Đến Trốn Trong Vòng Tay Của Tôi

Chương 50: Mãi Mãi



Editor: Linh nhạt nhẽo :)

Trong đêm khuya, ánh đèn ngoài cửa sổ chiếu rọi, đủ màu sắc ánh sáng cùng bóng tối xuyên qua cửa sổ chiếu vào, cùng ánh sáng lờ mờ trong nhà trộn lẫn với nhau.

Từng lớp sáng tối chồng lên nhau, đôi mắt và lông mày của thiếu niên bị ánh sáng ấm áp làm nhòe đi, các đường nét trên khuôn mặt dường như được điêu khắc tỉ mỉ, từng chi tiết đều vừa vặn, có một chút cảm xúc khó tả trong sự xa cách và thờ ơ trước đó.

Lâm Tiêu dường như bị tước đi toàn bộ năng lực suy nghĩ, đầu óc nhất thời trống rỗng, trong mắt hiện lên vẻ mù mờ cùng kinh ngạc, nhịp tim không thể khống chế tăng nhanh, giống như trong nháy mắt có thứ gì sụp đổ, nàng hoàn toàn thất thần.

Cô tựa hồ đang suy nghĩ gì đó, thật lâu sau mới nhớ ra nên nói chuyện, thanh âm có chút cứng ngắc, ngữ khí khó có thể tin được, "Ý của cậu là..."

Giang Yến biết cô định nói gì, ngay ngắn cắt lời cô: "Cậu nói đúng, tôi là người đăng bài."

"..."

Loạn rồi, loạn hết rồi.

Lâm Tiêu chưa từng có cảm giác kỳ quái như vậy.

Về bài viết chuyện yêu thầm kia, cô đã nghĩ đến việc giả vờ tiếp tục điều tra, cho dù cơ bản là không điều tra gì, thậm chí còn nghĩ đợi sau này chọn thời điểm thích hợp thổ lộ với anh, nhưng chưa từng nghĩ tới sự việc lại phát triển theo hướng này.

Anh thế mà nói bài viết này là do anh đăng.

Đó không phải là...

Nghĩ đến đây, Lâm Tiêu đột nhiên tỉnh táo lại, đôi mắt đen bất ngờ nhìn vào mắt của anh.

Hốc mắt của thiếu niên sâu thẳm, trong mắt có tia sáng, chỉ thẳng thắn nhìn cô như vậy, không giấu bất kỳ cảm xúc nào.

Cô nín thở trong giây lát, trong lòng có một ý nghĩ điên cuồng gào thét, đánh liên hồi vào hàng phòng ngự vốn đã yếu ớt của mình.

Lâm Tiêu không kìm được thở dốc, cuộn ngón tay lại buông ra, tim như đánh trống, sau lưng như đổ mồ hôi.

Giờ khắc này, cô tựa hồ đang đứng ở bên bờ vực thẳm, chung quanh là biển sâu, tầng tầng lớp lớp sương mù cùng sóng lăn tăn vây quanh, bất luận cô đi hướng nào, đều là vực sâu, không thể đoán trước.

Không có đường lui, chỉ có thể đi về phía trước.

“Cậu thích tôi phải không?” Sau một lúc lâu im lặng, cuối cùng cô cũng hỏi.

Thiếu niên nhìn chằm chằm cô một lát, nghe vậy lập tức cười một tiếng, ngữ khí không chút do dự nói: "Ừ."

Giang Yến nhìn cô với ánh mắt dịu dàng và trìu mến, "Anh thích em, thích rất nhiều."

Sóng ngừng lăn tăn, mặt biển phẳng lặng, chung quanh tầng tầng mây mù tán đi, xa xa có ánh sáng chói lọi ấm áp.

Lâm Tiêu tìm thấy con đường ẩn trong vách đá, từ nay về sau, tương lai tươi sáng.

Cô ngước mắt nhìn anh, lông mi không khỏi khẽ run, đôi môi hơi hé mở, muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói hay làm gì tiếp theo.

Rõ ràng là câu trả lời được mong đợi, nhưng khi thực sự nghe thấy, Lâm Tiêu lại có chút thất thần, suy nghĩ hoàn toàn không theo bất cứ trật tự nào.

Trong phòng yên tĩnh không tiếng động, ngoài cửa sổ màn đêm dày đặc, đồng hồ treo tường khẽ tích tắc, thời gian đang dần dần trôi qua.

Một lúc sau, bên tai truyền đến một tiếng thở dài bất đắc dĩ, Giang Yến nhịn không được mở miệng, cuối cùng nở nụ cười, "Chẳng lẽ em không muốn nói gì sao?"

Lâm Tiêu thân thể cứng ngắc, tim đập như trống trận, nhìn hắn, cảm giác hô hấp càng gấp, "Muốn nói......cái gì?"

Anh lại ngừng nói, nhìn chằm chằm vào cô một lúc.

Lâm Tiêu trong lòng căng thẳng, muốn nói cái gì, nhưng lời nói đến bên môi lại cảm thấy nói không nên lời, chỉ mơ hồ cảm thấy có một số việc không nên từ trước nói ra.

Giang Yến hơi nhắm mắt lại, giây tiếp theo mắt đã nhìn đi chỗ khác, cười nhẹ, như thể có chút bế tắc và bất lực, "Muốn nghe lời muốn nghe từ em, làm sao lại khó đến vậy."

Lâm Tiêu nhẹ giọng phản bác, "Tôi cũng không biết cậu muốn nghe cái gì."

“Em thực sự không biết?” Hắn bình tĩnh tới gần.

“…không biết.” Cô cúi đầu.

Một giây sau, một bóng người tiến đến trước mắt cô, Lâm Tiêu theo bản năng ngẩng đầu lên, khuôn mặt của nam sinh kia liền ở trước mắt cô, cô lùi lại một bước, dựa lưng vào tay vịn của ghế sô pha.

Giang Yến từng bước đến gần, lại rút ngắn khoảng cách, hơi thở nhẹ nhàng gần trong tầm tay, anh cụp mắt xuống, hàng mi cong và dày cụp xuống, nhưng anh không giấu được ý cười trong mắt, "Vậy anh dạy em nói."

"..." Lâm Tiêu hoàn toàn bị hơi thở của hắn bao phủ, toàn thân giống như bị lửa đốt, khắp nơi đều thiêu đốt, tránh đi ánh mắt của hắn, thấp giọng nói: "Ai cần cậu dạy chứ?"

“Vậy em tự nói đi.” Anh dường như đang ở trên cây xà với câu hỏi này.

Hai người rất gần, hơi thở quyện vào nhau.

Lâm Tiêu không có nơi nào để trốn, vì vậy cô chỉ chọn cách đối mặt với ánh mắt của anh, lưng cô hơi cứng, ngón tay của cô không biết đã bắt lấy vạt áo của ai.

Cô nhìn anh, nhìn thấy hình ảnh thu nhỏ của mình, một tia căng thẳng không thể nhận ra trong mắt anh, chút vướng mắc trong lòng bỗng buông lỏng.

"Cậu thích tôi?" Nàng nhẹ giọng hỏi.

Mặc dù Giang Yến không biết tại sao cô lại hỏi một câu hỏi mà cô đã biết câu trả lời, nhưng anh vẫn trả lời câu hỏi của cô: "Uhm, thích."

"Nhưng cậu trước kia làm rất nhiều chuyện vi phạm nội quy trường, đánh nhau, trốn học, ngủ trong lớp..." Lâm Tiêu kể một đống, sau đó ngẩng đầu nhìn hắn, "Cậu xem, trước đây cậu đã làm bao nhiêu việc sai trái như vậy."

"..." Sắc mặt Giang Yến trầm xuống, không biết vì sao đột nhiên nhắc tới chuyện này, thanh âm có chút trầm xuống, "Cho nên?"

“Cho nên.” Thấy vẻ mặt có chút khẩn trương của hắn, Lâm Tiêu đột nhiên cười nói: “Tôi cảm thấy cậu không ngại làm thêm một việc.”

“?” Anh khó hiểu nhìn cô.

Cảm nhận được nhịp tim đập thình thịch của chính mình, Lâm Tiêu không tránh khỏi ánh mắt của hắn, ngón tay nắm chặt thứ gì đó.

Rõ ràng đã cố gắng hết sức để kiểm soát giọng nói của mình, nhưng đoạn cuối vẫn có chút run rẩy do quá căng thẳng, "Bạn học Giang, có biết yêu sớm không?"

Lời vừa dứt, một loạt còi báo động đột nhiên từ ngoài cửa sổ phát ra, bén nhọn đinh tai nhức óc.

Lâm Tiêu đột nhiên hoàn hồn, nhìn đi chỗ khác, nhịp tim đã loạn, ngay cả hô hấp cũng trở nên gấp gáp.

Giang Yến rõ ràng là không phản ứng kịp với lời nói của cô, đóng băng tại chỗ.

Phải mất một lúc, cho đến khi tiếng còi báo động ngoài cửa sổ biến mất, anh mới định thần lại, nhìn cô chằm chằm và cười.

“Được thôi.” Anh nhẹ nhàng nói.

-

Cảm giác thế nào khi ở bên người mình thích?

Thật ra Lâm Tiêu cũng không có cảm giác gì đặc biệt mạnh mẽ, chỉ cảm thấy tất cả may mắn trong cuộc đời này đều tiêu hết vào giây phút được ở bên anh, rất đáng giá, hơn nữa sẽ trở nên đáng giá bởi vì khoảnh khắc tươi đẹp này .

Vào đêm cô đăng bài, Lâm Tiêu đã cố gắng tưởng tượng ra rất nhiều tình huống, nhưng cô không ngờ lại có tình huống như vậy.

Cô vốn tưởng rằng còn lâu lắm mới có thể đặt chân lên con tàu yêu sớm, nhưng không ngờ yêu sớm lại đến bất ngờ như vậy, nó mê hoặc làm cô mắc kẹt trong đó, không tài nào thoát ra được.

Căn phòng lờ mờ ánh sáng.

Giang Yến cúi đầu, móc những ngón tay trắng nõn và xinh đẹp của cô, chậm rãi đến gần cô, giọng điệu trầm thấp, "Em còn chưa nói thích anh hay không."

Lâm Tiêu nhịn không được muốn trừng to mắt, giơ tay nhéo ngón tay của hắn, "Chẳng lẽ em thể hiện còn chưa đủ rõ ràng sao?"

Em đã đồng ý yêu đương cùng anh rồi a!!

Điều này chẳng lẽ còn chưa đủ rõ ràng? !

“Không đủ,” anh thì thầm.

"Ồ." Lâm Tiêu hất tay hắn ra, trịnh trọng nói: "Anh cảm thấy còn chưa đủ rõ ràng, là bởi vì anh không đủ thích em."

"..."

“Em hiểu rồi, anh là một tên lưu manh lừa gạt tình cảm của các cô gái.” Cô buộc tội với vẻ mặt trách móc.

Những lời này nếu như đặt ở quá khứ, Lâm Tiêu tuyệt đối sẽ không nói ra được, nhưng hiện tại sau khi xác nhận quan hệ, cô cảm thấy có gì đó không giống nhau.

Cô dường như có đủ tự tin để quậy phá, và nói những điều vô nghĩa trước mặt anh hơn.

Giang Yến: "..."

Anh không khỏi bật cười, như trong quá khứ khi đối mặt với những câu nói vô nghĩa khác nhau của mình, cô cũng có cùng sự bất lực và đồng cảm không đáy.

Trước mặt cô, anh không giống mình.

Thanh niên thanh âm có chút bất đắc dĩ, lại tràn đầy cưng chiều, "Được rồi, em liền dựa vào anh thích em."

Lâm Tiêu ngẩng đầu lên, khuôn mặt trắng nõn chìm trong một vầng hào quang, đôi mắt đầy gợn sóng, sau khi nghe anh nói, khuôn mặt cô nhuốm màu xấu hổ, tai dần đỏ lên.

Giang Yến mím môi nhìn cô vài giây, nhưng không kìm được cảm giác nhói trong tim, đột nhiên vươn tay muốn ôm cô qua.

Khoảng cách hai mũi rất gần, gần như chạm vào nhau, ánh mắt hai người hướng về nhau, hô hấp bối rối, hơi thở mơ hồ lặng lẽ xâm chiếm.

Lâm Tiêu hoàn toàn không mong đợi anh sẽ làm ra một hành động như vậy, cô đặt cánh tay của mình lên ngực anh, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy anh hai mắt nhắm nghiền, cô như ngừng thở.

"..."

Cô mím mím môi dưới, ổn định lại nhịp tim đang đập như trống trận của mình, lùi về phía sau một chút, ngữ khí cứng ngắc nói: “Bạn học Giang, cách làm của anh bây giờ khiến em có cảm giác anh là một người có dày dặn kinh nghiệm chinh chiến."

"Điều này rất bất lợi cho mối quan hệ yếu ớt mà chúng ta vừa thiết lập."

"..."

Giang Yến buông tay ra, ngả người vào chiếc ghế sô pha mềm mại, khóe miệng hơi nhếch lên, "Đây là lần đầu tiên anh yêu đương, không có kinh nghiệm gì."

Anh vươn tay nắm tay cô, đầu ngón tay xoa nắn khớp xương, vẻ mặt lười biếng, "Chỉ luyện tập với em."

"?"

Lâm Tiêu lại hất tay anh ra, mặt không chút thay đổi nhìn anh, "Việc chọn trường thi đại học em vốn đã lo lắng rồi, nhưng bây giờ nghĩ lại, thật sự là nghĩ nhiều rồi."

Cô buông ngón tay ra, ánh mắt hờ hững như nhìn người xa lạ, "Đêm nay chúng ta có lẽ còn sống không nổi."

Nghe vậy, Giang Yến không nhịn được cười, anh cúi đầu, để lộ đường cổ, khi cười đủ rồi, anh đưa tay xoa xoa, ngẩng đầu lên, dựa cánh tay vào thành ghế sau,ngẩng mặt nhìn cô, "Em vừa nói muốn chọn trường thi đại học, vậy em có trường nào muốn học không?"

“Trước đây không có.” Lâm Tiêu ngẩng đầu nhìn anh, ánh sáng loang lổ chiếu xuống, trong mắt tản ra một tầng sáng ngời quang mang, “Hiện tại có rồi.”

Anh nhướng mày, chờ đợi câu trả lời của cô.

"Em muốn học cùng trường với anh." Lâm Tiêu nói: "Em trước đây luôn ở trong tình trạng mông lung, chưa từng có kế hoạch rõ ràng cho tương lai, đối với em có học giỏi hay không cũng không quan trọng lắm. Em luôn cảm thấy cuộc sống của mình khá nhàm chán, bởi vì em không biết mình muốn gì, cũng không biết mình không muốn gì."

"Nhưng đến khi em gặp anh, em mới biết mình muốn gì."

“Em thích anh, muốn cùng anh ở bên.” Cô mím nhẹ khóe môi, nghiêm túc mà kiên định nói: “Nếu có thể, em muốn mãi mãi ở bên anh.”

Sau khi nghe cô nói xong, Giang Yến thu lại nụ cười thản nhiên rũ mắt nhìn cô, Lâm Tiêu cảm thấy hơi xấu hổ, cúi đầu xuống để tránh ánh mắt đó.

Thật lâu sau, anh vươn tay nhéo cằm cô, khẽ nâng lên, ánh mắt hai người giao nhau không chút kinh ngạc.

“Không có nếu như.” Thiếu niên ánh mắt thâm thúy, mang theo cảm xúc làm người ta khó có thể thể xem nhẹ, “Chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau.”

Tác giả có lời muốn nói: Vừa mới ở bên nhau, đã bắt đầu nói chuyện tương lai, vậy sinh quý tử há là chuyện xa xôi sao (? Không phải tôi nói bừa đâu? Đây nè! ! ! ! Thực sự ở bên nhau rồi! ! ! ! ! nước mắt lưng tròng qwq)
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...