Hệ Thống Game Tại Dị Giới
Chương 103: Rời đi đại điện đấu phá
Ầm ầm ầm, liên tục là tiếng đột phá của đám người Kiều Phong, Chu Du. Hoàng Minh đứng một bên, cũng không nhịn được hâm mộ. Hắn đang đi lòng vòng quanh đại điện. Phải nói là nơi này lớn thật. Không biết ẩn chứa sau nó sẽ là chuyện gì?
Hoàng Minh chờ đợi dài cổ ra mãi mới hết một ngày.
- Lão đại, bọn ta xong rồi, sao ngươi không tu luyện?
Chu Du ngạc nhiên hỏi.
Hoàng Minh trong đầu là cũng bực bội lắm chứ. Thế nhưng hắn vẫn tỏ ra vui vẻ, đoạn đáp.
- Ta là ở bên hộ pháp cho mọi người, không vấn đề gì!
Thì ra là vậy. Mọi người ồ lên một tiếng.
- Lão đại, ngươi nhìn xem.!
Đoàn Dự phấn khởi vận khí lên khoe.
Luyện thể đại viên mãn.
Vãi thật. Tên nhóc này sao lên nhanh vậy.
Những người khác cũng bắt đầu vận khí.
Trương Vô Kỵ luyện thể tầng 9.
Chu Du luyện thể tầng 8.
Kiều Phong luyện thể tầng 7.
Triệu Vân luyện thể tầng 7.
Vũ mập mạp luyện thể tầng 7.
Lệnh Hồ Sung luyện thể tầng 4.
Tiểu Ngư Nhi luyện thể tầng 4.
Kinh hãi nhất lại lừ Điêu Thuyền. Tốc độ tu luyện phải nói là kinh khiếp thần sầu. Từ luyện khí tầng 2, chỉ một ngày tới luyện thể tầng 2.
Quá hâm mộ rồi. Hoàng Minh nuốt nước bọt. Bây giờ hắn là tu vi yếu nhất đội.
Đoàn Dự cười hề hề. Hắn là cao hứng nhất, Chỉ cần chút thời gian nữa là hắn sẽ bước chân vào ngân huyền cảnh giới. 11 tuổi ngân huyền cảnh giới. Nói ra ai tin. Ha ha ha.
- Lão đại, ta thật sự muốn đấu với ngươi một trận.
Đoàn Dự hí hửng nói.
Hoàng Minh mặt có chút đen lại, đoạn đáp:
- Lát về nhà đánh luôn, yên tâm, lần này ta sẽ nhẹ tay...
Đoàn Dự nghe tới đây có chút lạnh sống lưng. Đoạn đính chính.
- không không, ta là nói đùa thôi!
Cả bọn cười ầm lên, không khí có chút vui vẻ, bỗng nhiên:
- Hết thời điểm một ngày, các ngươi rất trung thực chỉ lấy một món. Không khiến ta thất vọng. Mong rằng chúng sẽ giúp ích cho các ngươi trên con đường tu luyện. Đến lúc rời đi rồi!!
Tiếng nói kia lại vang lên, sau khi kết thúc, phía cửa lại xuất hiện một không gian mở.
- Đi thôi, cả bọn gật đầu. Nhanh chóng đi tới.
Hoàng Minh vẫn nhanh chóng kéo tay Điêu Thuyền rời đi. Đến khi người bọn hắn rời đi, cửa không gian đóng lại. Giữa sảnh lại xuất hiện một lão nhân kì lạ Tóc bạc phếch, hai mắt già nua đi cùng năm tháng, lưng còng đến nỗi phải chống gậy. Nhìn theo hướng đám Hoàng Minh rời đi, miệng lầm nhẩm:
- Thật là đám hạt giống tốt, chỉ tiếc, Chủ nhân không còn tại thế.
Lão lắc đầu hai cái rồi lại biết mất tức thì.
Ầm ầm, không gian nứt vỡ, một đám người đi ra. Vẫn là gian phòng hôm qua cả bọn ngồi chơi mà.
- Lão đại, hôm nay thu hoạch thật tốt. Hoàng Minh cũng vui vẻ gật đầu.
Cả bọn ngồi xuống, bàn tán chút xíu thì Quân Nhược Lan chạy tới,nước mắt chảy ròng ròng, đoạn vừa khóc vừa nói:
- Các người đi đâu sao không dẫn ta theo, hu hu!
Hoàng Minh lắc lắc đầu, Điêu Thuyền hiểu ý, vội đi tới an ủi Nhược Lan.
Hoàng Minh yên tâm giao cho Điêu Thuyền xử lý. Hắn bắt đầu nói chính sự.
- Có ai biết gần đây có biển nào không?
Triệu Vân nhanh chóng trả lời.
- Lão đại, cách đây trăm dặm có biển. Hoàng Minh gật đầu, tốt lắm.
- Ta còn muốn tìm người!
- ngươi muốn tìm ai vậy?
Hoàng Minh uống một li trà rồi nói:
- Ta muốn một đám cô nhi!
Cô nhi?
- Lão đại, cái này ta biết!
Vũ mập mạp lên tiếng, hắn tiếp tục.
- Ở phía nam Vân Nam Thành, có một nơi bán nô lệ. Ở đó cô nhi thật sự rất nhiều. Đó là nơi buôn bán nô lệ lớn nhất của các nước. Hầu hết cô nhi ở đấy đều là con của các quân nhân trên chiến trường hy sinh. Sau đó là thiên tai, chiến trận. Tóm lại là ở đó có rất nhiều.
- Tốt, ngày mai ta sẽ đi xem biển, sau đó đi mua một đám cô nhi. Cứ vậy đi
Cả bọn hỏi không hiểu Hoàng Minh trong hồ lô bán thuốc gì, cũng chỉ còn cách gật đầu.
Một nơi xa sâu thẳm.
Dưới mặt đất mấy ngàn mét, trong một không gian đen sì, chỉ có ánh sáng của vài viên đá chiếu xuống. Một nam nhân bị xích đâm xuyên qua xoe thể, bị đính chắc giữa không trung, vô số sợi xích đen đâm xuyên qua, bên ngoài lại còn phủ một lớp màu vàng vòng trong.
- Thất Lang?
Nam tử hai mắt đỏ ngầu, không khí ngưng đọng vô cùng.
- Là kẻ nào, là kẻ nào giết Thất Lang. Nó đâu có dễ giết như vậy, trừ khi nó lộ yếu điểm. Mặc kệ là kẻ nào, aaaaaaaaa giết yêu thú của bổn vương, nhất định phải chếtttttttt!!!
Hoàng Minh đã xuất hiện ở đảo trong hệ thống. Quái lại là cái thân xác Thôn Ma Lang đã biến mất.
- A Trang, xác con yêu thú đâu mất rồi?
A Trang nghe gọi, ngay lập tức xuất hiện, đáp lời:
- Để tránh lãng phí, Xác Thôn Ma Lang đã được hệ thống hối đoái thành kim tệ cho chủ nhân, người có thể xem lại ba lô.
Hoàng Minh ồ một tiếng, mở ba lô xem.
Kim tệ. 80 triệu 300
Hoàng Minh gật đầu. Xác thực ổn. Một cái xác giá trị 23 triệu. Hắn yên tâm, bỗng nhiên như nhớ ra chuyện gì. Hoàng Minh chợt mở ra sharingan.
Đúng là bị phong ấn rồi.
Sharingan bị phong ấn đến mức mà Hoàng Minh không thể sử dụng bất kì kĩ năng nào nữa. Mịa, chán thật.
- A Trang, làm cách nào phá được phong ấn?
A Trang mỉm cười xinh đẹp:
- Chủ nhân phải tiến tới Huyền thần cảnh mới có thể phá được phong ấn. Hoàng Minh chán nản. Dẹp qua một bên đã vậy!
Hoàng Minh chờ đợi dài cổ ra mãi mới hết một ngày.
- Lão đại, bọn ta xong rồi, sao ngươi không tu luyện?
Chu Du ngạc nhiên hỏi.
Hoàng Minh trong đầu là cũng bực bội lắm chứ. Thế nhưng hắn vẫn tỏ ra vui vẻ, đoạn đáp.
- Ta là ở bên hộ pháp cho mọi người, không vấn đề gì!
Thì ra là vậy. Mọi người ồ lên một tiếng.
- Lão đại, ngươi nhìn xem.!
Đoàn Dự phấn khởi vận khí lên khoe.
Luyện thể đại viên mãn.
Vãi thật. Tên nhóc này sao lên nhanh vậy.
Những người khác cũng bắt đầu vận khí.
Trương Vô Kỵ luyện thể tầng 9.
Chu Du luyện thể tầng 8.
Kiều Phong luyện thể tầng 7.
Triệu Vân luyện thể tầng 7.
Vũ mập mạp luyện thể tầng 7.
Lệnh Hồ Sung luyện thể tầng 4.
Tiểu Ngư Nhi luyện thể tầng 4.
Kinh hãi nhất lại lừ Điêu Thuyền. Tốc độ tu luyện phải nói là kinh khiếp thần sầu. Từ luyện khí tầng 2, chỉ một ngày tới luyện thể tầng 2.
Quá hâm mộ rồi. Hoàng Minh nuốt nước bọt. Bây giờ hắn là tu vi yếu nhất đội.
Đoàn Dự cười hề hề. Hắn là cao hứng nhất, Chỉ cần chút thời gian nữa là hắn sẽ bước chân vào ngân huyền cảnh giới. 11 tuổi ngân huyền cảnh giới. Nói ra ai tin. Ha ha ha.
- Lão đại, ta thật sự muốn đấu với ngươi một trận.
Đoàn Dự hí hửng nói.
Hoàng Minh mặt có chút đen lại, đoạn đáp:
- Lát về nhà đánh luôn, yên tâm, lần này ta sẽ nhẹ tay...
Đoàn Dự nghe tới đây có chút lạnh sống lưng. Đoạn đính chính.
- không không, ta là nói đùa thôi!
Cả bọn cười ầm lên, không khí có chút vui vẻ, bỗng nhiên:
- Hết thời điểm một ngày, các ngươi rất trung thực chỉ lấy một món. Không khiến ta thất vọng. Mong rằng chúng sẽ giúp ích cho các ngươi trên con đường tu luyện. Đến lúc rời đi rồi!!
Tiếng nói kia lại vang lên, sau khi kết thúc, phía cửa lại xuất hiện một không gian mở.
- Đi thôi, cả bọn gật đầu. Nhanh chóng đi tới.
Hoàng Minh vẫn nhanh chóng kéo tay Điêu Thuyền rời đi. Đến khi người bọn hắn rời đi, cửa không gian đóng lại. Giữa sảnh lại xuất hiện một lão nhân kì lạ Tóc bạc phếch, hai mắt già nua đi cùng năm tháng, lưng còng đến nỗi phải chống gậy. Nhìn theo hướng đám Hoàng Minh rời đi, miệng lầm nhẩm:
- Thật là đám hạt giống tốt, chỉ tiếc, Chủ nhân không còn tại thế.
Lão lắc đầu hai cái rồi lại biết mất tức thì.
Ầm ầm, không gian nứt vỡ, một đám người đi ra. Vẫn là gian phòng hôm qua cả bọn ngồi chơi mà.
- Lão đại, hôm nay thu hoạch thật tốt. Hoàng Minh cũng vui vẻ gật đầu.
Cả bọn ngồi xuống, bàn tán chút xíu thì Quân Nhược Lan chạy tới,nước mắt chảy ròng ròng, đoạn vừa khóc vừa nói:
- Các người đi đâu sao không dẫn ta theo, hu hu!
Hoàng Minh lắc lắc đầu, Điêu Thuyền hiểu ý, vội đi tới an ủi Nhược Lan.
Hoàng Minh yên tâm giao cho Điêu Thuyền xử lý. Hắn bắt đầu nói chính sự.
- Có ai biết gần đây có biển nào không?
Triệu Vân nhanh chóng trả lời.
- Lão đại, cách đây trăm dặm có biển. Hoàng Minh gật đầu, tốt lắm.
- Ta còn muốn tìm người!
- ngươi muốn tìm ai vậy?
Hoàng Minh uống một li trà rồi nói:
- Ta muốn một đám cô nhi!
Cô nhi?
- Lão đại, cái này ta biết!
Vũ mập mạp lên tiếng, hắn tiếp tục.
- Ở phía nam Vân Nam Thành, có một nơi bán nô lệ. Ở đó cô nhi thật sự rất nhiều. Đó là nơi buôn bán nô lệ lớn nhất của các nước. Hầu hết cô nhi ở đấy đều là con của các quân nhân trên chiến trường hy sinh. Sau đó là thiên tai, chiến trận. Tóm lại là ở đó có rất nhiều.
- Tốt, ngày mai ta sẽ đi xem biển, sau đó đi mua một đám cô nhi. Cứ vậy đi
Cả bọn hỏi không hiểu Hoàng Minh trong hồ lô bán thuốc gì, cũng chỉ còn cách gật đầu.
Một nơi xa sâu thẳm.
Dưới mặt đất mấy ngàn mét, trong một không gian đen sì, chỉ có ánh sáng của vài viên đá chiếu xuống. Một nam nhân bị xích đâm xuyên qua xoe thể, bị đính chắc giữa không trung, vô số sợi xích đen đâm xuyên qua, bên ngoài lại còn phủ một lớp màu vàng vòng trong.
- Thất Lang?
Nam tử hai mắt đỏ ngầu, không khí ngưng đọng vô cùng.
- Là kẻ nào, là kẻ nào giết Thất Lang. Nó đâu có dễ giết như vậy, trừ khi nó lộ yếu điểm. Mặc kệ là kẻ nào, aaaaaaaaa giết yêu thú của bổn vương, nhất định phải chếtttttttt!!!
Hoàng Minh đã xuất hiện ở đảo trong hệ thống. Quái lại là cái thân xác Thôn Ma Lang đã biến mất.
- A Trang, xác con yêu thú đâu mất rồi?
A Trang nghe gọi, ngay lập tức xuất hiện, đáp lời:
- Để tránh lãng phí, Xác Thôn Ma Lang đã được hệ thống hối đoái thành kim tệ cho chủ nhân, người có thể xem lại ba lô.
Hoàng Minh ồ một tiếng, mở ba lô xem.
Kim tệ. 80 triệu 300
Hoàng Minh gật đầu. Xác thực ổn. Một cái xác giá trị 23 triệu. Hắn yên tâm, bỗng nhiên như nhớ ra chuyện gì. Hoàng Minh chợt mở ra sharingan.
Đúng là bị phong ấn rồi.
Sharingan bị phong ấn đến mức mà Hoàng Minh không thể sử dụng bất kì kĩ năng nào nữa. Mịa, chán thật.
- A Trang, làm cách nào phá được phong ấn?
A Trang mỉm cười xinh đẹp:
- Chủ nhân phải tiến tới Huyền thần cảnh mới có thể phá được phong ấn. Hoàng Minh chán nản. Dẹp qua một bên đã vậy!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương