Đến Trốn Trong Vòng Tay Của Tôi

Chương 43: Mẹ Nó Cậu Thực Sự Yêu Sớm À?



Trên sân trường, tiếng nhạc của lễ chào cờ đã nổi lên, gió từ bốn phương tám hướng thổi đến, át đi giọng nói của anh.

Nhưng Lâm Tiêu vẫn có thể nghe rõ ràng, rõ ràng từng từ.

Cô ngẩng đầu liền nhìn thấy bóng dáng thẳng tắp của người thanh niên ở đầu hàng, khóe môi hơi cong lên, trái tim như được ngâm trong hũ mật ong, ngọt đến mức sủi bọt.

Hứa Hoan Hoan đến muộn, đứng ở chỗ trống trước mặt Lâm Tiêu, nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, cúi đầu nghiêng người, "Này! Đang nghĩ gì mà cười vui vẻ như vậy?"

Lâm Tiêu giống như sợ hãi hừ một tiếng, hơi lui về phía sau một bước, rất nhanh phản ứng lại: "Không có việc gì, tớ chỉ là cảm thấy sắp có điểm, liền cao hứng."

Sau khi kết thúc tiết học buổi sáng, thầy Dư đã nói sẽ mang kết quả kiểm tra vào tiết toán sau.

Hứa Hoan Hoan là học sinh đứng đầu trong đám học dốt, không có thời gian trốn tránh những thứ như điểm số, nghe cô ấy nói như vậy, lập tức vẻ mặt tuyệt vọng: "Chị à, đừng nhắc đến thành tích, chúng ta vẫn có thể chung sống hòa hợp mà."

Lâm Tiêu khẽ cười nói: "Không có việc gì, về sau loại chuyện này cậu sẽ quen thôi."

“…” Hứa Hoan Hoan từ bỏ giãy giụa, “Được rồi, phía sau tớ có hai học sinh ưu tú ngồi, tớ nghĩ mình sớm muộn gì cũng sẽ trở thành học sinh ưu tú thực sự.”

Lâm Tiêu thẳng lưng, nghiêm túc nói: "Cố lên, cậu có thể làm được mà, Hứa Tiểu Quỳ!"

Hứa Hoan Hoan trợn tròn mắt, "Cậu cút đi."

Buổi lễ chào cờ kéo dài và nhàm chán trôi qua nhanh chóng giữa những lời phàn nàn huyên thuyên của Hứa Hoan Hoan, buổi lễ kết thúc không lâu, tiếng chuông vào học đã vang lên.

Tiết này là tiết toán.

Thầy Dư đến lớp từ rất sớm, sau khi học sinh trong lớp lần lượt đến, ông cầm phiếu báo điểm trên bàn lên, chậm rãi nói: “Lần này lớp chúng ta làm bài rất tốt, có tám người người lọt vào top 50 của khối, và 25 người lọt vào top 100 của khối."

"Điểm của chúng ta không thua gì học sinh lớp trọng điểm."

Ông đang nói trên bục giảng, dưới bục giảng Lâm Tiêu thì thầm với Giang Yến "Này, bạn học Giang, cậu cảm thấy kỳ thi này cậu xếp thứ mấy?"

Giang Yến lúc này đang buồn ngủ, khóe mắt đỏ hoe, đôi mắt buồn ngủ, nghe vậy, anh lười biếng nói: "Miễn cưỡng đứng đầu đi."

"..." Mặc dù lớp tên lửa không có tham gia khảo hạch lần này, nhưng trên lớp 18 đều có mấy lớp trọng điểm, không kém hơn lớp tên lửa là bao, Lâm Tiêu cảm thấy không thể tin được chính là hắn lấy tự tin ở đâu, "Cậu muốn nói cậu đứng nhất lớp, tôi còn tin, đứng đầu khóa chuyện này cậu đang mơ à?"

Cô đã không còn những giấc mơ phi thực tế như vậy kể từ khi học mẫu giáo.

Giang Yến liếc nhìn cô, thiếu niên ngược sáng, khuôn mặt rõ ràng, nụ cười quét đi một chút buồn ngủ, giọng nói trong trẻo, "Có phải ngốc rồi không?"

“Ai ngu thì tự biết.” Lâm Tiêu cảm thấy mình thật sự là một đứa trẻ tốt vừa có lý tưởng vừa có ý thức, mặc dù thích cậu, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không mù quáng cho rằng chỗ nào cậu cũng tốt.

Giang Yến cúi đầu, ôm cánh tay, đôi mắt sáng ngời, "Vậy chúng ta đánh cược đi?"

Cá cược?

Nghe vậy, Lâm Tiêu đột nhiên nhớ đến lần đánh cược ngu ngốc và thất bại của mình, dự định lần này sẽ báo thù cho sự xấu hổ của mình, thấp giọng hỏi: "Cược cái gì?"

Giang Yến đưa tay lên xoa sống mũi, lúc hạ tay xuống nói một câu: "Thì cược lần này tôi có đứng nhất khóa không."

“Vậy tôi cược khẳng định cậu không phải.” Lâm Tiêu thầm nghĩ, người này cho rằng nàng ngu xuẩn, nàng chịu thua một lần, nàng sẽ lại chịu sao?

Không thể nào.

“Được, cược do người thắng quyết định.” Giang Yến ngồi thẳng người, cúi đầu, trên môi lộ ra nụ cười, ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào một bên khuôn mặt anh, chiếu một tầng ánh sáng.

Trên bục giảng, thầy Dư bị cảm động thở dài, cuối cùng cũng bắt đầu đọc thành tích, "Lần này lớp chúng ta lọt vào danh sách top 50 gồm có, Lâm Tiêu, Chu Kỳ Kỳ, Phương Tâm, ....., Đỗ Văn Bác, Giang Yến."

Sau khi đọc danh sách, thầy Dư ngẩng đầu lên, nhìn về phía nhóm đầu tiên, "Trong đó, Đỗ Văn Bác ở lớp chúng ta đứng thứ hai trong khối với số điểm 706."

Nghe đến đây, Lâm Tiêu cảm thấy việc Giang Yến muốn lấy được vị trí thứ nhất toàn khóa là không thể nào.

Ai ngờ, một giây sau, thầy Dư lại đưa tầm mắt về phía sau, "Bạn học Giang Yến dựa vào ưu thế của mình, đã dành vị trí thứ nhất khối trong kỳ thi lần này."

Lâm Tiêu: "..."

Thầy Dư dẫn đầu trong việc vỗ tay, giọng điệu khá tự hào, "Mọi người hãy cho các bạn một tràng vỗ tay nào."

Trong lớp một trận vỗ tay vang lên, mỗi lúc một to, khiến lỗ tai Lâm Tiêu tê dại.

Lâm Tiêu cảm thấy bản thân trước đây nói sai rồi.

Đã ăn qua một lần lỗ vốn, cô vẫn có thể ăn thêm một lần, người ta mới không ngốc, người ngốc là cô.

Trong tiếng ồn ào, Lâm Tiêu nghe thấy có người hình như đang cười, cô quay đầu lại, không ngờ bắt gặp ánh mắt của người thiếu niên, ngữ khí thoải mái nói: "Được rồi, cậu thắng, tôi nhận thua."

Rơi vào cùng một cái hố hai lần.

Đây đơn giản là một mốc lịch sử đen trong cuộc đời cô.

Thầy Dư từ thành tích lại nói sang vấn đề khác, bầu không khí trong lớp rất thoải mái, không ai để ý tới động tĩnh ở đây.

Giang Yến nghiêng người, dựa vào bức tường phía sau, cằm hơi nâng lên, vẽ một đường thẳng xuống dưới, yết hầu của anh nhọn và nhô ra, hơi lên xuống theo động tác nói, "Bây giờ cậu nợ tôi hai cược, tôi sẽ hiện thực nó.”

Người thiếu niên khi nói lời này, ngữ khí rất nghiêm túc, Lâm Tiêu không khỏi nhìn về phía hắn, nhưng trong mắt lại không nhìn ra một tia đùa giỡn, tim của nàng đột nhiên đập nhanh, cụp mắt xuống hỏi, giọng nói kiên định: "Vậy cậu muốn cái gì?"

Anh không trả lời câu hỏi, "Sau này mới nói."

Sau này.

Lâm Tiêu lẩm nhẩm hai từ này trong miệng, đột nhiên cảm thấy sau này so với độ tuổi của họ mà nói dường như quá xa vời rồi.

Cô không nhịn được hỏi: "Sau này, sau này là bao giờ, không biết chừng đến khi chúng ta đã không còn ở bên cạnh nhau nữa."

“Sẽ không.” Giang Yến híp mắt, trong mắt lộ ra vẻ nghiêm túc khó hình dung, “Chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau.”

Ánh mặt trời ấm áp từ cửa sổ chiếu vào, trong ánh sáng đường nét của thiếu niên rất rõ ràng, nàng nhìn hắn một khắc, Lâm Tiêu tràn đầy chờ mong tương lai vô định.

-

Mặc dù buổi trưa là giờ nghỉ trưa nhưng không có nhiều người trong lớp nghỉ giải lao, buổi sáng trước khi tan học, thầy Dư bảo mọi người thay phiên nhau đến văn phòng nói chuyện với ông theo thứ tự xếp hạng.

Mặc dù trình độ chung của lớp lần này đã được cải thiện nhưng cũng có nhiều học sinh bị tụt điểm rất nhiều so với trước khi vào lớp.

Ví dụ, Lâm Tiêu, người vào lớp ở vị trí thứ ba, lần này tụt xuống vị trí thứ tám, và bị thầy Dư liệt vào danh sách đối tượng hỏi thăm trọng điểm.

Thành thật mà nói, Lâm Tiêu không quá chú ý đến điểm số của mình, cô nghĩ rằng việc điểm số của cô lên hay xuống là điều bình thường.

Nhưng thầy Dư không nghĩ như vậy, ông cho rằng chỉ có một nguyên nhân khiến Lâm Tiêu bị sa sút điểm số, đó là cô yêu sớm.

Còn đối tượng yêu sớm, thầy Dư cũng chưa nghĩ ra là ai, nhưng theo bài đăng mà ông vô tình nhìn thấy vào buổi sáng, cô gái nhỏ vẫn đang trong tình trạng yêu đơn phương.

Vì để cắt cái chồi mới nhú này, Dư Bỉnh Sơn đã nghĩ ra một chiêu, định tìm bạn cùng bàn của cô nói chuyện một chút, xem có tìm được manh mối gì không.

Trong văn phòng vào buổi chiều, ngoại trừ thầy Dư, những giáo viên khác đã trở về ký túc xá nhân viên để nghỉ ngơi.

Ông pha cho mình một tách trà, so sánh điểm số của Lâm Tiêu khi cô vào lớp với kết quả kiểm tra lần này, càng thêm chắc chắn rằng cô gái nhỏ đã bị ảnh hưởng bởi yêu sớm.

Với trách nhiệm của một người thầy, ông cảm thấy mình phải kịp thời đưa người trở về với con đường chân chính.

Đang trầm tư thì học sinh đứng đầu khối, giơ tay gõ cửa, uể oải nói: "Thầy Dư."

Dư Bỉnh Sơn rất nhanh hồi phục suy nghĩ, nhìn về phía Giang Yến, "Đến rồi à, mau lại đây ngồi đi."

Giang Yến thế mà cũng thành thật, nói ngồi liền ngồi luôn, anh mở miệng nói trước, "Thầy Dư, em cảm thấy em lần này tiến bộ rất nhiều, thứ nhất không bỏ thi, thứ hai không đảo điểm, vì vậy thầy trò mình đánh nhanh thắng nhanh đi, nói hai câu là được rồi thầy."

“…”Dư Bỉnh Sơn không ngờ đứa nhỏ này lại thẳng thắn như vậy, dừng một chút mới nói: “Giang Yến, lần này thầy gọi em tới, thực ra chủ yếu không phải chuyện kì thi này, thầy có chút chuyện khác muốn hỏi em."

Giang Yến nhặt đồ dùng trên bàn mà không ngẩng đầu lên, "Có chuyện gì, thầy cứ trực tiếp hỏi đi."

“Thì là…” thầy Dư trầm tư hồi lâu, vẫn là không biết nên nói như thế nào, sờ lên chén trà, “Thì là người kia của em, em với bạn cùng bàn có quan hệ như thế nào?”

Vấn đề này quá nhạy cảm rồi.

Giang Yến trong nháy mắt trở nên cảnh giác, nhướng mày nhìn sang, cùng ông đánh Thái cực , "Không sao, em cũng không có ý định đổi bạn cùng bàn."

“Em đừng gấp, thầy cũng chưa nói đổi bạn cùng bàn cho em.” Thầy Dư nhíu mày, “Em dạo này có phát hiện bạn cùng bàn của em có chỗ nào đó khác bình thường không?”

"..."

Thấy vẻ mặt khó hiểu của hắn, Dư Bỉnh Sơn trong lòng thở dài, trực tiếp nói: "Thầy nghi bạn cùng bàn của em yêu sớm."

"..." Giang Yến buông vật trong tay ra, vật trong tay anh rơi xuống đất, "ùm" một tiếng, anh nhanh chóng hoàn hồn, cúi người nhặt lên, dùng giọng điệu bình thường nói , "Sao đột nhiên thầy lại nói vậy?"

"Không phải bạn cùng bàn của em thụt lùi rất nhiều trong kỳ thi này sao? Thầy muốn biết nguyên nhân là gì, kết quả sáng nay thầy vừa đến phòng học, em đoán thầy nhìn thấy cái gì?"

Giang Yến tiếp tục lảm nhảm, "Cái gì ạ?"

“Bạn cùng bàn của em xem những thứ yêu thầm đối tượng quá khó đối phó gì đó, dù sao đều là những thứ liên quan đến yêu sớm.” Thầy Dư rất lo lắng, “Em nói xem, đây không phải yêu sớm rồi à, em ấy làm sao bình thường đi xem những thứ đó, thành tích cũng sẽ không giảm nhiều như thế."

Giang Yến thờ ơ ậm ừ, gõ ngón tay lên cạnh bàn, "Cũng có thể có khả năng là vì cậu ấy bị ngu đi."

“Không phải là không thể—” thầy Dư vừa nghĩ thuận theo lời nói của anh, nhưng còn chưa nói xong liền ý thức được, “Nói như vậy cũng không được, năm thứ hai cấp ba có chút khó, nhưng bạn cùng bàn của em không giống người không thể theo kịp, vì thế thầy vẫn cảm thấy chuyện này là do ảnh hưởng của việc yêu sớm".

Giang Yến để đồ trong tay trở lại bàn, khẽ nhếch mí mắt, "Bạn cùng bàn của em yêu sớm, thầy tìm em làm gì, thầy nên tìm đương sự nói chuyện a."

“Thầy đây không phải là sợ kích động đến người ta hay sao?” thầy Dư từ trong tách trà uống một ngụm nước nóng, “Em bình thường ở một chỗ với em ấy, có thấy em ấy qua lại với nam sinh nào nhiều hơn không?”

Giang Yến suy nghĩ một lúc, sau đó gật đầu, "Có."

Hai mắt thầy Dư sáng lên, liền biết nhất định là như vậy, vội vàng hỏi: "Là ai? Lớp nào? Thầy mà bắt được tiểu tử này, nhất định phải cho hắn một bài học."

Giang Yến xoa mũi, cười, sau đó nói: "Em."

"..." Thầy Dư cảm thấy không thể tiếp tục đề tài này, "Tiểu tử này, nói bậy bạ, thầy tìm em đến là muốn bảo em giúp bạn cùng bàn một chút, không phải để cho em làm khó dễ."

Nghe vậy, Giang Yến ngước mắt lên, nhìn người trước mặt, nói với giọng điệu ẩn ý: "Nếu người ta muốn yêu sớm, em cũng không thể ngày ngày 24h để ý và ngăn chặn được. Em khuyên thầy đừng quản nữa."

"Không được, thầy phải nghĩ ra cách." Thầy Dư vẻ mặt buồn bực nói: "Em trở về trước gọi Đỗ Văn Bác tới đây."

“Vâng.” Giang Yến đứng dậy, vuốt ve bộ đồng phục học sinh rộng thùng thình, dáng người cao thẳng, “Kỳ thực, nếu muốn ngăn cản bạn cùng bàn của em hẹn hò với người khác lớp, cũng không phải không có cách nào.”

"Em có cách gì hay?"

Giang Yến mỉm cười với ông, "Cùng em yêu sớm a."

"..."

"Em học giỏi, có tính tự chủ cao, không chừng còn có thể mang bạn cùng bàn của em thi vào Đại học Thanh Hoa."

Thầy Dư khá chán ghét và khinh thường đề nghị của anh, "Quân tử không được lòng người, em không thể làm chuyện thất đức như vậy."

"..."

Giang Yến đã kìm lại một câu chửi thề trong lòng.

Chết tiệt.

-

Sau khi Giang Yến nói chuyện với thầy Dư, cảm thấy trong lòng chỗ nào cũng khó chịu, đi vào phòng vệ sinh, rửa mặt bằng nước lạnh trước khi trở lại lớp học.

Cô gái nhỏ đang ngồi trên ghế tán gẫu với bạn, trên mặt tươi cười, không biết đang nói cái gì, tiếng cười càng lúc càng lớn.

Giang Yến đi tới và trở về chỗ ngồi trong im lặng.

Lâm Tiêu vừa vào lớp đã nhìn thấy anh, liền đi theo bóng dáng của anh, thấy anh sắc mặt không đúng, thấp giọng hỏi: "Thầy Dư tìm cậu nói gì vậy?"

Giang Yến ngước mắt nhìn cô, giọt nước đọng trên mi trượt xuống khóe mày, ánh mắt âm trầm, ngữ khí bình thản, “Không nói gì, khen tôi. "

"Cậu xác định là khen cậu không?" Lâm Tiêu nhìn vẻ mặt của hắn, "Bộ dạng này của cậu tôi còn tưởng rằng thầy Dư mắng cậu một trận."

Giang Yến ậm ừ, không mặn không nhạt nói một câu, "Quả thực là mắng rồi."

"...Không phải chứ? Cậu thi tốt như vậy, Thầy Dư còn mắng cậu?" Lâm Tiêu lúc trước không lo về sự thụt lùi của mình, nhưng bây giờ cô lại có chút lo lắng.

"Không hoàn toàn mắng tôi, cón có cậu."

"?" Lâm Tiêu kinh ngạc nhìn anh, "Tại sao? Tại sao thầy lại mắng tôi trước mặt cậu? Đây không phải là cậu nói xấu sau lưng tôi sao? Có phải là cậu báo cáo tôi cho thầy Dư không?"

"..."

Tôi thực sự, chết tiệt.

Giang Yến đưa tay lên lau mặt, đè nén sự khó chịu trong lòng, liếc nhìn cô, "Tại sao lần này thành tích của cậu lại giảm nhiều như vậy?"

“À....Tôi gặp một đề bài không biết làm.” Kỳ thực Lâm Tiêu cảm thấy điểm số của mình so với trước kia có tiến bộ, ít nhất môn vật lý cô cũng không có kéo quá nhiều, “Thực ra tôi cảm thấy tôi thi cũng ổn mà."

“Cũng ổn?” Giang Yến không biết lửa giận từ đâu tới, “Đi xem trong top 50 của cả khối, ai học vật lý thấp hơn cậu.”

Lâm Tiêu cảm thấy logic của mình rất có vấn đề, lẩm bẩm nói: "Vậy nếu môn vật lý của tôi cao hơn bọn họ, hẳn là không phải vị trí 50 rồi."

"Được, cậu có lý, cậu tự đi nói với thầy Dư."

"Đáng lẽ tôi phải đích thân nói với thầy Dư ..." Lâm Tiêu không biết vì sao anh đột nhiên hung hăng như vậy, nghĩ nghĩ, nàng kìm lại định phản bác, cúi đầu bắt đầu nói, thừa nhận sai lầm của mình, "Được rồi, tôi biết lần này tôi thụt lùi rất nhiều, đều là lỗi của tôi, tôi không nên ở trên lớp không nghe giảng, buổi tối không nên ra ngoài lướt mạng, không nên không làm bài tập hàng ngày, không nên nghĩ đến yêu sớm—“

Có một sự dừng lại đột ngột.

Giang Yến ngước mắt lên, nhìn cô một cách khó tin, "Mẹ nó cậu thực sự yêu sớm à?"

Tác giả có lời muốn nói: -Yến ca: Chỉ cần đối tượng thay đổi nhanh chóng, không có sầu mà yêu :-(
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...