Đều Là Xuyên Việt Dựa Vào Cái Gì Ta Thành Phạm Nhân
Chương 42: Hình như hắn đã hiểu lầm y
Xưa nay sở dĩ quân vương bị người khác khống chế là vì tính tình mềm yếu, sợ chết sợ thấy máu nên mới buông xuôi quyền lực, chỉ cầu sống tạm bợ.
Mà Tam hoàng tử đúng là người tay sắt vô tình, anh minh quả quyết, hắn và Tần Quyết Minh nhiều lần cùng phát động chính biến chèn ép vây cánh Hàn Nhai, nhổ đi độc căn.
Nhưng Hàn Nhai cũng chẳng phải người lương thiện, hắn giội nước bẩn lên Tần gia, nói xấu Tần Quyết Minh tay nắm quân quyền có ý đồ tạo phản, khiến cho hắn không thể đứng vững ở kinh thành nữa.
Tam hoàng tử và Tần Quyết Minh tương kế tựu kế, ban chiếu thư lệnh cho Tần Quyết Minh sung quân ở Sóc Phương.
Nhìn như biếm quan lưu vong nhưng thật ra là để cho Tần Quyết Minh nắm càng nhiều binh quyền hơn.
Chín năm, ròng rã chín năm.
Hiện giờ Hàn Nhai đã không còn như xưa, có thể một tay che trời trong triều đình, tùy ý làm càn, hắn vờ như muốn rút khỏi cuộc chiến tranh giành quyền lực hỗn loạn kia, nhưng lại khiến người ta cảm thấy hắn chỉ đang án binh bất động mà thôi.
Tần Quyết Minh biết rõ thù lớn chưa trả, từng bước đi càng phải cẩn thận hơn.
Nhiều năm như vậy, Tần Quyết Minh học được nhẫn tâm, học được vô tình, học được cách bảo vệ mình, cũng học được cách lợi dụng quyền lực.
Nếu nói có điều gì uy hiếp được hắn thì chỉ có thể là Yến Thù.
Lúc trước Hoàng thượng nhớ đến Yến Thù nên ban chiếu thư tới Sóc Phương muốn triệu Yến Thù về cung, Tần Quyết Minh lần lữa suốt ba tháng, không cho Yến Thù đi.
Cuối cùng Hoàng thượng phải nói trưởng công chúa đã mười sáu tuổi, đến lúc kén chọn phò mã, lúc đó Tần Quyết Minh mới miễn cưỡng đồng ý để Yến Thù về kinh thành.
Đáng tiếc chuyện phò mã sau đó không giải quyết được gì, nghe nói trưởng công chúa thấy Yến Thù quá ưu sầu, quá lạnh lùng nên không thích y.
Tuy nói không làm phò mã nhưng Yến Thù lại lấy đức phục người, tuổi trẻ đã là Vạn Hộ Hầu thuộc Đại Lý Tự, uy danh bắt đầu truyền xa.
Nhưng với Tần Quyết Minh mà nói thì Yến Thù vẫn mãi là đứa trẻ suốt ngày đòi ăn kẹo.
Sau khi Yến Tử Khanh chết, Tần Quyết Minh không thể chịu được mất mát nào nữa.
Vì vậy Tần Quyết Minh đương nhiên nghĩ rằng nếu Hàn Nhai hoặc Hàn Nha muốn xuống tay với hắn thì nhất định sẽ động đến Yến Thù.
Nhưng hôm nay Lý Trường Thiên lại nói không muốn đi cùng Yến Thù.
Chẳng lẽ hắn thật sự không phải người Hàn Nha? Hay là hắn có mưu kế gì khác?
Nhưng dù Lý Trường Thiên có tâm tư gì thì chỉ cần hắn không đi theo Yến Thù, Tần Quyết Minh quả thật có thể yên lòng.
"Ngươi nghĩ kỹ chưa? Không cùng Thù nhi rời đi mà ở lại tham gia quân ngũ?" Tần Quyết Minh hỏi Lý Trường Thiên.
Lý Trường Thiên gật đầu: "Ta nghĩ kỹ rồi."
"Ngươi phải biết ta cũng không tin ngươi, sẽ phái người giám sát nhất cử nhất động của ngươi."
"Ta không sợ, cây ngay không sợ chết đứng."
"Hay cho cây ngay không sợ chết đứng." Đáy mắt Tần Quyết Minh lộ vẻ khen ngợi, "Thù nhi, con nghe hắn nói chưa?"
Tần Quyết Minh quay lại nhìn về phía Yến Thù, sau đó sững sờ.
Hắn thấy trong mằt Yến Thù đều là mê man và luống cuống.
Yến Thù hơn nửa ngày mới hồi phục tinh thần, y gật đầu, thanh âm cực nhẹ: "Nghe rồi ạ."
"Thù nhi, con làm sao......" Tần Quyết Minh dừng một chút, cuối cùng không nói ra nghi hoặc trong lòng mình, "Thôi con đứng dậy đi, trước hết ta cùng con đến tìm Khúc chưởng môn tạ tội rồi nói con biết chút chuyện ở Giang Nam, lần này đến Giang Nam tìm Từ đại nhân phải chú ý cẩn thận."
Yến Thù đứng dậy, có lẽ vì quỳ quá lâu nên hai chân y run lên, lảo đảo một chút.
Lý Trường Thiên vô thức muốn đỡ nên tiến lên nửa bước, thấy Yến Thù chống bàn thì lại yên lặng lui về.
Tần Quyết Minh đứng dậy ra khỏi phòng, Yến Thù đi theo sau hắn, lúc khép cửa Yến Thù ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lý Trường Thiên.
Lý Trường Thiên cũng nhìn y.
Ánh mắt hai người giao nhau, cứ như vậy lặng lẽ nhìn nhau một hồi.
Sau đó Yến Thù cúi đầu đóng cửa, cùng Tần Quyết Minh rời đi.
Lý Trường Thiên gãi đầu rồi ngồi xuống trước bàn, kéo ống tay áo lên xem xét vết thương.
Tuy trong người Lý Trường Thiên bị hạ cổ độc nhưng mấy vết thương vốn biến thành màu đen đáng sợ đã khôi phục bình thường, đang chậm rãi kết vảy.
Lý Trường Thiên thổi nhẹ lên vết thương, đột nhiên nhớ tới hành động lúc nãy của Yến Thù.
Y quỳ thẳng tắp trên mặt đất, ngữ khí kiên định nói: "Ta tin hắn."
"A......" Lý Trường Thiên bỗng dưng phát hiện hình như hắn đã hiểu lầm Yến Thù.
Lý Trường Thiên cứ tưởng Yến Thù đưa mình đi Giang Nam vì muốn tìm ra manh mối liên quan đến Hàn Nha từ hắn.
Nhưng hôm nay xem ra Yến Thù không hề có tâm tư này.
Nếu vậy thì tại sao Yến Thù lại muốn đem theo kẻ vướng víu như mình đi Giang Nam?
Lý Trường Thiên quay đầu nhìn về phía giường.
Bọc hành lý Yến Thù đang sắp xếp dở đặt trên giường, bên trong giường còn có một cái bọc khác.
Trong đó là y phục Yến Thù sửa soạn cho hắn.
Không biết tại sao Lý Trường Thiên cảm thấy có chút bất an.
Hệt như khi còn bé, hắn vui đùa ầm ĩ với bạn trong sân, bà lão neo đơn sát vách cầm kẹo đến rụt rè đưa cho bọn hắn: "Các cháu ăn kẹo không?"
Bạn hắn lớn tiếng nói: "Không ăn, mẹ cháu nói không được tùy tiện ăn đồ người lạ cho, bà mau tránh ra đi."
Lý Trường Thiên nhìn thấy đôi mắt mờ đục của bà lão chợt ảm đạm đi.
Bạn hắn cũng không phải có ý xấu, nhưng chung quy là làm chuyện xấu.
"Bỏ đi, không nghĩ nữa, chờ Yến Thù về rồi hỏi y." Lý Trường Thiên dời ánh mắt đi, tự thì thầm với mình.
Kết quả là đợi đến tận khi trăng sáng lên cao.
Lý Trường Thiên đang ngồi cạnh bàn chống đầu ngủ gà ngủ gật trước nến thì bỗng nhiên cửa sương phòng bị đẩy ra, Yến Thù bước vào.
Lý Trường Thiên ngẩng lên, che miệng ngáp một cái, đang muốn nói chuyện thì Yến Thù đã lên tiếng trước: "Phòng ngươi đã dọn xong, đêm nay ngươi có thể qua đó ở."
"A......" Lý Trường Thiên ngẩn người, "Tạ ơn".
"Không có gì." Yến Thù nói, "Nghĩa phụ cho phép ngươi ở lại, chờ vết thương trên người không còn gì đáng ngại thì sẽ dẫn ngươi đến quân doanh Sóc Phương".
"Ừ được." Lý Trường Thiên đáp.
"Tuy bây giờ không có chiến loạn nhưng Sóc Phương là vùng biên thuỳ, thường có dị tộc Bắc Địch quấy nhiễu nên ngươi......" Yến Thù ngước mắt nhìn Lý Trường Thiên, ánh trăng sáng lạnh xuyên qua cửa sổ rơi vào mắt y, có chút nhạt nhòa.
"Phải chăm sóc mình thật tốt."
"...... Được......" Lý Trường Thiên thực sự không biết nên nói gì, chỉ có thể gật đầu.
"Không còn sớm nữa, ngươi về nghỉ ngơi đi." Yến Thù rũ mắt đến cạnh giường tiếp tục thu dọn hành lý.
Y nhìn cái bọc bên trong giường rồi cầm lên đưa cho Lý Trường Thiên: "Cái này cho ngươi, đi quân doanh cần mua thêm hai bộ y phục."
"Tạ ơn." Trong lòng Lý Trường Thiên bỗng dưng nghẹn ứ, "Mấy bộ y phục này bao nhiêu tiền vậy?"
Yến Thù nói: "Không sao, ngươi cứ cầm đi."
"Ừ được......" Lý Trường Thiên ôm y phục, e dè hỏi, "Vậy sáng mai ngươi vẫn đi sao?"
"Ừm."
"Thế à." Lý Trường Thiên gãi đầu, "Vậy ta đi trước nhé."
"Ừm."
Lý Trường Thiên ôm bọc hành lý, chậm chạp ra khỏi phòng.
Đình viện sâu thẳm, nửa hồn rơi trên ngân câu, vầng trăng lơ lửng trên không.
Lý Trường Thiên ngước nhìn bầu trời giăng đầy sao sáng, bỗng nhiên quay người trở về phòng, nói với Yến Thù.
"Ngươi có muốn ra ngoài ngắm trăng không?"
Mà Tam hoàng tử đúng là người tay sắt vô tình, anh minh quả quyết, hắn và Tần Quyết Minh nhiều lần cùng phát động chính biến chèn ép vây cánh Hàn Nhai, nhổ đi độc căn.
Nhưng Hàn Nhai cũng chẳng phải người lương thiện, hắn giội nước bẩn lên Tần gia, nói xấu Tần Quyết Minh tay nắm quân quyền có ý đồ tạo phản, khiến cho hắn không thể đứng vững ở kinh thành nữa.
Tam hoàng tử và Tần Quyết Minh tương kế tựu kế, ban chiếu thư lệnh cho Tần Quyết Minh sung quân ở Sóc Phương.
Nhìn như biếm quan lưu vong nhưng thật ra là để cho Tần Quyết Minh nắm càng nhiều binh quyền hơn.
Chín năm, ròng rã chín năm.
Hiện giờ Hàn Nhai đã không còn như xưa, có thể một tay che trời trong triều đình, tùy ý làm càn, hắn vờ như muốn rút khỏi cuộc chiến tranh giành quyền lực hỗn loạn kia, nhưng lại khiến người ta cảm thấy hắn chỉ đang án binh bất động mà thôi.
Tần Quyết Minh biết rõ thù lớn chưa trả, từng bước đi càng phải cẩn thận hơn.
Nhiều năm như vậy, Tần Quyết Minh học được nhẫn tâm, học được vô tình, học được cách bảo vệ mình, cũng học được cách lợi dụng quyền lực.
Nếu nói có điều gì uy hiếp được hắn thì chỉ có thể là Yến Thù.
Lúc trước Hoàng thượng nhớ đến Yến Thù nên ban chiếu thư tới Sóc Phương muốn triệu Yến Thù về cung, Tần Quyết Minh lần lữa suốt ba tháng, không cho Yến Thù đi.
Cuối cùng Hoàng thượng phải nói trưởng công chúa đã mười sáu tuổi, đến lúc kén chọn phò mã, lúc đó Tần Quyết Minh mới miễn cưỡng đồng ý để Yến Thù về kinh thành.
Đáng tiếc chuyện phò mã sau đó không giải quyết được gì, nghe nói trưởng công chúa thấy Yến Thù quá ưu sầu, quá lạnh lùng nên không thích y.
Tuy nói không làm phò mã nhưng Yến Thù lại lấy đức phục người, tuổi trẻ đã là Vạn Hộ Hầu thuộc Đại Lý Tự, uy danh bắt đầu truyền xa.
Nhưng với Tần Quyết Minh mà nói thì Yến Thù vẫn mãi là đứa trẻ suốt ngày đòi ăn kẹo.
Sau khi Yến Tử Khanh chết, Tần Quyết Minh không thể chịu được mất mát nào nữa.
Vì vậy Tần Quyết Minh đương nhiên nghĩ rằng nếu Hàn Nhai hoặc Hàn Nha muốn xuống tay với hắn thì nhất định sẽ động đến Yến Thù.
Nhưng hôm nay Lý Trường Thiên lại nói không muốn đi cùng Yến Thù.
Chẳng lẽ hắn thật sự không phải người Hàn Nha? Hay là hắn có mưu kế gì khác?
Nhưng dù Lý Trường Thiên có tâm tư gì thì chỉ cần hắn không đi theo Yến Thù, Tần Quyết Minh quả thật có thể yên lòng.
"Ngươi nghĩ kỹ chưa? Không cùng Thù nhi rời đi mà ở lại tham gia quân ngũ?" Tần Quyết Minh hỏi Lý Trường Thiên.
Lý Trường Thiên gật đầu: "Ta nghĩ kỹ rồi."
"Ngươi phải biết ta cũng không tin ngươi, sẽ phái người giám sát nhất cử nhất động của ngươi."
"Ta không sợ, cây ngay không sợ chết đứng."
"Hay cho cây ngay không sợ chết đứng." Đáy mắt Tần Quyết Minh lộ vẻ khen ngợi, "Thù nhi, con nghe hắn nói chưa?"
Tần Quyết Minh quay lại nhìn về phía Yến Thù, sau đó sững sờ.
Hắn thấy trong mằt Yến Thù đều là mê man và luống cuống.
Yến Thù hơn nửa ngày mới hồi phục tinh thần, y gật đầu, thanh âm cực nhẹ: "Nghe rồi ạ."
"Thù nhi, con làm sao......" Tần Quyết Minh dừng một chút, cuối cùng không nói ra nghi hoặc trong lòng mình, "Thôi con đứng dậy đi, trước hết ta cùng con đến tìm Khúc chưởng môn tạ tội rồi nói con biết chút chuyện ở Giang Nam, lần này đến Giang Nam tìm Từ đại nhân phải chú ý cẩn thận."
Yến Thù đứng dậy, có lẽ vì quỳ quá lâu nên hai chân y run lên, lảo đảo một chút.
Lý Trường Thiên vô thức muốn đỡ nên tiến lên nửa bước, thấy Yến Thù chống bàn thì lại yên lặng lui về.
Tần Quyết Minh đứng dậy ra khỏi phòng, Yến Thù đi theo sau hắn, lúc khép cửa Yến Thù ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lý Trường Thiên.
Lý Trường Thiên cũng nhìn y.
Ánh mắt hai người giao nhau, cứ như vậy lặng lẽ nhìn nhau một hồi.
Sau đó Yến Thù cúi đầu đóng cửa, cùng Tần Quyết Minh rời đi.
Lý Trường Thiên gãi đầu rồi ngồi xuống trước bàn, kéo ống tay áo lên xem xét vết thương.
Tuy trong người Lý Trường Thiên bị hạ cổ độc nhưng mấy vết thương vốn biến thành màu đen đáng sợ đã khôi phục bình thường, đang chậm rãi kết vảy.
Lý Trường Thiên thổi nhẹ lên vết thương, đột nhiên nhớ tới hành động lúc nãy của Yến Thù.
Y quỳ thẳng tắp trên mặt đất, ngữ khí kiên định nói: "Ta tin hắn."
"A......" Lý Trường Thiên bỗng dưng phát hiện hình như hắn đã hiểu lầm Yến Thù.
Lý Trường Thiên cứ tưởng Yến Thù đưa mình đi Giang Nam vì muốn tìm ra manh mối liên quan đến Hàn Nha từ hắn.
Nhưng hôm nay xem ra Yến Thù không hề có tâm tư này.
Nếu vậy thì tại sao Yến Thù lại muốn đem theo kẻ vướng víu như mình đi Giang Nam?
Lý Trường Thiên quay đầu nhìn về phía giường.
Bọc hành lý Yến Thù đang sắp xếp dở đặt trên giường, bên trong giường còn có một cái bọc khác.
Trong đó là y phục Yến Thù sửa soạn cho hắn.
Không biết tại sao Lý Trường Thiên cảm thấy có chút bất an.
Hệt như khi còn bé, hắn vui đùa ầm ĩ với bạn trong sân, bà lão neo đơn sát vách cầm kẹo đến rụt rè đưa cho bọn hắn: "Các cháu ăn kẹo không?"
Bạn hắn lớn tiếng nói: "Không ăn, mẹ cháu nói không được tùy tiện ăn đồ người lạ cho, bà mau tránh ra đi."
Lý Trường Thiên nhìn thấy đôi mắt mờ đục của bà lão chợt ảm đạm đi.
Bạn hắn cũng không phải có ý xấu, nhưng chung quy là làm chuyện xấu.
"Bỏ đi, không nghĩ nữa, chờ Yến Thù về rồi hỏi y." Lý Trường Thiên dời ánh mắt đi, tự thì thầm với mình.
Kết quả là đợi đến tận khi trăng sáng lên cao.
Lý Trường Thiên đang ngồi cạnh bàn chống đầu ngủ gà ngủ gật trước nến thì bỗng nhiên cửa sương phòng bị đẩy ra, Yến Thù bước vào.
Lý Trường Thiên ngẩng lên, che miệng ngáp một cái, đang muốn nói chuyện thì Yến Thù đã lên tiếng trước: "Phòng ngươi đã dọn xong, đêm nay ngươi có thể qua đó ở."
"A......" Lý Trường Thiên ngẩn người, "Tạ ơn".
"Không có gì." Yến Thù nói, "Nghĩa phụ cho phép ngươi ở lại, chờ vết thương trên người không còn gì đáng ngại thì sẽ dẫn ngươi đến quân doanh Sóc Phương".
"Ừ được." Lý Trường Thiên đáp.
"Tuy bây giờ không có chiến loạn nhưng Sóc Phương là vùng biên thuỳ, thường có dị tộc Bắc Địch quấy nhiễu nên ngươi......" Yến Thù ngước mắt nhìn Lý Trường Thiên, ánh trăng sáng lạnh xuyên qua cửa sổ rơi vào mắt y, có chút nhạt nhòa.
"Phải chăm sóc mình thật tốt."
"...... Được......" Lý Trường Thiên thực sự không biết nên nói gì, chỉ có thể gật đầu.
"Không còn sớm nữa, ngươi về nghỉ ngơi đi." Yến Thù rũ mắt đến cạnh giường tiếp tục thu dọn hành lý.
Y nhìn cái bọc bên trong giường rồi cầm lên đưa cho Lý Trường Thiên: "Cái này cho ngươi, đi quân doanh cần mua thêm hai bộ y phục."
"Tạ ơn." Trong lòng Lý Trường Thiên bỗng dưng nghẹn ứ, "Mấy bộ y phục này bao nhiêu tiền vậy?"
Yến Thù nói: "Không sao, ngươi cứ cầm đi."
"Ừ được......" Lý Trường Thiên ôm y phục, e dè hỏi, "Vậy sáng mai ngươi vẫn đi sao?"
"Ừm."
"Thế à." Lý Trường Thiên gãi đầu, "Vậy ta đi trước nhé."
"Ừm."
Lý Trường Thiên ôm bọc hành lý, chậm chạp ra khỏi phòng.
Đình viện sâu thẳm, nửa hồn rơi trên ngân câu, vầng trăng lơ lửng trên không.
Lý Trường Thiên ngước nhìn bầu trời giăng đầy sao sáng, bỗng nhiên quay người trở về phòng, nói với Yến Thù.
"Ngươi có muốn ra ngoài ngắm trăng không?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương