Di Châu
Chương 94:
Nếu có thể vì vậy mà trừ khử đi Tuân Du thì cũng thôi đi, chỉ sợ thời gian kéo dài, chờ đến khi Tuân Du trở lại kinh hắn ta cũng không thu được bao nhiêu ích lợi. Lại biết Tuân Du đối với vị Thất vương phi này xem trọng biết bao nhiêu, nên là muốn thừa cơ để đào bỏ đi vật quý trong tim hắn, để hắn nội thương một thời gian, nếu hắn may mắn về kinh, thấy hắn đau lòng mất đi ái thê bản thân cũng cảm thấy hể hả vui sướng.Tuân Tề quả thật làm được rồi, ở kiếp trước làm cho hắn đau không muốn sống, cơ hồ thành phế nhân. Chuyện lúc này tỉ mỉ nhớ lại, lúc đầu ở trường săn con gấu đen kia sau khi điên cuồng xông vào thì người được lợi lớn nhất chính là Lục vương gia không cần nghi ngờ rồi.Kiếp này Tuân Du chủ động nhường người tài, đem công việc phụ trách trường bắn trên Tây Sơn toàn bộ giao cho Tuân Tề, hắn ngược lại muốn xem xem lúc này hắn ta sẽ hay không đem gấu thả vào.Lần này săn bắn liên tục ba ngày, tất cả các phủ sẽ dựng lều trong bãi săn.Ân Ly lúc đầu đến trường săn này cũng là nhiều thứ mới lạ, ở trong ngựa chơi đùa với nữ quyến cùng với quý nữ khác trong kinh thành cưỡi ngựa nhỏ cũng là mười phần hứng thú.Cách đó không xa âm thanh tiếng kèn truyền đến, đây là tín hiệu đội ngũ trường săn sắp xuất phát.Ân Ly đi dạo chơi trong trại ngựa, thường có thể thấy Tuân Du đang ngồi trên đầu một con ngựa cao lớn, theo chặt phía sau bệ hạ. Phỏng chừng như là trong lòng có cảm ứng, hắn cũng quay đầu qua tìm nàng, nhìn thấy nàng đang ở bên trong trại ngựa nhìn về hắn, Tuân Du liền hướng về phía nàng cười cười an ủi. Có người hầu báo cuộc săn bắn bắt đầu, một đoàn người hùng dũng tiến vào trong trường săn.Kì thực Ân Ly vẫn là có chút lo lắng, năm ngoái săn bắn chung quy có thông tin vài đại thần bị loạn tiễn ngộ thương, nên cũng vẫn luôn không rời đi, cho đến khi đội ngũ cuối cùng đi vào trong rừng.“Thất vương phi cùng Thất vương gia tình cảm thật tốt đó.” Một giọng nữ vang lên làm Ân Ly giật mình, quay đầu lại nhìn, không biết từ lúc nào một quý nữ dung mạo xinh đẹp đang dắt ngựa đứng bên cạnh nàng.Bởi vì Ân Ly đến kinh vốn dĩ không lâu, quý nữ trong kinh thành thực sự nàng không quen thuộc, quý nữ này nàng quả thực nhận không ra.“Bị này là Lục vương phi.” Xuân Oánh ở bên tai nàng lặng lẽ nói.Ân Ly ngừng lại một chút, hành lễ với quý nữ đó: “Lục hoàng tẩu, Ân Ly thất lễ rồi.”Vị Lục vương phi đó cười cười, nói: “Muội muội mới đến kinh thành, không nhận ra rất bình thường, không cần để trong lòng.”Lục vương phi cười nắm lấy tay Ân Ly nói tiếp: “Ta sớm muốn tìm muội muội rồi, thời gian trước có nghe nói, vương gia chúng ta mấy năm nay thường mời muội muội đến Lê viên xem kịch, trong lòng ta rất sợ hãi. Ta với con gái Gia Gia nếu bị một nam tử lạ kéo đi xem kịch, trong lòng sẽ có biết bao nhiêu không vui. Kì thực vương gia nhà ta vốn không có ác ý, hắn con người đó ngày trước được nuông chiều bất chấp quen rồi, hôm đó tâm tình không vui liền tìm đến kịch viện, tuyệt đối không phải có ý mạo phạm muội muội.”Trên mặt Ân Ly treo nụ cười, nói: “Đều là chuyện của mấy năm trước rồi, muội muội đã sớm quên. Hoàng tẩu không cần cứ để ở trong lòng.”Lục vương phi nghe nàng nói như vậy, nên thả lỏng tâm tình, thở phào: “Biết muội muội nghĩ như vậy, ta cũng an tâm rồi. Ngày mai muội muội có rảnh không chi bằng đến lán trại của ta ngồi một chút, bình thường ta cũng không có người nào hợp ý, chuyện cưỡi ngựa ở trường săn này ta cũng không hiểu, ngày thường rảnh rỗi đến buồn bực, thực sự khó chịu.”Ân Ly ngập ngừng một chút, trong lòng không muốn đồng ý lắm, liền nói: “Ngày mai nếu e là có việc khác, sợ là không đi qua được. Chờ đến khi về kinh có thời gian, muội muội đích thân đến phủ thăm viếng tẩu tẩu.”Lục vương phi đó vừa nghe tức thời xịu mặt xuống, than thở một hơi: “Muội muội không chịu đến, liệu có phải trong lòng vẫn còn có khúc mắc? Ngày mai tất cả nam nhân đều phải theo bệ hạ đi vào trường săn, trong lều chỉ có mấy vị phụ nhân chúng ta đây, ta cũng là mời mấy phu nhân phủ khác cùng nhau đến, muội muội nếu như lo lắng ta có mưu đồ gì, vậy thì thật sự là hiểu lầm tẩu tẩu rồi.”Ân Ly thấy thế thì vội an ủi: “Muội muội tuyệt đối không có ý đó, ngày mai nếu như có rảnh rỗi, ắt sẽ đi qua, hoàng tẩu an tâm.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương