguyên tố Hỏa, khác với Nghê Ứng phải mất thời gian ngưng đọng chiêu thức, bí kỹ của cô có ưu thế nhanh hơn, gần như nâng tay là có thể tấn công, Nghê Ứng hét lên một tiếng: "Đại Địa Thôn Lôi!" Mũi tên nguyên tố Lôi lập tức phóng nhanh về phía cô.

Hỏa Bạo Tinh Cầu nghênh đón nó, hai bên va chạm lẫn nhau, đài đấu nổ oành một cái, khói bụi tung trời, Nghê Nam cũng bị dư chấn ép phải lùi lại mấy bước, Ngụy An Nhi có cấp bậc thấp hơn hắn, tin chắc sẽ chịu thiệt thòi nhiều hơn.

Quả nhiên, khói mờ dần tan, bóng dáng của Ngụy An Nhi cũng dần hiện rõ, cả người cô dính đầy bụi đất, chật vật vô cùng, nhưng ánh mắt của mọi người lại kinh dị nhìn lên phía sau lưng cô, bởi vì ở nơi đó, có một quả cầu lửa lại được hình thành.

Cô không biết mệt sao?

Ma pháp sư có thân thể vô cùng yếu ớt, nhất là khi sử dụng bí kỹ phải dùng tinh thần lực để ngưng tụ và khống chế nguyên tố, thể lực và tinh thần lực sẽ bị tiêu hao liên tục, nhất là với những bí kỹ càng cao cấp, Ngụy An Nhi chỉ là một Đại Ma pháp sư cao cấp, lại có thể thi triển bí kỹ ba lần liên tục, lẽ nào cô ta đã ép cấp, hay có thứ gì đó giúp cho cô ta có thể liên tục thi triển bí kỹ?

Nghê Ứng nhìn cảnh này, trong lòng cả kinh, vội ngưng tụ nguyên tố Lôi ra chống đỡ, nhưng Ngụy An Nhi sao có thể cho hắn cơ hội, Hỏa Bạo Tinh Cầu ập tới, xác suất bạo kích trăm phần trăm, đánh Nghê Ứng văng lên không trung, áo, gương mặt và tóc bị cháy xém, khóe miệng rỉ máu, pháp trượng cũng bị văng khỏi tay.

Nhưng hắn chưa kịp bò lên, Ngụy An Nhi lại mắt lạnh nhìn hắn, cô khẽ mấp máy ba chữ: "Kết thúc rồi."

Sau đó, Bạo Hỏa Tinh Cầu lại một lần nữa dâng lên phía sau lưng cô.

Quần chúng hoàn toàn chết lặng.

Đối mặt với công kích liên tục như thế này, cho dù là Nghê Ứng hơn cô một cấp cũng có chút ăn không tiêu, huống hồ bí kỹ mà Ngụy An Nhi sử dụng không phải Huyền Phẩm mà là Địa phẩm, mỗi một lần ập lên người Nghê Ứng đều gây ra sát thương cho hắn, cộng dồn hai lần, lục phủ ngũ tạng của Nghê Ứng đã bị chấn thương cực kỳ nặng, thậm chí hắn không cần kiểm tra cũng biết bên trong cơ thể mình đã hỏng bét, máu tanh trào lên cổ họng, lại bị hắn gắng gượng nuốt xuống.

Hắn không thể thua được, hắn phải giết chết Ngụy An Nhi.

Nghê Ứng có thể nhìn thấy, sắc mặt Ngụy An Nhi đã tái nhợt, đó là minh chứng của việc sử dụng bí kỹ quá độ và tiêu hao tinh thần lực liên tục, dù sao cô chỉ là một Đại Ma pháp sư đỉnh phong, chỉ có thể sử dụng nguyên tố mà mình đã hấp thu trong cơ thể chứ không thể cộng hưởng với nguyên tố bên ngoài, cho nên số lượng nguyên tố có thể sử dụng cũng chỉ có giới hạn, hắn không tin cô còn sức chống trả. Nghê Ứng nắm lấy pháp trượng, từ từ đứng lên, lấy một viên đan dược trong không gian trữ vật ra uống, cho dù có thế nào, hôm nay hắn cũng phải giết chết cô.

Nhưng nụ cười của Nghê Ứng đột nhiên cứng lại, chỉ thấy Ngụy An Nhi đột nhiên nâng tay lên, ngoài dự liệu là trên tay cô không có ánh sáng nguyên tố, thay vào đó là ba bình đan dược cấp 3.

Kỳ Yến đan có tác dụng bổ sung thể lực và Thiên Hoa đan có tác dụng chữa lành tổn thương trên cơ thể, ngoài ra còn có Tăng nguyên đan có thể bổ sung nguyên tố.

Ngụy An Nhi nhìn hắn một cái, sau đó mở nắp, trút hết ba bình đan dược vào trong miệng mình.
Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip W88
Tele: @erictran21
Loading...