Dị Thế Võ Thần (Dương Ân)
Chương 54: Huyền tinh khí Tiên Thai
Tiên Thai Trương Hùng đưa Vạn Thiên Long và Vạn Lam Hinh ra khỏi hố máu, khiến tất cả cai ngục và trưởng ngục kinh ngạc.
Bọn họ đều cho rằng Vạn Thiên Long đã chết, vì không ít người tận mắt chứng kiến Vạn Thiên Long bị bàn tay máu bắt đi. Khí huyết sát khủng bố đó chỉ có kẻ mạnh cấp Vương mới chặn nổi, mà Vạn Thiên Long còn chưa phải cấp Vương, nên ai cũng nghĩ rằng ông ta đã chết.
Liệt Phong đã bắt đầu khống chế tất cả sự vụ trong ngục, trong lòng cũng đã nghĩ đến việc bản thân sắp trở thành trưởng ngục chân chính, nhưng giờ thấy Vạn Thiên Long còn sống, lão ta cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Liệt Phong không có gan đi giết chết Vạn Thiên Long trước mặt bao nhiêu người như vậy, lão ta không gánh nổi cái tội đó đâu.
Khi lão ta biết mọi chuyện đều từ “em họ” của Vạn Lam Hinh mà ra, lão ta lập tức cho người đi điều tra lai lịch của Dương Ân. Lão ta không hiểu tại sao lại xuất hiện một người như vậy.
Lúc này, hố máu phát ra từng âm thanh đáng sợ. Một lượng lớn đất cát đều bị lún xuống, khiến đám lính gác ngục vội vàng lui về sau. Những kẻ không lui kịp thì bị rơi xuống bên dưới, cảnh tượng đáng sợ vô cùng.
“Hố máu lại mở rộng nữa, nhiều khí huyết sát quá”.
“Mọi người lùi lại mau, đừng để rơi xuống hố máu”.
“Đại nhân, phải làm sao đâu, thế này thì khu 8 sẽ bị hủy diệt mất”.
“Hung vật xuất hiện, phải mời triều đình đến cứu viện thôi”.
…
Dương Ân không biết mọi chuyện phát sinh ở bên ngoài, giờ hắn còn đang bị tàn phá đến kinh người, lúc nào cũng có thể gục ngã, thảm vô cùng.
Chín chín tám mươi mốt mắt trận đã bị hắn phá mất bảy bảy bốn mươi chín cái, hai tay hắn bị sức mạnh trong mắt trận đập cho đến đứt lìa, máu thịt mơ hồ, lục phủ ngũ tạng thay đổi vị trí. Máu tươi ào ra, bảy huyệt cũng không ngừng nhuốm máu, nhìn cực kỳ thảm thương, đến mức hít vào thì nhiều mà chẳng thở ra được.
Dương Ân đã không còn cầm được đao nữa rồi, mà đống da bọc xương cũng không khống chế hắn làm chuyện đó nữa, vì phá mắt trận cũng đã đủ.
Hai mắt của đống da bọc xương tỏa ra lệ khí nồng đậm. Một lực hút cực lớn xuất hiện từ người hắn ta, những tên ngục nô bị rơi xuống đều bị hắn dùng khí huyết sát giết chết, thật nhiều huyết khí bị hắn ta cưỡng chế cắn nuốt thu nạp, nhanh chóng tăng lượng huyết khí lên. Thân thể hắn ta có thêm được chút năng lượng nào thì cảm giác cả người cũng nhẹ đi một chút. Hắn ta điên cuồng cười lên: “Bản Vương sắp được thoát nạn rồi!”
Đống da bọc xương dùng sức một chút, những xiềng xích huyết trận trên người hắn liền rụng lả tả.
Rầm rầm!
Khi xiềng xích huyết trận bị đứt, đàn tế máu cũng bắt đầu sụp đổ.
Dương Ân vốn dĩ đã bị tra tấn cho sống không bằng chết, vào lúc đàn tế máu đổ xuống, hắn cũng rơi theo. Đống da bọc xương không có thời gian đi quan tâm hắn, rõ ràng là hắn ta đã quên đi ba điều kiện vừa mới lập ban nãy.
Huyết sát trận vẫn chưa bị phá triệt để, thực lực của đống da bọc xương cũng chưa thể quay lại nguyên trạng. Hắn ta không ngừng giẫy dụa. Đã có 72 xiềng xích huyết trận bị đứt, còn thiếu 9 xiềng xích nữa, dù hắn có làm thế nào thì chúng cũng không rơi ra được.
“Cắt đứt cho ta! Cắt đứt cho ta!”, đống da bọc xương cố gắng hết sức, khiến tứ phía rung chuyển, sơn thạch cũng nổ tung, nhưng chín cái xiềng xích đó vẫn chẳng hề hấn gì.
Chín xiềng xích huyết trận này mới thực sự là lực trung tâm, khiến thân thể yếu ớt của hắn lộ ra cả xương trắng.
Đống da bọc xương không câm tâm hét lên: “Tà Đồng Vương, chờ bản Vương ra ngoài, dù có phải tìm đến chân trời góc bể, ta cũng phải giết ngươi!”
Dương Ân ngã ở bên dưới đàn tế máu, ở đây như một tầng cách âm với tầng trên vậy. Bên dưới lại chẳng có chút khí huyết sát nào mà lại có một gốc kỳ trân đang sinh sống.
Kỳ trân này cực kỳ lạ lùng, chỉ thấy nó giống một đóa hoa sen trắng vô cùng thuần khiết, nhưng nhìn kỹ thì lại thấy khang khác, hình hoa không giống chút nào. Nếu đếm thì có tổng cộng 108 cánh hoa, mỗi cánh đều có trân châu trong suốt, đem them mùi thơm mê người. Đặc biệt nhất là nụ hoa còn có một luồng tinh khí giống như khuôn mặt của trẻ sơ sinh vậy.
Tinh khí này giống như đang cười, nhưng cũng giống khóc, lúc lại khổ não… muôn vẻ biểu cảm không ngừng thay đổi, vô cùng thần kỳ.
Dương Ân dùng chút ý thức còn sót lại, nhìn thấy gương mặt trẻ em đó rồi hô lên kinh ngạc: “Huyền tinh khí Tiên Thai!”
Huyền tinh khí Tiên Thai chính là một trong chín loại huyền khí mà Thái Thượng Cửu Huyền quyết cần. Cắn nuốt nó có thể khiến Thái Thượng Cửu Huyền quyết thăng cấp và tu luyện đến cảnh giới cao hơn.
Lúc nhận được Thái Thượng Cửu Huyền quyết, trong đầu Dương Ân đã hiện lên hình dạng của các loại huyền khí, một khi nhìn thấy thì sẽ nhận ra ngay.
Giờ đây, hắn coi như hiểu được vì sao lúc vào trong này, hắn lại nảy sinh ra cảm giác triệu hồi. Hóa ra là vì có huyền tinh khí Tiên Thai.
Cái loại huyền khí này giống như trẻ sơ sinh vậy. Chúng sinh ra từ bào thai, chứa đựng huyền tinh khí chí dương bẩm sinh của con người.
Bọn họ đều cho rằng Vạn Thiên Long đã chết, vì không ít người tận mắt chứng kiến Vạn Thiên Long bị bàn tay máu bắt đi. Khí huyết sát khủng bố đó chỉ có kẻ mạnh cấp Vương mới chặn nổi, mà Vạn Thiên Long còn chưa phải cấp Vương, nên ai cũng nghĩ rằng ông ta đã chết.
Liệt Phong đã bắt đầu khống chế tất cả sự vụ trong ngục, trong lòng cũng đã nghĩ đến việc bản thân sắp trở thành trưởng ngục chân chính, nhưng giờ thấy Vạn Thiên Long còn sống, lão ta cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Liệt Phong không có gan đi giết chết Vạn Thiên Long trước mặt bao nhiêu người như vậy, lão ta không gánh nổi cái tội đó đâu.
Khi lão ta biết mọi chuyện đều từ “em họ” của Vạn Lam Hinh mà ra, lão ta lập tức cho người đi điều tra lai lịch của Dương Ân. Lão ta không hiểu tại sao lại xuất hiện một người như vậy.
Lúc này, hố máu phát ra từng âm thanh đáng sợ. Một lượng lớn đất cát đều bị lún xuống, khiến đám lính gác ngục vội vàng lui về sau. Những kẻ không lui kịp thì bị rơi xuống bên dưới, cảnh tượng đáng sợ vô cùng.
“Hố máu lại mở rộng nữa, nhiều khí huyết sát quá”.
“Mọi người lùi lại mau, đừng để rơi xuống hố máu”.
“Đại nhân, phải làm sao đâu, thế này thì khu 8 sẽ bị hủy diệt mất”.
“Hung vật xuất hiện, phải mời triều đình đến cứu viện thôi”.
…
Dương Ân không biết mọi chuyện phát sinh ở bên ngoài, giờ hắn còn đang bị tàn phá đến kinh người, lúc nào cũng có thể gục ngã, thảm vô cùng.
Chín chín tám mươi mốt mắt trận đã bị hắn phá mất bảy bảy bốn mươi chín cái, hai tay hắn bị sức mạnh trong mắt trận đập cho đến đứt lìa, máu thịt mơ hồ, lục phủ ngũ tạng thay đổi vị trí. Máu tươi ào ra, bảy huyệt cũng không ngừng nhuốm máu, nhìn cực kỳ thảm thương, đến mức hít vào thì nhiều mà chẳng thở ra được.
Dương Ân đã không còn cầm được đao nữa rồi, mà đống da bọc xương cũng không khống chế hắn làm chuyện đó nữa, vì phá mắt trận cũng đã đủ.
Hai mắt của đống da bọc xương tỏa ra lệ khí nồng đậm. Một lực hút cực lớn xuất hiện từ người hắn ta, những tên ngục nô bị rơi xuống đều bị hắn dùng khí huyết sát giết chết, thật nhiều huyết khí bị hắn ta cưỡng chế cắn nuốt thu nạp, nhanh chóng tăng lượng huyết khí lên. Thân thể hắn ta có thêm được chút năng lượng nào thì cảm giác cả người cũng nhẹ đi một chút. Hắn ta điên cuồng cười lên: “Bản Vương sắp được thoát nạn rồi!”
Đống da bọc xương dùng sức một chút, những xiềng xích huyết trận trên người hắn liền rụng lả tả.
Rầm rầm!
Khi xiềng xích huyết trận bị đứt, đàn tế máu cũng bắt đầu sụp đổ.
Dương Ân vốn dĩ đã bị tra tấn cho sống không bằng chết, vào lúc đàn tế máu đổ xuống, hắn cũng rơi theo. Đống da bọc xương không có thời gian đi quan tâm hắn, rõ ràng là hắn ta đã quên đi ba điều kiện vừa mới lập ban nãy.
Huyết sát trận vẫn chưa bị phá triệt để, thực lực của đống da bọc xương cũng chưa thể quay lại nguyên trạng. Hắn ta không ngừng giẫy dụa. Đã có 72 xiềng xích huyết trận bị đứt, còn thiếu 9 xiềng xích nữa, dù hắn có làm thế nào thì chúng cũng không rơi ra được.
“Cắt đứt cho ta! Cắt đứt cho ta!”, đống da bọc xương cố gắng hết sức, khiến tứ phía rung chuyển, sơn thạch cũng nổ tung, nhưng chín cái xiềng xích đó vẫn chẳng hề hấn gì.
Chín xiềng xích huyết trận này mới thực sự là lực trung tâm, khiến thân thể yếu ớt của hắn lộ ra cả xương trắng.
Đống da bọc xương không câm tâm hét lên: “Tà Đồng Vương, chờ bản Vương ra ngoài, dù có phải tìm đến chân trời góc bể, ta cũng phải giết ngươi!”
Dương Ân ngã ở bên dưới đàn tế máu, ở đây như một tầng cách âm với tầng trên vậy. Bên dưới lại chẳng có chút khí huyết sát nào mà lại có một gốc kỳ trân đang sinh sống.
Kỳ trân này cực kỳ lạ lùng, chỉ thấy nó giống một đóa hoa sen trắng vô cùng thuần khiết, nhưng nhìn kỹ thì lại thấy khang khác, hình hoa không giống chút nào. Nếu đếm thì có tổng cộng 108 cánh hoa, mỗi cánh đều có trân châu trong suốt, đem them mùi thơm mê người. Đặc biệt nhất là nụ hoa còn có một luồng tinh khí giống như khuôn mặt của trẻ sơ sinh vậy.
Tinh khí này giống như đang cười, nhưng cũng giống khóc, lúc lại khổ não… muôn vẻ biểu cảm không ngừng thay đổi, vô cùng thần kỳ.
Dương Ân dùng chút ý thức còn sót lại, nhìn thấy gương mặt trẻ em đó rồi hô lên kinh ngạc: “Huyền tinh khí Tiên Thai!”
Huyền tinh khí Tiên Thai chính là một trong chín loại huyền khí mà Thái Thượng Cửu Huyền quyết cần. Cắn nuốt nó có thể khiến Thái Thượng Cửu Huyền quyết thăng cấp và tu luyện đến cảnh giới cao hơn.
Lúc nhận được Thái Thượng Cửu Huyền quyết, trong đầu Dương Ân đã hiện lên hình dạng của các loại huyền khí, một khi nhìn thấy thì sẽ nhận ra ngay.
Giờ đây, hắn coi như hiểu được vì sao lúc vào trong này, hắn lại nảy sinh ra cảm giác triệu hồi. Hóa ra là vì có huyền tinh khí Tiên Thai.
Cái loại huyền khí này giống như trẻ sơ sinh vậy. Chúng sinh ra từ bào thai, chứa đựng huyền tinh khí chí dương bẩm sinh của con người.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương