Di Châu
Chương 72:
Bởi vì chuyện hôn sự sau hai tháng nữa, cả nhà Ân Ly lúc đầu vô cùng bận rộn. Lão phu nhân cũng có khá nhiều ý kiến, oán giận Ân Thực Thu không nên đồng ý hôn sự gấp như vậy, Ân Thực Thu cũng là có miệng khó biện minh. Không đến mấy ngày người bên phủ Thất vương gia đến, mang tặng cho Ân Ly mấy đồ dùng xuất giá. Bộ y phục hôn lễ đỏ thắm, tinh xảo lộng lẫy đó, mười phần vừa dáng, thậm chí còn không cần chỉnh sửa gì. Miện phượng hoàng khảm đầy vàng ngọc bảo thạch, tinh tế hoa lệ, ai nhìn thấy cũng không nhịn được mà tán thưởng.Tuân Du còn ở trong kinh thành tìm căn nhà cho Ân Ly, muốn cho nàng lúc xuất giá dùng, viện tử ở gần Thái học [1], tương lai có thể cho Ân Duyệt vào Thái học đọc sách. Mọi người ở Ân gia cũng không nghĩ đến Tuân Du sẽ chu đáo như vậy.[1] Trường học bậc cao nhất ở Trung Quốc cổ đại.Gương đồng phản chiếu hình bóng của giai nhân, khuôn mặt trắng nõn được trang điểm nhẹ một lớp mỏng, trên trán điểm lên một đóa hoa, đôi môi xinh đẹp mím nhẹ, tóc mai mềm mượt phất phơ, lộ ra chiếc cổ trắng nõn. Thường ngày nhìn qua là một nữ tử thanh tú đáng yêu, bây giờ trang điểm lên, liền toát lên vẻ đẹp khuynh thành.Hơn nữa hôm nay còn là ngày xuất giá của A Di, nửa tháng trước nàng đề cập đến việc đến kinh thành trước, chuẩn bị cho việc xuất giá .Lão phu nhân nhìn hình ảnh rạng rỡ trong gương đồng, một tay cầm lược chải, một tay nhẹ nhàng vỗ về trên đầu nàng. Cháu gái nhìn từ nhỏ đến khi trưởng thành, qua một lúc nữa là thành người của người khác rồi, lão phu nhân lòng buồn không nỡ, một bên chải đầu nàng một bên hát lời chúc.Ân Ly nghe lão tổ tông cất giọng hát lời chúc, hốc mắt cũng không kìm được mà đỏ lên, từ nay về sau nàng liền không thể ngày ngày quỳ bên lão phu nhân trò chuyện rồi, lão phu nhân nhìn thấy thế thì vội an ủi nàng: “A Di đừng khóc, khóc rồi một lát nữa lớp trang điểm trôi rồi thì làm sao?”Ngừng một chút rồi nói tiếp: “Ta vốn dĩ bất mãn với chuyện hôn sự này nhưng lần trước cha ngươi đã nói với ta tất cả những lời của Thất vương gia, vậy cũng yên tâm rồi. A Di, tổ mẫu không cầu điều gì, chỉ cần cho con đời này có thể sống vui vẻ, vậy cũng mãn nguyện rồi.”Ân Ly vừa nghe lời này trong lòng vừa chua xót vừa thắt lại, nước mắt vòng quanh hốc mắt, lão phu nhân nhìn thấy vội lấy khăn tay đưa cho nàng lau đi, cười nói: “Hôm nay là ngày đại hỷ của A Di, không được khóc a.”Đón dâu lúc trời chạng vạng tối, người dẫn đầu đoàn người đeo dải hoa đỏ ngẩng cao đầu ngồi trên lưng ngựa, mặc áo đỏ may mắn, mặt ngọc đội mũ cao, nhìn Ân Ly từ cửa bước ra, đôi mắt như ẩn chứa những vì sao, khóe miệng không khỏi cong lên.Ân Ly ở tiền sảnh bái biệt phụ thân cùng tổ mẫu xong, phủ một lớp vải đỏ lên trên đầu, do Ân Duyệt dẫn ra cửa. Khăn đỏ trên đầu ngăn trở tầm mắt của nàng, nàng rũ mi mắt, chỉ có thể nhìn những chi tiết nhỏ dưới đất từ khe hở của khăn che đầu.Tuân Du nghiêng người xuống ngựa, bước vài bước đi đến trước mặt Ân Ly, từ trong tay Ân Duyệt cầm lấy bàn tay trắng mịn mềm mại, dẫn nàng chậm bước đến bên kiệu. Mu bàn tay Ân Ly cứng đờ, người này ở dưới mắt của đám người nắm chặt tay nàng, còn nhẹ nhàng xoa xoa.Đội ngũ đón dâu kèn trống náo nhiệt cả nửa thành lại quay trở về Thất vương phủ. Bái đường xong, Ân Ly cùng Tuân Du bị đẩy vào động phòng. Hai người ngồi trên giường, theo phong tục bà mai cùng một vị trưởng lão hai người rắc lên giường cưới tiền xu và vài thứ quả hạt. Vì mẫu thân của Thất vương gia mất sớm, nên do Tấn An công chúa làm thay việc đó. Công chúa ở một bên trong miệng vẫn đang nói những câu chúc mừng.Rải hạt hoàn tất, bà mai đưa gậy hỉ cho Tuân Du. Ân Ly chỉ cảm thấy lóa mắt một cái, khăn trùm đầu đã được hắn hất lên. Trong phòng mọi người truyền đến những tiếng hít sâu, tân nương này nhìn qua tuổi còn nhỏ nhưng mà da trắng như tuyết, đôi mắt sáng to trong trẻo như nước mùa thu, nhìn khí chất tao nhã cao quý. Tuân Du nhìn cũng ngẩn người, trên tay cầm gậy hỷ, bất động một lúc. Tiểu bối trong phòng nhìn thấy thế thì trộm cười hi hi, Ân Ly đỏ mặt, vội vàng trộm vỗ người hắn.Bà mai lại tiến lên cầm tóc hai người cắt một đoạn nhỏ, kết lại với nhau, đặt trên đầu giường, ý nghĩa vĩnh viễn đồng tâm.Lễ hoàn thành, người trong phòng đều lui ra ngoài, Tấn An công chúa ra trước ngừng lại một chút, quay người cười: “Cảnh Thừa đừng lưu lại quá lâu, đừng quên còn phải ra ngoài gặp yến khách.” Nói rồi mở cửa đi ra, tiếng ồn bên ngoài cũng bị chặn lại ngoài cửa.”Trong phòng chỉ còn lại hai người, Ân Ly có chút ngại ngùng, rũ mắt không dám nhìn hắn. Hắn nắm lấy tay nàng nhỏ giọng cười, Ân Ly quay đầu qua nhìn hắn, phát hiện hắn đang nhìn mình chằm chằm.“Thiên thu vô tuyệt sắc, duyệt mục là giai nhân, khuynh quốc khuynh thành mạo, kinh động thiên hạ nhân. Bổn vương cảm thấy mình đã chiếm được lợi lớn, người đẹp như vậy đã cưới được về nhà.” Tuân Du cười nói, hắn nhẹ nhàng nắm lấy đôi tay mềm mại trong lòng bàn tay, nhìn Ân Ly mặt đỏ hồng nhỏ giọng nói: “A Di, kiếp này ta sẽ che chở cho nàng một đời vô lo.”Ân Ly nâng mắt nhìn hắn, lời nói của hắn khiến trong lòng nàng mềm nhũn, muốn nhích người qua nép sát vào trong lòng hắn nhưng vì mũ phượng nặng nề mà ngã trên giường. Tuân Du vội vàng đỡ lấy nàng, khẽ cười: “Bổn vương giúp A Di gỡ xuống.”Nói rồi liền giúp nàng gỡ trang sức đó trên đầu, làm cả nửa ngày mới gỡ xuống được, trâm cài của Ân Ly cũng bị gỡ xuống cùng. Tuân Du để nàng ngồi trước bàn trang điểm, giúp nàng đem toàn bộ cài tóc mở xuống, đứng sau lưng cầm lược giúp nàng chải đầu. Trong gương đồng hiện ra một đôi tình nhân, Ân Ly nhìn dáng vẻ hắn trong gương tập trung chải đầu cho nàng, trong lòng mềm xuống, quay người ôm lấy eo của hắn.Vòng eo nhỏ của nam nhân mềm mềm, Tuân Du cong khóe môi, cúi người xuống ngậm lấy đôi môi nhỏ. Ân Ly ngửa đầu, cả người mềm nhũn kề sát vào cơ thể hắn, nũng nịu yếu ớt hôn môi hắn.Tuân Du hai mắt dần tối đi, cúi người đem nàng từ trong ghế ôm eo bế lên, đi nhanh vào bước đặt nàng trên giường, không chờ nàng phục hồi tinh thần phủ người xuống đè lên thân nàng.Đầu lưỡi chui vào trong miệng nàng trêu đùa, khiêu khích mật dịch trong miệng nàng, há miệng nút lấy, mật dịch theo tiếng thở dồn dập của nàng cuốn vào trong bụng mình. Ân Ly thở dốc, liền bị hắn càng hôn sâu vào không thể hít thở, chờ cho đến khi hắn bỏ nàng ra, từ từ lui ra sau, góc miệng của hai người vẫn dây dưa những sợi nước bạc, Tuân Du lại dùng đầu lưỡi liếm góc miệng nàng, đem những sợi tơ bạc kia nuốt vào trong miệng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương